Siêu Cấp Ác Ma

Chương 47: Lê Minh Đức (1)


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 47: Lê Minh Đức (1)


Gọi điện xong, Mã Đống quay lại bàn nhìn Vương Minh nói
“Có lẽ ảnh phải ra nước ngoài một thời gian”
“Có chuyện gì sao” Vương Minh quan tâm hỏi, hắn xem có thể giúp gì cho người anh em của mình không
“Cũng không có gì, chả là ánh muốn làm nốt một số việc để chuyển tổng công ty ở Pháp về đây. Trong thời gian anh đi vắng, tuy rằng Trương Nghĩa sẽ tiếp quản thay nhưng anh hi vọng chú thường xuyên đến công ty hơn, làm quen công việc. Đằng nào công ty này cũng là của chú mà”
Vương Minh gật đầu. Đúng vậy, công ty này là của hắn nhưng mà thời gian qua lại không hề màng đế, mọi việc lớn nhỏ cứ giao hết cho Mã Đống. Vương Minh cảm thấy có chút áy náy trong lòng. Nói chuyện một lúc nữa Vương Minh cáo từ. Bây giờ mới có 3 giờ chiều, buổi chiều hắn không có tiết mà ở nhà một mình cũng buồn, Triệu Vận phải mãi 6 giờ mới về, thế là hắn quyết định đánh xe dạo một vòng quanh thành phố. Nhưng mà đi loanh quanh mãi cũng thấy chán đang không biết làm gì thì
“Rầm”
Một cú tông mạnh từ phía sau khiến Vương Minh theo quán tính ngả người về phía trước. Lúc ngồi dậy, hắn mơi biết chuyện gì xảy ra, xuống xe thì thấy đít xe con toyota của hắn đã bị một BMW X5 tông cho nát bét. Tức giận Vương Minh đạp một phát thật mạnh vào chiếc BMW, quát
“Có biết lái xe không vậy”
Lúc này cửa xe chiếc BMW cũng mở ra, bốn tên xuất hiện. Nhìn trong đám người này Vương Minh chợt nhận ra một người quan. Hắn cười trộm, thằng này lần trước ở bữa tiệc dám khiêu khích hắn, vốn muốn tìm cơ hội ột trận cho bõ tức nào ngờ hôm nay vu vơ đi dạo lại đụng phải. Đúng là ông trời có mắt, đang lúc buồn chán lại đưa vật tiêu khiển đến.
Vâng người mà Vương Minh nhận ra chính là cái thằng tóc đỏ ngồi ở bàn quận 15 trong bữa tiệc. Hắn vừa bước ra khỏi xe thì ba tên đàn em lực lưỡng cũng xuống theo, nhanh chóng vây lấy Vương Minh. Tên tóc đỏ này lúc này mới nhìn đầu xe con BMW yêu quí của mình, mắt tức giận chỉ Vương Minh nói
“D**, mày làm hỏng con xe yêu quí của tao.”
Lúc này Vương Minh đang đánh giá kĩ cái tên tóc đỏ này từ đàu đến chân. Quần áo là âu phục đắt tiền, người cao gầy, da trắng lại nhìn ba tên lực lưỡng đang đứng xung quanh mình, Vương Minh đoán tên này chắc là công tử của một phú gia nào đó. Khi nghe thấy tên này đổ lỗi mình làm hỏng xe của hắn, Vương Minh cũng chả vừa lập tức đốp chát lại

“Chửi cái gì, mày là cái thằng mù à. Tao đỗ xe ở đó tự nhiên mày tông xe vào sau xe tao. Muốn bắt đền phải là tao chứ.”
Tên tóc đỏ nghe Vương Minh nói như vậy thì càng tức hơn, biết nói lí lẽ không lại được cái tên tước mặt. Hắn liếc mắt ra hiệu ột tên đại hắn đứng bên trái Vương Minh, ý bảo mày giải quyết việc này. Tên đại hắn gật đầu, tiến lại gần Vương Minh túm áo nói
“Mày có biết công tử nhà toa là ai không mà dám nói với cái giọng điệu đó hả”
“Là con chó nhà nào vậy.” Vương Minh chả mảy may đến tình hình của mình bây giờ, nhìn tên đại hắn đang nắm cổ áo mình.
“Nghe đến Trương gia quận 15 chưa. Muốn lành lặn thì xì tiền sửa xe ta đây”
Tên đại hắn gằn giọng đe dọa, đắc biệt là mấy chữ cuối thì gằn từng chữ một. Lập tức tên Trương công tử nói tiếp
“Đúng vậy, 100 triệu không được thiếu một xu. Nếu không hôm nay tao xe ày và con Toyota nát này ra bãi phế liệu luôn”
Vương Minh không để tâm đến những lời đe dọa của hai tên này lúc này hắn đang chú ý đến mấy người xung quanh. Nơi xảy ra sự việc là ở gần một vườn hoa, giờ là buổi chiều nên có rất nhiều người đến đây tập thể dục. Vừa thấy gần đó có chuyện, tâm tính thích xem náo nhiệt trỗi dậy, mọi người đều bu lạo xung quanh năm người. Nhìn số người ngày một đông hơn, thậm chí có người còn rút điện thoại gọi ai đó, Vương Minh biết tốt nhất không nên dây dưa nhiều với đám này, giải quyết nhanh rồi té lẹ nếu không tí nữa công an đến thì đúng là phiền phức.
Hạ quyết định, Vương Minh không nói một lời. Cầm tay tên đại hán đang nắm lấy cổ cáo mình, bóp một phát thật mạnh. Những tiếc “răng rắc” của xương gãy vang lên, tên đại hán này lập tức lùi về phía sau ôm lấy cái cổ tay gãy mà kêu la đau đớn. Thấy Vương Minh động thụ, hai tên còn lại cũng xông lên nhưng chúng vừa bước được vài bước, một tên bị Vương Minh ột cước đúng vào bụng, lập tức ngã quị xuống đất rên rỉ. Tên kia thì lao đến nhưng cả mặt hắn lĩnh nguyên một nắm đấm, cả người nhủ một bao cát bay về phía sau vài mét rồi nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, không một tiếng rên rỉ hay giãy dụa nào. Tên Trương công tư tóc đỏ thấy trong chớp mắt mà đối phương đã dánh ngã ba tên vệ sĩ lực lượng, cả người run sợ lùi về sau, giọng không còn được cao ngạo như lúc đầu, tay run run chỉ vào Vương Minh
“Nếu mày bỏ đi bây giờ tao tha cho bằng không tí nữa cha tao đến mày ăn đòn đó”
Vương Minh cười khinh bỉ cái tên công tử này. Đúng là một thằng nhát gan dựa hơi gia đình, chỉ biết lấy ông bố ra làm bình phong. Vương Minh tiến lại gần, giọng cười cợt nói
“Giờ này mà còn dám giở cái giọng đại công tử đe dọa tao sao. Đúng là ngu si hết cỡ. Để tao giúp mà không ra một chút nhé”

Nói rồi, vung một cước đạp vào đùi trái của hắn. Cước này Vương Minh không vận nối khí chỉ dùng chút sức nhưng cũng đủ phế đi cái chân trái của tên Trương công tử này. Tên Trương công tử ngã xuống vỉa hề, ôm chân trái đau đớn nhưng không quên nhìn Vương Minh với ánh mắt đầy thù hận.
“Mày cứ đơi xem”
“Ài có vẻ như giáo huấn vừa rồi chưa đủ, phải tiếp tục thôi”
Lại một cước nữa vung lên nhưng lần này là vào cái khuôn mặt trắng bệch của hắn. Cả mặt tên Trương công tử lãnh trọn cúa đá, cả người bay về phía sau đập mạnh vào chiếc BMW khiến thân xe xuất hiện một vết lõm lớn. Ngã xuống đất, tên này cũng lăn ra bất tỉnh luôn. Xử lí xog xuôi Vương Minh lập tức lên xe phóng rời khỏi hiện trường, hắn không biết rằng ở trong những người đang đứng xem náo nhiệt đó đã có người nhận ra hắn. Nếu mà lúc này hắn nhìn ra người này chắc chỉ có nước than trời tại sao số mình lại đen đủi như vậy mà thôi.
Phi xe vứt vào một gara sửa chữa gần nhà, đang định đi bộ về thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn số trên màn hình, là Hắc Cẩu gọi. Vương Minh đoán chắc ở Giang Kiều xảy ra chuyện lớn bởi lúc trước hắn đã dăn dò nếu không có chuyên gì tốt nhất là đừng gọi cho hắn. Mở máy, bên kia giọng Hắc Cẩu vô cùng hưng phấn hét lên
“Tim thấy rồi, tìm được rồi Vương ca”
Vương Minh khó hiểu, không hiểu tên này hôm nay có ăn nhầm cái gì không mà tự nhiên lại hét ầm vào điện thoại khiến hắn điếc hết cả tai. Giong tức giận ,Vương Minh nói
“Hắc Cẩu mày bình tĩnh cho tao xem nào. Tự nhiên hét tìm được rồi làm tao chả hiểu mô tê gì cả”
Lúc này Hắc Cẩu mới nhận mà mình quá kích động nên có hành vì vô lễ vội vàng đè nén sự hưng phấn trong lòng lại, nhỏ giọng nói
“Em xin lỗi anh”
“Được rôi, có chuyện gì nói nhanh đi”

“Là thế này, em vừa xuống Giang Kiều, tình cờ đi trên phố gặp một người quen của cha nuôi người này đã dẫn em đến gặp chị nuôi của em. Lúc này em mới biết là chị nuôi đang tập hợp một lực lượng để trả thù cho cha. Em nghĩ liệu chúng ta có thể…”
“Được rồi anh hiểu ý chú. Rất tốt, có chị nuôi của chú thì kế hoạch được rút gọn vài bước rồi. Đún là một chuyện khiến người khác phải cao hứng”
Vương Minh chặn lời của Hắc Cẩu. Lúc này tâm tình của hắn cao hứng tột độ. Lúc đầu Vương Minh nghĩ rằng để chiếm được Giang Kiều, hắn sẽ phải tốn một đống thời gian để chuẩn bị lực lượng trước khi xuất chiến. Nào ngờ lần này có lực lượng của chị nuôi Hắc Cẩu thì đã giúp hắn giảm bớt một phần gánh nặng, tuy rằng không biết thực lực của lực lượng này nhưng mà có còn hơn không. Ở đầu bên kia, Hắc Cẩu cũng vô cùng cao hứng, lúc đầu cứ tưởng sẽ phải mất công giải thích một phen cho lão đại hiểu không ngờ chưa nói hết lão đại đã biết rồi, hắn nói
“Đúng vậy đại ca. Chỉ là có chút chuyện chị em muốn trực tiếp bàn bạc với anh. Anh xem có thể thu xếp thời gian xuống Giang Kiều một chuyến không”
“Được”
Vương Minh không chút suy nghĩ đồng ý luôn. Hắn biết việc cần bàn bạc là việc gì. Đây cũng chính là điều Vương Minh nghĩ đến khi vừa nghe tin chị nuôi của Hắc Cẩu xuất hiện, việc này phải giải quyết thật nhanh chóng bởi nếu không vì nó có thể khiến toàn bộ kế hoạch Giang Kiều của Hắc bang đi tong. Suy nghĩ chọn lựa thời gian một lúc, Vương Minh quyết định cuối tuần này sẽ xuống đấy xem thử một phen.
“Vâng, vâng em sẽ chuyển lời”
“Ừm”
Vương Minh gật đầu rồi nói tiếp
“Tạm thời chú cứ ở lại Giang Kiều thám thính tình hình, có việc gì lập tức gọi cho anh”
“Vâng”
Hắc Cẩu cung kính đáp. Vương Minh cúp máy đi lên trên nhà. Giờ đã là hơn 6 giờ rồi, chắc Triệu Vận đã trở về. Vương Minh mở cửa nhưng thật bất ngờ căn nhà vẫn trống không không một bóng người, tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dang nàng đâu cả. Chỉ khi xuống phòng bếp, Vương Minh thấy trên bàn bày một bàn ăn đơn gian, ba món nấu và một món canh, đồng thời trên tủ lạnh có một tờ giấy nhắn.
“Vương Minh, em có chút việc chắc tối nay về muộn. Thức ăn em đã nấu sẵn để trên bàn, anh hâm lại là ăn được ngay. Đừng đợi em.”
Vương Minh đọc xong tờ giấy lắc lắc đầu. Không cần hâm lại thức ăn trực tiếp ngồi xuống ăn luôn, đồng thời trong lòng cũng tò mò không hiểu Triệu Vận có chuyện gì mà đến khuya mới về. Cơm nước xong trở lại phòng khách, Vương Minh rút điện thoại gọi Lâm Yên Yên.

“Yên Yên, em có biết Vận Vận có chuyện gì không mà hôm nay bảo đi đến tối mới về”
Vương Minh không gọi điện cho Triệu Vận bởi hắn lúc cầm điện thoại mới nhớ ra Triệu Vận không có di động. Vì vậy hắn lập tức gọi điện cho em gái Lâm Yên Yên bởi hai cô nàng này lúc nào ở trường cũng đi với nhau như hình với bóng. Chắc chắn Triệu Vận có chuyện gì thì Lâm Yên Yên sẽ biết. Nghe thấy Vương Minh hỏi Triệu Vận. Lâm Yên Yên thấy kì lạ nhưng vẫn thẳng thắn đáp
“Em không thấy chị dâu có gì kì lạ. À đúng rồi, chiều này lúc trở về em thấy có một ông già đến gặp chị dâu, hai người nói cái gì đó đến khi chị dâu trở về thì tâm trạng có vẻ không được tốt lắm. Em có hỏi nhưng chị dâu không nói gì cả”
“Ừm được rồi. Cảm ơn em”
Tạm biệt Lâm Yên Yên, Vương Minh cúp máy. Hắn giờ đây đã mơ hồ đoán ra được nguyên do tại sao hôm nay Triệu Vận lại như vậy. Chắc chắn tám phần là có liên quan đến tên cha không lương tâm của nàng. Đồng thời Vương Minh cũng cảm thấy cảm khái, tính cách của Triệu Vận không đủ mạnh mẽ, nàng quá mềm yếu và thiện lương, với tính cách đó nếu đặt trong xã hội này thì chỉ có thể bị người khác ăn hiếp và bắt nạt mà thôi. Vương Minh hạ quyết tâm mình hải che chở cho nàng bằng mọi giá, dù sao trong lòng Vương Minh lúc này đã coi Triệu Vận là bạn gái của mình rồi.
Lại nghĩ đến việc liên lạc với nàng, nhìn cảnh nhà trống vắng buồn thiu, Vương Minh liền ra ngoài đi dạo đồng thời tiện thể ghé qua cửa hàng di động nào đó mua cho Triệu Vận một cái để sau này tiện liên lạc. Vì xe giờ đang ở trong gara để sưa chữa, đồng thời cũng muốn tiêu cơm nên Vương Minh quyết định cuốc bộ.
Thả mình vào dòng người đông đúc đi lại trên phố. Vương Minh giờ phút này cảm thấy mình thật sự là môt người bình thường, không phải như lúc trước, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng vô cảm đồng thời chém chém giết giết. Cuộc sống như bây giờ tuy bận rộn hơn trước nhưng thật tự do và thoải mái.
Vì mải suy nghĩ nên Vương Minh không thấy có một bóng người đang chạy lao về phia hắn. Khi hai người đụng nhau, Vương Minh mới tỉnh táo lại, mất đà lùi lại sau vài bước. Hắn nhìn người đụng phải mình, làm một đứa trẻ. Nhìn bề ngoài, thằn bé này khuôn mặt non nớt chắc chỉ tầm khoảng 14,15 tuổi nhưng quần áo trên người chắp vá không nguyên vẹn, rõ ràng đây là một đứa trẻ lang than.
“Em xin lỗi anh”
Đứa bé vội vàn cúi người xin lỗi. Vương Minh sau khi xác định đứa này là trẻ lang thanhg, lại nghĩ đến mình hồi trước nên có chút hảo cảm với nó, không để tâm việc nó va chạm với mình.
“Được rồi, không sao đâu. Nhớ là lần sau đi đứng từ tốn thôi”
“Vâng”
Nói xong, thằng bé lang thanh liền lập tức xoat người chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Vương Minh nhìn theo bóng thằng bé, thở dài. Hai tay theo thói quen đạt vào túi quần nhưng khi tay vào trong túi quần trái thì giật mình. Chiếc điện thoại vệ tính lão Henry đưa cho hắn đã không còn trong túi nữa. Không mất một phút sau Vương Minh đã hiểu ra mọi chuyện. Thằng bé lang thang kia cố tình va chạm để móc điện thoại trong túi hắn. Dùng dị nặng nhìn về hướng thằng bé biến mất, Vương Minh thấy nó vẫn đang đi ở trong ngõ, cách chỗ hắn đứng không xa lắm. Thế là hắn lập tức đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.