Siêu Cấp Ác Ma

Chương 380: Trần Thanh Thanh Trả Thù


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 380: Trần Thanh Thanh Trả Thù


Trịnh Thanh Hưng đang trong thế giới tưởng tượng của hắn lại bị Phương Tuấn kéo về với hiện thực thì trong lòng hơi khó chịu chút xíu. Tuy rằng lời nói dài dòng vừa rồi của Phương Tuấn, câu nghe được câu không nghe được nhưng những câu mấu chốt như “phương án hành động”, “yêu cầu về điều kiện hoàn cảnh đặc biệt” hay “kế hoạch hành động” thì hắn nghe rất rõ vì vậy lập tức gạt bỏ tất cả cám xúc không cần thiết ra, tập trung tinh thần lắng nghe:
“Mày nói đi, tao phải làm như thế nào”
“Đến khi gặp Trần Thanh Thanh mày như thế này… như thế này….”
Trịnh Thanh Hưng chăm chú lắng nghe, không lên tiếng dù là một câu có chăng chỉ là đôi khi gật đầu, trong miệng phát ra một tiếng “Ừ” thể hiện rằng hắn đã hiểu rõ. Đến cuối cùng khi Phương Tuấn nói hết lời thì hắn vỗ mạnh vào đùi, giở ngón cái, giọng tràn đầy tán thưởng nói:
“Cao, thật sự là cao. Phương Tuấn, tao phải công nhận mày đúng là Gia Cát Lượng trong tình trường”

“Quá khen, quá khen”
Phương Tuấn cũng không khiêm tốn ngược lại còn rất đắc chí trước lời khen của Trịnh Thanh Hưng.
Hai người ngươi khen ta một câu ta đáp lại một câu tầm mười phút sau đó cả hai không hẹn mà cùng nở một nụ cười cực kỳ dâm đãng, cùng nhau đứng dậy rời khỏi quán bar
————————–o0o——————————
“Cô làm gì mà lâu la lề mề quá vậy.”
Vừa thấy Trần Thanh Thanh bước lên xe thì Vương Minh lập tức buông ra một câu càu nhàu trách cứ. Cũng khó trách Vương Minh lại có thái độ không tốt như vậy. Tính ra từ lúc hắn chở nàng ta về nhà thay quần áo thì cũng đã là một tiếng có hơn rồi, nếu như Trần Thanh Thanh lúc đầu Trần Thanh Thanh mời hắn vào nhà ngồi điều hoà, uống trà, ăn bánh chờ đợi thì không sao. Đằng này nàng ta bắt hắn ngồi trong xe chờ đợi suốt ngần đấy thời gian, miệng lúc đầu thì nói là chỉ hai mươi phút là chuẩn bị xong vậy mà mãi hơn tiếng mới chịu ló mặt ra khỏi cửa, đã vậy khi lên xe còn không mở một lời giải thích hay chí ít là một tiếng “xin lỗi” đơn giản. Thử hỏi bất cứ thằng đàn ông nào gặp tình cảnh như thế mà trong lòng không sinh ra bức xúc chứ.
Trần Thanh Thanh mặc dù cũng là con gái nhưng mà nàng từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi người cha là quân nhân nên có chút khác với những cô gái bình thường là không quá coi trọng vào vẻ ngoài bản thân, trang phục cũng khá là giản dị không cầu kỳ thế nên nàng bình thường cũng không giống các cô gái khác là phải tốn hàng giờ vào việc lựa chọn quần áo và trang điểm trước khi đi ra ngoài.
Bình thường nếu như có phải chuẩn bị trước khi ra ngoài thì Trần Thanh Thanh cùng lắm cũng chỉ mất có chừng hai mươi phút hoặc lâu hơn khoảng nửa tiếng là xong xuôi nhưng lần này nàng cố tình kéo dài thời gian hơn bình thường bởi thứ nhất nàng muốn trả thù Vương Minh. Nhớ đến Vương Minh là Trần Thanh Thanh lại cảm thấy hắn quả thật là một tên quá mức ghê tởm và vô liêm sỉ. Rõ ràng lúc trước chính miệng đã thề thốt là không làm gì quá phận vậy mà đến khi thực hành, cái bàn tay của hắn không hề an phận như lời hắn nói, chỉ cần nàng có sơ hở là luôn tập kích vào bộ ngực cùng mông của nàng.
Mà ghê tởm nhất chính là chiếc lưỡi của hắn, tranh thủ lúc nàng chưa kịp chuẩn bị khi môi hắn chạm vào môi nàng, hắn thành công đẩy chiếc lưỡi của hắn vào miệng nàng làm vô số trò bẩn thỉu. Trần Thanh Thanh tức đến mức giận tím mặt, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng thứ nhất là hai cánh tay của Vương Minh cứng rắn như một cái giọng kìm, khoá chặt nàng lại trong lòng hắn, không cho nàng động đậy; thứ hai là hắn luôn mồm doạ rằng sẽ không giúp nàng đánh đuổi Trịnh Thanh Hưng ra uy hiếp vì vậy khiến nàng không thể không khuất phục, mặc cho Vương Minh chơi đùa thoả mái.
Từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, Trần Thanh Thanh nào có bị qua khinh bạc trêu đùa như vậy thế nên trong lòng nàng cực hận, hận đến mức không thể lập tức cắn chết Vương Minh. Chỉ là nàng biết nếu so với sức nàng xa xa không bằng Vương Minh, mà cho dù nàng có nói với Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thì hai nàng chắc chắn sẽ không bởi hai nàng sẽ nghĩ rằng bình thường với quan hệ như chó với mèo của hai người thì Trần Thanh Thanh nào có ngu đến mức tin cái lời hứa của Vương Minh chứ. Thế nên Trần Thanh Thanh rơi vào tình thế dù hận nhưng vô lực trả thù vì vậy nàng chỉ có thể làm ra một chút khó dễ, khiến Vương Minh buồn bực coi như là trả thù mà thôi.

Còn nguyên nhân thứ hai cũng khá là đơn giản. Trần Thanh Thanh đặc biệt dùng nhiều tâm tư hơn bình thường vào việc chuẩn bị. Nàng muốn nàng tối nay là đẹp nhất, quyến rũ nhất nàng muốn thấy được vẻ mặt si mê đến chảy nước miếng cùng vẻ mặt tiếc hận của Trịnh Thanh Hưng khi nàng chính thức trực tiếp từ chối nối lại quan hệ với hắn.
Trần Thanh Thanh thấy Vương Minh buồn bực, chỉ tự lầm bầm càu nhàu với bản thân thì trong lòng cảm thấy thực hả hê, khoái trá vô cùng. Nhưng như vẫn chưa khiến nàng cảm thấy đủ, Trần Thanh Thanh trừng mắt với Vương Minh, dùng một thứ giọng vừa xem thường lại vừa khó hiểu nói:
“Tôi chẳng hiểu sao Giai Giai cùng Triệu Vận lại thích một kẻ lòng dạ hẹp hòi như anh. Mới có chậm trễ một chút xíu thôi mà đã như vậy rồi”
Lúc đầu Vương Minh còn ngờ ngợ nhưng hiện giờ nghe lời nói chế nhạo của nàng cùng với ánh mắt sự hả hê khoái trá ẩn đằng sau ánh mắt của nàng thì Vương Minh biết cô nàng này đang trả thù hắn vụ ở công viên đây mà. Đã biết rõ, Vương Minh cũng không có ý định đôi coi với nàng ta nữa với cả qua thời gian dài tiếp xúc Vương Minh đã đúc kết ra được tuyệt chiêu để đối phó với Trần Thanh Thanh.
Vương Minh làm bộ như không nghe thấy lời Trần Thanh Thanh nói, tự nhủ là có con gì đang sủa bên tai, giữ im miệng tuyệt đối, chủ tập trung toàn bộ chú ý và tinh thần vào việc lái xe.
Quả nhiên chiêu này luôn luôn phát huy tác dụng của nó, Trần Thanh Thanh nói tiếp được vài câu châm chọc Vương Minh nhưng thấy Vương Minh làm bộ không để ý, lại cũng không đáp trả phản kháng thì nhiệt tình dần dần vơi bớt, buồn bực “hừ” một tiếng, quay mặt ra nhìn cảnh vật đang trôi qua bên ngoài, không thèm nhìn Vương Minh nữa.
————————–o0o——————————
Hiện giờ mới sáu rưỡi tối, mặc dù còn cách giờ hẹn đến gần nữa tiếng đồng hồ nhưng Trịnh Thanh Hưng đã đứng sẵn trước cửa nhà hàng ABC chờ đợi Trần Thanh Thanh, khuôn mặt vẫn một vẻ bình tĩnh trầm ổn ngày thường nhưng con ngươi liên tục đảo không ngừng, lúc nhìn trái lúc nhìn phải đã tố cáo sự sốt ruột trong nội tâm hắn. Cũng khó trách, dù sao buổi hẹn này liên quan trực tiếp đến tương lai sau này cùng địa vị của hắn tại Trịnh gia, sự việc có tính liên quan trọng đại như vậy thử hỏi làm sao Trịnh Thanh Hưng không sốt ruột, lo lắng thấp thỏm được cơ chứ.

“Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh”
Trịnh Thanh Hưng liên tục niệm đi niệm lại một câu này đồng thời kết hợp với điều chỉnh tiết tấu của hô hấp hòng áp chế tâm lý khẩn trương hiện tại.
Kít….
Đột nhiên lúc này, không biết từ đây xuất hiện một chiếc xe đột ngột dừng ngay trước mặt Trịnh Thanh Hưng khiến hắn giật mình, theo bản năng nhảy lùi về phía sau ba bước. Đang định mở miệng chửi bới cái tên lái xe không có mắt nhưng khi nhìn thấy người bước xuống xe thì lập tức hắn nuốt lại những lời định thốt ra vào trong bụng, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu cũng lập tức sửa thành tươi cười rạng rỡ, vốn là ba bước thì hắn rút xuống còn hai bước, vội vàng tiến về phía người vừa xuất hiện, trìu mến nói:
“Trần Thanh Thanh, cuối cùng em đã đến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.