Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 375: Phương Tuấn Hiến Kế (1)
“Là sở trường của tao?”
Lời nói vừa rồi của Trịnh Thanh Hưng khiến Phương Tuấn cảm thấy khó hiểu quá mức. Hắn tự biết bản thân hắn là cái loại mặt hàng gì, ngoài trừ tiêu tiền như rác cùng với chơi gái ra thì hắn chẳng giỏi cái gì khác. Nhưng nếu nói về khoản ăn chơi thì Trịnh Thanh Hưng cũng không kém hắn chút nào, dù sao thì Trịnh Thanh Hưng cũng là con cháu trực hệ của một trong năm gia tộc lớn nhất Việt Nam thế nên làm sao tránh khỏi có chút thói quen ăn chơi hưởng lạc được cơ chứ. Mà cũng vì vậy, Phương Tuấn mới tiếp cận được với Trịnh Thanh Hưng, luôn luôn kề vai sát cánh với Trịnh Thanh Hưng trong các cuộc vui chơi. Thế nên nghĩ đến việc Trịnh Thanh Hưng nhờ hắn tư vấn về khoản ăn chơi, Phương Tuấn không mất đến một giây sau đã phủ định điều này.
Đã không phải là vì việc ăn chơi, vậy thì đáp án chỉ có thể là gái gú. Nhưng Phương Tuấn càng cảm thấy điều này còn vô lý hơn cả cái trên. Nên nhớ Trịnh Thanh Hưng là ai, thận phận là gì. Trịnh Thanh Hưng không phải là người kế nhiệm chức vị gia chủ đời tiếp theo nhưng hắn là một thành viên trực hệ lại nằm trong danh sách được bồi dưỡng trọng điểm của Trịnh gia và quân đội thế nên có thể nói tiền đồ trong tương lai cực kỳ tươi sáng.
Còn về vẻ ngoài thì tuy rằng hắn không sở hữu vẻ ngoài đẹp trai hào hoa thanh tú kiểu thư sinh như Phương Tuấn nhưng thân là quân nhân, sở hữu khí chất và một thân hình vạm vỡ khoẻ khoắn tràn đầy lực lượng và sức sống nên cũng tạo cho hắn một loại sức hấp dẫn khác không kém gì Phương Tuấn.
Tổng kết lại, Trịnh Thanh Hưng cần tiền có tiền, cần khí chất có khí chất, cần quyền có quyền, đã vậy tương lai cực kỳ tươi sáng, đúng là có sức hấp dẫn chí mạng với nữ giới hiện này, nói không ngoa chỉ cần hắn nguyện ý ngoắc tay một cái là không lâu sau sẽ có vô số minh tinh, hot girl,… cam tâm tình nguyện bò lên trên giường của hắn. Thế nên về khoản gái gú thì ở một mặt nào đó, Phương Tuấn mặc dù tự nhận mình là dày dạn kinh nghiệm trận mạc nhưng cũng phải cam chịu kém Trịnh Thanh một bậc
Lại nói gần đây, Phương Tuấn nghe được một chút tin đồn rằng Trịnh Thanh Hưng đã có bạn gái, cảm tình giữa hắn và bạn gái rất tốt, thậm chí chuẩn bị còn dẫn bạn gái về ra mắt gia tộc. Phương Tuấn lúc đầu cũng chỉ coi đó là tin vịt mà thôi nhưng trong mấy lần cùng đi uống rượu, trong lúc say thì có nghe được một tin tức liên quan đến việc này từ chính miệng Trịnh Thanh Hưng thì hắn mới tin. Vì vậy, nếu Trịnh Thanh Hưng bảo Phương Tuấn quân sư về khoản gái gú thì đúng là khó tin.
Hai trường hợp có khả năng xảy ra nhất điều đã bị phủ định, vậy rốt cuộc Trịnh Thanh Hưng muốn làm gì? Phương Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của hắn dường như đang tiến vào một cái mê cung không lối thoát, cứ nghĩ vòng vo mãi mà không bắt được điểm mấu chốt nào. Phương Tuấn vốn cũng không phải là người ưa thích cái việc động não suy nghĩ sâu xa thế nên suy nghĩ một lúc không lần ra được thứ gì, hắn quyết định buông tha cha đỡ tốn não, đợi Trịnh Thanh Hưng đưa ra giải đáp.
Chỉ thấy Trịnh Thanh Hưng gật đầu:
“Đúng vậy là sở trường của mày”
“Là việc gì?”
“Là…”
Mặc dù trong lòng đã hạ quyết định nhờ Phương Tuấn quân sư tư vấn nhưng mà Trịnh Thanh Hưng cũng có chút hơi khó mở miệng. Từ trước đến này hắn lợi dụng tối đã các ưu thế của bản thân thế nên mặc dù không có những kỹ xảo tán tỉnh hoặc thủ đoạn cao siêu và lão luyện như Phương Tuấn nhưng trong tình trường luôn thuận buồm xuôi gió, mọi sự đều thông thuận nào có trở ngại như lần này. Thậm chí so với Phương Tuấn thì hắn mỗi lần tán gái còn thuận lợi và dễ dàng hơn rất nhiều, khiến cho Phương Tuấn mỗi lần đều nghe tị hận sao không thể được như hắn. Đương nhiên hắn cũng rất hưởng thụ cái sự ghen tị của Phương Tuấn bởi đó là dấu hiệu cho thấy được sự ưu việt của hắn, thoả mãn một chút lòng cao ngạo của bản thân. Vậy mà lúc này, hắn lại phải mở miệng nhờ vả một kẻ mà hắn luôn xem thường về cái vấn đề mà hắn tự cho là kẻ đó luôn kém cao hơn hắn, thử hỏi hắn làm sao mà có thể dễ dàng mở miệng được cơ chứ.
Phương Tuấn thấy Trịnh Thanh Hưng rất khác thường, không còn vẻ dứt khoát ăn to nói lớn như thường ngày nữa mà trở lên ấp úng thì lòng hiếu kỳ lập tức bị đẩy lên cao hơn. Hắn nói:
“Hưng, chúng ta là bạn bè mà giúp đỡ bạn bè trong lúc khó khăn là việc nên làm a. Có việc gì mày cứ nói đi, giúp được thì tao sẽ giúp hết sức”
Mọi khi, cho dù xuất hiện tình huống như Trần Thanh Thanh lần này, Trịnh Thanh Hưng chỉ cần xuất chủ lực dỗ dành cùng dụ dỗ là mọi việc đều ổn nhưng lần này chiêu này của hắn vô dụng hoàn toàn bởi Trần Thanh Thanh quá mức cứng rắn. Nếu là bình thường chắc hắn sẽ trực tiếp bắt nàng ta, chơi nàng ta thoả thích, đến khi chán rồi ột chút lợi ích rồi đuổi đi nhưng nhớ đến cha Trần Thanh Thanh thì cái ý nghĩ xấu xa này của hắn lập tức bị dập tắt, với lại hắn lần này tiếp cận Trần Thanh Thanh là lấy nàng ta về làm vợ chứ không phải chỉ là để chơi như các cô gái bình thường khác. Lại nghĩ đến địa vị trong gia tộc sẽ được đề cao đồng thời con đường phát triển tại quân đội trong tương lai sẽ được trải càng bằng phẳng thì hắn càng hạ quyết định bằng mọi giá phải bắt được Trần Thanh Thanh đến tay. Thế nên hắn mới có thể kiên nhẫn một cách phi thường, bất chấp chửi mắng cùng khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh Thanh mà ngày ngày bám lấy nàng.
Bất quá, Trần Thanh Thanh quá mức cứng rắn, Trịnh Thanh Hưng cố gắng suốt thời gian qua thì mới đổi được một buổi hẹn gặp với nàng ta. Đương nhiên hắn dù gì cũng là kẻ có kinh nghiệm trên tình trường nên hắn cũng biết buổi hẹn vào tối này không phải là buổi hẹn gặp làm lành mà là buổi hẹn gặp cuối cùng của hai người và cùng là cơ hội cuối cùng của hắn vì vậy hắn không thể bỏ lỡ cái cơ hội này được. Trịnh Thanh Hưng suốt mày ngày nay vì cái buổi hẹn này mà đã suy nghĩ tính toán rất nhiều các loại phương án và các khả năng nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đưa ra được một phương án nào có tính khả thi cả.
Một bên là mặt mũi, một bên là lợi ích to lớn. Trịnh Thanh Hưng đủ thông minh để biết nên lựa chọn bên nào. Hắn hít một hơi thật sâu, trong làm đã làm ra quyết định. Trịnh Thanh Hưng nói:
“Là liên quan đến gái gú”
“Gái?”
Phương Tuấn kinh ngạc, hắn lúc này đột nhiên một cỗ xúc động muốn cười to bởi hắn cho rằng Trịnh Thanh Hưng chắc là đang nói đùa. Nhưng ánh mắt lướt qua khuôn mặt âm trầm của Trịnh Thanh Hưng, cùng cái ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Thanh Hưng thì cái cảm giác muốn cười to này giống như một ngọn lửa gặp phải một nước, lập tức bị dập tắt. Lại nhớ đến giọng nói của Trịnh Thanh Hưng, tuy rằng có vẻ bình thản nhưng lúc này để ý kỹ thì Phương Tuấn nhận ra có đôi chỗ Trịnh Thanh Hưng giọng run run thế nên hắn càng dám chắc Trịnh Thanh Hưng cũng không phải nói đùa với hắn.
“Khụ khụ”
Ho khan hai tiếng coi như là để phát tiết nốt cái ham muốn cười to còn sót lại, Phương Tuấn chỉnh lại sắc mặt, vỗ ngược to mồm nói:
“Mày yên tâm, nếu là gái gú thì mày tìm đúng người rồi đấy. Tao đảm bảo sẽ cung cấp ày những lời tư vấn tốt nhất, nếu không hiệu quả thì tao xin chịu phạt chiêu đãi toàn bộ chi phí ày trong lúc mày ở Đông Doanh”