Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 358
Vương Minh lập tức khắc ghi cái tên Lê Thanh Hải này vào sâu trong não. Từ việc Lê Thị Tuyết nhắc nhở hắn cũng với việc khi nói đến cái tên này thì trong mắt nàng bắn ra một tia rất nhỏ hận ý thì hắn lờ mờ đoán ra được thận phận của cái người tên Lê Thanh Hải này. Vương Minh gật đầu nói:
“Anh sẽ chú ý”
Lê Thị Tuyết mở túi xách của nàng, lấy ra một chiếc USB 8GB nhỏ đưa cho Vương Minh nói:
“Đúng như em đã giao hẹn. Trong USB này là tất cả những thông tin gồm danh tính, tuổi tác, ảnh cá nhân, nghề nghiệp, quê quán, chỗ ở hiện tại,… về đám chó săn trung thành của Phương Thiên Uy”
Nàng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Còn về cái tên tên Lê Thanh Hải kia em nghĩ tốt nhất là anh nên lấy từ đám chó săn của Phương Thiên Uy. Bình thường bọn chúng thay Phương Thiên Uy xử lý các sự vụ làm ăn trong thế giới ngầm nên tiếp xúc rất nhiều với tên Lê Thanh Hải kia vì vậy thông tin bọn chúng có được nhiều hơn những gì em có rất nhiều”
“Cảm ơn”
Vương Minh đơn giản nói một tiếng rồi tiếp nhận chiếc USB, đút vào trong túi quần.
Mọi việc cần nói đã nói xong, thứ đưa thì cũng đa đưa, Lê Thị Tuyết biết nàng cũng không việc gì nữa thế nên cũng không lưu lại ở đây nữa. Nàng mở cửa xe, đi về phía cổng biệt thự. Nàng cũng sẽ không mời Vương Minh vào ngồi nhà ngồi uống chén nước như phép xã giao bình thường bởi nàng biết việc đó là quá dư thừa. Với quan hệ giữa hai người không cần câu nệ như vậy với lại nàng biết lúc này Vương Minh đang vội đi vì vậy cũng không giữ hắn thêm nữa.
Vương Minh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Lê Thị Tuyết mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất hoàn toàn ở phía sau cánh cổng sắt thì mới nổ máy, lái xe rời đi.
———————————-o0o—————————————–
Trở lại biệt thự của Nguyễn Sinh, mọi việc quả nhiên đúng như Vương Minh đoán. Vương Minh vừa đặt chân vào phòng khách thì đã thấy hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận ngồi trên ghế salon. Triệu Vận bộ dạng thì vẫn như bình thường, nhu nhược hiền lành khiến ai nhìn cũng thích cũng yêu, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng để che chở nàng còn Nguyễn Giai Giai thì là một bộ dạng hoàn toàn trái ngược lại với Triệu Vận. Lưng dựa vào ghế salon, hai tay khoanh trước ngực, bộ mặt nghiêm nghị trông rất bình thường nhưng với người đã quá quen thuộc Nguyễn Giai Giai như Vương Minh thì biết nàng đang bão nổi. Mà nguyên nhân bão nổi của nàng nếu hắn không nghĩ ra thì cái bộ óc có IQ hơn 200 của hắn đúng là vứt đi thì hơn.
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nghe thấy có tiếng cửa mở lập tức quay mặt ra nhìn. Vừa nhìn thấy Vương Minh đứng ở cửa thì ánh mắt của hai nàng nhìn hắn hoàn toàn trái ngược nhau giống như bộ dạng của hai nàng vậy. Ánh mắt của Triệu Vận có chút cảm thông còn Nguyễn Giai Giai thì đầy lửa giận.
Vương Minh từ khi sinh ra không sợ trời không sợ đất, dù lúc trước làm sát thủ đối mặt với tử thần vô số lần nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi cả. Bất quá lúc này, không hiểu sao trong lòng lúc này tuôn ra một cỗ áp lực mà cỗ áp lực này càng lúc càng tăng lên theo thời gian hai nàng nhìn hắn. Khiến Vương Minh lúc này trong lòng sinh ra một cái ý nghĩ xúc động là muốn lập tức quay người chạy trốn bất quá hắn biết cái ý nghĩ này chỉ là vớ vẩn bởi hắn với Nguyễn Giai Giai giống như Tôn Ngộ Không với Phật tổ, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát. Vì vậy hắn chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.
Cẩn cẩn thận thận, bước nhẹ nhàng tiến vào, Vương Minh đi đến chiếc ghế salon đối diện với Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nhưng hắn ngồi còn chưa kịp ấm mông thì lập tức một loạt câu hỏi chất vấn của Nguyễn Giai Giai đã bổ thẳng vào trong hai lỗ tai của hắn.
“Hừ, tối qua anh đi đâu mà em gọi điện anh không nghe. Anh có biết hôm qua em và Triệu Vận lo lắng như thế nào không?”
“Anh đừng có nói là đi với Phan Hoàng, hôm qua em đã gọi điện cho tên đó rồi”
“Có phải đêm qua hú hí với con nào quên cả về nhà hay không.”
…
“Anh…”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần và lời nói dối nhưng Vương Minh cảm thấy những lời nói và suy nghĩ hắn đã soạn thảo ra sẵn trong đầu đến giờ đã hoàn toàn vô dụng. Thế nên hiện giờ hắn chỉ có thể im lặng cúi đầu, chịu đựng những lời trách móc của Nguyễn Giai Giai. Đương nhiên hắn cũng không quên đưa ánh mắt cầu xin về phía đồng minh trung thành và thân cận nhất của hắn là Triệu Vận.
Quả nhiên Triệu Vận không làm hắn thất vọng. Nàng nhìn bộ dạng tội nghiệp của Vương Minh thì trong lòng lại không nỡ vì vậy liền thay Vương Minh cầu tình với Nguyễn Giai Giai. Triệu Vận bề ngoài nhu nhược lại nhu thuận rất dễ làm người khác xiêu lòng thế nên nàng thay Vương Minh cầu tình khiến Nguyễn Giai Giai từ chối không được. Nguyễn Giai Giai trừng nhìn Vương Minh, lải nhải thêm vài câu nữa rồi quay sang nhìn Triệu Vận ở bên cạnh, một bộ bực bội vẫn cưa phát tiết hết, thở phì phì nói:
“Triệu Vận, sao lần nào em cũng thay anh ấy câu tình là sao? Em có biết như vậy là càng dung túng anh ấy hay không? Chẳng lẽ em muốn tương lại chúng ta có thêm vài vị chị em nữa hay sao”
Quả thật trong tâm trí của Triệu Vận thì không suy nghĩ gì nhiều đến việc Vương Minh tương lai liệu có kiếm thêm cho nàng mấy vị chị em nữa hay không. Nàng chỉ cần biết một điều duy nhất là trong tim Vương Minh có một góc nhỏ dành cho nàng, hắn sẽ mãi mãi bảo hộ nàng suốt đời, cho nàng một mái ấm hạnh phúc là đủ rồi. Bất quá với tính tình nhu thuận mềm yếu, nàng đôi khi lại có lập trường nhất định, vừa nghe thấy Nguyễn Giai Giai đột nhiên dùng giọng nói chất vấn như vậy thì khiếp khiếp sợ sợ, giọng lí nhí nói:
“Em… em biết sai rồi”
Nguyễn Giai Giai nhìn Triệu Vận bị nàng dọa cho đến mức sợ hãi, sắc mặt biến trắng thì cơn tức chưa tiêu hết lập tức giảm đi rõ rệt. Nàng thở dài một cái rồi hơi áy náy nói với Triệu Vận:
“Chị xin lỗi vì lúc nãy đã nặng lời với em”
“Không… không… chị nói rất đúng , là lỗi của em”
Triệu Vận vội vàng lắc đầu nói.
Nguyễn Giai Giai quyết định không dây dưa ở vấn đề này nữa mà quay sang trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện này.
“Lần này vì Triệu Vận nên em tạm tha, lần sau nếu việc này còn tiếp diễn thì anh sẵn sàng tinh thần mà trường kỳ ngủ ngoài phòng khách đi”
“Anh biết, anh hứa sẽ không xảy ra nữa đâu”
Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai không tiếp tục truy vấn nữa thì thở phào, vội vàng thề thốt nói.
“Hừ, anh nhớ những gì mình đá nói đó”
Nguyễn Giai Giai nói.
“Anh sẽ nhớ, sẽ nhớ”
Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai tuy ngoài miệng nói là tha cho hắn nhưng biểu hiện trên nét mặt cho thấy nàng vẫn chưa tiêu hết hoàn toàn giận thế nên hắn vội vàng kéo cuộc nói chuyện của ba người sang một chủ đề khác.
“À, Giai Giai, Trần Thanh Thanh đã gọi điện đến thông báo địa điểm gặp mặt tối nay chưa?”
Nguyễn Giai Giai gật đầu nói
“Chị Thanh Thanh đã gọi điện rồi. Địa điểm là tại nhà hàng ABC tại phụ cận đại học tổng hợp Đông Doanh vào lúc bảy giờ tối. Vốn là chị ấy hẹn anh buổi chiều sáu giờ qua sẽ đến cổng trường đón chị ấy rồi hai người sẽ đi bộ đến nhà hàng bất quá em nghĩ hai người sẽ cần một chút thời gian thống nhất vài vấn đề cùng với diễn tập nên em đã thay anh chọn giờ gặp khác. Chính là còn vào ba giờ chiều, anh đến trường rồi gọi điện cho chị ấy. Anh nhớ đến đúng giờ đấy.