Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 354: Phương Đức Tân
Đây cũng là vấn đề Vương Minh đâu đầu nhất lúc này. Nếu như từ bỏ thì Vương Minh cảm thấy không nỡ bởi hắn đã mất rất nhiều thời gian và nhân lực mới an bài được mọi việc như hiện nay. Mà một khi từ bỏ thì đồng nghĩa với việc tất cả cố gắng cả hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển. Nhưng nếu không bỏ, hắn chỉ còn nước huy động Hắc quân tiến quân xuống Giang Kiều thì mới có thể cùng thế lực của Phương Thiên Uy đánh một trận. Bất quá hiện giờ hắn không thể làm vậy bởi tuy rằng Nguyễn gia và chính phủ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi sau vài cuộc ma sát nhỏ trong bóng tối nhưng hai bên có thể khai chiến bất cứ lúc nào thế nên với thân phận là một trong những lá bài ẩn của phe chính phủ, Vương Minh và Hắc quân luôn phải ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào thế nên hiện giờ hắn không thể điều động Hắc quân xuống Giang Kiều được. Mà Hắc quân không xuống thì với lực lượng của Hắc bang nếu cứ tiếp tục ở đó thì chẳng khác nào một đám cừu trước một đám soi. Bỏ thì tiếc mà không bỏ thì lại không được, quả thật là tiến thoái lưỡng nan a.
“Chắc là tạm lui thôi”
Vương Minh thở dài lắc đầu nói. Bộ dạng của hắn lúc này có chút chán nản lại có chút bất lực.
Lê Thị Tuyết im lặng nhìn Vương Minh. thấy Vương Minh thẳng thắn như vậy thì trong lòng cảm thấy một chút ngọt ngào. Nàng vốn nghĩ rằng mặc dù nàng chịu quy phục Vương Minh, làm tình nhân và trợ thủ trong bóng tối cho hắn nhưng hắn chắc chắc không ít thì nhiều vẫn sẽ có sự đề phòng nàng hoặc không thì sẽ tiến hành giám sát chặt chẽ cùng thử thách nàng một thời gian. Nhưng nàng thật không ngờ Vương Minh lại không ngần ngại nói vơi nàng, điều này thể hiện rằng hắn hoàn toàn tin tưởng vào nàng. Lúc này nàng không tự chủ được so sánh Vương Minh với Phương Thiên Uy, mặc dù nàng là người Phương Thiên Uy yêu say đắm nhưng Phương Thiên Uy luôn luôn đề phòng nàng, thậm chí ở tập đoàn Tuyết Thiên cũng bị hắn cài tai mắt vào giám sát nàng ngắt ngao hoàn toàn ngược lại với Vương Minh hiện tại.
Lê Thị Tuyết tiến sát hơn dựa vào ngực hắn, dùng móng tay của nàng lướt trên da thịt hắn, vẽ vòng vòng trên ngực Vương Minh khiến Vương Minh cảm giác ngứa ngứa:
“Thực ra anh không cần phải người khỏi Giang Kiều đâu?”
“Ý em là cái thế lực kia sẽ không giúp Phương Thiên Uy?”
Vương Minh ánh mắt sáng rực, đầy kích động nhìn Lê Thị Tuyết đang nằm trong ngực. Vương Minh nghĩ đến một giả thuyết, có lẽ thật sự Phương Thiên Uy có quan hệ với cái tổ chức khí giả kia nhưng quan hệ không sâu nên chắc đối phương sẽ không ra tay trợ giúp Phương Thiên Uy. Bằng không liệu Phương Thiên Uy liệu có bị hắn ép đến mức trở thành một con chó điên như hiện nay hay không?
Dường như đoán được ý nghĩ của Vương Minh, Lê Thị Tuyết lắc đầu nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phải. Chắc chắc bọn chúng sẽ trợ giúp Phương Thiên Uy bởi vì cha của Phương Thiên Uy, cũng chính là vị tiền bí thư đã về hưu của Giang Kiều, chính là kẻ khống chế tổ chức này. Mà cũng chính tên này đã hạ lệnh truy sát cả gia đình em”
Vương Minh nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Lê Thị Tuyết dường như cũng đoán được biểu hiện của Vương Minh. Nàng tiếp tục nói:
“Anh đừng có quá ngạc nhiên. Chẳng qua là lớp vỏ bọc “lương thiện” của lão ta được tạo ra quá hoàn mỹ và kín đáo nên mới khiến anh bị lừa thôi chứ nếu anh chịu khó đào sâu vào những việc làm quá khứ của lão ta anh sẽ thấy so với Phương Thiên Uy thì lão ta càng ghê tởm và đen tối hơn rất nhiều lần”
Nếu như câu trước của Lê Thị Tuyết chỉ khiến Vương Minh cảm thấy bất ngờ thì nay đến câu nói thứ hai, Vương Minh quả thật đã bị những lời nói của Lê Thị Tuyết dọa cho sợ hãi. Hắn từng cho người đi tra xét lai lịch thông tin của Phương Thiên Uy nên làm sao mà không tra qua cha của hắn được cơ chứ. Với trí nhớ siêu phàm, chỉ cần xem một lần là có thể nhớ kỹ không bao giờ quên, khi vừa nghe xong Lê Thị Tuyết nói, Vương Minh lập tức lục lọi trong trí nhớ những thông tin về cha của Phương Thiên Uy, Phương Đức Tân.
Phương Đức Tân năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, tiền nhiệm bí thư của thành phố Giang Kiều. Vốn chiếu theo quy định của Đảng thì đáng nhẽ ở độ tuổi này, tức là năm nay, thì Phương Đức Tân mới đến tuổi về hưu nhưng hơn năm năm trước, cũng là lúc hắn năm năm tuổi thì hắn đã chủ động xin từ chức về hưu vì lý do sức khỏe.
Tính ra Phương Đức Tân cũng không để lại cho Vương Minh ấn tượng gì nhiều về tài năng hay sự nghiệp của hắn cả. Bởi vì suốt hơn ba mươi năm lăn lộn trong quan trường thì hắn cũng chỉ leo lên được cái ghế bí thư của một thành phố nhỏ như Giang Kiều, có chăng thứ ấn tượng nhất về sự nghiệp của hắn chính là việc hắn từ năm ba lăm tuổi đã leo lên được chức vụ bí thư đồng thời có thể ngồi vững trên chiếc ghế này suốt mười năm không rời. Quả thật điều này rất hiếm hoi, thậm chí là kỳ lạ bởi đối với một nước có chế độ quản lý như Việt Nam thì một chức vụ lãnh đạo ở cấp thành phố chỉ có thể đảm nhiệm một nhiệm kỳ bốn năm, nhiều nhất thì cũng là hai nhiệm kỳ vậy mà Phùng Đức Tân lại có thể đảm nhiệm đến hai nhiệm kỳ rưỡi. Đúng là một trường hợp hi hữu, hiếm hoi và kỳ lạ. Vương Minh cũng từng lưu ý đến điều này, cùng từng dùng các mối quan hệ và cho người đi điều tra về việc này nhưng dù bằng cách nào thì hắn cũng chỉ thu được mấy câu trả lời đại khái không có chút giá trị như: Giang Kiều là thành phố nghèo, ngoại trừ giao thương thì không có bất cứ ưu điểm nào để phát triển kinh tế đồng thời vị trí địa lý khó khăn, cư dân hỗn tạp khó quản lý, an ninh trật tự không tốt nên việc tạo ra chiến tích ở đây rất khó khăn vì vậy chẳng có ai muốn đến nơi này, cuối cùng lãnh đạo tỉnh chỉ có thể phát lệ tiếp tục cho Phương Đức Tân đảm nhiệm chức vụ bí thư cho đến khi hắn về hưu.
Ngoài ra có hai điểm nhỏ khác trong đống hồ sơ sự nghiệp chính trị của Phương Đức Tân đáng để Vương Minh liếc nhìn qua. Điểm thứ nhất, lý lịch chính trị hơn ba chục năm của Phương Đức Tân cực kỳ trong sạch, sạch đến nỗi không thể nào sạch hơn được nữa. Suốt hơn ba mươi năm, hắn dù làm việc ở đâu cũng chưa có một lần nào bị ban kỷ luật các cấp gọi đi uống trà ăn bánh lần nào, thậm chí đến một lá đơn thứ tố cáo về hắn cũng không có. Đã thế cuộc sống của hắn cũng rất đúng mực và gương mẫu, không hề dính dáng đến mấy thứ như nữ sắc, tiền hối lộ,… hoàn toàn đối ngược lại với con trai Phương Thiên Uy của hắn hiện nay. Có thể nói, nếu chỉ dựa vào hồ sơ chính trị và lối sống sinh hoạt thì chắc chắc Phương Đức Tân có lẽ thừa sức trở thành một tấm gương, một Đảng viên gương mẫu để Đảng và Nhà nước tuyên dương.
Điểm thứ hai đáng để chú ý chính là chiến tích của hắn trong mười năm làm bí thư Giang Kiều. Chiến tích được nhắc đến ở đây không phải là chiến tích về phương diện kinh tế mà chính là chiến tích về lĩnh vực trật tự xã hội và đời sống nhân dân. Giang Kiều mười năm dưới tay Phương Đức Tân đã hoàn toàn lột xác so với mười năm trước. Ở khoảng thời gian trước khi Phương Đức Tân lên nắm quyền, nhắc đến Giang Kiều người ta nghĩ ngay đến một nơi rồng rắn lẫn lộn, hỗn loạn vô cùng. Chém giết giành địa bàn, trộm cướp, hiếp dâm, ma túy,… bao phủ khắp các ngõ ngách ở Giang Kiều. Thậm chí nếu so sánh một cách khách quan thì trình độ hỗn loạn thời đó còn hơn cả Giang Kiều vào thời điểm bây giờ.