Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 351
Nghĩ đến Trần Minh Hoàng và Nhị bang có ẩn giấu con bài lợi hại, Nguyễn Hùng cảm thấy đây là một cơ hội hợp tác không tệ. Từ lâu rồi, Nguyễn gia đã muốn nốt lấy hắc đạo Đông Doanh, nếu như không phải ở Đông Doanh suốt bao năm qua có Hắc Long bang của Nguyễn Sinh liên tục chống đối và phá hoại thì có lẽ hắc đạo Đông Doanh đã là đồ nằm trong túi Nguyễn gia từ rất lâu rồi chứ không phải chật vật như hiện giờ, mất nhiều công sức bố trí cùng tài nguyên mới thâu tóm được hai cái Bạch Hổ đường cùng Thanh Long đường của Liên Minh.
Nếu như là bình thường, Nguyễn gia chỉ hơi có chút động tĩnh ở Đông Doanh lập tức sẽ bị Nguyễn Sinh phát hiện rồi tiến hành cản trở chống phá nhưng hiện giờ hoàn cảnh ở Đông Doanh rất hỗn loạn mà Hắc Long bang lại đang phải tập trung tiến hành thâu tóm các thế lực hắc đạo nhỏ cùng với chuẩn bị lực lượng đối phó với Nhị bang nên chắc chắc sẽ không thể phân thân mà tiến hành mãnh liệt cản trở Nguyễn gia tiến chân vào hắc đạo Đông Doanh được.
Đồng thời Nguyễn Hùng đối với vị bang chủ Nhị bang Trần Minh Hoàng rất là hứng thú và thưởng thức thậm chí nếu nói quá một chút là Nguyễn Hùng hơi có chút bội phục Trần Minh Hoàng. Bởi vì Trần Minh Hoàng vốn là một người miền Bắc, hai bàn tay trắng vậy mà có thể chạy đến một nơi có tính bài ngoại cao như Đông Doanh, lập lên một thế lực mạnh mẽ gần sáng ngang với một thế lực địa phương được chính phủ và quân đội âm thầm chống lưng như Hắc Long bang thử hỏi Nguyễn Hùng làm sao mà không bội phục được cơ chứ.
Thậm chí Nguyễn Hùng từng nghĩ đến việc mời Trần Minh Hoàng về làm phụ tá cho hắn nhưng nghĩ đến tính cách của Trần Minh Hoàng thì hắn lập tức dập tắt cái ý tưởng vừa mới manh nha kia. Bởi Trần Minh Hoàng tuy là chiến mã tốt nhưng mà một con chiến mã khó thuần phục, có thể hất văng người cưỡi nó ra khỏi yên bất cứ lúc nào đặc biệt những lúc nguy hiểm khả năng con chiến mã này giở chứng là cực kỳ cao. Đối với một người chuyên quyền độc đoán, ưa thích mọi thứ phải nằm trong tầm khống chế, Nguyễn Hùng không thể nào chấp nhận việc thủ hạ trong tay hắn lại cũng là một trái bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể phát nổ khiến hắn banh xác. Vì vậy mặc dù rất luyến tiếc nhưng Nguyễn Hùng vẫn từ bỏ việc chiêu mộ mà chỉ coi Trần Minh Hoàng là một đối tượng “hợp tác” lý tưởng.
Thực ra Nguyễn Hùng cũng không phải quá suy nghĩ nhiều về vấn đề Nguyễn gia tiến quân vào hắc đạo Đông Doanh bởi vì hiện giờ hắn mới đi những bước đầu trong quá trình tiếp nhận các công việc của Nguyễn Hải Thượng, mảng công việc hắn cần làm lúc này là kinh tế chứ không phải là hắc đạo. Nhưng Nguyễn Hùng không muốn chỉ ngò bó bản thân trong mỗi lính vực kinh tế, theo như lý luận của hắn thì dù sao cuối cùng hắn cũng tiếp nhận chắc vụ Nguyễn gia thế nên nếu hắn càng sớm có thể làm quen với các nghiệp vụ ngoài sáng và trong tối của Nguyễn gia thì càng sớm có thể phụ giúp cha hắn Nguyễn Hải Thượng quản lý và phát triển Nguyễn gia. Với cả hắn cũng biết hắn dù có quản rộng một chút, ra ngoài lĩnh vực của hắn được phân công thì cha hắn cũng sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua vì vậy Nguyễn Hùng cũng không ngại gì mà vươn tay dài ra một chút.
Nhưng cái lý do nhanh chóng trưởng thành và thành thục công việc để phụ giúp cha chỉ là cái cớ của Nguyễn Hùng nói với các thành viên trong gia tộc mà thôi. Nguyễn Hùng muốn nhanh chóng chen chân vào các sự vụ của Nguyễn gia bởi hắn cần thiết thành lập thế lực trung thành của mình để sau này khi hắn lên nắm quyền Nguyễn gia thì có thể dễ dàng khống chế các sự vụ của Nguyễn gia đồng thời có một đội ngũ thủ hạ tay chân thân tín đáng để hắn có thể tin tưởng. Đây mới chính là mục đích thực sự của hắn.
“Anh Hùng, anh Hùng…”
Nguyễn Hùng suy nghĩ vấn đề càng lúc càng rộng ra nên không biết lúc nào đã lâm vào trạng thái suy tư. Nguyễn Phi Long thấy Nguyễn Hùng ngẩn người suy nghĩ thì không dám lên tiếng quấy rầy nhưng hắn ngồi đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà Nguyễn Hùng vẫn một bộ dạng suy tư nên với tính tình còn chút nỏng vội, Nguyễn Phi Long không nhịn được gọi Nguyễn Hùng vài tiếng.
“A…”
Nguyễn Hùng giật mình kêu lên một tiếng, ngay lập tức hắn y thức được lúc nãy vì quá nhập thần suy nghĩ mà thất thố trước mặt Nguyễn Phi Long. Ho khan một tiếng, Nguyễn Hùng cố khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Theo chú thấy thì liệu chúng ta có thể hợp tác với Nhị bang được không?”
“Hợp tác với Nhị bang?”
Nguyễn Phi Long kinh ngạc hỏi lại.
Nguyễn Hùng gật đầu, bắt đầu phân tích:
“Hiện giờ thế cân bằng của hắc đạo Đông Doanh đã bị phá vỡ, cả giới hắc đạo Đông Doanh hiện giờ đang loạn lên một đám. Đây là một cơ hội tốt đối với Nguyễn gia chỉ là Nguyễn gia ở Đông Doanh tuy rằng có chút lực lượng bất quá phần lực lượng này có vài trò rất quan trọng nên phải bí mật, không thể dùng vào việc thâu tóm nuốt sạch Đông Doanh được Vì vậy chỉ có thể lựa chọn hợp tác”
Nguyễn Hùng phân tích cũng không sai. Hiện giờ Nguyễn gia đang cùng với chính phủ tiến hành một ván cờ cực lớn, hai bên trong tối cũng có vài cuộc đấu tay đôi nhưng là chỉ trên quy mô nhỏ lẻ không đáng kể thế nên nhin chung thì hai bên khá là yên tĩnh nhưng nhân thủ của cả hai bên đều được huy động tối đã để giám sát đối phương và sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào. Thế nên lúc này muốn một mình chiếm trọn Đông Doanh, việc nhân thủ không đủ là một yếu tốt mà yếu tố còn lại chính là chính phủ đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn gia. Nếu như Nguyễn gia thật sự chen một chân vào Đông Doanh, rất dễ khiến chính phủ lấy đó làm cớ để đường đường chính chính tấn công Nguyễn gia. Vì vậy Nguyễn Hùng tính đi tính lại chỉ có thể lựa chọn hợp tác mà còn phải là hợp tác trong tối, không được lộ ra ngoài ánh sáng.
Nguyễn Phi Long cẩn thận suy nghĩ. Bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khiến thần kinh của hắn lập tức căng thẳng, trái tim đập dữ dội. Hắn hít một hơi, cắn răng nói:
“Được, theo em thì chín phần là thành công. Hắc Long bang sau khi đối phó với các bang phái nhỏ và Liên Minh thì há lại có thể bỏ qua Nhị bang. Nếu như lúc này Nguyễn gia âm thầm đưa tay trợ giúp, đối với Trần Minh Hoàng chẳng khác nào đưa củi sưởi ấm trong mùa đông giá rét. Trừ khi hắn không có não thì mới từ chối”
Nguyễn Hùng gật đầu nói tiếp:
“Cũng đúng. Nhưng mà anh không biết nên cử ai đi lúc này a. Hiện giờ Nguyễn gia nhân lực đã dùng hết, không còn mấy ai để anh có thể tin tưởng a… Haiz”
Nguyễn Hùng nói xong làm bộ thở dài chán nản nhưng ánh mắt sáng quắc qua khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào Nguyễn Phi Long.
Quả nhiên là như vậy. Nguyễn Phi Long bị Nguyễn Hùng nhìn với ánh mắt đầy thâm ý như vậy thì lạnh run, hít một hơi thật sâu. Hắn biết lúc này là cơ hội của hắn, nếu do dự chần chừ thì những ấn tượng lúc trước hắn xây dựng sẽ đổ xuống sông xuống biển. Thế nên Nguyễn Phi Long chỉ có thể nắm chặt hay nắm đấy, cắn răng làm ra quyết tâm:
“Nếu vậy thì thằng em này xin tình nguyện đi trước nói chuyện với Trần Minh Hoàng”