Siêu Cấp Ác Ma

Chương 34: Là Ma Hay Là Người?


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 34: Là Ma Hay Là Người?


Thấy vẻ sốt ruột thoáng qua trên mặt Vương Minh. dì Bạch cười trộm, từ từ nói bình thản như trêu tức Vương Minh:
“Hình như có ai đó lo lắng thì phải”
Vương Minh nghe thấy vậy chợt giật mình, vội vàng lấp liếm
“Chỉ là nàng ta là bạn thân của em gái con thôi mà”
“Ta hiêu ta hiểu”
Nói mấy lời này, dì Bạch ném cho Vương Minh một cái nhìn đầy thâm ý khiến Vương Minh cảm thấy bất an vô cùng. Dì Bạch cảm thấy chơi thế đã đủ liền nói:
“Theo như tình báo thì chủ mưu chính là người của Nguyễn gia Nam Hải”
“Nguyễn gia Nam Hải”
Vương Minh hơi bất ngờ trước tin này. Dì bạch gật đầu nói:
“Chính là bọn chúng. Con phải biết rằng mục đích của chúng chính là tiến vào Đông Doanh, mấy lần liên hệ với Nguyễn Sinh nhưng hắn không nể tình gia tộc mà từ chối thẳng thừng, đồng thời chính phủ vừa ra cái dự án khổng lồ kia nên đám người Nguyễn gia lên kế hoạch trả thù dằn mặt Nguyễn Sinh”
“Hóa ra là vậy” Vương Minh gật gật đầu
“Dì đoán lần này thất bại nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì vậy con hãy để mắt đến cô bé Nguyễn Giai Giai kia vào.”

Vương Minh gật đầu. Vương Minh biết sau vụ bắt cóc vừa rồi chắc chắn Nguyễn Sinh sẽ tăng cường bảo vệ xung quanh người thân của mình nhưng mà Vương Minh không mấy tin tưởng vào mấy tay vễ sĩ này lắm, chỉ cần nhìn vào thực lực của đám bắt cóc vừa rồi là đủ biết. Tạm biệt dì Bạch, Vương Minh trở về nhà. Bây giờ đã là 6 giờ chiều, Vương Minh lại lắc đầu ngán ngẩm nghĩ đến điệp khúc mì tôm rồi lại mì hộp mấy ngày gần đâu. Nhưng khi vừa bước vào cửa, một mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi Vương Minh, cái bụng đang đói cồn cào của hắn đột nhiên biểu tình dữ dội hơn. Vương Minh đi vào trong bếp, đập vào mắt hắn mà một bàn thức ăn đủ mọi hương vị và màu sắc, trông rất ngon miệng và vô cùng bắt mắt. Lại nhìn về phía chủ nhân bữa ăn thịnh soạn đang chuẩn bị gần đó, Vương Minh ngây người ra.
Triệu Vận đã thay một bộ quần áo mới mua, váy ngăn màu trắng khoe lên cặp chân thon dài miền man bất tận, phía trên là áo T-shirt cộc tay bó sát người tôn lên hai trái tuyết lên căng mòng, cao bút và bờ eo thon ngọn. Lúc này nàng ta đang đeo một chiếc tạp dề hồng, trên có hình Mickey trông vô cùng bắt mắt, có lẽ vì đang mải chú tâm nấu nướng nên không để ý Vương Minh đã ở trong bếp từ lúc nãy. Trông Triệu Vận lúc này không khác gì một người vợ nhỏ đang làm cơm đợi chồng về, thấy vậy Vương Minh hơi có chút cảm khái. Đang thất thần suy nghĩ thì tiếng của Triệu Vận vang lên làm Vương Minh tỉnh lại
“Vương Minh, anh về lúc nào vậy”
Triệu Vận lúc này vừa quay đầu lại, bất thình lình thấy Vương Minh đang đứng ở cửa bếp, giật mình suýt rơi đĩa thức ăn trên tay. Vương Minh tỉnh lại theo phản xạ thân pháp chớp nhoáng đã lao đến đỡ lấy đĩa thức ăn, đặt lên trên bàn cười nói
“Lần sau chú ý vào nha”
“Ưm” Triệu Vận nhỏ nhẹ đáp.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Vương Minh không khách khí gắp một miếng thức ăn vào miêng. Ở phía đối diện, Triệu Vận căng thẳng nhìn Vương Minh. Vương Minh nuốt miếng thức ăn vào miệng giơ ngon tay cái lên rồi tiếp tục gắp lấy gắp để thức ăn vào miệng. Thấy nam nhân trước mặt ăn ngon miệng như vậy, Triệu Vận như trút được gánh nặng trong lòng đồng thời trong lòng nàng lúc này xuất hiện một chút ngọt ngào. Nàng nói
“Vương Minh, nếu anh thích thì ngày nào em cũng nấu cơm cho anh”
Nói xong lời này, Triệu Vận ý thức được lời nói của mình có chút ám muôi. Khuôn mặt đỏ bừng cúi xuống nhìn vào bắt cơ trên bàn. Vương Minh thấy vậy cười cười, Vương Minh nhận ra cô nàng Triệu Vận này lúc đỏ bừng mặt e thẹn lại vô cùng đáng yêu như vậy nhưng thấy nàng ngượng như vậy Vương Minh cũng không tính trêu đùa gì nàng. Vương Minh nói
“Chả là hồi trước ngày nào anh cũng điệp khúc mì tôm rồi lại mì hộp, ngán đến tận cổ rồi. Nay lại có một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như em nấu cơm cho anh thì đúng là không còn gì bằng”
Mặc dù Vương Minh đã nói như vậy nhưng khuôn mặt của Triệu Vận vẫn đỏ bừng, lí nhí nói cái gì đó. Vương Minh thấy vậy đúng là buồn cười muốn chết, đây là lần đầu tiên Vương Minh gặp một người con gái lại hay ngượng ngùng như thế này. Cảm thấy không khí trong bàn ăn có vẻ nặng nề, Vương Minh quyết định kể mấy câu chuyện cười vừa đọc trên mạng cho nàng nghe. Quả nhiên nghe xong nàng cười híp mặt, vẻ ngượng ngùng ban đầu cũng không còn nữa.
Ăn xong bữa cơm mà Vương Minh cho là ngon nhất trong suốt gần 3 tháng quá, vỗ vỗ cái bụng căng phình lên ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem ti vi. Vốn là hắn muốn phụ giúp Triệu Vận rửa bát đĩa nhưng mà nàng ta nhất quyêt làm một mình, đuổi Vương Minh ra ngoài phòng khách ngồi chờ.
Trên ti vi lúc này đang truyền tin tức về dự án Mở rộng, cũng không có gì nhiều lắm chỉ là một đoạn tin ngắn nói về việc lùi lại ngày đấu thầu. Vừa nghe thấy vậy Vương Minh liền hiểu ra tại sao, có lẽ chính phủ đánh hơi thấy một số hành động mở ám của một số công ty và tập đoàn tham gia đấu thầu đồng thời cũng không muốn gia trứng cho ác nên quyết định lùi thời gian lại. Nghe thấy tin này Vương Minh rất nhanh hiểu ra dụng ý trong cái hành động trái với thông lệ này, hắn cười trộm nghĩ phen này có nhiều kẻ phải ăn cơm tù rồi.

Vương Minh trò chuyện cùng với Triệu Vận một lúc, vì cô nàng này rất hay xấu hổ nên đề tài nói chuyện cũng không nhiều chỉ là hỏi chuyện trường lớp, mơ ước,… Nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 10 giờ tối, Vương Minh giả bộ buồn ngủ tạm biệt nàng đi vào phòng. Thực ra hắn không buồn ngủ chút nào cả, mà đang rất hưng phấn là đằng khác. Giờ phút này hắn đang rất muốn thử nghiệm cái công năng của lư hương mà dì Bạch đã cho hắn vào buổi chiều.
Khó cửa cẩn thận, xác định bên ngoài Triệu Vận cũng đã vào trong phòng ngủ. Vương Minh mới lấy lư hương ra. Châm lư hương, Vương Minh khoang chân ngồi trên sàn nhà, đôi mắt khép lại, thả lỏng toàn thân, bắt đầu cho nội khí vận động.
Đúng như lời dì Bạch nói, mùi thơ mà lư hương này tỏa ra thật là dễ chịu. Mùi thơm này khiến cả tinh thần và cơ thể của Vương Minh thả lỏng tối đa, Vương Minh có thẻ cảm thấy các thớ cơ và thịt trong cơ thể đang giãn ra, không còn căng cứng như bình thường nữa, nội khí trong cơ thể cũng hưng phấn hơn bình thường đặc biệt là hắc ám nội khí kia, nó đang chảy rất mãnh liệt không khác gì dòng thác lũ. Rất nhanh sau đó Vương Minh đạt đến trạng thái vô cảnh, không còn ý thức được xung quanh nữa, chỉ cảm thấy mình như đang lạc vào một không gia khác, yên tĩnh và bình lặng.
“Hắc hắc, tiểu tử cuối cùng cũng gặp được ngươi”
Một giọng nó thần bí vang lên. Vương Minh giật mình, thầm trách mình không cảnh giác, phen này thảm rồi. Hắn tính mở mắt để xem kẻ tập kích mình là ai nhưng mí mắt hắn rất nặng không thể nào mở ra được. Giọng nói lại xuất hiện
“Đừng cố làm gì, ngươi có mở mắt cũng không thấy được ta đâu”
Vương Minh ù ù cạc cạc, nhưng giọng vẫn dè chừng nói
“Ngươi là người hay là ma”
Giọng nói im lặng một lúc rồi lên tiếng:
“Ta không phải là người mà cũng không phải là ma”
“Ý gì” Vương Minh rất bực mình trước cách trả lời của đối phương

“Hắc hắc… vốn muốn đùa với ngươi một chút nhưng thấy cái bộ dạng như lợn bị chọc tiết của ngươi, ta nổi lòng thương người không đùa ngươi nữa. Được rồi mở mắt ra đi”
Vương Minh thử làm theo lời giọng nói, mở mắt ra. Quả nhiên là mở được nhưng khi mở mắt ra Vương Minh xém tí nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Đúng là chủ nhân của giọng nói kia đang đứng trước mặt hắn, xung quanh người này là một làn khói dày đắc Vương Minh có thể nhận ra làn khó này chính là từ trong lư hương kia. Nhưng cái khiến Vương Minh kinh ngạc là người này đứng trước mặt hắn sao lại có ngoại hình giống như hắn vậy. Vương Minh xăm soi một lát, thấy đúng là không khác gì một bản sao cả, từ mái tóc, dáng người, cái miệng cái mũi,… tất cẩ đều giống như hắn chỉ có ba điểm khác biệt đó là mái tóc người kia mày trắng còn của hắn thì màu đen, làn da của người này không phải là da vàng mà là màu xám, ánh mắt cũng tinh tường nhưng lòng mắt phải màu trắng mà là màu đỏ của máu. Phải mất một lúc sau Vương Minh mới phản ứng, nhảy lùi về phía sau giữ khoảng cách với đối phương, giọng mơ hồ nói
“Ngươi không phải là ma chứ”
Người kia tỏ vẻ bực mình vô cùng, nói:
“Ngươi bị ngu à. Rõ ràng lúc nãy ta đã nói ta không phải là ma rồi”
“Nhưng lúc nãy ngươi cũng nói ngươi không phải là người”
Vương Minh phản pháo ngay lập tức. Trước câu nói của Vương Minh, người kia lập tức cứng họng, quả thật hắn đã nói lời này. Không đợi người kia nói lời nào, Vương Minh đã mở miệng hỏi trước:
“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao đêm khuya lại lẻn vào trong phòng ta”
“Phòng ngươi!”
Người kia cười một cách trào phúng, rồi giọng điệu không coi ai ra gì nói
“Đây là phòng của ta mà”
“Ngươi bị nhũn não à. Đây là nhà của ta thì tất nhiên phòng này cũng là phòng của ta chứ”
Vương Minh tức giận tính hét lên nhưng lại nghĩ đến cô be Triệu Vận ở phòng bên cạnh liền kìm giọng lại. Rồi nhìn đối phương với đôi mắt đầy sát ý nói
“Nếu là hảo hữu thì ta xin chào mừng còn nếu là địch nhân thì xin mời nếu không đừng trách ta không khách khí”
Người kia cười cười, coi lời đe dọa và ánh mắt muốn giết người của Vương Minh như là dọa con nít mà thôi. Cười khinh khỉnh nói:

“Ngươi giết ta chính là ngươi tự giết ngươi đó”
“Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi yên tâm đi ta giết không ít người, kĩ xảo cũng không tồi đâu đảm bảo không ai phát giác ra ngươi đã chết” Vương Minh hung tợn nhìn đối phương.
“Ai da”
Người kia thở dài một tiếng, không kiên nhẫn được thở dài một tiếng, ngao ngán, nói đến nước này mà đối phương còn không hiểu thì hắn đúng là bó tay. Im lặng suy nghĩ một lát thì hắn mới nói
“Chiều này có một người phụ nữ mà ngươi gọi là dì Bạch nói rằng con người thật của ngươi đang bị trôn giấu bên trong người ngươi đúng không?”
“Phải”
Vương Minh gật đầu rồi đột nhiên nhận ra một cái gì đó, ánh mắt hắn trở lên phức tạp vô cùng chăm chú nhìn vào đối phương. Môt hồi sau cả thân thể hắn run lên, ngón tay giơ lên chỉ chỉ vào người trước mặt nói
“Chẳng lẽ…”
Người kia gật đầu xác nhận giả thuyết của Vương Minh. Lúc này Vương Minh cảm thấy trời đất như quay cuồng, giờ đây hắn đã hiểu ẩn ý trong câu nói của dì Bạch, muốn hắn tối nay đốt cái lưu hương kia để Vương Minh gặp được chính “mình”. Vương Minh lúc này đúng là chỉ có thể cười khổ, hỏi
“Làm sao ngươi ra được đây. Chẳng phải ngươi ở sâu bên trong ta cơ mà”
Người kia chỉ vào cái lư hương đang bốc khói nói
“Cái làn khói từ lư hương này làm chất môi trường gián tiếp giúp ta hiện hình, còn ta có hình dạng này để đứng trước mặt ngươi là do hắc ám nội khí trong cơ thể ngươi tạo ra”
“Hắc ám nội khí?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.