Siêu Cấp Ác Ma

Chương 333


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 333


Vương Minh lúc này buông tha cho chống cự, hắn dùng ánh mắt nóng rực quét nhanh một lượt trên cơ thể thành thục và đầy phong tình của Lê Thị Tuyết. Hắn cảm giác mồm miệng khô khốc, theo bản năng vươn lưỡi ra liếm quanh môi, bộ dạng giống như một con sói đói đột nhiên nhìn thấy một con mồi.
Lê Thị Tuyết nhìn thấy bộ dạng của Vương Minh thì không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi, nàng có cảm giác dường như sắp có điều gì khủng khiếp xảy ra với mình. Những nghĩ đến thủ đoạn chưa bao giờ thất bại của mình, Lê Thị Tuyết tự tin hơn hẳn, những cảm xúc vừa mới xuất hiện cũng tự nhiên bị nàng ném ra bên ngoài, tiếp tục tiến hành dụ hoặc Vương Minh. Lê Thị Tuyết ghé miệng sát đến bên tai của Vương Minh, thổi nhẹ vào tai hắn giọng cực kỳ ngọt nói:
“Thế chú định làm gì cho chị hối hận nào? Chẳng lẽ chú định cưỡng hiếp chị ngay tại đây sao… khúc khích”
Có lẽ vì đã nghĩ rằng Vương Minh sắp bị khống chế trong tay nàng nên nàng cũng không giữ lại cách xưng hô trịnh trọng “tôi – ngài” như lúc trước mà mạnh dạn hơn dùng “chú – chị”.

Tại của Vương Minh bị nàng thổi vào lập tức khiến hắn cảm giác ngứa ngứa, càng kích thích tình dục trong con người hắn. Vương Minh hắc hắc nở nụ cười lạnh, nói với Lê Thị Tuyết:
“Hắc hắc… chị nói đúng rồi đó, tôi sẽ cưỡng hiếp chị ngay tại đây, tôi sẽ cho chị hiểu rõ được câu nói: “ đùa với lửa sẽ có ngày bị bỏng”… hắc hắc”
Lê Thị Tuyết lần nữa trong lòng lại lạnh run, cái cảm giác bất an vừa bị nàng ném ra ngoài lại một lần nữa quay trở lại. Nhưng nghĩ đến khả năng của mình, Lê Thị Tuyết cũng hơi lấy lại một chút tự tin, nàng nghĩ rằng Vương Minh lúc này đang hù dọa nàng mà thôi, để khiến nàng hoảng sợ mà lùi bước. Trong mắt nàng Vương Minh bây giờ có thể coi như là cá nằm trên thớt rồi, làm gì có sức gì phản kháng cơ chứ, làm sao có thể cưỡng hiếp nàng được. Càng nghĩ lại càng cảm thấy càng có lý thế nên nàng tự cổ vũ mình tiếp tục, đồng thời cũng chẳng thèm để tâm đến bất cứ lời nói nào của Vương Minh nữa. Nàng nói:
“Ôi chị sợ quá, chị hối hận quá, chú tha cho chị đi”
Ngoài miệng thì nói những lời tha thứ nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Minh đầy khiêu khích và châm chọc, cơ thể thỉnh thoảng lại đong đưa làm cho cơ thể nàng cùng Vương Minh cọ cọ vào nhau.
Vương Minh cũng chẳng thèm để ý đến những ánh mắt và biểu hiện khiêu khích của Lê Thị Tuyết, chỉ thấy hắn cười lạnh nói:
“Hắc hắc… Xin tha, e rằng lúc này đã quá muộn rồi”
Vương Minh vừa dứt lời thì cũng là lúc hắc ám nội khí công phá vỡ phòng tuyến lý trí của hắn, chính thức xâm chiếm toàn bộ ý thức của Vương Minh. Lúc này trong người hắn dục hỏa bừng bừng, hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là tìm cách phát ra ngoài cỗ dục hỏa khó chịu này. Vốn sức lực của Vương Minh do luồng chân khí từ mùi thơm trên cơ thể của Lê Thị Tuyết kiềm chế, làm cho suy yếu rất nhiều, gần như vô lực nhưng lúc này hắc ám nội khí đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn mà hiển nhiên cái luồng khí kia so với hắc ám nội khí đúng là yếu ớt đến đáng thương, thế nên tác dụng suy yếu của nó lập tức bị hắc ám nội khí đập tan, Vương Minh khôi phục lại hoàn toàn sức mạnh bình thường. Đã khôi phục lại sức mạnh, Vương Minh cũng chẳng cần mất quá nhiều sức, chỉ cần một cú lắc mình là đã tránh thoát ra khỏi vồng ôm của Lê Thị Tuyết.
Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh đột nhiên khôi phục sức mạnh tránh thoát khỏi vòng tay nàng thì bất ngờ vô cùng, trong giây lát ngẩn người ra không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng không tin rằng Vương Minh lúc này lại có thể phản kháng lại nàng nhưng nhìn người thanh niên trước mặt thì nàng biết điều nàng không tin đã xảy ra. Đột nhiên lúc này nàng nghĩ lại lời nói của Vương Minh, sắc mặt đại biến, khuôn mặt trắng hồng quyến rũ trở lên tái nhợt đồng thời không che giấu được vẻ sợ hãi. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực và đầy dục hỏa cố định chăm chú dán vào cơ thể nàng, bản năng của một người phụ nữ lập tức cảnh báo nàng rằng nếu như hiện tại nàng không nhanh chóng rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị người thanh niên trước mặt cưỡng hiếp. Lê Thị Tuyết nghĩ đến cảnh bị Vương Minh đề ra ngay tại đây cưỡng hiếp thì không khỏi đánh một cái rùng mình, nàng biết lúc này phải lập tức rời đây, nếu như còn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa thì nàng đừng hòng chạy thoát thế nên Lê Thị Tuyết lập tức bật dậy khỏi ghế salon, hướng về phía cửa ra vào phòng làm việc chạy đi.

“Tính chạy ư, quá muộn rồi”
Vương Minh nhìn thấy Lê Thị Tuyết chạy về phía cửa thì nhếch mép khinh thường, thân ảnh lóe lên biến mất ngay tại chỗ.
Lê Thị Tuyết lúc này đang chạy thục mạng làm sao có tâm để ý đến Vương Minh cơ chứ. Khi nàng nhìn thấy cánh cửa còn cách hơn mét nữa thì trong lòng mừng rỡ, vội vàng tăng nhanh thêm tốc độ. Nhưng đột nhiên thân ảnh Vương Minh xuất hiện chắn trước của. Lê Thị Tuyết giật mình kinh hãi, chưa kịp làm ra phản ứng gì thì thấy thân ảnh của Vương Minh biến mất rồi như bóng ma hiện ra ngay áp sát người nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đầy nam tính của Vương Minh. Lê Thị Tuyết lần này thật sự hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau nhưng vì đi giày cao gót nên vừa bước về phía sau vài bước liền trẹo chân, cơ thể mất cân đối, ngã xuống.
Vương Minh thấy Lê Thị Tuyết chuẩn bị ngã, lập tức vươn tay ôm lấy em của nàng ta, bàn tay nóng hổi đặt trên phần bụng thon thả không chút mỡ thừa. Hắn kéo nàng vào dựa vào ngực hắn, tham lam hít lấy hít để mùi thơm của nước hoa thượng hạng cùng với mùi thơm cơ thể của Lê Thị Tuyết. Bàn tay còn lại cũng chẳng nhàn rỗi, lập tức vươn ra bắt lấy một trái đào tiên nhào nắn vẫn vê.
“A…!”
Lê Thị Tuyết sợ hãi kêu lên, thân thể không tự chủ được run rẩy kịch liệt, theo bản năng làm ra vài hành động phản kháng như giãy giụa thân thể, dùng hai tay cố sức đẩy Vương Minh ra,…

“Hắc hắc… kêu kêu to nữa đi, xem có ai cứu cô không”
Vương Minh nhìn chằm chằm vào Lê Thị Tuyết, hắn dừng dường như rất thích thú nhìn biểu hiện của nàng vào lúc này.
Lê Thị Tuyết nghe xong thì im lặng. Nàng thử qua vài lần phản kháng cũng biết nàng không thể nào thoát khỏi Vương Minh mà Vương Minh nói cũng đúng, đây là địa bàn của hắn, bên ngoài là người của hắn, cho dù nàng có kêu phá họng đi chăng nữa cũng sẽ chẳng có ai có thể xông vào cứu nàng khỏi hiểm cảnh hiện tại. Đồng thời nàng cũng tinh tường, nàng càng phản ứng mạnh thì càng thôi thúc con dã thú của Vương Minh, càng khiến nàng chịu tra tấn nhiều hơn thế nên nàng cũng không quá khó khăn để làm ra quyết định, nếu như đã không có khả năng thoát vậy thì chỉ có thể nhận mệnh thôi. Đã quyết định, nàng cũng đình chỉ phản kháng, hai tay dời xuống ôm lấy eo của Vương Minh, đầu áp vào lồng ngực hắn, răng cắn chặt môi, đôi mắt xinh nhắm lại, khóe mắt chảy ra những giọt lệ long lanh.
Vương Minh thấy nàng không phản kháng nữa thì cũng không nhẫn nhịn lập tức ông nàng đến ghế salon. Vừa ném nàng xuống ghế, hắn dùng nội khí chấn vỡ nát quần áo trên người. Cả thân thể trần truồng nhảy lên đè lên Lê Thị Tuyết, Vương Minh lúc này giống như một con thú đói khát, trực tiếp dùng tay xé rách tất cả quần áo trên người nàng, không cần âu yếm hay khúc khởi động gì cả, trực tiếp cầm thương xông phá thẳng một đường vào trong thung lũng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.