Siêu Cấp Ác Ma

Chương 327


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 327


Vương Minh lúc này lập tức nói ra địa chỉ hiện tại của hắn cho Hầu Toàn:
“Ừ, anh đang ở bãi đỗ xe của rạp chiếu phim Mega Troll. Nếu như bắt sống được thì tốt, bằng không thì giết sạch đi”
“Vâng, em sẽ cố gắng”
Hầu Toàn đáp một tiếng sau đó ngắt kết nối.
Vương Minh trở lại xe, hắn cũng không khởi động xe rời đi mà kiên nhẫn ở tại chỗ chờ đợi, hắn tin tưởng rất nhanh thôi sẽ nhận được kết quả từ Hầu Toàn. Bất quá chờ đợi cũng quá buồn chán nên Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai bắt đầu nói chuyện phiếm. Đột nhiên lúc này, không biết Nguyễn Giai Giai nghĩ đến cái gì mà lại trừng mắt trắng nhìn Vương Minh, giọng chất vẫn hỏi:
“Anh Minh, chuyện của chị Thanh Thanh anh định giải quyết thế nào?”
Vương Minh nhìn bộ dạng giống như cô vợ đang chất vẫn việc ngoại tình của ông chồng thì trong lòng hoảng hốt, lại nghĩ đến khi Nguyễn Giai Giai nổi cơn ghen thì Vương Minh có chút vã mồ hôi vội vàng giải thích:

“Giai Giai, có phải em có hiểu lầm gì không, anh với Trần Thanh Thanh quan hệ cực kỳ trong sáng. Em đừng có nghe người ngoại nói bậy nói bạ mà vu oan cho người tốt”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận bị lời nói của Vương Minh làm cho khó hiểu. Nguyễn Giai Giai nghiêng nghiêng đầu hỏi:
“Vương Minh anh đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ anh không nhớ anh đã hứa sẽ giúp chị Thanh Thanh trừng phạt cái tên bạn trai cũ bội tình bạc nghĩa Trịnh Thanh Hưng”
Vương Minh lúc này mới biết mình nhầm, hóa ra là việc này, quả thật là dạo gần đây hắn bận đến bù đầu nên quên mất tiêu cái việc này thật. Vương Minh nói:
“Anh xin lỗi, bận quá nên quên mất nhưng em yên tâm, anh sắp tới mấy ngày rảnh rỗi nên sẽ tìm thời gian đi đánh cho tên Trịnh Thanh Hưng đó một trận, đảm bảo đánh cho thành đầu heo đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn”
Nguyễn Giai Giai gật đầu nói:
“Tốt nhất là anh nên đánh cho hắn nằm viện vài tháng, chị Thanh Thanh đã nói chia tay vậy mà hắn vẫn cứ mặt dày lẵng nhẵng bám theo như cái đuôi, đúng thật là quá phiền phức và đáng ghét.”
“Đúng vậy?”

Triệu Vận ngồi ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành ý kiến của Nguyễn Giai Giai, mà nói xong lời này Triệu Vận mới ý thức được Nguyễn Giai Giai và Vương Minh đang nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt kỳ quái như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy thế nên khiến nàng trong lòng sinh ra khiếp sợ, hơi co ro người, thẹn thùng nói
“Hai người sao lại nhìn em như vậy”
Vương Minh ngồi ở chỗ lái xe nhìn biểu hiện của Triệu Vận có chút im lặng. Bình thường Triệu Vận là một cô gái nhu nhược, rất ít khi thấy nàng tức giận hay khó chịu với việc gì chứ đừng nói là mấy việc đánh đánh đấm đấm này. Vậy mà lúc này lại cùng chung ý kiến với Nguyễn Giai Giai, xem ra cái tên Trịnh Thanh Hưng đó quả thật là loại đáng phải ăn đòn rồi. Nghĩ vậy, Vương Minh quyết định ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi đánh đập hành hạ tên Trịnh Thanh Hưng này một trận, mà hắn nghe nói tên Trịnh Thanh Hưng này từ bé đã được Trịnh gia cho vào trong quân đồng thời tư chất cũng tốt nên cũng có một thân công phu, có số có má trong quân đội, quả thật là một mục tiêu tốt để Vương Minh luyện chút gần cốt. Vương Minh gật đầu với hai nàng:
“Được rồi, chiều mai các em bảo Trần Thanh Thanh hẹn tên đó đến gặp rồi gửi địa điểm cho anh”
“Anh nhớ đấy, đến lúc đó mà anh quên thì đừng trách em không nể tình vợ chồng”
Nguyễn Giai Giai quơ quơ nắm đấm nhỏ đến trước mặt Vương Minh, khuôn mặt cố làm ra vẻ hung ác. Rồi đột nhiên lúc này không hiểu sao nàng nghĩ đến lời nói khó hiểu lúc trước của Vương Minh, mặt nàng âm trầm cực kỳ nhìn Vương Minh.
Vương Minh vốn đang cười vì cái bộ dạng giả hung dữ của Nguyễn Giai Giai thật sự quá đáng yêu nhưng lúc này lại đột nhiên thấy nàng thay đổi thái độ, nhìn bộ mặt âm trầm của nàng ta thì Vương Minh cảm thấy không ổn, có dự cảm dường như sắp có tai họa rơi xuống đầu hắn, cẩn cận thận thận hỏi:
“Giai Giai, em làm sao mà sắc mặt đột nhiên lại khó coi vậy”

Nguyễn Giai Giai lúc này nợ nụ cười rất tươi tắn quyến rũ, ấm áp như nắng xuân nhưng Vương Minh lại cảm thấy lành lạnh. Nguyễn Giai Giai nói:
“Đúng rồi Vương Minh, lúc nãy anh nói cái gì nhỉ. À đúng rồi, anh nói quan hệ của anh với chị Thanh Thanh rất trong sáng, bộ dạng lại rất hoảng hốt giống như đang nói dối để che giấu cái gì đó thì phải”
Vương Minh lúc này trong lòng run run kêu khổ không thôi, hắn không ngờ Nguyễn Giai Giai lại nhớ dai như vậy. Vương Minh nói:
“Làm gì có, anh làm gì có gì nói dối em chứ”
“Vậy tại sao lúc đó anh lại phản ứng như vậy”
Nguyễn Giai Giai tiếp tục chất vấn.
Vương Minh nói:
“Là anh sợ em hiểu lầm gì đó nên giải thích thôi mà”
“Hừ, anh nghĩ em là trẻ con hay sao mà dễ dàng bị anh lừa như vậy. Trên mạng nói, đàn ông hành động như vậy tức là họ đang che giấu có quan hệ mờ ám nào đó bên ngoài. Nói, anh mau khai thật là có phải anh có cái gì mờ ám với chị Thanh Thanh phải không?”

Vương Minh lúc này trong lòng phát thề, hắn nếu như mà tìm ra được cái trang mạng mà Nguyễn Giai Giai đọc được cái điều này thì lập tức sẽ vọt ngay đến nhà cái tên chủ trang mạng đó, đánh đập hành hạ vì cái tội cái gì không đăng mà lại đăng cái vớ vẩn này, hại hắn lúc này lâm vào cái cảnh khổ sở hiện tại. Vương Minh biết lúc này hắn có nói gì thì Nguyễn Giai Giai cũng không nghe vì vậy biện pháp tốt nhất là im lặng, triệt để im lặng.
Quả nhiên chiến thuật này đã phát huy hiệu quả, Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh im lặng không phản bác nữa thì cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này. Nàng thực ra cũng biết Vương Minh không có tình cảm gì với Trần Thanh Thanh nhưng mà nàng muốn mượn cơ hội này để răn đe Vương Minh một chút để hắn về sau không dám ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt nữa. Nàng nếu không ra tay trước thì bằng không về sau đột nhiên hắn lại mang về một đống thì đúng là nàng chỉ có thể ôm hận mà khóc không ra nước mắt, một Triệu Vận đã là quá đủ với nàng rồi. Chỉ thấy Nguyễn Giai Giai nói:
“Ông chồng yêu quí của bọn em, em nhắc nhở anh rằng anh đừng có đánh chủ ý xấu xa gì lên chị Thanh Thanh bằng không đừng trách em và Triệu Vận. À không, không chỉ chị Thanh Thanh mà bất cứ cô gái nào, anh nêu dám có gì đó thì anh cả đời này đừng nghĩ đến việc leo lên giường của bọn em”
Vương Minh lúc này nghe xong mới hiểu được chân chính ý nghĩa mục đích của Nguyễn Giai Giai, trên trán không cấm chảy ra từng hạt từng hạt mồ hôi lạnh. Lau mồ hôi trên trán, Vương Minh biết lúc này là lúc hắn nên mở miệng nói vài lời thề thốt:
“Em có thể tin tưởng, anh thề là anh sẽ không đụng chạm gì để Trần Thanh Thanh dù làm cọng lông. Dù sao mẫu người vợ lý tưởng của anh phải là loại ngoan ngoãn, hiền dịu, xinh đẹp giỏi giang, đáng yêu như Giai Giai và Triệu Vận nhà ta”
“Coi như anh biết điều. Tạm thời tha cho anh đó”
Nguyễn Giai Giai nghe Vương Minh ám chỉ khen ngợi hai nàng thì trong lòng rất hài lòng, vì vậy liền buông tha cho Vương Minh không tiếp tục nữa.
Vương Minh thấy mọi việc đã qua thì trong lòng thở phào đồng thời cũng cười trộm bởi vì Nguyễn Giai Giai quá dễ để lừa. Nàng hoàn toàn bị những lời nịnh nọt ngọt lịm của hắn che giấu mà không hề nhận ra sự thiếu sót trong lời nói của Vương Minh. Vương Minh chỉ nói là không đánh chủ ý lên người Trần Thanh Thanh chứ hắn không nói là sẽ không đánh chủ ý lên những người khác. Nghĩ đến hai chị em Thư Kiều và Thư Vận cùng với Alice ở nước ngoài có thể bất cứ lúc nào sẽ đến tìm hắn, nếu như hắn mà bỏ qua các nàng thì quả thật đúng là xin lỗi bản thân với lại hiện giờ theo mức độ tăng dần của hắc ám nội khí thì nhu cầu và năng lực về cái khoản chăn gối của hắn càng lúc càng cao, hắn tương lai nếu không nạp thêm vài cô vợ vào nhà thì sợ rằng chỉ hai nàng là không đủ giúp hắn thỏa mãn. Nghĩ vậy thì Vương Minh cảm giác trong lòng bớt tội lỗi hơn rất nhiều, hắn lúc này trong đầu liên tục mặc niệm một câu:
“Giai Giai à không phải là anh lừa em nha, mà là anh đang giúp em tương lai không phải chịu khổ, ngàn vạn lần đứng trách anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.