Siêu Cấp Ác Ma

Chương 30


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 30


Để kéo dài thêm thời gian, Vương Minh lấy một khẩu AK xả nguyên một băng vào đám cảnh sát ở ngoài. Đương nhiên là hắn chỉ bắn vào những chiếc xe dang che chắn cho đám cảnh sát mà thôi. Sau khi hết nguyên một băng, Vương Minh lập tức đến bức tường phái sau nhà kho, tuy rằng lúc nãy sử dụng hết một nửa nội khí vào Vu thuật để xóa một phần khí ức của Nguyễn Giai Giai nhưng khi xem xét bức tường Vương Minh thâm kinh hô may mắn.
Có lẽ lúc này Vương Minh phải cảm ơn tên đã xây cái nhà kho này, không nhờ hắn rút boét nguyên vật liệu làm độ cứng của bức tường bê tông này giảm đi vài phần thì có lẽ hắn phải hao tổn nhiều sức mới phá được đây. Hít thở một hơi thật sâu, tập trung một lượng nội khí vào trong nắm đấm. Vương Minh mở mắt nhắm đúng bức tường trước mặt tung một đấm vào đo. Lập tức bức tường xuất hiện một số vết rạn nứt, các vết rạn này lan ra xung quanh rồi một mảng tường lớn độ sập xuống.
Cầm mấy viên gạch trên lên, dùng dị năng xác định vị trí của địa rồi, Vương Minh mất khoảng vài giây tính toán góc độ và lực ném rồi sau đó ném từng viên gạch về khoảng cỏ xanh phái trước
Bùm… bùm… bùm….
10 tiếng nổ liên tiếp vang lên, một khoảng đất trước mặt Vương Minh bị xới tung. Vương Minh thấy “con đường” đã tạo xong, không còn chướng ngại vội vàng leo lên chiếc xe 10 chỗ ở cạnh đó, phóng như điên về phia trước
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Lúc này ở phía trước mặt nhà kho, cảnh sát không hiểu sao có nhiều tiếng nổ như vậy nhất là Trương Bưu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và cũng là người phụ trách nhiệm vụ giải cứu lần này. Trương Bưu từng tham gia giải cứu rất nhiều vụ bắt cóc nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một vụ bắt cóc kì lạ như thến này.
Đầu tiên là nói đến bọn bắt cóc, chúng có tính chuyên nghiệp rất cao, bố trí phòng bị rât kĩ càng không một sơ hở. Thứ hai là trang bị hỏa lực của chúng rất mạnh, tất cả đều là súng quân dụng AK-47. Thứ ba là đang nắm giữ thế thượng phòng chúng đột nhiên lại dừng bắn rồi một lúc sau từ phía sau nhà kho một loạt tiếng nổ vang lên.
Đang suy nghĩ thì phụ tá của Trương Bưu là A Lí vội chạy đến báo cáo:
“Báo cáo đội trưởng, có các đặc công của quân khu phía nam đến, họ ưu cầu chúng ta hỗ trợ họ nhiệm vụ giải cứu con tin lần này”
Đặc công đến? Trương Bưu hơi choáng váng, mặc dù biết trước nhân vật phải giải cứu lần này có gia thế và bối cảnh rất hùng hậu nhưng Trương Bưu không ngờ rằng đến ngay cả đặc công của quân đội cũng tham gia, điều này chứng tỏ bọn bắt cóc bên trong không hề đơn giản, hèn chỉ cảnh sát bọn họ không làm gì được. Quyết định giao lại nhiệm vụ khó khăn này cho những đặc công kia. Trương Bưu vội vàng chạy qua chỗ họ, bắt tay người đội trưởng nói
“Cảm ơn các vị đã đến”

Người đội trưởng mang quân hàm thiếu úy nhiệt tình bắt tay Trương Bưu, nói
“Làm phiền Trương đội trưởng đích thân ra tiếp đón”
Rồi người đội trưởng này tình hình xung quanh, có vài viên cảnh sát bị thương đang nằm điều trị băng bó dưới đất, lại nhìn thân những chiếc xe cảnh sát giờ không khác gì tổ ong do đạn bắn. Người đội trưởng thấy rằng mọi việc khó khăn hơn mình tưởng tượng lúc trước. Ban đầu nghe thủ trưởng nói là giải cứu người, người đội trưởng cảm thấy đây là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng nhưng mà khi đến nơi nhìn thấy tình cảnh xung quanh lại nhìn về phía bố phòng của quân dịch, người đội trưởng thầm giật mình ở trước cử có vài khẩu AK-47 trấn thủ, trên tâng hai chỗ cửa số có 2 bắn tỉa, những chỗ đất xung quanh con đường bê tông dẫn vào nhà kho đều có chôn địa lôi. Mọi việc có vẻ rất khó khăn nhưng nhìn những thành viên trong đội của mình, toàn những thành viên ưu tú của quân khu Đông Doanh nên hắn có niềm tin sẽ xuất sắc hoàn thanh nhiệm vụ.
“Được rồi Trương đội trưởng, tình thế hiện rất cấp bách, mỗi một phút trôi qua là tính mạng của con tin càng thêm nguy hiểm. Ngài hãy tom tắt lại tình hình của quân địch cho chúng tôi
Mặc dù khá là khó chịu trước thái độ ra lệnh của người đội trưởng kia nhưng Trương Bưu không dám nói gì bởi người ta có cái đẻ mà kiêu ngạo, với cả lệnh từ cục trưởng đã kêu hắn toàn lực phối hợp và nghe theo mệnh lệnh của người này vì vậy Trương Ngưu đánh tuân lệnh, nhanh chóng kể lại tình hình từ lúc đầu đến giờ
,,,,,,,,,,,,,,
Trong lúc đó, Vương Minh của chúng ta đã nhanh chóng tẩu thoát ra khỏi hiện trường. Vương Minh lúc ra không ngờ rằng cảnh sát chỉ tập trung ở trước cửa mà không canh chừng xung quanh, mãi lúc sau mới nghĩ ra xung quanh nhà khó toàn địa lôi, chỉ duy nhất có một con đường đôc đạo đi vào nên họ chỉ cần trấn giữ ở đó mà không cần quan tấm đến xung quanh làm chi. Vì vậy mới tạo điều kiện dễ dàng cho Vương Minh lái xe tẩu thoát.
Mặc dù thu được món lơi lớn nhưng tâm tình hắn không thể nào vui nổi. Nghĩ đến chuyện xảy ra trong căn phòng đó Vương Minh lại cảm thấy lòng rất rối bời. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy dục vọng của bản thân mãnh liệt như vậy, Vương Minh lúc đó cảm thấy mình như con hổ đó nhìn thấy mồi, trong đầu Vương Minh khi đó chỉ có một suy nghĩ điên cuồng di nhất là được tiến nhập vào trong thân hình tuyệt mĩ kia mà thôi.
Dừng xe lại ven đường, Vương Minh gục đầu vào tay lái, tự trach bản thân mình đồng thời quyết định từ sau này phải đề phòng cảnh giác hơn nữa, tránh để xảy ra tình trạng xúc động quá mức như hôm nay. Đồng thời hắn thấy kì lạ là tại sao dạo này định lực của bản thân lại kém như vậy, nhớ lại năm xưa lúc con làm sát thủ, Vương Minh đã gặp không ít người đẹp nhưng chưa hề có một tí cảm giác nào cả, cùng lằm là chỉ liếc nhìn vài cái rồi dời mắt đi nhưng mà dạo gần đây Vương Minh lại rất thích ngắm nhìn phụ nữ đặc biệt là ở những bộ vị nhạy cảm hắn nhìn không thể dời mắt được. Suy nghĩ mãi không ra, Vương Minh quyết định đổ tội lên đầu tên công tử Phan Hoàng đầu đọc bộ óc “trong sáng” của mình. Thấy tâm tình đã ổn định Vương Minh lái xe đến chỗ ba anh em họ Hầu, tiện thể lượng vòng xem tình hình quận 13 thế nào rồi.
Nơi bọn Hầu Dũng chọn làm căn cứ tạm thời là một tòa nhà bỏ hoang ở khu phái đông quận 13. Khu Vương Minh vừa đỗ xe xuống lập tức nhận thấy hàng chục ánh mắt đề phòng nhìn vào mình, Vương Minh chỉ còn lắc đầu cười khổ. Đang tính đi vào trong khu nhà nhưng vừa đặc chân vào thì 5 tên choai choai đầu tóc xanh đỏ, trên tay cầm tuýp sắt lao ra chặn đầu Vương Minh. Tên tóc đỏ, hét lên
“Mày là thằng nào. Vào đây làm gì”
Vương Minh không hề tỏ ra khó chịu, bình thản nói
“Tìm người”

“Tìm ai” tên tóc đỏ hỏi lại, lần này trong giọng hắn đầy sư cảnh giác
“Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba”
“A…”
Ba tên hét lên một tiếng kinh hãi rồi sau đó lập tức lấy lại tinh thần, hung hăng khua khua cái ống tuýp trên tay, giọng đầy đe dọa nói
“Mày tìm ba lão đại. Mày là người của Mặt Sẹo phải không. Lần trước cũng có một thằng bố láo như mày đến đây nói với giọng điệu y hệt, cuối cùng… hắc hắc… bị bọn tao cho nằm viện vài ngày rồi. Mày nếu không muốn theo gương thằng đó thì cuốn xéo đi cho tao”
Vương Minh nghe thấy vậy thây làm kì quái. Rõ ràng hắn nhớ mới cách đây 1 tuần bàn bạc với ba anh em họ Hầu kia đã thống nhất rằng chưa phải thời cơ thích hợp để lộ mặt vậy mà tại sao đám người Mặt Sẹo lại tìm đến cửa vậy. Chẳng lẽ có biến cố gì sao? Vương Minh lập tức rút điện thoại ra bấm số Hầu Dũng. Bên trong máy truyền ra giọng nói có phần uy nghi của Hầu Dũng:
“Ai đó”
“Là anh, Vương Minh” Vương Minh đáp
Hầu Dũng lập tức bật dậy khỏi ghế, giọng vận phần cung kính nói
“Vương ca, anh gọi em có việc gì”
“Anh đang ơ dưới tổng bộ, chú có ở đấy không xuống dón anh cái, mấy thằng canh cửa không cho anh lên”
“A… Vâng vâng em xuống ngay, anh đợi chút”

Nói rồi đầu bên kia cúp máy. Vương Minh nhét điện thoại trở lại túi quần, đứng dựa vào trong xe chờ Hầu Dũng xuống. Quả nhiên rất nhanh, chỉ vài phút sau thấy ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba hớt hải chạy đến. Bỏ qua ba tên đàn em canh cửa đang cúi chào, ba người vội vàng chạy đến trước Vương Minh, cúi người chào:
“Vương ca”
Ba tên choai choai canh cửa thấy ba boss đồng thời cúi chào người thanh niên kia thì tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân tay bủn rủn, bọn chúng biết lần này chạm phải người- không-thể-chạm-đến rồi. Nhưng trong bọn chúng cũng có tên khôn khéo, cái tên tóc đỏ vừa uy hiếp Vương Minh lập tức kéo hai tên bên cạnh chạy đến cạnh Vương Minh, cúi đầu giọng cung kính hết sức
“Vương ca, bọn em có mắt mà không thấy núi thái sơn, đã mạo pháp đến anh xin anh rộng lòng, không chấp mấy kẻ tiểu nhân này”
Vương Minh nhìn tên tóc đó đánh giá, thằng này khá là có đầu óc, lại rất khôn khéo và biết luồn cúi. Đúng là một kẻ có thể sử dụng. Vương Minh vỗ vãi thằng tóc đỏ, giọng khen ngợi nói
“Các chú yên tâm anh không hề trách ngược lại anh rất thích bởi cách chú làm việc rất nghiêm túc”
A. Ba tên kia giật mình, ngây người ra. Làn đầu tiên bọn chúng thấy sự việc như vậy, theo bình thường thi ba tên này nghĩ ít nhất chúng cũng bị lão đại đánh ột trận vì tội xúc phạm, nhẹ thì nằm viện vài ngày còn nặng thì vài tháng. Thấy ba tên kia như hóa đá, Hầu Toàn nhắc nhở
“Bọn mà còn không mau cảm ơn Vương Minh đi”
Nghe thấy lời nhắc ba tên mới giật mình tỉnh lại vội vàng cảm ơn rối rít. Vương Minh phất tay bảo bọn chúng trông hộ chiếc xe rồi cùng theo ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba vào trong phòng làm việc. Căn phòng làm việc này gọi là phòng làm việc cho oai chứ thực ra rất đơn gian chỉ có một chiếc bàn lớn với chục chiếc ghế xung quanh, một bộ bàn ghế ở gần cửa sổ, môt bộ ghế salon cũ mèm đặt ở gần cửa để tiếp khách. Có thẻ nói đây là sự kết hợp giữa phòng họp với phòng làm việc
“Kinh phí dùng để nuôi anh em nên phòng làm việc sơ sài, Vương ca dùng tạm”
Người lên tiếng là Hầu Toàn. Vương Minh gật đầu, hắn hiểu điều mà Hầu Toàn nói. Ba người không muốn đàn em vì thiếu tiền do tiền thu bảo kê quá ít nên đã loại bỏ các khoản phí dư thừa không cần thiết như mua sắm trang thiết bị phòng ốc,… để có tiền nuối đám đàn em. Vương Minh rất tán thàn cách làm này của ba người nên đã cung cấp một khoản tiền không nhỏ cho ba người nhưng hắn vẫn không ngờ ba người này còn “tích kiếm” đến thế này nữa. Ngồi xuống vị trí chính giữa bàn, Vương Minh nhìn ba người nói
“Cái thằng tóc đỏ lúc này rất khá, có thể bồi dưỡng để sử dụng về sau”
“Vâng em biết” Hầu Dũng lên tiếng
Nhìn ba người một lượt, thấy trên khuôn mặt ba người đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quần vì thiếu ngủ. Trông ai cũng như già đi mấy tuổi. Vương Minh biết chắc chắn gần đây đã có chuyện xảy ra nhưng ba người này không nói với hắn. Chắp hai tay để lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ba người, Vương Minh nói
“Ba chú có gì nói với anh không”

Vì có quỉ trong lòng nên khi nghe Vương Minh nói như vậy ba người giật mỉnh, lấp liếm đồng thanh nói
“Không có gì… không có gì”
“Thật chứ” Vương Minh nhìn ba người với ánh mắt không tin tưởng lắm
Thấy thái độ của Vương Minh như vậy ba người có chút chần chứ thoáng nhìn nhau rồi cuối cùng vẫn nói:
“Không có gì thật mà Vương ca”
Rầm…
Vương Minh vỗ mạnh vào chiếc bàn. Khi hắn nhấc tay lên thì trên mặt bàn in nguyên một bàn tay trên đó. Nhìn thấy vậy ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba tái mét mặt sợ hãi. Vương Minh nhìn ba người với ánh mắt giận dữ ngằn giọng nói
“Còn giấu a. Chính khuôn mặt các chú đã bán đứng các chú rồi đó. Mau nói ra đi nếu không…”
Ba người nhìn nhau, cuối cùng cử người có tài ăn nói nhất là Hầu Toàn đứng lên nói. Hầu Toàn nhìn về phía Vương Minh cúi đàu xin lỗi rồi nói
“Bọn em xin lỗi anh vì đa giấu anh”
“Bỏ qua mấy đoạn dư thừa tập trung vào chuyện chính đi” Vương Minh ngăn lại, nếu để tên Hầu Toàn này tiếp tục nói có lẽ đợi đến ngày mai mất.
Hầu Toàn ngượng ngùng, gật đầu, suy nghĩ một lúc để chọn từ ngữ thích hợp rồi mới dè dặt nói
“Chuyện là…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.