Siêu Cấp Ác Ma

Chương 22: Đại Ca Rất Khủng Bố


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 22: Đại Ca Rất Khủng Bố


Vương Minh thấy hai người Hầu Dũng và Hầu Toàn giải thích thì thầm buồn cười. Hóa ra họ đang hiểu lầm hắn. Đúng là hắn hơi khó chịu vì có Hầu Dũng đi theo nhưng mà nghĩ kĩ lại mang hắn theo cũng không phải là không có cái lợi. Bên trong thì đông mắc dù Vương Minh không ngại bọn chúng nhưng mà ruồi muỗi đông quá đánh nhau rất mất thời gian, ngộ nhờ tên nào tranh thủ báo cảnh sát thì phiền to. Có Hầu Dũng đi theo thì giao mấy tên ruồi muỗi cho hắn xủ lí, Vương Minh vừa rảnh tay lại vừa có cơ hội kiểm chứng khả năng của Hầu Dũng. Suy nghĩ thông, Vương Minh cười cười nói
“Không phải. Anh không nghi ngờ năng lực của Hầu Dũng nhưng mà tí nữa anh bảo gì chú làm thế đó để khỏi làm vướng tay chân anh”
Vì bây giờ Vương Minh đã chấp nhận ba người gọi hắn là “đại ca” vì vậy cách hắn xưng hô với ba người cũng phải thay đôi. Nếu cứ giữ mãi tôi tôi anh anh thì khiến ba người cảm thấy hắn có vẻ coi thường họ. Giơ tay nhìn đồng hồ, Vương Minh nói
“Tất cả chỉnh lại đồng hồ đi. Hiện nay là 8 giờ, hẹn 10 giờ gặp nhau tại đó”
Ba người thấy hành động của Vương Minh thì vô cùng sửng sốt, tuy chỉ là qua việc nhỏ này nhưng ba người có thể nhận ra rằng cách làm việc của Vương Minh rất chuyên nghiệp và bài bản. Sửng sốt qua đi thay vào đó là sự hưng phấn và tò mò, tính mở miệng hỏi lại thôi. Vương Minh thấy vậy liền cười nói
“Chắc mọi người có rất nhiều thắc mắc nhưng mà hãy để tí nữa. Hoàn thành hành động này rồi hãy nói. Được rồi hành động thôi”
Ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba nghe thấy vậy liền đè nén sự tò mò xuống dưới, theo đúng kế hoạch chia làm hai nhóm hành động.
Dưới sự dẫn đường của Hầu Dũng, Vương Minh dễ dàng đi vào bên trong tòa nhà. Trước khi vào Vương Minh tiện tay lượm một ống tuýp coi như là giảm độ bá đạo của bản thân xuống nếu không tí nữa ra tay mà tay không hạ gục mấy chục tên cầm vũ khí lạnh thì đúng là quá biến thái mât. Mặt dù có Hầu Dũng dẫn đường nhưng Vương Minh vẫn dùng dị năng để cảnh giác. Núp trong một góc ở tầng ba, Hầu Dũng chỉ vào căn phòng cách đó không xa, nói
“Sau cánh cửa gỗ đen kia là nơi cất giữ két sắt của Mặt Sẹo”

Vương Minh nhìn theo hướng Hầu Dũng chỉ thấy ở bên ngoài có 4 tên áo đen đang đứng canh, trên tường còn có máy quay, phỏng chừng muốn im lặng đột nhập như lúc vào là không được rồi. Bốn tên to con kia thì không có gì đáng ngại ,chỉ ngại nhất là cái máy quay lỡ để nó nghi hình lại thì khổ lắm. Vương Minh không sợ phiền phức nhưng mà hắn sợ vạn nhất tên Mặt Sẹo kéo đến tìm gia đình Hầu Dũng gây phiền toái thì mới mệt. Hắn thì thầm nói với Hầu Dũng
“Hầu Dũng tí nữa anh dùng ám khi phá hủy cái máy quay trên góc tường kia và hai tên vệ sĩ đang đứng kia, còn chú lập tức lao ra không chế hai tên còn lại. Có làm được không?”
Hầu Dũng nhìn bốn tên to con canh cửa, vỗ ngực tự tin nói:
“Đại ca anh yên tâm, cứ giao cho em”
Nói rồi Vương Minh tiện tay nhạt ba chiếc lá cây ở chậu cây gần đó. Tiến đến sát mép tường, hơi lộ cánh tay ra ngoài. Nếu là người bình thường nếu muốn làm được chắc chắn sẽ phải lộ mặt ra khỏi nơi ẩn núp nhưng đối với một kẻ có dị năng như Vương Minh thì hắn bấp chấp bức tường chắn tầm nhìn, ba chiếc lá trên tay vẫn chính xác nhắm trúng mục tiêu đã định.
Hai tên to con đang đi lại ở hành lang thấy hai tên đồng đội canh địa đột nhiên ngã quỵ xuống đất, vội vàng chạy đến xem. Nhưng vừa lại gần đồng bọn thì từ phái sau Hầu Dũng đã chặt hai phát vào gáy của bọn chúng, lập tức chúng lăn ra đất bất tỉnh.
“Ra tay dứt khoát, nhanh gọn, rất có lực” Vương Minh tán thưởng
“Làm sao bằng đại ca được. Chỉ bằng chiếc lá đã tiêu diệt ngay hai tên, đúng là cao thủ” Hầu Dũng ngại ngùng nói. Quả thật tài nghệ của hắn đối với người thanh niên trước mặt chẳng tính là gì cả.
Vương Minh cười cười, vỗ vai nói
“Được rồi, cả hai chúng ta đều giỏi cả. Khi về anh nhất định sẽ dạy chú trò này còn bây giờ thì vào tìm giấy nợ thôi”

Hầu Dũng nghe thấy Vương Minh dạy mình phóng ám khí nhất thời mắt sáng rực lên. Bản thân vốn là một người mê võ nên luôn muốn truy cầu đỉnh cao võ học. Lúc trước Hầu Dũng ở trong đội đặc công, võ công thuộc loại xuất sắc số một nên mắc dù sau khi giải ngũ hắn vẫn rất tự hào về võ công của mình, đặc là trong mấy năm qua trai qua bao trận chiến trên đường phố nhưng hắn vẫn chưa thua một trận nào. Nhưng cho đến khi gặp Vương Minh, hắn mới hiểu thế nào là võ công thực sự, những gì hắn biết chỉ có thể gọi là võ mèo cào mà thôi. Vì vậy khi nghe thấy Vương Minh có ý muốn chỉ điểm ình, Hầu Dũng vui sướng nhất thời sém tí nữa quên luôn mục đích đến đây lần này.
Bước vào trong phòng làm việc của tên Mặt Sẹo. Vương Minh hơi giật mình không ngờ ỏ trong khu ổ chuột này lại có một căn phòng xa hoa cỡ này nữa. Sàn lát gỗ cứng, ghế salon bằng da thật đắt tiền, các đồ vật trang trí bằng gỗ và đá tinh tế,… Đúng là không khác gì một khách sạn năm sao cả. Vương Minh cảm khái nơi này, quay ra nói với Hầu Dũng
“Không hiểu Mặt Sẹo gây bao nhiêu tội ác để có căn phòng này”
Hầu Dũng mấy năm nay đi theo Mặt Sẹo nên đường nhiên là biết nhưng việc làm bất chính của hắn. Hắn tuy chưa đặt chân vào phòng làm việc của Mặt Sẹo bao giờ nhưng mà nghe mấy đàn em nói ở đó rât xa hoa không ngờ hôm nay đặt chân vào còn xa hoa hơn cả trong tưởng tượng của mình. Đồng thời trong lòng Hầu Dũng vô cùng tức giận bởi hắn biết từng mét vuông, từng thứ đồ đạc trong căn phòng này đều làm từ tiền mồ hôi nước mắt của những cư dân ngheo ở quân 13. Vương Minh thấy Hầu Dũng có dấu hiệu mất bình tĩnh, vỗ vai nói
“Trấn tĩnh lại đi. Làm việc thôi”
Hầu Dũng thở phì phò một lúc, cơn giận sôi gan lúc trước mới tạm lắng xuống. Thấy hắn đã bình tĩnh lại Vương Minh mới nói tiếp:
“Được rồi chúng ta phân công thế này. Anh tìm chiếc két còn chú đi lục soát khắp căn phòng này xem có thư gì đáng tiền hay không tí nữa khuân luôn”
Hầu Dũng nhìn khắp căn phòng này một lượt, toàn những thứ quí giá ít phải vài triệu đồng, nhìn thứ nào cũng muốn lấy nhưng mà làm thế hắn cứ cảm thấy mình như một thằng trộm tầm thường vậy. Thấy mặt Hầu Dũng hơi khó chịu, Vương Minh cười nói
“Số đồ này mua bằng tiền bất chính của chúng, chúng ta lấy đi rồi đem chia cho người dân trong quận. Coi như là chúng ta làm một việc tốt, trả lại thứ vốn là của họ thôi mà”
Hầu Dũng nghe thấy thế liền gật gật đàu tán thành. Rồi sau đó hắn mặt hắn hơi ngượng lên vì đó, lúc nghe Vương Minh nói thế hắn tưởng Vương Minh nổi lòng tham. Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó Hầu Dũng nói

“Đại ca nhưng mà nhiều đồ như vậy thì chúng ta khuôn kiểu gì bây giờ. Chưa kể bên dưới còn có một đám người nữa”
“Hắc… hắc… anh tính cả rồi chú khỏi lo, chú chỉ cần làm một việc duy nhất là tí nữa gọi cho Hầu Toàn bảo mang một chiếc xe tải lớn đế đây là được”
Hầu Dũng bán tín bán nghi nhưng mà vẫn làm theo lời Vương Minh bởi mắc dù mới tiếp xúc không nhiều nhưng hắn biết Vương Minh là loại người đã nói là làm được nên liền lấy di động ra nhắn một tin cho Hầu Toàn.
Thống nhất xong công việc, mỗi người đều bắt tay vào việc của mình. Vương Minh dùng dị năng nhìn xuyên thấu của mình quét một lượt từng góc ngách của căn phòng. Rất nhanh hắn phát hiện ra ở phia sau cái bức tranh dưới cái đồng hồ treo tường có một chiêc két sắt nhỏ. Vương Minh tiến đến hạ bước tranh xuống, một chiếc két điện tử xuất hiện. Gõ gõ vào chiếc két sắc một vài cái rồi hắn gật gật đầu. Vương Minh hít thở sau một cái, vung quyền lên đám một phát thật mạnh vào mặt chiếc két. Vì trong quyền của hắn có hàm chứa nội khí bên trong nên lực đánh cũng tăng lên gấp chục làn, lập tức cánh cửa sắt lõm sâu vào trong. Vương Minh cầm quai của chiêc két ném chiếc cửa méo mó sang một bên, lôi tất cả những thứ bên trong ra. Thụ hoạch lần này rất kha a. Ngoài một đống giấy nợ ra còn có vài món đồ trang sức bằng vàng, ước tính mỗi món khoảng vài chục triệu, mấy xấp tiền mặt nhưng thứ khiến Vương Minh thích thú nhất chính là một khẩu Heckler & Koch USP của Đức chính hiệu và một khẩu Desert Eagle của Mĩ, cả hai đều đầy đủ phụ kiện ngoại như giảm thanh, đèn gắn,… và cả hai hộp đạn còn nguyên vẹn.
“Hắc hắc… với được hai món hàng ngon rồi. Không ngờ một tên côn đồ như tên Mặt Sẹo lại có hai khẩu này nữa” Vương Minh cao hứng thử cảm giác hai khẩu súng trên tay.
Phải biết rằng ỏ đất nước này qui định sủ dụng súng rất nghiêm ngặt chỉ có những nhiên viên thuôc các cơ quan nhà nước như: quân đội, cảnh sát, cảnh vệ,… ngoài thì chỉ còn có đám người buốn lậu và buôn bán ma túy ở ven biên giới mới có chứ ở sâu trong nội địa lại có thứ hàng này thì đúng là hiếm có. Vì vậy lấy được hai thứ này Vương Minh mới cao hứng đến thế.
Lúc này Hầu Dũng cũng từ căn phòng phía trong đi ra, trên vai có một túi lớn, mặt hắn đang hí hửng muốn nói gì nhưng nhìn thấy Vương Minh hai tay hai súng thì chết lặng như trời trồng. Thấy vậy Vương Minh nói
“Hai khẩu này là của Mặt Sẹo, không hiểu hắn làm sao mà kiếm được nhưng mà đồ tốt ta cứ lấy thôi. À chú xem trong đống hồ sơ này có tờ giấy vay nợ của các chú không?”
Vương Minh chỉ vào tập hồ sơ ở trên bàn. Lúc này Hầu Dũng mới thoát ra khỏi con kinh ngạc, theo như hắn nhớ đúng là có lần trong lúc say nghe thấy Mặt Sẹo có đề cập đến hai khẩu súng này. Nghe hắn nói là do một tên trùm ma tuy nào đó muốn nhờ địa bàn của hắn làm xưởng sản xuất nên tặng hắn hai khẩu súng này.
Sau khi biết được xuất sứ của hai khẩu súng này, Vương Minh nghiến răng kèn kẹt vì tức giận. Không ngờ tên Mặt Sẹo này không chỉ ức hiếp người vô tại lại còn hợp tác buôn bán cái thứ ma túy độc hại kia nữa, vì vậy ý đinh bân đầu của Vương Minh là đánh tàn phế hắn thì nay thay bằng hắn bắt buộc phải chết. Đồng thời hắn thề rằng phải phá nát cái xưởng ma túy kia, không cho chúng sản xuất ra cái thứ hai người kia nữa. Bình sinh Vương Minh ghet nhất là đám người buôn bán ma túy này bởi chúng là những kẻ giết người đáng sợ hơn cả sát thủ, chúng không giết chết người ngay mà giết họ từ từ, khiến họ chết trong tuyệt vọng. Vì vậy mà hồi trước khi nhận nhiệm vụ, đã phần mục tiêu của hắn là những tên trùm buôn bán và sát xuất ma túy.
Hầu Dũng kiểm tra trong tập tài liệu, khuôn mặt hồ hơi nói

“Đại ca, trong này có tất cả giấy nơ của người dân trong thôn”
“Vậy thì đốt hết chúng đi” Vương Minh gật đầu nói
Hầu Dũng vội vàng ném đống giấy tờ vào trong xọt rác, ném một mồi lwuar vào trong, cả sọt rác cháy bùn lên dữ dội. Hai người nhìn đến khi ngọn lủa tắt, cẩn thận kiểm tra lại xem còn sót tờ nào hay rồi thì đúng lúc này tin nhăn của Hầu Toàn đến. Hầu Dũng đọc tin nhắn rồi nói với Vương Minh:
“Đại ca, thằng Toàn đã mang xe đến đợi chúng ta ở phia dưới
Vương Minh gật đầu, nhìn đồng hồ, hiện giờ là hơn 9 giờ một chút. Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi nói
“Hầu Dũng, chú cẩn thận xem có ở dưới sàn của căn phòng này đi, ở dưới đó còn một số thứ đó.”
Vương Minh dặn dò. Hắn nói như vậy là vì lúc nãy dùng dị năng tìm cái két thấy có một số tìa sản lớn được tên Mặt Sẹo cất giấu cẩn thận dưới sàn gỗ. Lúc này dùng dị năng kiểm tra lại lần nữa vẫn thấy ở đó nên Vương Minh mới lên tiếng nhắc nhở. Hầu Dũng nghe Vương Minh nói như vậy thì tuyệt đối tin tưởng bởi mấy lần trước hắn đã được chứng kiến sự khủng bố của đại ca rồi, đại ca nói có tức là chắc chắn sẽ có. Thế là hắn lập tức chạy vào trong lấy ra một cái thanh cạy đinh bắt đầu cạy từng miếng sàn gỗ lên.
Còn Vương Minh giắt hai khẩu sung đã trang bị đầy đạn vào thắt lưng, tay càm cây tuýp vác lên vai ngạo nghễ đi xuống dưới. Dùng dị năng quét quanh tòa nhà ba tầng này. Vương Minh nhanh chóng phát hiện ra phân bô của đám côn đồ này. Chúng tập trung chủ yếu ở hai nơi, 10 tên ở một căn phòng gần cửa ra vào, 30 tên khác thì đang ở trong một căn phòng lớn ở tầng hai chén chú chén anh, một số tên khác thì đang đi loanh quanh.
Vương Minh thấ vậy mỉm cười, mọi việc dễ dàng hơn hắn tưởng nhiều. Bọn chúng tập trung hết ở một nơi càng đễ cho hắn dọn dẹp. Lập tức hắn mở cửa sổ ở hành lang ra, nhảy xuống lan can tầng hai. Nhẹ nhàng không một tiếng động mở cửa ban công tần hai ra, một mùi khó ngửi do rượu và thuốc lá kết hợp khiến Vương Minh nhíu mày nhưng trước khi đi vào hắn đã chuẩn bị sẵn một cái mặt quỉ ở trong người. Đội chiếc mặt quỉ hắn hùng dũng hiên ngang đi vào.
Có lẽ dưới tác động của hơi men và thân pháp quá nhanh của Vương Minh , không tên nào nhận ra sự xuất hiện của Vương Minh mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở góc phòng thì đám lưu manh côn đồ ở đây mới chú ý. Nguyên lại khi vừa đi vào hắn chọn ngay ba tên ở góc phòng, lập tức cầm cây tuýp sắt nện ỗi tên một nện vào gáy khiến ba tên này lập tức bất tỉnh, còn tiếng hét là của một tên côn đồ ở gần đó, thấy hắn Vương Minh tặng nguyên hắn cái nồi lẩu đang sôi sùng sục ở trên bàn. Cả người tên này giờ đây đỏ ửng phòng chừng phen này phải đi chữa phòng nửa năm là ít.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.