Siêu Cấp Ác Ma

Chương 20: Đặc Công Ư, Muỗi (2)


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 20: Đặc Công Ư, Muỗi (2)


Vương Minh không nói không rằng, trong ánh mắt hắn bắn ra hàn quang lạnh buốt. Đám côn đồ nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh cảm thấy sống lưng bỗng lạnh run lên. Một số tên định lức kém thậm chì còn lùi lùi về phía sau vài bước.
Thấy vậy Lăng Yến hét lên:
“Bọn mày làm gì thế hả. Sắp hết giời rồi. Mày đập chết thằng mặt trắng kia cho tao”
Tiếng hét của Lắng Yến khiến bọn chúng thức tỉnh, như một con thú hoang lao vào tấn công Vương Minh. Vương Minh thấy vậy vẫn không run sợ, bộ dạng rất nhàn nhạ bởi cái bọn này đối với hắn hiện nay không cùng đẳng cấp. Vương Minh liếc mắt nhìn tên xông đến gần nhất, khi hắn chuẩn bị tóm lấy vai hắn thì Vương Minh mới động thụ. Một cước mạnh mẽ và dứt khoát vào xương sườn của tên đó. Một tiếng “Rắc” giòn tan vang lên, tên lưu manh sườn bị đap gãy, đau đớn đến tột cùng thân thể như quị xuống nhưng hắn vừa mới trùng chân xuống thì không biết từ lức nào Vương Minh đã thu chân lại bồi tiếp cho hắn một cú nữa vào lồng ngực. Lực của cú đã này còn mạnh và nhanh hơn cú trước khiến thân thể tên này như một trái bóng, bị đá bay về phía sau va vào đám lưu manh phái sau đang dịnh xông lên.
Không muốn phải ra tay đánh từng tên một cho tốn thời gian dây dưa với đám ruồi muỗi này nên trong cú đá vừa rồi hắn đã truyền vào trong cơ thể của tên kia một ít nội khí chỉ cần hắn chạm va chạm vào bất cứ vật gì thì luồng nối khí đó sẽ thoát ra tạo một lực công kích lớn ra xung quanh. Quả nhiên là như vậy. Ba tên lưu manh khi va chạm vào lập tức bị một lức vô hình đẩy ngã về phía sau vài mét, nằm lăn ra đất bất tỉnh.
Những tên còn lại thì run sợ. Chỉ một cú đã mà đã hạ đo ván bốn người. Bọn chúng không dám liều lĩnh xông lên, chỉ đứng xung quanh bao vây lấy Vương Minh. Vương Minh thấy Lăng Yến đang rút điện thoại gọi đến cho ai đó.
“Chắc chắn con điếm kia gọi cứu việc rồi” Vương Minh nghĩ.
Bản thân hắn không việc gì phải sợ cho dù là bọn chúng kẻo cả bang đến đây hắn vẫn dễ dàng ứng phó như đi chơi nhưng hiện nay bên cạnh hắn còn có Lâm Yên Yên, Vương Minh không muốn em gái mình thấy cảnh máu me đáng sợ. Đấy là còn chưa kể nếu hắn lại đại khai sát giới một lần nữa thì ảnh hưởng tiêu cực của hắc ám nội khí sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó hắn sợ sẽ không khống chế được cơ thèm khát giết người của bản thân được. Nhưng mà nếu không ra tay thì e rằng hôm nay và về sau sẽ sống không yên ổn với bọn này được. Ngẫm nghĩ một lúc, Vương Minh quyết định cứ đứng đây đợi xem bọn chúng là trò gì đã, nếu có xảy ra đánh nhau thì lúc đó hạ thủ lưu tình, cho đi viện nằm vài tháng không giết người là được.
Đã hạ quyết định, Vương Minh quay về phía Lâm Yên Yên nói

“Yên Yên, em vào trong xe trước, nhớ là chốt chặt cửa xe đừng bước a”
“Nhưng mà…” Lâm Yên Yên tỏ ra lưỡng lự, đằng nào thì rắc rối lần này cũng từ nàng mà ra.
Vương Minh cười cười, vỗ vai Lâm Yên Yên thản nhiên nói
“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Hoa Huệ thôn không. Bọn này so với bọn chúng chẳng là cái thá gì cả”
Lâm Yên Yên gật đầu. Nhớ lại hồi trước ở thôn Hoa Huệ, Vương Minh chỉ trong thoáng chốc đã giết hơn trăm tên lưu mạnh thì cái bọn này trước mặt Vương Minh không tính là gì. An tâm hơn đôi chút, đi vào trong xe của Vương Minh. Vương Minh thấy vậy hài lòng, cô bé này rất nghe lời nhưng trước khi Lâm Yên Yên đóng cửa xe lại thì Vương Minh dặn dò cô một câu:
“Đừng gọi cảnh sát…”
Lâm Yên Yên hơi giật mình. Đúng là nàng có ý đinh khi vào trong xe lấy điện thoại ra báo 113 nhưng mà lúc này thấy ánh mắt kiên định và lời dặn dò của Vương Minh, nàng đành phải bỏ ý định đó đi. Lâm Yên Yên ngồi yên lặng trong xe, đôi mắt chắm chú nhìn vào Vương Minh.
Quả nhiên đúng như Vương Minh đoán, tầm khoảng 10 phút sau một toán người đi xe máy phân khối lớn đến. Thấy cứu viện đã đến, Lăng Yến vội vàng chạy đến cạnh người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt chằng chịt vết sẹo. Nhìn tên này Vương Minh đoán đây chắc là lão đại của đám côn đồ này. Phía sau người này đèo theo một người thanh niên khoảng 17 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nhìn quần áo hàng hiệu và sành điệu trên người Vương Minh đoán tên này chăc là công tử của gia đình quyền quí nào đó.
Lắng Yến chạy đến bám vào tay của người giọng nũng nịu nói

“Mặt Sẹo, anh xem em tim được một con hàng theo yêu cầu của anh, rau xanh sạch 100%”
Tên đại ca này là Mặt Sẹo, đầu lĩnh của đám côn đồn này. Không ai biết tên thật và cái biệt danh Mặt Sẹo của hắn từ đầu mà có chỉ biết là hắn đột ngột xuất hiện ở quân 13, khu ổ chuột của thành phố quốc tế Đông Doanh. Lúc đến đây, khuôn mặt của Mặt Sẹo không khác gì hiện nay, chằng chịt một đống sẹo trên mặt, rất nhiều người đoán già đoán non về những vết sẹo đó. Có người nói những vết sẹo đó là do hắn đam chém nhau mà có, có người nói là những vết sẹo đó là do hắn tự rạch mặt mình để luôn nhắc nhở bản thân về mối thù,… Nhưng nói gì thì tên này cũng rất có bản lĩnh. chỉ trong ba năm hắn đã thống nhất được đám côn đồ lưu manh ở quân 13 về dưới trướng. Tuy rằng thành tích khá hoành tráng nhưng trong hắc đạo của Đông Doanh tên này không khác gì một tên côn đò vô danh tiểu tốt.
“Đâu đâu. Có đúng là rau xanh sạch không đấy” Tên thành niên đi cùng Mặt Sẹo lên tiếng
Lắng Yến cười cười, nháy mắt khiêu khích chỉ về hướng Lâm Yên Yên đang ngồi trong xe nói:
“Lam thiếu gia, người ngồi trong xe đó. Đó là con bạn thân của tôi hồi cấp 3. Tôi xin lấy thân mình ra đảm bảo là nai tơ ngơ ngác chính hiệu”
Tên Lăng thiếu gia nhìn về phía Lăng Yến chỉ. Quả nhiên là một nai tơ a. Tên Lăng thiếu gia này tuy ít tuổi nhưng mà từ năm 16 tuổi đã đi ra ngoài gây họa với không biết bao nhiêu cô gái nhà lạnh, chưa một loại phụ nữ nào hắn chưa thưởng thức qua vì vậy kinh nghiệm nhìn phụ nữ của hắn cũng khá là phong phú. Vừa nhìn thấy Lâm Yên Yên trong xe, trức giác và ánh mắt mách bảo hắn con bé kia đúng là rau sạch. Tên Lăng thiếu gia cười dâm ô, nhìn phái Mặt Sẹo gật đầu. Mặt Sẹo thấy vậy liền nhìn Lăng Yến nói
“Vậy còn không mang người qua đây hầu hạ Lam thiếu gia”
Lúc này Lăng Yến bối rối nói, nghe miệng anh đào lại gần tay Mặt Sẹo kể chuyện vừa xảy ra. Mặt Sẹo nghe xong liền sửng sốt, lại nhìn thấy bốn tên thuộc hạ đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất. Khuôn mặt Mặt Sẹo lúc này tối sầm lại, hắn chỉ thẳng vào Vương Minh quát lớn:
“Thằng nhóc kia, nếu muốn tay chân lành lăn thì lập tức xéo khỏi đây cho tao bằng không thì…”
“Thì sao…Tạo ở đây chống mắt lên đợi xem mày làm gì được tao nào. ”

Vương Minh khinh khỉnh nói. Thấy vậy Mặt Sẹo tức giận, phất tay bảo mấy thuộc hạ phía sau. Theo như lời kể của Lăng Yến thì tên mặt trắng trước mặt không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài, trên người hắn đảm bảo là có công phu. Vì vậy để cho chắc ăn hắn liền ra hiệu ấy người anh em của hắn từng làm đặc công trong quân đội lâm trận. Tổng cộng là có ba người, đó toàn là những anh em đã đi theo hắn lập nghiệp suốt mấy năm qua. Năm người này vây quanh Vương Minh, giữ cư ly rất chuẩn xác ngoài tầm chân của hắn, khoảng cách giữ hai người với nhau rất đều. Thấy vậy Vương Minh khá là nghi ngờ bọn côn đồ này sao chuyên nghiệp vậy. Lúc này tên Mặt Sẹo lên tiếng:
“Nói ày biết ba người anh em này của tao từng là đặc công trong quân đội. Chắc mày biết đặc công là người như thế nào chứ. Không hồn thì ngoan ngoãn xéo đi”
Vương Minh nhìn ba người quanh mình. Hắn dám khẳng định trong lời nói của tên mặt đầy sẹo kia chín phần là đúng. Từ trên người của năm người này, Vương Minh thấy được sự qui củ của quân đội đồng thời trong con ngươi của ba người phảng phất một chút huyết tinh, chắc là đã kinh quan không ít trận chiến gian khổ. Nhưng mà dù ba người này là đặc công giải ngủ đi nữa, trong mắt Vương Minh chúng chả đáng một xu. Hắn khinh khỉnh nói
“Đặc công ư, muỗi”
Nói rồi hắn giơ ngón tay, ngoắc ngoắc đầy khiêu khích. Ba người kia mặt vẫn lạnh như tiền, giư yên tư thế ban đầu. Nhưng tên Mặt Sẹo thì khác, hắn rất kích động trước sự khiêu khích của Vương Minh, quát rông lên:
“Đánh… đánh chết thằng mặt trắng đó cho tao. Hầu Dũng, Hầu Toàn, Hầu Ba lên đi”
Vương Minh thấy vậy thở dài cho tên Mặt Sẹo, đúng là loại to còi. Từ mới lúc đầu hắn dã chú ý đến tên mặt Mặt Sẹo này, quả thật dáng người của hắn khá là cao to, khuôn mặt lai chằng chịt sẹo nên trông tướng tá của hắn khá là hầm hố đáng sợ. Đấy là trong mắt người thường chứ trong mắt Vương Minh thì tên này chẳng khác nào cục thịt thừa, người trong cạm vỡ đó, cánh tay to đó nhưng toàn thịt với mỡ cả, không có tí cơ bắp nào. Còn ba người kia thì Vương Minh lờ mờ đoán được qua thực lực của họ, một ý muốn chiêu mộ những người này xuất hiện trong đầu hắn. Tương lại hắn sẽ phát triển, xây dựng sự nghiệp thì cần phải bồi dưỡng thuộc hạ ngay từ bây giờ nhưng thuộc hạ hắn cần không chỉ phải trung thành mà còn có tài. Vì vậy Vương Minh quyết định thử chân tay ba người này xem sao rồi sau này từ từ tìm cách chiêu mộ ba người mới được.
Đã quyết đinh, Vương Minh liền lao vào tấn công người trước mặt đương nhiên là lần này hắn muốn thử trình độ võ công của ba người nên không dùng nội khí trong đòn thế. Người bị hắn tấn công là Hầu Dũng không dao động, bình tĩnh dùng tay trái gạt cú đám Vương Minh ra đồng thời nhanh như chớp nắm lấy khuỷu tay, xoay người vật Vương Minh ra đằng sau. Nhưng cánh tay của Vương Minh như được bôi mỡ trơn tuột ra khỏi bàn tay rắn như gọng kìm của Hầu Dũng. Nhận ra Vương Minh đã thoát ra khỏi tay mình, Hầu Dũng không do dư mà xoay người với tốc độ rất nhanh, tính giáng một cùi chỏ vào đầu Vương Minh.
“Phản ứng rất nhanh” Vương Minh thầm khen, hắn lùi lại vài bước
Vừa dừng chân lại thì hắn cảm thấy có một nguy hiểm đang ập đến từ phía sau. Hắn dùng dị năng nhìn về phía sau lưng. Người đang tập kích hắn là Hầu Toàn. Vương Minh gật đầu người này rất khá a. Tuy cú đấm không có nhiều lực nhưng mà nơi công kích là gáy của đối thủ, phải biết rằng gáy là một ngươi rất nguy hiểm của con người ở đó không chỉ có xương mà còn là nơi trung chuyển tín hiệu thần thinh từ não đến các cơ quan vì vậy ở vị trí này số dây thần kinh vô cùng dày đặt. Bị tấn công vào gáy nhẹ thì bị đáng ngât mạnh thì lấy mạng người như chơi. Chưa hết cái tên này chon lựa thời khác và địa điểm ra tay rất hợp lí. Đó là lúc Vương Minh vừa dừng chân lại, chắc chắn sẽ không kịp phản ứng tức thì để né đòn, chưa kể vị trí của hắn là nằm ở điểm mù sau ngày nên nếu không phải là Vương Minh có giác quan cực nhạy cảm thì rất khó phát hiện

“Tên này có đầu óc rất lanh lẹ” Vương Minh đánh giá
Vương Minh lập tức bật người nhảy lên cao tránh đòn tấn công bất ngờ của Hầu Toàn, lộn một vòng tuyệt đẹp trên không trung ra phía sau Hầu Toàn. Nhưng khi hắn đang chuển bị tiếp đất thì thấy Hầu Ba lao lên tấn công vào mạng sườn của hắn. Trong chiến đấu thì ở trạng thái lơ lửng như Vương Minh hiện nay là vô cùng nguy hiểm bởi khắp người sẽ lộ ra nhiều sơ hở nhất là phần ở mạng sườn, rất dễ để kẻ thủ tập kích giống như Hầu Ba hiện nay.
Nhưng đấy là đối Vương Minh thì không vấn đề. Trong quá trình huân luyện sát thủ, hắn đã từng trải qua một khóa huyến luyện trong môi trường chiến đấu không trọng lực, chưa kể hiện nay thân thể hắn đã được cải tạo hoàn thiện hơn trước rất nhiều. Vương Minh lập tức huy đông Lưu Tinh bộ pháp, thân ảnh như ma quỉ đột nhiên biến mất ngay khi cú đấm của Hầu Ba đến gần.
Hầu Ba chưa kịp hiểu chuyện gì thì đột nhiên từ phía sau bị tập kích. Một lực lớn đạp từ phia sau khiến cơ thể hắn bay về phía trước 3 mét, cả người nằm trên đất run run không cử động được. Hầu Ba cố ngoái đầu lại đằng sau xem kẻ đánh lén mình là ai thì giật mình hoảng hốt. Hóa ra kẻ đánh lén hắn là Vương Minh nhưng hắn rất khó hiểu rõ ràng lúc đó Vương Minh đang lơ lửng trên không trước mặt hắn sao lại trong thoáng chốc lại xuất hiện ở sau lưng hắn. Hầu Ba nghi ngờ người thanh niên trước mặt này có phải là ma quỉ hay không nữa
Đồng dạng với Hầu Ba là hai người anh em của hắn, Hầu Dũng và Hầu Toàn nhưng hai người này rất nhanh tỉnh ra vội vàng chạy đến bên cạnh xem xét tình hình thương thế của Hầu Ba. Không hề có một vết thương nào cả, chỉ là hiện tại không thể cử động được mà thôi. Đến đâu hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hai người đều đã hiểu rằng người thanh niên trước mặt mình không phải là người bình thường, mà là một cao thủ thực sự, vừa rồi người nay ra tay còn nể tình nếu không e rằng Hầu Ba giờ đây đã là cái xác không hồn nằm trên đất rồi.
“Đa tạ cao nhân đã hạ thủ lưu tình, tha mạng cho thằng em trai tôi”
Hầu Dũng chắp tay khom người trước Vương Minh. Vương Minh cười cười, ba người này cũng biết tự lượng sức mình, biết đánh không lại thì chịu thua. Trên đời này cái loại cứ thích lấy “trứng trọi đá” là những thằng ngu dốt, vô dụng, làm người muốn sống và thành công phải biết cúi mình, nhẫn nhục, âm thầm chịu đựng những lúc cần thiết và biết nắm bắt, vùng dậy quật khởi khi thời cơ đến. Loại người này mới là loại người mà Vương Minh cần hiện nay. Vương Minh vô cùng tán thường ba người trước mặt, càng quyết tâm phải thu họ vào tay.
Thấy ba người Hầu Dũng bỗng chịu thua Vương Minh, hắn tức lắm quay sang Hầu Dũng mắng chửi:
“Hầu Dũng, Hầu Toàn, Hầu Ba ba anh em nhà bọn mày làm cái trò gì vậy hả. Không đạp chết thằng mặt trắng kia thì tí nữa tao kéo người đến đạp nát nhà bọn mày”
Mặt Sẹo rít lên giận dữ, đe dọa. Vương Minh nghe thấy lời đe dọa của Mặt Sẹo lờ mờ hiểu ra một số chuyện. Ba người này chắc bị tên Mặt Sẹo đe dọa tính mạng gia đình nên mới phải đi theo làm việc ác cho hắn. Thảo nào từ đầu Vương Minh đã thấy là lạ, theo như hắn biết thì đặc công là những người có tính cương trực, dù xuất ngũ nhưng họ sẽ không phải loại người chung chạ với hạng Mặt Sẹo nến lúc đầu hắn đoán chắc có ẩn tình gì bên trong đó. Giờ đã lờ mờ hiểu Vương Minh rất căm ghét cái thủ đoạn đê tiện của tên kia, đang tính chuẩn bị giáo huân Mặt Sẹo một trận thì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.