Si Tướng Quân

Chương 10: Vì Quân Chấp Thủ


Đọc truyện Si Tướng Quân – Chương 10: Vì Quân Chấp Thủ


“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”(*)
Dưới ánh đèn, Chi Tâm viết xong một chữ cuối cùng, cười hì hì, đưa nương tử đang thêu ở bên cạnh, “Trân nhi, nàng xem.”
La Chẩn thờ ơ nhận lấy, lại ngột sửng sốt, “Tướng công, chàng học “Kinh Thi” khi nào?”
“Kinh Thi?” Chi Tâm lắc tay, mái tóc đen dài như nước cũng đong đưa theo, “Chi Tâm chưa hề đọc qua a.”
“Vậy hai câu này, chàng từ nơi nào nghe được?”
“Sói ca ca khi nắm tay sói tỷ tỷ thì cũng nói như vậy. Chi Tâm cảm thấy thật là đẹp thật là đẹp, liền muốn nói cho nương tử nghe….”
Hắn không nói nàng cũng quên việc này. Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại không có thiện ý, “Chàng nói khi chàng động phòng là chàng theo sói ca ca cùng sói tỷ tỷ học được, có đúng không?”
Chi Tâm mặt ửng đỏ, “Đúng nha.”
Đúng nha? Trong mắt đẹp hoàn toàn hiện ra tia sáng muốn giết người, “Sói ca ca, sói tỷ tỷ của chàng… Lúc động phòng cũng giống như A Hắc A Hoàng động dục như vậy… Như vậy…” Trời xanh a, nàng không muốn sống nữa.
“Không phải đâu! Không phải đâu!” Chi Tâm không biết nương tử vì sao vừa dậm chân vừa che mặt vừa than ngắn thở dài, nhưng lại theo bản năng muốn giải thích rõ, “Sói ca ca sói tỷ tỷ không giống A Hoàng A Hắc đâu, bọn họ là người, giống như Phạm Phạm…” Phạm Phạm nói không thể nói cho bất luận kẻ nào, vậy có thể nói với nương tử haykhông đây? Nhưng nếu nương tử…
Hử? Giống như Phạm Phạm? Là người sao? La Chẩn ôn nhu cười nói: “Vậy tướng công nói cho ta biết, sói tỷ tỷ nàng có đẹp hay không?”
“Đẹp lắm…” Người nào đó không biết sống chết còn cố gắng khen.
“Đẹp lắm sao?” Thanh âm ôn nhu của ai đó đã tăng thêm chút sát khí.
“Nhưng không xinh đẹp như nương tử a.” Người nào đó nghiêng đầu, bổ sung.
“Tướng công nhìn rất cẩn thận nhỉ?” Ai đó cũng không vì lời khen của Chi Tâm mà chuyển biến tốt.
“Không nhìn cẩn thận được đâu, sói ca ca không để cho nhìn, Chi Tâm cũng không dám nhìn….”
“Vậy tướng công làm sao học được thế?”
“Chính là…. Chính là….. Nương tử, Chi Tâm muốn….”
Ai đó không khách khí chút nào đánh lui “bàn tay sói” của người nào đó, “Không nói rõ ràng trước, cái gì cũng không được muốn!”
“Sói ca ca nói cho Chi Tâm nghe trước, sau đó sói ca ca đem sói tỷ tỷ bọc….”
“Ngừng, ngừng, có thể ngừng!” La Chẩn cũng không thuộc dạng những cô nương phóng đãng, sao có thể bình thản nghe được những lời nói làm người ta đỏ mặt tía tai. Mặc dù tướng công nói, thuần khiết và vô cùng thuần khiết….
“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Có đúng hay không? Tướng công, ý tứ của những lời này chàng có thể hiểu…. Làm gì thế?”
“….. Nương tử…..” Không cười, không nói, ngốc tử này ôm nàng vừa cọ sát vừa dọ dẫm, chính là…. Cũng đã lâu rồi, nàng cũng đã tĩnh dưỡng hoàn toàn, hắn… không phải “buồn bực” đến hỏng mất chứ?
“…Tướng công, ta cho chàng biết a, cho dù chàng nhịn khổ sở cũng không cho phép chàng đi tìm người khác, hiểu chưa?”
“Tìm người khác? Tìm ai vậy?”
“Tỷ như….” Chỉ có đứa ngốc mới đi cung cấp đối tượng giả tưởng cho ngươi, “Ai cũng không được! Chàng dám tìm người khác, đừng mơ tưởng ta lại để ý đến chàng, hiểu chưa?”
“Chi Tâm chỉ thích nương tử, Chi Tâm chỉ biết ôm nương tử, nương tử không thể không để ý Chi Tâm mà….”
“Nha…..” Vậy cũng tạm được… Nhưng, nhưng, ngốc tử này khi nào thì đã đem quần áo của nàng cởi sạch sẽ? Khi nào thì đã đem nàng ôm đến trên giường?”
“Nương tử, Chi Tâm rất nhớ nàng nha….”
Ngốc tử này, còn có thể nói những lời tình tứ như thế… Thiếu phu nhân tâm tình vô cùng tốt, cười khẽ nói vào tai ngốc tử hư đốn: “Tướng công, ta cũng nhớ chàng nha….”
Chưa từng nghĩ, câu này, khiến cho tâm tình người nghe dâng trào như thác lũ, vừa đói lại vừa khát…. Đến nỗi La Chẩn thề: Sau này, tuyệt đối không tại địa phương như thế này dụ dỗ hắn một chữ!
Bên ngoài phòng, cảnh uyên ương nghịch nước dây dưa; Bên trong phòng, uyên ương, vô tận triền miên….
(* Đây là đoạn thứ 4 Trích trong bài Kích cổ (Đánh trống) – Bội Phong – Kinh Thi:
Tử sinh khế khoát.
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ.
Dữ tử giai lão.
Dịch:
(Người dịch: Tạ Quang Phát)
Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua.”
Người đi tòng quân này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già. – MTY)
“Khách quan, ngài cần gì ạ?” Tuy là trong nội tâm thấp thỏm, nhưng tiểu nhị vẫn bước đến hỏi han vị khách nhân có sắc mặt âm trầm.
“Trong tiệm chúng tôi có món Vịt Tiềm bát bửu, cá hấp bách vị, thịt tẩm bơ rang giòn…” Ách? Tiểu nhị nhìn chằm chằm thỏi bạc trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, má ơi, đây là hơn một thỏi nha, chỗ này có đến hơn nửa năm tiền công của mình đó…. Không biết vị khách quan kia có ý gì, ngón tay muốn động lại không dám động, nuốt từng ngụm nước bọt, “Thức ăn có đậu xào thập cẩm, cá ướp hương cà….”
“Ngươi ngồi xuống, trả lời vài câu hỏi của ta. Nói xong rồi, bạc này sẽ là của ngươi.”
“Nhưng, khách quan, tiểu nhân đang làm việc….”
Khách quan không hề nói năng rườm rà, trực tiếp lại lấy thêm một thỏi, đặt bên cạnh đỉnh bạc ban đầu. Trắng bóng, sáng long lanh, làm hoa cả mắt tiểu nhị, khiến tiểu nhị ưỡn ngực lên, khí phách mười phần nói: “Khách quan, ngài muốn hỏi điều gì, chỉ cần lên tiếng tiểu nhân sẽ đáp ngay!”
“Ngồi xuống nói.”
“Không, không, không, tiểu nhân đứng là được.”

“Nhưng bản nhân không có thói quen ngửa đầu cùng người nói chuyện.”
“…A, a, a, tiểu nhân ngồi xuống, tiểu nhân ngồi xuống.” Tiểu nhị đặt mông ghé ngồi trên ghế, cười lấy lòng nói, “Có cần gì, ngài cứ hỏi.”
“Trong Vạn Uyển thành này, có một vị thương gia họ Lương nổi tiếng đúng không?”
“Họ Lương? Ngài chỉ là Lương Đại lão gia?”
“Hắn là hoàng thương?”
“Đúng, đúng, đúng, là hoàng thương. Ngài biết Lương Đại lão gia?”
Hiển nhiên, vị khách quan kia chỉ có toan tính hỏi người, vô tình bị người hỏi, “Vị Lương Đại lão gia đó, mấy hôm trước vừa mới cưới một đứa con dâu vào cửa đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.” Tiểu nhị nhất thời mặt mày hớn hở, “Nghe nói còn là con gái của một vị phú thương. Chúng tiểu nhân vốn là cho rằng đó là một cô nương xấu xí như Vô Diệm, có ai ngờ được a, tân nương tử lại có dáng dấp xinh đẹp như thế. Vừa bước ra đường đã biết thuộc con nhà quyền quý, làm các mỹ nhân trên Vạn Uyển thành này đều biến thành trò hề….”
“Vì sao?”
“… Hả?”
“Vì sao các ngươi sẽ cho rằng cô nương ấy là một nữ nhân xấu xí như Vô Diệm?”
“Ngài không biết sao, với vị công tử Lương gia kia, ai cũng sẽ không cho là hắn có thể lấy được một nữ nhân có gia thế cùng dung mạo tốt đẹp gì đâu? Bất quá……” Tiểu nhịn ghiêng người lên phía trước, thần bí cười nói, “Nghe nói vị Lương thiếu phu nhân kia cũng không phải là không có thiếu sót nha. Nghe nói nàng ở nhà mẹ từng cùng người khác bái đường, nhưng chỉ hành lễ được một nửa, bị chú rể cho……”
“Lương gia vị công tử kia thế nào?”
“A, ngài không biết sao?” Tiểu nhị kinh ngạc trợn mắt nhìn, “Lương gia đại công tử, là một tên ngốc bẩm sinh, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người ở Vạn Uyển thành đều biết. Ngài biết Lương Đại lão gia, lại không biết chuyện này?”
“Tên ngốc?” Hắn chấn động, bất chợt nắm chặt lấy cổ tay tiểu nhị, “Ngươi nói, Lương gia đại công tử đó, là Lương công tử cưới La gia tiểu thư Ngọc Hạ quốc, là một tên ngốc bẩm sinh?”
Tiểu nhị bị tia sáng tàn bạo trong mắt khách quan làm giật mình kinh hoảng, há hốc mồm, chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Vị hôn phu của La gia tiểu thư, là một tên ngốc? Ngươi không có gạt ta?”
“Này… này… này… tiểu nhân sao dám lừa ngài chứ…Vị công tử ngốc nghếch đó thường hay đưa bạn đến đây ăn cơm, thật ra thì không phải bạn bè gì đâu, toàn là bị người ta lừa gạt đến đây để ăn uống miễn phí mà thôi. Hắn ngây ngô mặc cho người ta lừa gạt, hết lần này đến lần khác……”
Oành! Vị khách đó hất hắn ra, đấm mạnh tay trên bàn.
Tiểu nhị bị dọa cho sợ đến mức nhảy dựng lên. Vị khách quan này rốt cuộc có ân oán gì với Lương gia? Làm ơn đừng vì lời nói của một tên tiểu nhân tham tiền như mình mà gây ra họa hại người khác nha? Làm ơn đừng nha, tuy vị công tử Lương gia kia ngốc thật, nhưng cũng không làm cho ai ghét. Lương Đại lão gia lại có tâm địa hiền hòa thiện lương, là một người tốt a.
“Khách quan, ngài……”
“Bạc lấy đi, cút.”
“Vâng.” Tiểu nhị nhặt lấy ngân lượng dễ dàng kiếm nhất từ trước đến nay, vui vẻ chạy xuống lầu: Lương Đại lão gia, nếu ngài có gì bất trắc, đừng trách tiểu nhân nhé, tiểu nhân cũng chỉ sợ nghèo khổ mà thôi.
Mà vị khách ra tay rộng rãi trên lầu đó, vẫn còn không ngừng dùng tay đấm mạnh lên bàn, một tiếng, một tiếng càng lúc càng mạnh. Chẩn nhi, Chẩn nhi, là ta hại nàng sao? Là ta sao? Nàng nhất định vô cùng hận ta, vô cùng oán ta, phải không? Chẩn nhi a….. Chẩn nhi, ta đã hại nàng đến mức này sao? Ta đã hại nàng đến mức này rồi sao?
“Nương tử, nàng thật không cùng Chi Tâm lên phố sao?”
La Chẩn vùi đầu vào thêu, không nhìn đến đôi mắt to tròn đang nhìn mình đầy trông mong, sẽ làm mình xiêu lòng. “Ta không phải đã nói rồi sao, ta đang tức giận, hôm nay không đi cùng chàng.”
“Đừng tức giận nữa, nương tử đừng tức giận nữa nha.”
Ngốc tử này, nàng tức giận hay không khi nào do hắn định đoạt chứ? “Tóm lại ta đang tức giận, chàng còn không mau ra phố mua đồ chơi tới dụ dỗ ta?”
Gương mặt như đưa đám của Chi Tâm trong nháy mắt chuyển sang sáng rực. “Được! Nương tử muốn cái gì?”
“Chỉ cần có thể để cho ta cao hứng, cái gì cũng được.”
“Chi Tâm biết. Chi Tâm đi a.”
“Nhanh đi, nhanh đi.”
La Chẩn vừa dụ dỗ vừa hù dọa, thật vất vả mới dụ được hắn đi. Như vậy, một là vì để cho hắn ra đường giải sầu. Trong lúc nàng dưỡng thương, hắn trừ lúc chiếu cố nàng, thì cũng là ở thư phòng giúp bà bà sửa sang lại sổ sách, lấy tâm tính như trẻ con của hắn, sợ là đã buồn bực đến hỏng mất. Hai là nàng muốn khi không có mặt hắn làm chút việc, chuyện này không quá quang minh chánh đại… ừ, làm nương tử, há có thể dạy hư tướng công của mình?
La Chẩn nhìn về phía Hoàn Tố, Hoàn Tố gật đầu. Hai chủ tớ một trước một sau, đi về hướng cửa sau của đại viện. Ở bên trong tiểu viện vắng vẻ nhất ở cửa sau, La Chẩn nhìn thấy người khách mà hôm nay mình đã hẹn gặp mặt.
“Vương tiểu thư.”
“Lương thiếu phu nhân.”
Đối phương đang quan sát mình, La Chẩn cũng đang quan sát đối phương, nghĩ đến tin đồn thật sự không thể tin hết. Ban đầu người ta đồn đãi rằng tướng công mình si ngốc, nhưng nét tuấn mỹ của hắn lại không có ai nói ra. Trên phố mọi người đều đồn đãi Vương tiểu thư người vừa lùn mà lại mập, nhưng chỉ là so sánh với từ “Đáy thắt lưng ong” thì có vẻ hơi đẫy đà một chút, gương mặt thì lại đầy vẻ mỹ lệ.
“Lương thiếu phu nhân, ngài thật sự có thể giúp gia phụ vượt qua nguy cơ?” Mới vừa ngồi xuống, người tới đã không quanh co vòng vèo, vào thẳng chủ đề.
Tốt, quả là danh bất hư truyền. “Vương tiểu thư, quân tử một lời hứa nặng tựa ngàn vàng, lời hứa của một cô nương sao có thể yếu hơn nam tử chứ?”
“Vì sao?”
“Không sao cả. Ta cũng không phải không có lợi ích, trừ tiền vốn, tương lai ta vẫn thu lãi không phải sao?”
“Nhưng tại sao ngài lại muốn trợ giúp gia phụ? Lấy tài lực của Vương gia chúng tôi, nhất định không thể hấp dẫn được Lương thiếu phu nhân…”
“Hấp dẫn ta không phải là tài lực của Vương gia, mà là Vương tiểu thư.”
“Hả?”
“Nếu Vương tiểu thư là một tiểu thư khuê trung bình thường, La Chẩn sẽ không tìm tới Vương gia.”
“Ý gì?”
“Vương tiểu thư từ đầu đến cuối luôn thay Vương viên ngoại xử lý việc kinh doanh, là người nam quyền, đúng không?”
“Vậy thì sao?”
“Vương viên ngoại bởi vì nhẹ dạ tin người khác, tổn thất hơn phân nửa tài sản, Vương tiểu thư vì giúp Vương gia vượt qua cửa ải khó, mới đồng ý Phùng gia cầu hôn. Nếu không, ta dám nói, Vương tiểu thư tất nhiên không thể vừa ý với công tử đó của Phùng gia, đúng không? Huống chi người này còn không biết trân quý Vương tiểu thư, chỉ biết danh tiếng không tốt bên ngoài của tiểu thư.”
“….. Đó là số mệnh của Thu Nhạn….”
“Vương tiểu thư chấp nhận sao?”
“Nếu không thì có thể làm sao chứ?”
“Chấp nhận hoặc không cũng thế, nhưng không nên nhẫn nhục chịu đựng, mặc kệ nó như vậy chứ?”

“Hừ, tên khốn Phùng gia đó, bổn tiểu thư chắc chắn tìm được biện pháp dọn dẹp hắn!”
La Chẩn bật cười.
Vương tiểu thư biết mình mới vừa rồi cũng bất tri bất giác thốt lên lời trong lòng ra ngoài, ngay sau đó hơi thẹn thùng đỏ mặt, “Lương thiếu phu nhân, ý muốn của ngài rốt cuộc là như thế nào?”
“Nói thực cho nàng biết nhé, Vương tiểu thư, vị hôn phu đó của nàng cũng trêu chọc ta, làm cho ta rất không vui.”
“…Thu Nhạn có nghe nói.” Vương tiểu thư đã sớm nghe nói, tên hôn phu bất tài vô dụng trước kia thẳng thừng chê nàng vừa lùn vừa mập, lại xấu xí, mấy hôm trước ở quán cháo trêu cợt Lương thiếu phu nhân. Tên oắt con vô dụng đó, cũng chỉ có thể làm những chuyện hạ lưu như thế thôi, một tên ngốc không thể chịu đựng nỗi, Phùng gia sớm muộn gì cũng thất bại ở trên tay của hắn.
“Vương tiểu thư, hôn ước đã định, cộng thêm giao tình của Vương viên ngoại cùng Phùng đại tài chủ. Nhưng sau khi được gả đi, cuộc sống khi đó mới thực sự được bắt đầu. Người kì dị như Phùng công tử, tiểu thư yếu hắn ta sẽ lấn lướt.”
Ngược lại, ngươi mạnh, hắn nhất định sẽ yếu, người nọ, hắn là một đống bùn nhão xây thành tường sao có thể chống đỡ nổi.
“Thu Nhạn hiểu Lương thiếu phu nhân vui lòng trợ giúp gia phụ, lại đích danh muốn gặp Thu Nhạn, là vì muốn mượn tay của Thu Nhạn trừng trị tên nhu nhược bất tài đó.”
“Vương tiểu thư có đáp ứng hay không?”
“Dĩ nhiên đáp ứng. Phàm là chuyện có thể cứu Vương gia, Thu Nhạn nhất định sẽ đáp ứng.” Nếu có Lương gia giúp đỡ, Vương gia nhất định có thể cải tử hồi sanh. Gia phụ không có con trai, nên đem nữ nhi duy nhất như nàng làm thành hòn ngọc quý trên tay, nàng há có thể để cho nửa đời tâm huyết của phụ thân trôi theo dòng nước chứ?”
“Lương gia cái khác không có, nhưng kỳ dược(*) chữa người có rất nhiều, nếu Vương tiểu thư cần, lúc nào cũng có thể đến Bách Thảo viên để lấy.”
(* Những loại thuốc kì lạ)
“Cứ quyết định như vậy.” Nhất cử lưỡng tiện, vừa giúp cha thoát khỏi cảnh khó khăn, đồng thời cũng có thể níu lấy tên nhu nhược của Phùng gia ra trao đổi, cớ sao mà không làm?
Không lâu sau, Phùng gia cưới Vương gia tiểu thư làm vợ. Trên hỉ đường, tân lang đã làm khó tân nương đủ điều, nào là trong nhà không có chuồng heo không nuôi nổi heo mập vân vân, Vương lão gia nghe được, đương trường suýt chút nữa tắt thở, đi không nổi, Phùng đại tài chủ cầm gia pháp mới đem đứa con trai mất dạy của mình trấn áp. Nhưng năm ngày sau, danh tiếng về người đàn bà đanh đá ở Phùng gia lan truyền khắp Vạn Uyển thành, trở thành truyền thuyết…
Đêm động phòng, Phùng công tử bị thê tử cột vào trên ghế, vượt qua đêm dài đằng đẵng, sáng sớm, đến giờ dâng trà với cha mẹ chồng thì Phùng công tử trước mặt mọi người cho tân nương một bạt tai. Nhưng uy phong chỉ là nhất thời, ngày kế lại bị tân nương trói ở trên giường, chịu đủ đòn roi.
Phùng lão phu nhân vốn muốn chạy tới trách mắng con dâu hung hãn không hiền, lại bị Phùng gia lão gia lôi đi, nói rằng nếu hai mươi mấy năm cũng không thể dạy con trai mình thành người tốt, ông cũng không ngại giao con trai mình cho con dâu dạy dỗ cho tốt. Vì thế, cô dâu càng xuống tay không chút kiêng kị……
“Phạm Phạm, Chi Tâm mua thêm cho nương tử cây trâm kia được không?”
“Ân nhân, xin gọi ta…” Thôi, “Nương tử của ân nhân có nhiều trâm ngọc như vậy, ngài mua trâm gỗ thì dường như không xứng với cách ăn mặc của nương tử ân nhân…”
“Xứng mà, xứng mà, lần trước Chi Tâm mua trâm gỗ, nương tử nhìn rất kĩ sau đó cài lên thật là xinh đẹp, thật là xinh đẹp.”
Ân nhân quả nhiên là người ngốc có phúc ngốc. Ban đầu được hắn cứu, mình vội vã muốn báo ân, nên cãi lời cha cùng sự răn đe hù dọa của tỷ tỷ, từ hôn ước ban đầu nay lại biến thành được nương tử thương yêu không thôi số phận người này, thật kỳ quái. Đáng tiếc tu vi(*) của mình không cao, nên không thể nhìn thấy tương lai của người khác……
(*Trình độ tu luyện pháp thuật)
“Phạm Phạm cái này tốt hay không, nương tử có thích hay không?” Chi Tâm giơ lên một cây trâm quay đầu hỏi, nhìn thấy một gương mặt mà mình không quen thuộc, “Ngươi là ai thế?”
“Ngươi là Lương gia đại công tử, Lương Chi Tâm?”
Chi Tâm ngạc nhiên trợn to đôi mắt đẹp, “Ngươi biết Chi Tâm sao?”
“Ngươi…” Đôi mắt tuấn tú của Giang Bắc Hồng chợt lóe, “Ngươi thật sự là Lương Chi Tâm?”
“Ừ, ừ, ừ, là Chi Tâm.” Chi Tâm hé môi cười nói, “Nhưng Chi Tâm không biết ngươi. Ngươi là ai thế?”
“Ta……”
“Ân nhân!”
Phạm Trình chen vào ngăn ở trước người Chi Tâm, dựa vào mấy phần trực giác động vật, hắn cảm thấy trên người tên này có hơi thở bất thiện. Có lẽ chưa đến cấp bậc nguy hiểm, nhưng cũng không loại bỏ khả năng nguy hiểm, “Ngài quên rồi sao? Nương tử của ân nhân đang chờ lễ vật của ngài, chúng ta cũng không thể ở bên ngoài trì hoãn quá lâu. Nếu nương tử của ân nhân tức giận, Phạm Trình không thể giúp ngài được.”
“A, Chi Tâm mua lễ vật cho nương tử, để cho nương tử đừng tức giận nữa….. Nhưng Phạm Phạm à, nương tử sao lại giận Chi Tâm thế?”
“Ta làm sao biết.” Theo Phạm Trình nhìn, nương tử của ân nhân chẳng qua là thuận miệng trêu chọc ân nhân mà thôi, cũng chỉ có ân nhân… ngây thơ như thế này mới nghĩ là thật, trong lòng chỉ toàn nghĩ tranh thủ làm sao cho nương tử cười vui.
Giang Bắc Hồng nhìn chằm chằm vào nụ cười ngây ngô như trẻ con này, lại nghĩ đến đôi má lúm đồng tiền thanh tú nhã nhặn như dòng suối mát lạnh, lòng cảm thấy lạnh run toàn thân phát rét: Hắn đã đẩy nàng vào tình cảnh như thế nào?
“Lương huynh, quen biết không bằng vô tình gặp được, tại hạ vui lòng làm chủ mời khách, uống một chén với tại hạ được không?”
Chi Tâm mơ hồ nháy mắt, “Ngươi muốn mời Chi Tâm ăn cơm?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Tại hạ muốn làm bạn với Lương huynh.”
“Bạn nha, được được, Chi Tâm nguyện ý kết giao bằng hữu, Chi Tâm…”
Phạm Trình trầm mặt xuống, “Ân nhân, ngài quên rồi ư, nương tử của ân nhân…”
“A, đúng nha, nương tử đang đợi Chi Tâm.” Chi Tâm gãi gãi đầu, quay về phía người xa lạ muốn cùng mình kết giao bằng hữu, nở nụ cười ngây ngô, “Thật xin lỗi nha, Chi Tâm phải về nhà bồi nương tử, không thể cùng ngươi ăn cơm được… Phạm Phạm, mau giúp ta xem một chút, trâm này nương tử mang có được hay không?”
“Nàng thích, phải là cái này.” Giang Bắc Hồng nhặt lên một mặt dây chuyền hình hoa cúc. Chỉ có hoa cúc trang nhã tinh khiết tự nhiên như thế này mới có thể làm nổi bật vẻ lạnh nhạt thoát tục của nàng.
“Thật sao?” Chi Tâm mừng rỡ nhận lấy, lúc này yêu thích không buông tay, “Được, vậy mua cái này, mua cái này! Ngươi tốt nhất đó, ngươi giúp Chi Tâm, ngày mai Chi Tâm mời ngươi ăn cơm có được không?”
“Được, ngày mai, ta cung kính bồi tiếp Lương huynh.”
Két— Uỳnh—
Tia chớp mới qua, lại vang lên tiếng sấm, mưa to nghiêng nghiêng đổ xuống. Nơi hành lang trước cửa phòng, La Chẩn thêu đến mũi cuối cùng, run mở trường bào trong tay.
“Tiểu thư, đây là làm cho Cô gia sao?” Hoàn Tố hâm mộ nhìn những đường may tỉ mỉ công phu tinh mỹ trên chiếc trường bào, “Tay nghề của tiểu thư thật giỏi đó, nô tỳ thật sự theo không kịp, nếu đưa vào trong điếm, tất nhiên sẽ bán rất chạy.”
La Chẩn cười một tiếng, hướng bên trong phòng kêu lên: “Tướng công, tướng công!”
“Chi Tâm tới rồi. Trân Nhi, Chi Tâm muốn đi ra ngoài nha.” Chi Tâm hăng hái mặc một cái áo tơi(áo mưa), lảo đảo đi ra.
“Đi ra ngoài? Mưa lớn thế này, chàng muốn đi ra ngoài? Đi đâu?”
“Chi Tâm hẹn bằng hữu.”

La Chẩn ánh mắt chợt lóe, “Bằng hữu? Bạn mới? Muốn mời vị bằng hữu ăn cơm uống rượu?”
“A… không phải đâu, hắn muốn mời Chi Tâm ăn bữa cơm, nhưng hắn đã giúp Chi Tâm chọn dây chuyền khiến nương tử vui vẻ, nên Chi Tâm muốn mời hắn ăn cơm……”
Lông mày đen khẽ nhăn, La Chẩn kêu, “Phạm Trình!” Ủa? “Phạm Trình đâu?… Phạm Trình! Phạm Trình!”
“Trân Nhi, Chi Tâm không cần Phạm Phạm đi cùng đâu, hắn nhất định đang ở dưới gầm giường nha”
“Gầm giường? Làm cái gì?”
“Phạm Phạm sợ sấm đánh đó.”
Ha ha. Hoàn Tố che miệng mừng rỡ: Cái tên hắc dã nhân đó thế nhưng lại sợ sấm? Đây thật là báo ứng khó chịu nha.
Nhưng La Chẩn lại xem thường, cư nhiên là nam nhi thế mà sợ sấm đánh cái gì chứ? “Hoàn Tố, gọi hắn ra ngoài.”
Hoàn Tố đang ước gì chính mắt được trông thấy bộ dạng của tên đối đầu với nàng kia, nghe vậy liền nhấc chân dọc theo hành lang, hướng phòng hắc dã nhân kia phóng tới. Trong giây lát, từ trong phòng nghe được hai tiếng kêu sợ hãi: “Oa……. Có vật sống tới!”
“A….. sắc lang thối, buông ta ra!”
La Chẩn cả kinh, ngay cả Phinh nhi đang quét dọn cũng vội chạy tới. Đập vào mắt La Chẩn, Phình Nhi rất ngạc nhiên, nhưng Chi Tâm lại há to miệng: “Phạm Phạm, ngươi ôm Hoàn Hoàn Tố làm gì? Muốn động phòng sao? Không thể được, Hoàn Hoàn không phải là nương tử của ngươi, không thể được nha……”
Nhưng thấy bên trong phòng, Phạm Trình đem nữ tử Hoàn Tố đối đầu với hắn ôm chặt lấy, sống chết vẫn không buông, một đầu vùi vào trước ngực thiếu nữ kia, mặc kệ Hoàn Tố đấm đá nhéo mắng, nhưng cũng lù lù bất động.
“Sắc lang thối tha, buông ta ra, buông bổn cô nương ra!” Hoàn Tố thấy có người tới càng thêm thẹn tức, “Tiểu thư, mau giúp nô tỳ bảo con sắc lang này buông ta ra. Thật sự là tên người rừng khốn kiếp mà……”
“Chi Tâm hiểu, Phạm Phạm là sợ sấm đánh, cho nên ôm lấy Hoàn Hoàn có đúng không?” Chi Tâm nghiêm trang, nhìn nương tử nói, “Nương tử, Phạm Phạm trước kia cũng từng ôm qua Chi Tâm như vậy, Phạm Phạm sợ sấm đánh, rất sợ, rất sợ, rất sợ……”
Sợ sấm đánh, hơn nữa là rất sợ, rất sợ ? Đôi mi thanh tú của La Chẩn khẽ chớp, “Hoàn Tố nha đầu…..”
“Tiểu thư, cứu mạng…..”
“Ngươi thực hưởng thụ được Phạm Phạm ôm ấp có phải hay không?”
“Tiểu thư…..”
“Nếu không, ta nhớ rằng, em biết điểm huyệt nha…..”
“A, nô tỳ quên… Dã nhân chết tiệt, điểm chết ngươi!” Hoàn Tố ra chỉ, liên tục điểm tới dưới nách bên hông Phạm Trình.
La Chẩn nhẹ nhàng linh hoạt dời thân, rảnh rang nói: “Xử lý xong rồi, đến đây. Nếu Phạm Trình không đi được, em hãy đi thay hắn một chuyến”.
Hoàn Tố vừa thẹn vừa lúng túng, khoác cái áo tơi, cầm ô, một thân đi.
Chi Tâm vẫn cảm thấy rất bất an, “Nương tử, Chi Tâm không nên để cho Hoàn Hoàn đi, Chi Tâm tự mình đi…..”
“Tướng công, mưa lớn như vậy, Phong ca ca bọn họ cũng không giúp được chàng, ta làm sao có thể yên tâm để chàng đi? Khinh công của Hoàn Tố rất tốt, con bé đi thay chàng đổi buổi hẹn đến sáng ngày mai, không phải tốt hơn sao?”
Chi Tâm cúi đầu, cắn môi, “Nhưng Chi Tâm vẫn muốn đi…..”
“Nếu Chi tâm đi, Trân Nhi cũng sẽ đi, Chi Tâm muốn cho Trân Nhi dầm mưa cùng Chi Tâm sao?”
“Không muốn, không muốn!”
“Vị bằng hữu của Chi Tâm so với Trân nhi, ai quan trọng hơn?”
“Trân nhi nha!”
Tướng công thối, coi như chàng thông minh, “Nếu như thế Chi Tâm vì không để Trân Nhi phải chịu mưa ướt mà bội ước, đó cũng là có lí do bất đắc dĩ đúng không?” Nương tử lớn nhất, nương tử là chí tôn, tướng công thối, chàng nhất định phải nhớ.
“Đúng nha! Ngày mai Trân nhi thật sự sẽ cùng Chi Tâm đến gặp bằng hữu sao?”
“Ngày mai chúng ta giải quyết hết sổ sách rồi đi có được hay không?” Nàng cũng muốn xem thử, là kẻ nào không biết sống chết, lại muốn chiếm tiện nghi tướng công nhà nàng.
“Được!”
“Nếu như thế, mau tới thử quần áo mới một chút.”
“A a a!” Chi Tâm vui mừng nhảy dựng lên, “Trân nhi làm y phục cho Chi Tâm à?”
“Tất nhiên rồi, Trân Nhi không làm cho Chi Tâm, còn có thể làm cho ai chứ? Trân Nhi không làm cho Chi Tâm, thì ai làm đây?”
“Nương tử, Trân Nhi, Trân Nhi, nương tử, Trân Nhi làm y phục cho Chi Tâm, nương tử làm y phục cho Chi Tâm! Quần áo mới, Chi Tâm thích! Chi Tâm thích!” Chi Tâm dang rộng hai cánh tay ra mặc thử bộ đồ mới, miệng cười đến thật vui vẻ.
La Chẩn nhìn tướng công dễ dàng vui vẻ như thế, cũng rất vui mừng.
Phinh nhi ở một bên, cũng che miệng cười, mắt lấp lánh, nhìn một đôi bích nhân, dường như cũng ngửi thấy có hơi thở ngọt ngào phảng phất giữa Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân.
Sau nửa canh giờ, Hoàn Tố mang tin tức trở về, lại thấy trên mặt La Chẩn nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền.
“Đợi tạnh mưa, em đến đó nói cho hắn biết, giờ Tỵ ngày mai, ở trước Bách Thảo Viên, ta đợi đại giá của hắn. Còn nữa…” Trong mắt La Chẩn, hiện ra toan tính âm hiểm hung ác, “Bảo với hắn cách xa tướng công ta một chút!”
Ở hành lang, Chi Tâm vẫn còn đang vì bộ đồ tự may của nương tử mà ca hát. Trong phòng, bàn tay trắng nõn của La Chẩn nắm chặt khăn, nghiến răng: Giang Bắc Hồng, nếu ngươi là không ngừng việc trả thù, tới tìm tướng công nhà ta, vậy thì La Chẩn ta sẽ phụng bồi đến cùng!
Phía trước Bách Thảo viên, là nơi Lương gia cùng các thương khách khắp nơi tới xem hàng, đặt hàng và bàn bạc. Ngụy Thiền mặc dù đã tự lập ra cửa hàng riêng, nhưng chủ quản trồng trọt Bách Thảo Viên vẫn là Lương nhị thiếu gia Lương Chi Hành.
“Đại tẩu, tẩu hôm nay tới đây, là hẹn thương khách sao?”
La Chẩn khẽ lắc đầu, “Chi Hành, chuyện ta không nói ra lúc trước, có phải đệ cũng đã nghe qua rồi hay không?”
Ánh mắt Lương Chi Hành không hiểu, vẫn gật đầu, ”Vậy thì sao?”
“Người hủy đi khuê danh của ta lúc đó, đã đến Ngọc Hạ Quốc!” La Chẩn chưa bao giờ đánh giá cao năng lực của mình. Giang Bắc Hồng là một kỳ nhân, bàn về tâm cơ, thủ đoạn, nàng không chắc nắm phần thắng. Huống chi chuyện liên lụy đến người nàng để ý nhất, nàng nhất định phải tìm kiếm thêm nhiều sự ủng hộ. “Hơn nữa, ngày hôm trước hắn đã đến tìm Chi Tâm.”
Lương Chi Hành ánh mắt chợt sâu.
“Ta cho đệ biết, là mong đệ không nên đặt toàn bộ ý nghĩ vào nghiên cứu y thuật, trồng trọt thảo dược nữa, việc kinh doanh của Lương gia, tốt nhất đệ cũng nên để ý một chút. Hoặc giả bởi vì ta, Lương Gia có thể chịu chút tổn thất. Nhưng mong đệ hãy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để mặc hắn tổn thương Chi Tâm.”
“Hắn ở đâu?”
“Ta hẹn hắn giờ Ty gặp mặt.” Thấy hắn bỗng nhiên trầm mặc, La Chẩn khoát tay, “Ta lấy thân phận Lương thiếu phu nhân gặp hắn, nghe xem hắn muốn nói gì. Lần này đệ không cần ra mặt, có Hoàn Tố theo ta rồi, ở trên đất Lương gia, hắn có thể làm khó dễ được ta sao?”
Lương Chi Hành gật đầu, đối với vị đại tẩu này khâm phục tôn kính lại thêm một phần, “Đại tẩu yên tâm, Chi Hành sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ người nhà Lương gia ta.”
Đứa nhỏ này, càng ngày càng hợp khẩu vị, càng ngày càng xứng với Đoạn Nhi rồi, “Đa tạ Nhị đệ.”
Gã sai vặt bước nhanh tới, “Thiếu phu nhân, có một vị thương khách họ Giang nói là có ước hẹn cùng ngài, hiện đang chờ ở phía trước.”
Đến rồi? La Chẩn hít một hơi, nghiêng đầu, cười nhẹ: Giang Bắc Hồng, ta muốn xem xem ngươi còn muốn như thế nào.
Vừa vào bên trong phòng khách thấy nàng, ánh mắt Giang Bắc Hồng liền hướng tới gương mặt phấn thanh tú nhã nhặn của nàng. Nàng lúc này, đã không phải là cô thiếu nữ mười sáu kết tóc trái đào. Mặc dù vẫn khuôn mặt như sứ, thanh âm như suối trong, nhưng mái tóc búi cao, lông mày chỉnh gọn, có thể chứng tỏ nàng giờ đã là vợ người ta. “Chẩn Nhi….”
“Giang công tử, đã lâu không gặp.”
Giang Bắc Hồng ngẩn ra, một tiếng này, thật xa lạ. Từ “Vong Sầu” ôn nhu, đến “Giang công tử” lãnh đạm, xa cách, trong lúc này có lẽ khoảng cách không chỉ có bốn năm. Ở nơi này, bốn năm trong giấc mộng kia, vô số lần hắn bước đến bên ngoài hỉ đường, hồng gấm kia một tay hắn cầm, đầu bên kia có ánh mắt nhu tình của nàng…. Nhưng mộng cuối cùng cũng phải tỉnh. Mộng tỉnh rồi hắn với nàng hình như vẫn là người xa lạ
Hiện tại, nàng an vị trước mặt mình, gần trong gang tấc, chỉ cần hắn thoáng tới gần, liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt thanh nhã trên người nàng. Nhưng là giữa mi tâm của nàng đã vạch rõ giới hạn.
“Chẩn nhi…..” Thật xin lỗi. Bôn ba ngàn dặm, hắn muốn nói với nàng chỉ có ba chữ này. Nhưng mà, vì sao lời nói tới cổ họng lại nuốt ngược trở vào? Hắn nợ nàng ba chữ này, không phải sao? Chỉ cần nói ba chữ này, qua nhiều năm như vậy đáy lòng muốn khỏi bệnh, để không còn áy náy nữa, để có thể phục sinh, không còn gì luyến tiếc nữa, không phải sao? Hắn sẽ có thể cùng một đoạn quá khứ ít ỏi kia vĩnh viễn biệt ly, không phải sao?
“Giang công tử, vì sao công tử tìm tới tướng công nhà ta?”

“Tướng công?” là đứa nhóc tính tình tinh khiết trẻ con kia ư, cũng là loại hài đồng ngu dại ? “Chẩn nhi, là ta hại nàng…..”
Đôi lông mày của La Chẩn nhíu lại.
Biết rõ những sự lãnh đạm này đều là hắn phải nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Đã từng bởi vì nụ cười má lúm đồng tiền kia mà hắn động tâm…
“Chẩn Nhi, ta đã biết, ta thật sự rất thương yêu nàng. Nhưng những chuyện trước đây, dù thế nào ta cũng không thể bù đắp hết, nàng có thể nói cho ta biết, ta nên làm thế nào mới có thể giúp nàng? Giúp nàng thoát khỏi cảnh khổ này?”
Ách? Không thể không nói, La Chẩn hoàn toàn bất ngờ. Nàng cho là, hắn mang thù chưa tiêu tan. Bởi La gia ở Ngọc Hạ quốc thế vững như bàn thạch(*), vì vậy liền tìm đến Lương gia gây phong ba. Nhưng nghe ý trong giọng nói của hắn lúc này, dường như hắn bị lương tâm cắn rứt, cho là trước đây bởi vì tội lỗi của hắn tạo ra với nàng, khiến nàng phải gả cho tướng công ngốc? Hắn, là vì muốn giúp nàng thoát khỏi cảnh “Khổ” sao?
(*Ý là thế lực vững vàng tựa bàn thạch, không thể nào đụng đến)
“Giang công tử, công tử chớ hiểu lầm.” La Chẩn nhìn nam nhân này… người đã từng đưa nàng lạc vào trần ai này, “Ta gả cho tướng công nhà ta, là bởi vì ta yêu thích chàng, cùng người khác, cùng hoàng mệnh cũng không có quan hệ gì. Hiện tại, ta rất khỏe, rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Giang công tử đại khái không cần phí tâm…”
“Làm sao có thể?” — Giang Bắc Hồng cắt đứt lời nói lãnh đạm của nàng, “Chẩn nhi, ta rất hiểu nàng mà. Nàng thân là trưởng nữ, đối với La gia, đối với song thân, đều có quá nhiều trách nhiệm. Nàng một lòng muốn giúp La gia vươn lên, một lòng muốn làm La đại tiểu thư hoàn mỹ vô khuyết.
Nàng học đàn, học vẽ, học kinh doanh, học thêu, đều vì muốn chứng minh với song thân, không có con trai bọn họ vẫn không cần tiếc nuối. Nàng thà rằng tự mình gánh lấy trách nhiệm, tự mình chịu khổ, cũng không để song thân buồn phiền lo lắng…”
La Chẩn nhếch môi cười một tiếng, “Công tử quả thật rất hiểu ta.” Cho nên, bốn năm trước hắn mới chọn trúng nàng, biến nàng thành con cờ trả thù phụ thân, “Nhưng ta vẫn không hiểu, công tử năm đó vì sao lại thu tay dễ dàng như vậy? Tại hỉ đường vứt bỏ La đại tiểu thư, vì sao không hành động bước kế tiếp? Lấy sự hiểu biết của ta đối với công tử, công tử ngài cũng đã sớm kín đáo an bài rồi mới đúng.”
Lời này, là nàng phán đoán năm đó, cũng là hôm nay thử dò xét. Nàng cần xác định, rốt cuộc hôm nay hắn có còn nguy hiểm hay không.
“An bài sao? Đích thực là có.” Giang Bắc Hồng cười khổ, “Nhưng có một chuyện xảy ra, cắt ngang kế hoạch…”
Những chuyện kia phát sinh nên hắn tạm thời bỏ qua cho La gia. Đợi những chuyện kia xử lí xong, muốn cố chấp tiếp tục thù cũ thì mới hoảng hốt biết rằng, mình sớm đã mất đi chút ít ý muốn trả thù.
Hôm đó, hắn cưới nàng, đối với hắn rốt cuộc là oán là hận, hắn cũng không hiểu được. Nhưng tình cờ, hắn nhìn thấy nàng, chạm đến ánh mắt của nàng… Hắn hờ hững, xoay người rời đi, nhưng chỉ là tự nhiên nhận thấy rõ ràng rằng trong tâm mình chật vật không chịu được.
“Chẩn nhi, nàng rõ ràng không cần phải chịu ủy khuất như thế. Ta nghe nói, Tấn Vương đối với nàng một lòng ngưỡng mộ, hắn…”
“Thế nào, công tử cho rằng ta trở thành trắc phi của Tấn Vương thì không phải chịu ủy khuất?”
Giang Bắc Hồng nhất thời khó thở, “Ít nhất….” ít nhất cái gì, vinh hoa phú quý? Cẩm y ngọc thực? “Ít nhất Tấn Vương là người tài mạo song toàn, phong hoa nổi bật hơn người, là một nam tử xuất sắc…”
“Tướng công nhà ta, đừng nói là lưu luyến bụi hoa như Tấn Vương, sợ là rất nhiều nam tử trên thế gian này cũng không sánh kịp.”
Nhớ tới tướng công, nhớ tới sáng nay ra cửa không cho phép hắn dây dưa, hắn liền tiến về bông hoa nở nơi góc tường làm bộ dạng tố cáo, chân mày khóe mắt La Chẩn lộ ra vẻ ôn nhu vô cùng, “Ta không hề ủy khuất cũng không hề khổ sở, thành thân cùng tướng công nhà ta, là bởi vì ta thích chàng. Giang công tử, nếu công tử đã buông tha cái gọi là cừu hận kia, nhưng bất kể công tử ngài vì mục đích gì mà dụng tâm đến gần, xin cách xa chàng. Ta không muốn vì cái mục đính không sạch sẽ của công tử mà ngài đến làm bằng hữu của chàng.”
“Còn nói không ủy khuất, còn nói không có khổ sở?” Giang Bắc Hồng mặt mày đầy ảo não, “Nàng làm vợ người ta, chứ không phải làm mẹ. Làm vợ một người, còn cần bảo vệ trượng phu, tình cảnh như vậy còn tính là an nhàn hạnh phúc sao?”
“Giang công tử!” La Chẩn chỉ cảm thấy buồn cười: Nàng hạnh phúc hay không khi nào lại cần tới hắn nhận định?
“Tâm tư ta tự ta hiểu rõ, đâu cần người ngoài như công tử xen vào? Nếu đúng do chuyện quá khứ làm công tử áy náy, vậy thì xin hãy cách xa cuộc sống của chúng ta một chút. Còn nữa, nếu nói về gia cừu(thù nhà) của công tử cùng La gia……”
Bốn năm trước, sau khi chuyện kia qua đi, nàng dùng gần một năm để tìm hiểu mọi chuyện. Mục đích ban đầu chính là nàng tin tưởng vào nhân phẩm lỗi lạc của phụ thân, nàng muốn đem cái mà nàng tìm ra bất ngờ mà ném vào mặt hắn, để cho hắn hối tiếc bứt rứt.
Nhưng khi tra xét, thăm dò ra được tin hắn thành hôn… Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy mình có phần cố chấp buồn cười không tài nào chịu nổi.
“La gia chưa từng làm lỗi gì với công tử cả.”
“… Cái này đã không còn quan trọng.”
“Phải không?” La Chẩn mỉm cười, “Ngài tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả này, Tấn Vương so với ta rõ ràng hơn nhiều. Ngài là tri kỉ của Tấn Vương, không ngại đến hỏi hắn, xem hắn dấu diếm ngài cái gì.”
Giang Bắc Hồng bỗng nhiên đứng dậy, “Ý gì? Nói thế là có ý gì?”
“Năm đó ta tra ra được một chút ngọn nguồn, cũng tra ra được Tấn Vương có một chút liên quan. Nhưng ngài nên đi hỏi thẳng Tấn Vương, trong giao dịch của Giang gia cùng Lương gia, hắn đã sắm vai nhân vật gì?”
Thực ra thì Tấn Vương cũng không tham gia vào cuộc giao dịch kia. Bất quá về sau, vì lợi dụng người Giang gia, hắn đã che dấu một sự thật mà thôi. Thậm chí, vị hôn thê xưa của Giang Bắc Hồng tới cửa tìm chồng, cũng là nhờ năng lực của Tấn Vương ở bên trong giúp đỡ. Nhưng lúc này, nàng vẫn cần cố ý khơi mào tranh chấp giữa hai người này, dùng cách này khiến cho mình được thanh tĩnh, về phần Giang Bắc Hồng phát giác bị bạn tốt lợi dụng bán đứng… Không có liên quan gì đến nàng.
Mắt Giang Bắc Hồng nóng cháy sắc bén, dò xét sắc mặt nữ tử, làm như muốn từ trên mặt nàng tìm ra lời nói lúc này là thật hay giả. Nhưng trong tâm hắn biết rõ, nếu không có nắm chắc năm phần thắng, nàng cũng sẽ không nói như vậy.
Tấn Vương đối với nàng dụng tâm, trước khi hắn biết nàng, đã biết tất cả. Năm đó vứt bỏ nàng đi, ngoài việc hăng hái báo thù, còn có một ít nguyên nhân, là bởi không thể trái lời hứa hẹn, đoạt người yêu của bạn… Nhưng, nếu như quả đúng theo lời của nàng, nếu như đúng theo lời của nàng….
“Ta sẽ đi hỏi Tấn Vương, ta sẽ trực tiếp hỏi hắn!” Giang Bắc Hồng vội vã nói, “Nhưng bất kể kết quả thế nào, Chẩn nhi, ta nhất định sẽ giúp nàng rời khỏi cảnh khốn khổ này!” Nói xong, không đợi nàng trả lời, liền dứt thân rời nhanh đi.
Hắn…. Lời nói của nàng khiến người ta rất khó hiểu sao? Vì sao hắn cứ một mực nhận định là nàng vùi thân trong cảnh khổ? Vì sao một mực cho rằng, nàng cần hắn cứu vớt? Bất luận thế nào, hắn đi hỏi Tấn Vương, hai hổ đánh nhau, không cần tới làm phiền nàng, tạm thời được an tĩnh?
La Chẩn lúc này cũng không biết, một chuyện này, tựa như con dao hai lưỡi, đả thương người, cũng ảnh hưởng tới nhân duyên của nàng….
Thời gian trôi qua, đứa con si ngốc của Lương gia cùng thê tử, gần như trở thành một cảnh đẹp rất sáng trong Vạn Uyển thành.
Con dâu Lương gia thích nhất nở nụ cười nhẹ, mặt mày tràn đầy sóng ôn nhu, chuyên chú nhìn Lương gia công tử trước sau trái phải nhảy nhót. Lương gia công tử, cười đến hípmắt.
Mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng Lương gia công tử như vậy thật rực rỡ xinh đẹp giống trẻ thơ, sợ là cả Vạn Uyển thành, cũng không tìm ra người thứ hai. Hoặc giả, bọn họ cũng không thể chấp nhận một tên ngốc như vậy lại là tuyệt đại phong hoa (Hào hoa phong nhã), mới chỉ nguyện nhớ tới sự ngu dại của si nhi này. Nhưng phong hoa chính là phong hoa, bọn họ không nói, cũng không ngăn được nó nở rộ.
“Nương tử, hôm nay Chi Tâm sao chép sổ sách trong ba canh giờ lận đó, Chi Tâm không có cùng Hồ Điệp tỷ tỷ, Tước ca ca đi chơi đùa nha.”
“Phải không?” Tên ngốc này chẳng lẽ không nhớ là nàng cùng hắn làm sao?” Tướng công thật lợi hại nha.”
“Hi hi nương tử cũng rất lợi hại, Nương tử làm y phục cho Chi Tâm…..”
Phía sau—
“Sắc lang chết tiệt, cách bổn cô nương xa một chút!”
“Lặp lại lần nữa, ta không phải là lang (sói)!”
“Ta mặc kệ ngươi là sói là chó là heo là gấu, cách bổn cô nương xa một chút là được!”
“Ngươi cho là ta cam tâm tình nguyện ở gần ngươi như vậy sao? Ta là đi theo ân nhân, có bản lãnh ngươi đi xa một chút!”
Trong một tháng, luôn có mấy ngày, đây một đôi thần tiên xuất hiện trên đường, phía sau đi theo một đôi a hoàn nô bộc xinh đẹp. Một nhóm bốn người, không khí chưa chắc hòa hợp, nhưng lại ấm áp hài hòa.
“Nhìn thấy không?” Tấn Vương gia đem trà lên uống, nhàn nhã nói, “Người ta thật ân ái, Bắc Hồng huynh nên buông tay thôi?”
Giang Bắc Hồng vẫn đứng nghiêm phía trước cửa sổ, ngắm nhìn hình ảnh vợ chồng sánh đôi, trào phúng nói: “Tấn Vương chuẩn bị buông tay? Rộng lượng như vậy sao?”
“Ha ha.” Ngọc Thiên Diệp nhếch môi, nói: “Ngươi nên hiểu được tại sao Bổn vương lại có hứng thú với La Chẩn chứ? Một năm kia, Bổn vương mai danh ẩn tích, đậu chức Trạng nguyên, cả Ngọc Hạ quốc vì bản vương mà nhiệt liệt chúc mừng.
La Chẩn cùng những đứa trẻ bằng hữu khác, dạo chơi trong công viên, tất cả nữ nhân, bất luận đã gả hay chưa, đều nhìn Bổn vương với ánh mắt ái mộ. Duy chỉ có nàng nhìn về phía Bổn vương, trong ánh mắt không có kinh diễm, không có luyến mộ, giống như nhìn một người bình thường trên đời. Bổn vương cho là nàng ‘là lạc mềm buộc chặt’, tiến lên bắt chuyện. Nàng cũng không né tránh, chỉ đem Bổn vương coi làm Vương thúc. Ngay lúc ấy ta liền muốn, Bổn vương nhất định phải lấy được nữ nhân này!
Nhiều năm như vậy rồi, Bổn vương khi nào lại ở trên người một nữ nhân lãng phí nhiều thời gian đến vậy, nàng sao có thể cô phụ ý định lâu năm này của Bổn vương? Có thể nào một lần hai lượt gả cho người khác? Nữ nhân này, khiến Bổn vương rất không thoải mái!”
Giang Bắc Hồng quay đầu nhướng mi, “Ngươi định như thế nào?”
Nhìn thần sắc của bạn tốt, con mắt Ngọc Thiên Diệp nhanh chóng mang vẻ trêu đùa, “Cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn che chở nàng?”
“Tấn Vương, đừng quên hiệp định của chúng ta.”
“Bổn vương không đem những thứ đối phó trên người nữ nhân khác dùng trên người nàng?” Ngọc Thiên Diệp quan sát trên dưới, vuốt cằm nói, “Quái lạ, Bổn vương sao không biết Bắc Hồng huynh còn là người đa tình?”
Giang Bắc Hồng không nói, chỉ là mặc nhiên nhìn chằm chằm.
Ngọc Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài, “Được, được, được. Bổn vương hứa với ngươi. Chỉ cần Bắc Hồng huynh còn đối với nàng có ý niệm, Bổn vương ta liền tạm thời không động đến nàng. Nhưng Bắc Hồng huynh định làm gì đây? Bổn vương đã nói cho ngươi chân tướng năm đó, trước mắt hai nhà các ngươi không còn cừu oán, ngươi tính toán như thế nào?”
“Ta tự có biện pháp, chỉ xin Tấn Vương chớ nhúng tay vào. Nếu không, nợ nần năm đó, đều tính cả.” Giang Bắc Hồng lạnh lùng nói.
“Được!” Ngọc Thiên Diệp nhận thấy uy hiếp của hắn, không hề phản kháng, liền đáp ứng. Lúc này Giang Bắc Hồng, đã không phải là người dễ chọc, hắn tạm thời không đụng tới, nhưng cũng không hẳn hắn sẽ thỏa hiệp. Chẩn nhi a, ngươi thật làm cho Bổn vương đây rất tức giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.