Đọc truyện Si đế – Chương 7:
Động tác của hắn thuần thục và cực kỳ nóng bỏng, nhiệt độ trên người dường như có thể thiêu đốt nàng. Nàng không rõ hắn đang làm gì trong miệng mình, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, đầu óc choáng váng, gần như chẳng thể thở nổi. Đợi đến lúc hắn rời khỏi môi nàng, toàn bộ cơ thể nàng đã xụi lơ trong lồng ngực hắn, ngay cả một câu trách cứ cũng chẳng nói nên lời.
A Cửu liếm liếm vành môi đang vương nước miếng từ trong miệng nàng. Nhìn mang tai đỏ ửng và dáng vẻ e thẹn của Ly Xuân, hắn nói với vẻ si mê: “A Xuân như thế này thật đẹp, A Cửu thích A Xuân, muốn làm phu thê với A Xuân.”
A Cửu có vẻ ngoài rất đẹp, cho dù trên người toát lên vẻ ngu dại nhưng khi hắn nhìn nàng với ánh mắt chăm chú, trên miệng lại là những lời bộc bạch chân thành thì đã đủ để khiến trái tim nàng không ngừng loạn nhịp. Ly Xuân cố gắng khống chế lại con tim, cụp mi xuống, quay mặt qua chỗ khác nói: “Chúng ta không thể làm phu thê được, ngươi mau buông ra đi!”
“Tại sao lại không thể?” A Cửu nâng cằm nàng lên, một đợt gặm cắn lại ập đến. Bàn tay còn lại của hắn lần mò về sau gỡ cái yếm của nàng ra, lòng bàn tay càn rỡ phủ thẳng lên bầu ngực hơi nhấp nhô, mặc sức mà nắn bóp.
“A Cửu ngươi dừng tay lại!! Mau dừng tay!!!”
Ly Xuân vỗ tay hắn muốn ngăn cản nhưng lại bị hắn bắt lấy cả hai tay. Ly Xuân cố gắng uốn éo cơ thể, giãy giụa kịch liệt hơn. A Cửu dứt khoát bế nàng lên cho nàng ngồi luôn trên chiếc bàn chủ vị, dùng dây lưng của Ly Xuân để cột lấy hai tay nàng vào phía sau. Hắn dùng thân thể ép vào giữa hai chân của Ly Xuân, khẽ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không thích ta, lại chê ta ngốc cho nên luôn muốn đuổi ta đi, không muốn làm phu thê với ta.” A Cửu vừa nói vừa càn rỡ kéo y phục của nàng xuống, gặm hôn lên cần cổ mảnh khảnh và nơi xương quai xanh, để lại những dấu đỏ mờ ám.
“Không phải như thế, A Cửu, ngươi mau dừng tay!”
“Ai bảo A Xuân nhặt ta về, ai bảo ngươi chẳng cần hồi báo gì mà vẫn tốt với ta. A Cửu chưa bao giờ gặp được người tốt như A Xuân, A Cửu sẽ không buông A Xuân ra đâu!” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Không… Ngươi chỉ quên mất quá khứ cho nên mới cảm thấy ta đặc biệt tốt với ngươi mà thôi.”
Mái tóc của Ly Xuân vốn được trùm lại gọn gàng trong mũ nho* hiện giờ đã xõa tung, lớp áo bên ngoài cũng bị A Cửu vứt xuống mặt đất, để lộ ra hơn phân nửa bờ vai và làn da trắng như tuyết. Trên người nàng chỉ còn lại mỗi cái yếm che thân lung lay sắp rớt. Mà váy nho ở dưới thân nàng gần như đã bị đẩy lên tới thắt lưng, để lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.
*mũ nho: một loại mũ trùm đầu của người đọc sách thời xưa
So với phái nữ thì coi như là nàng có thân hình cao gầy, chỉ là hơi mảnh dẻ, ngực phẳng eo nhỏ, không có nét quyến rũ của nữ tử. Nếu mặc nho phục, trùm mũ nho, cộng thêm vết bớt trên khuôn mặt chẳng mấy khi nở nụ cười kia thì thật sự rất khó để tìm ra được vẻ xinh đẹp của nữ tử trên người nàng.
Nhưng hiện tại nàng đang dựa lưng vào bức tường thư pháp Đạo của Đại Học, quần áo xốc xếch, hai mắt mờ sương, da thịt trắng nõn nửa kín nửa hở làm toát lên vẻ thướt tha kiều diễm khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Đôi mắt trong veo của A Cửu dần dần sẫm lại và mờ mịt, hình như hắn nhớ ra bản thân đã từng ôm qua vô số nữ tử xinh đẹp muôn hình muôn vẻ, các nàng hoặc là lấy sa mỏng che thân hoặc là để trần cả nửa người mà tỏ vẻ e thẹn rụt rè, tất cả đều chỉ mong ngóng hắn buông lòng thương yêu. Thế nhưng qua ngàn cánh buồm*, chỉ có nàng là khiến cho hắn rung động đến mặc kệ tất cả muốn lưu lại. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
*qua ngàn cánh buồm: câu thơ đầy đủ là ‘Qua ngàn cánh buồm đều không phải’ (过尽千帆皆不是) – một câu thơ trong bài “Ngắm Giang Nam” của nhà thơ Ôn Đình Quân. Hình ảnh câu thơ thường dùng để tả nỗi khắc khoải chờ mong, cũng nói lên sự ai oán qua hình ảnh những chiếc thuyền chẳng bao giờ neo lại một bến mãi mãi.
“Tuy A Cửu không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ mình đến từ đâu, nhưng lại nhớ được rằng người bên cạnh đối xử tốt với A Cửu đều vì mục đích riêng. Bọn họ nếu không muốn hãm hại A Cửu thì là muốn lợi dụng A Cửu, hoặc hi vọng A Cửu đi theo con đường bọn họ mong muốn. Chỉ có A Xuân là giúp đỡ A Cửu mà chẳng cần hồi báo gì.”
Hắn cởi chiếc yếm mộc mạc của xuống, cúi người tới vân vê hai điểm nhỏ xinh nhô ra trên bầu ngực của nàng. Ly Xuân không kiềm được bật ra một tiếng rên khẽ, nhưng đồng thời cũng có giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt nàng.
“Ngươi cảm thấy ta tốt với ngươi, cho nên ngươi làm thế này với ta ư?”
Bi thương trong giọng nói của nàng khiến hắn dừng hành động lại, nhìn lên mặt nàng. Khoảnh khắc nhìn thấy giọt nước mắt kia, A Cửu có chút sửng sốt, đầu hắn bắt đầu loáng thoáng đau.
Ngay từ đầu khi hắn tỉnh lại, mặc dù cử chỉ khờ dại nhưng dường như hắn có một bản năng luôn đề phòng người khác, ngay cả đối với người đã cứu hắn là Ly Xuân cũng không ngoại lệ. Mặc dù nàng tận tâm tận lực với hắn, cũng thẳng thắn thừa nhận lấy ngân phiếu trên người hắn đổi bạc mua gạo, mua thuốc trị thương; nàng còn nói ngọc bội trên người hắn rất đặc biệt, phải cất giữ cẩn thận; tất cả đều là dáng vẻ chẳng hề có mưu tính gì nhưng thật ra hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng.
Nàng có vẻ ngoài dọa người, luôn lẻ loi hiu quạnh, mẫu thân lại bệnh nặng nằm trên giường, nếu nàng nhìn ra thân phận hắn không tầm thường, chăm sóc hắn vì muốn đạt được một lợi ích gì từ chỗ hắn thì hắn cũng không ngại cảm tạ thật hậu hĩnh ân nhân cứu mạng mình. Nhưng do thói quen đề phòng nên rất khó để hắn không nghi ngờ mục đích thật sự của nàng.
Bản thân mất trí nhớ, thân phận không rõ ràng, điểm tựa duy nhất lại là một nữ tử gầy yếu khiến cho hắn không thể nào hoàn toàn yên tâm. Khi vết thương trên người dần dần hồi phục, hắn liền biết bản thân mình khác với người bình thường. Chỉ cần thoáng đề khí, hắn có thể thoải mái vượt qua tường cao, bay trên những mái hiên mà chẳng hề gây ra tiếng động, có thể nói là tới lui như gió. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Để biết rõ Ly Xuân đối với hắn là thật lòng hay giả dối, hắn từng bám theo nàng ra ngoài vô số lần. Nhìn nàng tuy là một văn nho* nhưng mỗi ngày vẫn phải khổ não vì chuyện mắm muối gạo tiền; nhìn nàng tuy có vẻ ngoài bị người miệt thị, chỉ trỏ nhưng lại chẳng hề trốn tránh, vẫn bình thản ra vào thư viện, truyền thụ kiến thức trước mặt học sinh; nhìn nàng rõ ràng không giỏi giao tiếp nhưng lại cố gắng hỏi han khắp nơi tin tức về thân thế của hắn; rồi sau đó lại nhìn nàng mất đi mẫu thân, lặng lẽ gục xuống khóc không thành tiếng, hơn nửa thân mình đều bị vùi vào trong màn tuyết.
*văn nho: chỉ những học giả Nho giáo
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của hắn bỗng nhói đau, đau vì chính sự đề phòng và hoài nghi của bản thân, rồi lại đau vì sự nỗ lực và ngu dại của nàng. Hắn muốn ôm lấy nàng, sưởi ấm cho nàng, để nàng không phải gánh tất cả mọi chuyện trên đôi vai nhỏ bé kia nữa. Nhưng hắn thật sự không biết, nên làm thế nào mới là tốt với nàng.