Đọc truyện Si đế – Chương 4:
Tuy A Cửu nói không muốn rời khỏi nàng nhưng đương nhiên Ly Xuân không thể cứ thế mà nghe theo những lời khờ dại của hắn. Qua đầu thất* của mẫu thân, nàng bắt đầu trở lại thư viện dạy học, cũng hỏi thăm nhiều nơi xem ở ngoài kia có ai đang tìm người như A Cửu hay không. A Cửu không vội nhưng Ly Xuân thì có chút lo lắng.
*đầu thất: ngày thứ bảy sau cái chết, theo phong tục ma chay ở TQ thì người ta tin rằng linh hồn người chết sẽ trở về vào hôm đó, người nhà nên chuẩn bị trước một mâm cơm cúng, sau đó lảng tránh, cách tốt nhất là đi ngủ; nếu để linh hồn trông thấy người nhà thì sẽ lưu luyến, ảnh hưởng đến việc đầu thai. (baidu)
Thoạt nhìn dáng người A Cửu thon dài nhưng lại cực kỳ rắn chắc. Mỗi ngày khi rảnh rỗi hắn lại tìm nơi để hoạt động thân thể, sức ăn cũng rất tốt. Nữ giáo thư viện nghèo khó như nàng đúng là nuôi không nổi, có điều ngân phiếu trên người hắn đổi ra được không ít bạc, cũng đủ cho hắn ăn uống sinh hoạt một khoảng thời gian. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Trên vấn đề kinh tế thì không thành vấn đề, Ly Xuân chăm sóc A Cửu cũng quen rồi, vốn là không đến mức vội vàng muốn hắn rời đi, nhưng kể từ ngày nàng muốn vỗ về cảm xúc bất an của A Cửu trở đi thì hắn lại càng được voi đòi tiên.
Thời gian đầu hắn chỉ ôm chặt nàng, mấy ngày sau thì càng trở nên không an phận, lúc thì hôn mặt lên nàng nói nàng thơm quá, lúc thì rúc mặt vào lưng nàng làm nũng, khiến cho nàng rùng mình, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với hắn.
Nàng đánh hắn không được, nói cũng không xong, lại càng không đành lòng bảo hắn cút ra khỏi nhà nàng. Mấy ngày trước, vào buổi tối nàng ngủ mơ thấy ác mộng, gọi mẫu thân rồi bừng tỉnh dậy khiến cho A Cửu lo sợ ôm chăn mỏng vọt vào, sau đấy hắn liền đúng lý hợp tình mà rúc vào trên ghế giường của nàng, nói muốn trông chừng nàng không cho ác mộng bắt nạt.
Nhà của Ly Xuân đơn sơ, ghế giường vừa nhỏ vừa cũ, làm sao chứa nổi A Cửu cao to. Nhưng cho dù nàng nói gì đi nữa thì A Cửu cũng không chịu rời đi, cuối cùng hai người giằng co đến hơn nửa đêm, A Cửu dứt khoát ôm nàng lên giường, dùng tay chân dài của mình chặn nàng lại rồi tự mình nhắm mắt ngủ. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Ly Xuân bị ác mộng bừng tỉnh, lại bị A Cửu dây dưa, mặc dù trong lòng cảm thấy không đúng nhưng cảm giác buồn ngủ ập đến và cơ thể ấm áp của hắn khiến cho nàng khó có thể tránh thoát được cái ôm của hắn. Chẳng bao lâu sau nàng cũng chìm dần vào giấc ngủ, đánh một giấc thật ngon lành cho đến bình minh.
Bắt đầu từ ngày đó, A Cửu càng được đằng chân lân đằng đầu, hàng đêm đều ôm nàng đi ngủ. Thậm chí lúc ngủ say hắn còn lơ đãng sờ soạng khắp nơi trên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên mặt Ly Xuân có vết bớt đáng sợ, trước nay chưa từng gần gũi như thế với nam tử, huống chi cho dù cử chỉ của A Cửu có ấu trĩ đi nữa thì không thể nghi ngờ gì về việc thân thể của hắn vẫn là một nam nhân trưởng thành. Khi bị hắn ôm chặt, hơi thở tản ra từ trên người hắn đã đủ để cả người nàng nóng lên, càng miễn bàn đến lúc hắn ngủ say rồi vô thức vuốt ve nàng, bên dưới sẽ có một vật gì đó dần dần căng cứng lên, không ngừng cọ xát vào giữa hai chân nàng.
Dù nàng chưa có kinh nghiệm từng trải nhưng tốt xấu gì cũng là nữ tiên sinh, không phải là mù tịt với chuyện nam nữ, đương nhiên nàng cũng loáng thoáng đoán được rốt cuộc là thứ gì đang tác quái ở giữa hai chân nàng. Nhưng nếu nàng đánh thức A Cửu dậy, bắt hắn lăn qua một bên bình tĩnh lại thì A Cửu sẽ nhìn nàng với đôi mắt nhập nhèm mơ màng nói hắn buồn ngủ quá. Giữa đêm tối, đôi mắt phượng ngân ngấn nước của hắn trông cực kỳ vô tội, hàng mi cong dài như chiếc quạt nhỏ chớp chớp, bề ngoài khiến cho người ta phải mềm lòng. Ly Xuân đành bất đắc dĩ với hắn, cũng chỉ có thể hàng đêm mang theo tâm trạng xấu hổ, nóng nảy không yên mà ngủ trong lòng hắn.
Từ ôm ấp cho đến chung chăn gối là chuyện mới diễn ra trong vòng nửa tháng nay, Ly Xuân thật sự không dám tưởng tượng kế tiếp còn phát sinh ra chuyện gì, hoặc là bản thân sẽ còn dung túng cho A Cửu làm ra chuyện vượt rào gì với mình. Tuy ngay từ đầu chỉ là không có cách nào để cự tuyệt, nhưng về sau thì bản thân nàng ít nhiều cũng có chút tham lam ấm áp từ hắn.
Nỗi đau mất người thân khiến nàng hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, mãi cho đến sau khi A Cửu xông vào phòng ở cùng thì nàng mới có thể an ổn ngủ được. A Cửu không giỏi trong việc xử lý các vấn đề sinh hoạt hàng ngày, có hôm hắn tốt bụng nói muốn nấu cơm cho nàng ăn, sau khi thuận lợi nhóm được lửa thì lại nấu cơm thành một đống than cốc, vì thế nên cho dù nàng có hồn bay phách lạc đến đâu, cũng phải vực dậy tinh thần để lo liệu mọi thứ.
Tuu rằng mặt ngoài thì giống như A Cửu hoàn toàn dựa dẫm vào sự chăm sóc của nàng, nhưng nếu như không phải trong quãng thời gian này A Cửu trở thành nơi nàng gửi gắm cuộc sống thì chỉ sợ nàng sẽ giống như một xác chết biết đi vậy, không biết nên tiếp tục cuộc sống một mình ra sao. Nghĩ như vậy thì lại chẳng thể phân rõ được đến tột cùng là A Cửu ỷ lại vào nàng hay là nàng ỷ lại vào A Cửu. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Ly Xuân mờ mịt lật quyển sách trên tay, cố gắng gạt đi những suy nghĩ phức tạp này. Thế nhưng trong tâm trí nàng đều là hình bóng của A Cửu, lật hết cả quyển sách rồi nhưng một chữ cũng chẳng vào đầu.
Nàng bất đắc dĩ đặt quyển sách xuống, nhấc bút son lên quyết định phê sửa bài luận của học sinh. Có điều khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy có người đã bước vào phòng học, đang từ từ đi tới phía nàng.
“Tăng tiên sinh.” Đối phương chắp tay với Ly Xuân, Ly Xuân vội đứng dậy đáp lễ: “Nghê tiên sinh.”
Nghê Thiếu Khanh là một vị tiên sinh khác ở thư viện, vẻ ngoài anh tuấn nho nhã, khí chất khiêm tốn, lịch sự lễ độ lại giữ mình trong sạch, khiến người khác rất dễ có thiện cảm, từ trước đến nay hắn là tiên sinh được bọn nữ học sinh trong thư viện hoan nghênh nhất.
Vốn dĩ Ly Xuân không giỏi giao tiếp với người khác, số tiên sinh nàng quen biết trong thư viện cũng không nhiều, trong đó chỉ có Nghê Thiếu Khanh là nam giới cùng thế hệ. Bởi vì hắn tài học đầy bụng, có nhiều kiến giải về Tân chính, lúc đàm luận với nàng cũng không hề giấu giếm, cho nên trong thâm tâm nàng rất coi trọng hắn.
“Trước đó Tăng tiên sinh có nhờ tại hạ hỏi thăm chuyện tìm người, hôm qua khi ta nhắc tới với người khác thì được hỏi một vấn đề, nên hiện tại tới đây để xác nhận một chút.”