Đọc truyện Si đế – Chương 37:
Ngoại truyện: Giấc mộng đồ mi [1]
Trước khi nàng gối lên đá luân hồi, ngoài cửa sổ hoa đang nở rộ, đúng là thời điểm tươi đẹp nhất. Khi nàng từ từ tỉnh lại, hoa đã nở đến đồ mi (khi gần tàn), báo hiệu kết thúc mùa hoa.
Những phồn hoa tựa cẩm, rực rỡ sắc màu kia chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng trong lúc hoa nở hoa tàn mà thôi.
—
Trên Cửu Trọng Thiên (chín tầng trời) có chín mươi chín tầng Cung Khuyết, trong chín mươi chín tầng Cung Khuyết thì có hơn chín ngàn chín trăm chín mươi chín thiên nhân và tiên thần. Những thiên nhân và tiên thần này muôn hình muôn vẻ, vui buồn giận hờn cũng không khác mấy so với người ở trần gian, cũng vì thế chuyện cô nhi chịu cảnh bắt nạt cũng là cảnh thường thấy.
Chỉ thấy được trong một sân nhỏ giữa lớp lớp núi non mờ mịt tiên khí kia có hơn mười đứa nhỏ ăn bận đẹp đẽ quý giá đang vui cười đầy ác ý, dồn một đứa nhỏ xinh xắn mặc quần thô áo cũ đang ôm một chồng sách vào góc, bắt đầu chuỗi trêu chọc, miệt thị. Năm nay Giác Thương chỉ mới hơn ba ngàn tuổi, đổi qua tuổi của phàm nhân thì cũng chỉ tương đương như một đứa nhỏ 7, 8 tuổi mà thôi.
Phụ mẫu hắn chẳng có xuất thân oai phong gì nhưng lại cực kì ân ái, cũng rất thương yêu chiều chuộng đứa con duy nhất là Giác Thương. Chỉ là năm trăm năm trước, thiên giới xảy ra một trận đại chiến Thần – Ma mấy vạn năm mới có một lần, mẫu thân của Giác Thương có huyết thống ma giới, để thể hiện lòng trung thành, hai phu thê họ phải tham gia vào trận chiến ấy, sắp xếp cho đứa nhỏ vào học nội trú trong một nơi dạy học cho trẻ con trên thiên giới. Thế nhưng cả hai đã bất hạnh bỏ mình trong trận đại chiến đó, Giác Thương không nơi nương tự, hoàn cảnh ngày càng trở nên khó khăn.
Đôi mắt phượng lạnh như băng của Giác Thương nhìn những đứa trẻ đang vây quanh hắn, mím chặt khóe miệng không nói một câu. Không còn biết đây đã là lần thứ mấy hắn bị dồn vào góc như thế này nhưng hắn vẫn một mực nghe theo lời dạy của tiên sinh, cố gắng tránh xung đột với những đứa trẻ có bối cảnh hùng hậu kia, luôn luôn nhẫn nhịn. Nhưng cứ tiếp tục nhẫn nhịn như thế thì biết đến khi nào mới kết thúc đây?
“Ta nói này thằng ranh kia, mỗi lần đều chẳng thể nói nổi một tiếng, có phải là mày bị câm không thế?”
“Ấy? Sao lại câm được, lần trước khi đối đáp trả lời câu hỏi của tiên sinh trên lớp còn lớn tiếng lắm mà. Ta thấy rõ ràng là hắn chỉ câm miệng trước mặt chúng ta thôi, cho rằng chúng ta không dám ra tay, sẽ buông tha cho hắn đây mà!”
Đứa nhỏ cầm đầu rút ra một cây quạt phát sáng, phe phẩy qua lại rồi bung mặt quạt ra trước mặt mọi người, giải thích: “Đây là thứ ta lấy từ chỗ của mẫu thân ta, nghe nói chỉ cần phẩy nhẹ một cái là sẽ tạo ra một cơn gió to. Nếu như quạt vào người thì có thể đủ để khiến người đó bị gãy hết xương cốt mà không hề thấy một giọt máu nào. Lợi hại lắm đấy!”
Lời này vừa nói ra, cả đám đã ào ào lộ ra vẻ mặt hâm mộ và sợ hãi. Đứa nhỏ cầm quạt đắc ý nhìn về phía Giác Thương, lại phát hiện dáng vẻ của hắn vẫn lạnh tanh vô cảm như trước, thế là lập tức nổi giận, vận lực quạt về hướng Giác Thương.
Cây quạt này vốn là tiên khí*, phàm là người có tiên năng thì đều có thể sử dụng được. Tên nhóc kia tuy còn nhỏ nhưng cũng xuất thân từ tiên môn, không phải chỉ là một thiên nhân bình thường, nếu cầm tiên khí này quạt về phía một đứa nhó bình thường thì chỉ có thể từ chết đến bị thương. Có điều không ai ngờ được rằng Giác Thương lại tiến lên trước một bước với tốc độ cực nhanh, dùng sức nắm chặt tay đối phương khiến tên nhóc kia buông rớt cây quạt, Giác Thương lập tức giơ một chân lên đá bay cây quạt lấp lánh ánh vàng kia ra xa, chuẩn xác mà rơi xuống sát bên cạnh đống bùn.
*khí (能): khí cụ
Giác Thương có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo, làn da trắng nõn, thân hình thon mảnh lại còn bé, nếu nói là nam đồng thì thật ra dáng dấp càng giống một nữ đồng hơn. Tính tình thì hơi lạnh lùng, thường ngày cũng coi như ngoan ngoãn trầm tĩnh, chưa từng có ý phản kháng lại khi bị bọn chúng bắt nạt. Không ai ngờ được hắn ra tay lại nhanh gọn như thế, trong khoảnh khắc tất cả đều hoảng sợ trước hành động của hắn mà đứng yên bất động.
Giác Thương thấy thế lập tức đẩy người trước mặt ra nhanh chân rời đi, không muốn dây dưa thêm với bọn chúng. Đứa nhỏ cầm đầu kia khôi phục lại tinh thần, tức giận vì bản thân bị khí thế của Giác Thương làm cho chấn động, đuổi theo tóm lấy Giác Thương hét lên với giọng the thé: “Cái thằng tạp chủng mang dòng máu Ma giới này, sao mày dám ở lại Thiên giới.”
Nghe câu nói này, bước chân của Giác Thương bỗng ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Cuối cùng đứa nhỏ kia cũng nhận được một chút phản ứng từ Giác Thương, nó cực kỳ đắc ý, tiếp tục nói: “Tao biết mẫu thân của mày là Ma tộc, phụ mẫu của mày biến mất trong trận đại chiến Thần – Ma thật ra là đã đầu phục Ma giới, để lại mày ở đây làm gian tế chứ gì?”
Lời này còn chưa nói xong nó đã thấy một bóng dáng trước mặt đánh tới, chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh ngã nhào xuống đất, bị đánh đến ôm đầu ôm mặt.
Phụ mẫu của Giác Thương vốn giỏi võ, cũng chưa từng lơi lỏng việc dạy bảo Giác Thương, thế nên nền tảng của hắn đã vượt xa những đứa nhỏ cùng tuổi.
Chỉ là hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nhớ kỹ lời dặn dò của phụ mẫu, không bộc lộ những gì đã được học ra, thế nên không ai ngờ được khi hắn đánh người sẽ cay độc như thế, từng quyền từng quyền đều mang theo lực đạo rất lớn, chỉ vài ba cú đánh đã khiến tên nhóc kia máu tươi đầm đìa. Mấy đứa nhỏ kia đều có xuất thân tốt, được nuông chiều từ bé, đều có tiên pháp, bảo vật hộ thể che chở cẩn thận, nào có từng trải qua cảnh này. Cả đám hoảng sợ hét to chạy trốn, liên tục hô cứu mạng. Còn Giác Thương thì chỉ nghĩ đến lời tên đối phương vừa nói, cảm thấy máu nóng dâng trào, ra tay càng không lưu tình. Ngay khi hắn sắp đánh gục đối phương thì đột nhiên hắn lại bị nắm cổ áo nhấc bẫng lên.
Hắn không hề do dự đá chân qua, cũng nhân cơ hội xoay người tính đánh trả về phía sau. Người nọ lại giơ tay chặt xuống cổ hắn. Ngay khi trước mắt tối sầm, hắn nghe được loáng thoáng một giọng nói ôn hòa của nữ tử: “Ương bướng như vậy sao, phải thu bớt tính tình lại mới được.” Rồi sau đó hắn liền ngất đi.
—
Cho dù là vạn năm sau, Uẩn Đạo vẫn nhớ như in cảnh tượng khi thấy Giác Thương vào hôm đó, hắn tàn bạo hung ác đến vậy. Rõ ràng nhìn qua chỉ là một hài đồng mảnh khảnh xinh xắn, khi đánh người lại chẳng hề là trẻ con càn quấy, ngược lại là có xu hướng đánh chết người. Nếu không phải lúc đó nàng chạy tới kịp thì chỉ sợ Giác Thương đã gây ra sai lầm lớn.
Càng khiến cho người ta phải thở dài đó chính là, dù suýt chút nữa đã gây ra tội lớn nhưng hắn lại chẳng hề có ý ăn năn. Đứa nhỏ này thông minh tuyệt đĩnh, lại biết ẩn nhẫn, nhưng một khi đã đụng đến điều hắn để ý thì đúng là mười đầu kỳ lân cũng không kéo về được. Cá tính giống hệt như sư đệ.
Tuy sư đệ đã vì thê tử mà rời bỏ sư môn nhưng cái phái Đạo Quyển Các này, ngoài sư phụ ra thì cũng chỉ có hai sư tỷ đệ bọn họ. Hai người cùng nhau trưởng thành, ở bên nhau vạn năm, tình cảm này không thể nói là không sâu nặng.
Trước khi sư đệ tham chiến đã giao dặn dò thiên quan phó cấp giao di thư lại cho nàng. Trong thư viết nếu hắn chết nơi chiến trận, hi vọng nàng có thể nhìn vào tình đồng môn mà trông nom nhi tử duy nhất của hắn một chút.
Vì muốn Giác Thương không hành sự xúc động nữa, Uẩn Đạo đưa Giác Thương về Đạo Quyển Các, để hắn tu luyện tâm pháp, cũng nghiêm khắc đốc thúc việc học, tôi luyện tâm tính của hắn.
Nhưng khi Giác Thương biết được nàng là sư tỷ của phụ thân hắn, cũng nghe được thêm nhiều chuyện về phu thê sư đệ từ nàng thì lập tức từ một đứa nhỏ hung ác biến thành một chú chó con mềm mại đáng yêu, ngoan ngoàn phục tùng và cực kỳ bám lấy nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Chưa nói đến chuyện trước đây Giác Thương vốn có tính tình lạnh nhạt, cả người lạnh như băng thì nàng còn tương đối ứng phó được, nghĩ đến chuyện hắn mất đi phụ mẫu khi còn nhỏ như vậy, nàng vẫn khá dung túng Giác Thương. Thế là dưới yêu cầu của hắn, chỉ cần hắn có thể hoàn thành bài tập hàng ngày thì hàng đêm nàng sẽ dỗ hắn ngủ, thỉnh thoảng dẫn hắn ra ngoài, cùng hắn chơi đùa.
Ngàn năm như thế, hai người sống gắn bó với nhau ở Đạo Quyển Các hẻo lánh, sống cũng rất tự tại. Nhưng Giác Thương càng lớn thì sự ỷ lại, quấn quýt si mê của hắn đối với nàng chẳng hề giảm mà còn tăng, Uẩn Đạo cảm thấy thật sự không ổn.
Cho dù tình cảm của nàng và Giác Thương có như tình mẫu tử đi nữa thì rốt cuộc Giác Thương vẫn là một nam hài, chung quy nàng chỉ là một nữ tử muốn ở trong môn phái mình đọc trăm vạn cuốn tàng thư, qua qua lại lại cũng không có gì phát triển. Nếu sư đệ đã phó thác hài tử cho nàng, nàng không thể khiến nó uổng phí cuộc đời, thế là nàng dự định tìm một sư tôn thích hợp để hắn bái nhập môn.
Giác Thương biết Uẩn Đạo muốn đưa hắn đi thì vừa khóc vừa quậy đủ đường không chịu thuận theo. Uẩn Đạo lại cực kỳ quyết tâm, phất tay ném hắn vào sơn môn của Hạo Khí Thiên Tôn – nơi tuyển đồ đệ nghiêm khắc nhất Thiên giới nhưng môn hạ đều là tinh anh. Nàng tuyên bố nếu hắn không thể bái Thiên Tôn làm thầy thì đừng mơ bước chân vào Đạo Quyển Các nữa.
Thế là không lâu sau, Giác Thương trở thành đệ tuổi trẻ nhất của Hạo Khí Thiên Tôn, cuối cùng Uẩn Đạo cũng yên tâm, cảm thấy bản thân không phụ lại sự gửi gắm của sư đệ. Khoảng thời gian đầu, mỗi khi có ngày nghỉ là Giác Thương lại vội vàng chạy về Đạo Quyển Các tìm nàng, kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện học tập thú vị. Nhưng mấy nghìn năm lại đây, tần suất xuất hiện của hắn đã thưa dần. Tuy Uẩn Đạo có cô đơn nhưng lại thấy vui mừng, bởi vì nầng biết biểu hiện của Giác Thương không tầm thường, rất được sư môn coi trọng, còn kết giao với không ít bạn tốt. Bên ngoài trời cao đất rộng, có biết bao chuyện hay ho thú vị như thế, làm sao có thời gian mà thường xuyên quấn lấy vị sư cô tẻ nhạt như nàng.
Vốn là nàng tưởng rằng quan hệ giữa nàng và Giác Thương sẽ mãi mãi là khoảng cách như thế, lại không ngờ rằng về sau lại phát sinh ra đủ loại chuyện.
Khi Giác Thương gần vạn tuổi là lúc hắn đã trưởng thành, là một thiếu niên xinh đẹp có khí chất xuất chúng, ôn nhuận như ngọc. Sau khi chiến thắng cả mảng võ thuật và văn thuật trong hội U Tuyền thì hắn đã trở thành nhân vật được chú ý nhất trong lứa hậu bối ở Thiên giới.
Mặc dù trên người có dòng máu của Ma tộc nhưng năm đó phụ mẫu hắn đã tử thủ Thiên môn, hắn lại làm môn hạ của Hạo Khí Thiên Tôn đức cao vọng trọng, cực kỳ không chịu thua kém, cho dù có người muốn chỉ chỉ trỏ trỏ về hắn thì cũng thì dám âm thầm nói nhỏ chứ tuyệt đối không còn dám nhục mạ hắn như khi còn bé. Hạo Khí Thiên Tôn coi trọng Giác Thương, phái hắn và sư huynh tỷ đến nhiều nơi làm việc, tạo lập mạng giao thiệp và uy vọng. Có lần đến một sơn thành tu bổ trụ trời, do trụ trời bị hao tổn nặng hơn dự kiến nên mọi người đi ra ngoài tiềm kiếm nguyên liệu, để lại một mình hắn trông coi.
Nào ngờ trời đất đột biết, trụ trời ầm ầm đứt gãy, nhìn thiên uy đang đè thẳng xuống, cảm giác sơn thành sắp tan tành.
Khi đó hoàn toàn dựa vào Giác Thương liều chết dùng thuật pháp gạt thiên uy ra để những người còn lại trong sơn thành kịp thời thoát ra mới có thể ngăn cản được một trận đại nạn phát sinh.
Với hành động ấy, thanh danh của Giác Thương vang vọng khắp Thiên đình, nhưng Giác Thương cũng bị trọng thương rất lâu mới hồi tỉnh. Sau khi hắn tỉnh lại thì mở lời xin Hạo Khí Tiên Tôn có thể cho hắn trở về Đạo Quyển Các tĩnh dưỡng. Đương nhiên là Thiên Tôn lập tức đồng ý. Uẩn Đạo vốn coi Giác Thương như hàng con cháu, rất nhanh liền dọn dẹp sân viện nơi hắn ở trước kia để hắn an tâm tĩnh dưỡng.
Lúc ấy tuy bên ngoài Giác Thương có mỹ danh là phong thái ôn nhuận như ngọc, độc nhất vô nhị, thế nhưng sau khi trở về Đạo Quyển Các mới được vài ngày thì đã lập tức trở về đứa nhóc thích bám dính, ăn vạ năm xưa.
Hắn bị nội thương, thường ngày đi lại không có vấn đề gì, sáng chiều đều muốn nàng cùng hắn tản bộ, thậm chí còn lôi kéo nàng đi trồng nào cây nào hoa cho cái sân trơ trịu chỉ đá với đá của Đạo Quyển Các, khiến nàng cả ngày chỉ có thể xoay quanh cùng hắn.
Điều khiến Uẩn Đạo bối rối hơn chính là hắn thường hay ăn vạ ngủ cùng giường với nàng cho tới sáng, còn muốn nàng nằm chung gối với hắn, nói rằng sợ gặp ác mộng.
Giác Thương đã là thiếu niên, Uẩn Đạo cho rằng làm vậy rất không ổn nhưng lại thương hắn, nghĩ đến lúc ấy khi ở sơn thành thi triển thuật pháp để chống đỡ, nhìn ngọn núi sắp bị đè bẹp và cảnh mọi người hoảng loạn, hẳn là áp lực rất lớn.
Cuối cùng cũng chỉ có thể kê thêm một giường mềm trong phòng hắn để nàng nghỉ ngơi trên đó mới miễn cưỡng thu xếp xong chuyện này.
Thế nhưng có một đêm khi nàng đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có gì đó khác thường, nàng hơi hơi mở mắt thì lại thấy Giác Thương rũ mắt xuống, phủ trên người nàng, khẽ liếm môi nàng. Hơi thở của hắn trầm ổn, đều đều, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng cũng giống như đang đè nén một điều gì đó, cẩn thận phả lên khắp da thịt nàng, khiến nàng cảm giác tê dại như bị lông vũ quét qua.
Nàng lập tức toát mồ hôi lạnh, cho rằng mình đang nằm mộng, muốn bản thân tỉnh táo lại nhưng đột nhiên cảm giác buồn ngủ ập đến, thế là trong cơn mê ấy, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tất cả mọi thứ vẫn bình thường nhưng trong lòng Uẩn Đạo đưa ra vô số phỏng đoán. Nàng nghĩ nếu không phải bản thân mình có suy nghĩ khác thường với Giác Thương thì chắc chắn là Giác Thương đã làm gì đó đối với nàng. Qua một quãng thời gian, nàng xác định được rằng sẽ có ngày nhân lúc nàng ngủ, Giác Thương hạ mê hồn chú lên nàng khiến nàng ngủ không hay biết gì một quãng thời gian. Nàng sống một mình ở Đạo Quyển Các bao nhiêu năm nay, nơi này hoang vắng nên thường có yêu thú lui tới, thế nên thường ngày nàng có độ cảnh giác rất cao. Có điều nàng hoàn toàn không đề phòng Giác Thương, càng không muốn đề phòng hắn quá mức. Tất nhiên trong viện của hai người đều giăng kết giới, nếu buổi tối ngủ mà có động tĩnh gì thì sẽ lập tức tỉnh lại ngay.
Nhưng nàng lại ngủ cùng phòng với Giác Thương, chỉ cần ngủ sau một chút, trong phòng lại không có động tĩnh gì quá lớn thì chắc chắn là nàng sẽ không dễ thức giấc. Lúc này Giác Thương chỉ cần nhẹ nhàng hạ mê hồn chú, vừa không kinh động đến thần thức của nàng, lại khiến cho nàng duy trì trạng thái ngủ say như chết rồi làm một sốt cử chỉ vô cùng thân thiết nhưng không để lại dấu vế thì nàng rất khó phát giác.
Nhưng chắc là Giác Thương sợ hạ chú pháp quá nặng sẽ ảnh hưởng xấu đến nàng nên giảm nhẹ pháp lực hạ chú, thời gian thực sự ngủ say của nàng cũng ngắn.
Ngày đó chỉ sợ là hắn quấn nàng hơi lâu một chút, hắn lại đánh giá sai tu vi của nàng, không ngờ là nàng sẽ dần dần chuyển tỉnh, thế nên mới bị nàng phát hiện ra cảnh tượng kia.
Vì để nắm rõ mục đích thật sự của hắn, nàng ẩn nhẫn không vạch trần, nhắm mắt lại dùng thần thức kiểm tra nhất cử nhất động của Giác Thương.
Cũng không phải mỗi ngày hắn đều to gan lớn mật như thế. Đa số là cách mấy ngày, xác nhận ban ngày nàng cực kì mỏi mệt thfi mới có thể đợi khi nàng ngủ, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh rồi hạ chú, sau đó cúi người phủ lên người nàng, hôn liếm bờ môi nàng, âu yêm hôn lên thân thể nàng, thậm chí thổ lộ lời yêu thương bên tai nàng.
Sau khi xác định được tâm tư của hắn, Uẩn Đạo như bị xét đánh. Tuy rằng thiên nhân sau khi thành niên, chỉ cần đủ tu vi thì có thể thọ ngang trời đất, vẻ ngoài mãi mãi duy trì ở tuổi thanh xuân, kết đôi với đạo lữ kém hơn nhiều tuổi là chuyện thường thấy, nhưng dù sao nàng cũng là sư tỷ của phụ thân hắn, còn là người nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, làm sao hắn có thể phát sinh ra loại tình cảm này đối với nàng?
Cho dù nơi Thiên giới toàn tuấn nam mỹ nữ nhưng vè ngoài của Giác Thương vẫn thuộc dạng đặc biệt xuất sắc, từ lâu đã có không ít nữ tiên ái mộ hắn, càng miễn bàn đến chuyện hắn là ái đồ của Hạo Khí Thiên Tôn, văn thao võ lược, xuất chúng nhất trong lứa cùng tuổi. Hắn muốn đối tượng gì mà chẳng có, sao lại cố tính sinh ra tình cảm với nàng?
Nàng nghĩ nhất định là do hắn còn nhỏ tuổi, lại quên thân cận với nàng nên không phân định rõ được tình thân và tình yêu, trong độ tuổi còn bắt đầu biết về tình yêu thì đã lầm tưởng nàng là đối tượng. Nhưng thời điểm này là lúc thiếu niên dễ dàng đâm vào ngõ cụt vì tình yêu, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ sẽ phát sinh ra một số chuyện không thể cữu vãn.
Nàng không muốn trực tiếp cự tuyệt hắn, chỉ lẳng lặng trở về viện của mình để ngủ, cũng cố gắng nhấc lên thân phận của mình, bày ra tư thái của trưởng bối để duy trì khoảng cách với hắn, như chưa từng thân mật.
Giác Thương cũng không hề cố chấp được voi đòi tiên, sau vài lần ầm ĩ không thuận theo rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn duy trì khoảng cách. Đúng là Uẩn Đạo đã yên tâm được trong một quãng thời gian ngắn, cho rằng hắn đã chặt đứt tưởng niệm, mãi cho đến một ngày khi hai người đang tản bộ, bị vô số mãnh thú vây quanh thì nàng mới kinh ngạc phát hiện ra tâm tư Giác Thương thật sự giấu quá sâu.
Tuy Đạo Quyển Các nằm ở nơi hẻo lánh nhưng là nơi cất giữ vạn cuốn sách quý hiếm từ thời thượng cổ, ngay cả Thiên đình cũng thi thoảng sai người đến mượn đọc sao chép. Để tránh cho sách quý bị hao tổn, bị trộm, trận pháp của kết giới luôn được bố trí cực kì cẩn thận.
Uẩn Đạo canh giữ Đạo Quyển Các lâu như thế đương nhiên biết rất rõ trận pháp, lúc nào cũng sẽ chú ý xem lớp bảo hộ có bị hao tổn hay không đề kịp thời vá lại. Mãnh thú ở xung quanh cũng biết trận pháp nơi này không dễ chọc vào nên phần lớn cũng sẽ không tùy tiện tới gần. Cố tình ngày hôm đó mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, khi nàng và Giác Thương đang tản bộ trên đường, kết giới bị hao tổn, một đám mãnh thú từ xa tới xâm nhập vào liền vây quanh bọn họ.
Uẩn Đạo là người canh giữ Các, thường ngày luôn khiếm tốn giấu mình, rất ít khi động võ trước mặt người khác, ngay cả Giác Thương cũng không biết tu vi thân thủ của nàng thế nào. Lúc ấy tình huống nguy cấp, Giác Thương gọi kiếm ra bảo hộ trước mặt nàng. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lo lắng Giác Thương bị nội thương chưa khỏi nên lập tức gọi pháp bảo ra bắn chết mãnh thú cầm đầu khiến đám mãnh thú còn lại kinh sợ bỏ chạy.
Khi nàng xoay người tính xác nhẫn xem Giác Thương có bị thương hay không thì lại thấy hắn cười như không cười nhìn nàng, thấp giọng nói: “Quả nhiên là ngài đã phát hiện ta hạ mê hồn chú với ngài.”
Lời này vừa nói ra, Uẩn Đạo kinh hãi. Rất nhiều chuyện lập tức xâu chuỗi lại với nhau, Giác Thương phá hủy kết giới dẫn mãnh thú lại đây là để biết rõ tu vi của nàng đến đây, rốt cuộc có phát hiện cử chỉ gây rối của hắn đối với nàng hay không.
Trong khoảnh khắc ấy nàng nói không ra lời, Giác Thương lại nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Vốn dĩ sắp xếp mấy chuyện này là bởi vì sau sự việc ở sơn thành, các sư huynh sư tỷ trêu ghẹo ta rằng nếu cử chỉ quên mình vì người đó mà bày ra trước mặt người trong lòng thì cho dù đối phương không cảm động đến mức lập tức lấy thân báo đáp, ít nhất cũng sẽ xao xuyến trong lòng, thuận tiện cho sự phát triển về sau. Thế nên ta mới muốn thể hiện cảnh vì bảo vệ ngài mà bị thương để ngài nhìn ta với con mắt khác, không còn xem ta như một đứa trẻ mà bảo hộ nữa.”
Nói xong những lời ấy, hắn dừng một chút, rồi lại cất tiếng với giọng tự giễu: “Nhưng đúng là ta còn suy nghĩ nông cạn, ta tưởng rằng tu vi như vậy cũng không tệ lắm nhưng tu vi của ngài vẫn bỏ xa ta, nhìn chiêu thức ấy tạm thời ta còn chưa thực hiện được.”
Từ trước đến nay Uẩn Đạo luôn lạnh nhạt với mọi chuyện lại bị những lời này của hắn chọc cho tức run người: “Ngươi vừa tròn nghìn tuổi mà đã cuồng vọng như vậy, sau này thì còn đến mức nào. Thiên Tôn không quản giáo cái tính càn rỡ này của ngươi sao?”
Giác Thương cười khẩy một tiếng: “Ở trước mặt sư tôn sao ta có thể như thế. Cô cô, chỉ có ở trước mặt ngài ta mới để lộ ra tính tính vốn có, bởi vì trên đời này ngài là người dung túng ta nhất, tốt với ta nhất.”
“Ta tốt với ngươi, ngươi liền hạ mê hồn chú rồi động tay động chân? Giác nhi, rốt cuộc là ngươi bị cái gì làm cho u mê mới có thể là ra loại chuyện này?”
“Bị cái gì làm cho u mê?”
Giác Thương nhướng mày, cười càng điên cuồng hơn, thiếu niên như ngọc cười rộ lên lại rực rỡ như hoa, đẹp đến động lòng người: “Còn không phải là bị cô cô làm cho u mê sao! Ngài biết ta hạ mê hồn chú với ngài nhưng vẫn dung túng ta hôn ngài nhiều lần, không đẩy ta ra. Thật ra thì cô cô cũng thích ta đúng không?”
Nghe những lời này của hắn, thiếu chút nữa Uẩn Đạo phun ra một búng máu. Nàng không muốn đã kích hắn, lại bị hắn suy diễn thành như thế. Nếu không làm rạch ròi, chặt đứt chuyện này thì dựa vào tâm tư thủ đoạn của Giác Thương, chỉ sợ sẽ có ngày mọi chuyện từ giả hóa thật. Nghĩ đến đây, nàng hít một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: “Giác nhi, ta là sư tỷ của phụ thân ngươi. Nếu ở bên nhau là rối loạn luân thường.”
“Không phải phụ thân đã rời bỏ sư môn từ lâu rồi sao. Huống chi hai chúng ta không chung huyết thống, làm sao lại có chuyện rối loạn luân thường.”
“Giác nhi, ngươi còn quá nhỏ.”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ lớn. Huống chi không phải hiện giờ ta trưởng thành trông cũng không tệ đó sao?”
Giác Thương vô sỉ tự tiến cử, Uẩn Đạo bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Vậy chờ ngươi lớn hơn rồi lại nói.”
Những lời này khiến đối mắt phượng của Giác Thương sáng ngời: “Sau khi thành niên được không?”
Uẩn Đạo cứng họng, biết hắn tiếp tục hỏi như vậy chỉ sợ cũng là muốn một cái đáp án rõ ràng. Nhưng nếu nàng cho hắn thời điểm cụ thể thì đến khi đó hắn sẽ lấy điều này ra để uy hiếp nàng, nàng biết phải làm sao? Nghĩ như thế, nàng trầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Giác nhi, ta chưa từng nhắc đến bối cảnh của ta với ngươi. Hiện giờ ta nói cho ngươi biết, phụ thân ta từng đính hôn cho ta. Tuy rằng ta không có tình yêu gì với vị hôn phu, sau này cũng giải trừ hôn ước với hắn, nhưng nếu muốn ta ở bên cạnh một người có thân phận thấp hơn hắn thì ta cũng sẽ rất khó xử. Nói như vậy, ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?”
Giác Thương nghe ra thâm ý trong giọng điệu của nàng, nheo hai mắt nhìn nàng một lúc rồi mới gật đầu nghiêm túc nói: “Chỉ cần ta có thể sánh vai cùng hắn, ngài sẽ nguyện ý gả cho ta chứ?”
Uẩn Đạo nghe hắn nói đến cả chuyện gả cưới thì hoảng hốt, vội nói: “Ít nhất ta sẽ đồng ý suy xét đến chuyện này. Hơn nữa trong khoảng thời gian trước đó ngươi không được có những hành vì quá phận với ta. Nếu không thì người đừng nghĩ đến việc bước chân vào Đạo Quyển Các nữa.”
Dường như Giác Thương có chút không cam lòng, nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn cố gắng gật đầu nói: “Được, chúng ta một lời đã định.”