Đọc truyện Si đế – Chương 12:
Ly Xuân nói với giọng nhàn nhạt, dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng hai người vừa mới triền miên quấn quýt xong, hiện tại chút dửng dưng ấy khiến cho A Cửu hơi sửng sốt, bèn dịu dàng an ủi: “Hiện tại mỗi ngày ta đều sẽ nếm kỹ rồi khắc ghi ‘mùi vị’ của A Xuân, dù có thế nào cũng sẽ không quên A Xuân đâu.”
“Ngươi đúng là chẳng có lúc nào đứng đắn cả!” Ly Xuân tức giận liếc hắn một cái rồi lại bình tĩnh nói: “Quên cũng được, vẫn tốt hơn là nhớ mà lại chán ghét, vứt bỏ ta.”
“A Xuân, nàng thật là lạnh lùng, sao lại nghĩ rằng ta sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng cơ chứ?”
Ly Xuân quay đầu lại chăm chú nhìn hắn. Đang giữa trưa, ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, hắn đưa lưng về phía cửa sổ nên dường như quanh người đang tỏa ánh hào quang, khiến cho người khác khó dời được ánh mắt.
Trước đây tuy hắn có cử chỉ ngu dại nhưng tướng mạo tốt, thân hình hoàn mỹ, giọng nói mê người. Nàng nghĩ đúng là ít nhiều gì bản thân đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của hắn nên mới có thể thiếu quyết đoán với hắn như vậy, mặc cho hắn đè nàng ra làm chuyện xằng bậy ngay tại Minh Luân Đường.
Mà lúc này hắn đã không còn vẻ khờ dại như trước, trên người càng tăng thêm phong thái nổi bật. Ngoài ra Ly Xuân còn phát hiện hắn vốn là người cực kỳ thông minh, xem qua cái gì là sẽ không quên, luôn có cách nhìn riêng với mọi chuyện, có thể viết chữ rất đẹp bằng cả hai tay, thậm chí là chẳng cần tốn nhiều sức mà vẫn mô phỏng được chữ viết của người khác.
Vào hôm đầu tiên nàng bị hắn dày vò mệt đến mức chẳng thể xuống giường, đêm ấy nàng phát hiện ra hắn cầm bút son bắt chước chữ viết của nàng mà phê sửa bài luận của học sinh, muốn đỡ việc cho nàng. Khi nàng kinh ngạc và ngăn cản hắn thì phát hiện ra chữ viết mô phỏng của hắn giống đến bảy, tám phần; thậm chí lời phê đỏ trên mép bài luận kia cũng khá giống với suy nghĩ của nàng. Điều này khiến cho nàng hoảng sợ không thôi.
Tài vẽ tranh viết chữ của nàng có được là do khổ luyện, phong cách cá nhân cũng không dễ bắt chước theo, chỉ riêng việc có thể mô phỏng gần giống trong một thời gian ngắn như vậy cũng đã khiến người ta phải kinh ngạc, càng miễn bàn đến những lời phê kia. Nội dung của những bài luận ấy dù không thâm sâu nhưng cũng chẳng phải mấy lời ngôn luận có thể tùy tiện nghe được ở lề đường. Ngoài việc bản thân phải hiểu sâu sắc về những nghị luận đó thì cũng phải hiểu cá tính và phong cách đánh giá thường ngày của nàng, phải từng đọc kĩ những bài thi nàng chấm và biết được thói quen của nàng thì mới có thể viết ra được những lời kia. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Từ khi nàng phát hiện A Cửu đến nay mới chỉ có ba tháng trôi qua, nàng không thể nói là mình hiểu biết nhiều về hắn, nhưng có lẽ hắn đã nhìn rõ được cách làm việc của nàng. Để nhìn rõ được một người không phải là chuyện đơn giản, với tuổi tác và dáng vẻ của hắn, nhất định là một xuất thân không tầm thường và hiểu biết sâu rộng mới có thể dưỡng thành sự sắc sảo như thế.
Mà nàng chẳng qua chỉ là một cô nương mồ côi có khuôn mặt dọa người. Coi như là còn trẻ đã có thể trở thành nữ tiên sinh tại thư viện, nhưng trong mắt nhiều người thì như thế cũng chẳng là gì. Trong thời đại này, mặc dù địa vị của nữ tử không thấp kém như trước nhưng đa số mọi người vẫn cho rằng nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp, gả cho một gia đình khá giả, từ đó về sau chuyên tâm ở nhà giúp trượng phu dạy dỗ con cái mới là chuyện quan trọng nhất.
Tất nhiên hiện tại A Cửu đang đối xử tốt với nàng, nhưng Ly Xuân hoàn toàn không phải là một kẻ ngốc. Nàng nhận ra được hắn không thích nàng xuất đầu lộ diện ở thư viện giảng bài, chỉ là lúc này hắn không thể rời bỏ nàng nên mới kiềm chế không bộc lộ ra mà thôi. Năm đó khi mẫu thân mới gặp gỡ phụ thân thì cũng từng ân ái quấn quýt trăm bề, nhưng chẳng bao lâu sau khi bị hiện thực mài mòn, tình yêu phai nhạt, liệu có mấy ai còn giữ vững được lời thề non hẹn biển ban đầu?
Người như A Cửu, một khi ký ức khôi phục rồi thì muốn kiểu nữ nhân gì mà chẳng có? Huống chi nhà phú quý tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nhưng nàng thì tuyệt đối không chịu đựng được điều đó. Với tất cả những vấn đề như thế, làm sao A Cửu có thể vẫn mãi một lòng dây dưa cùng nàng được đây?
“A Xuân, ta sẽ không chán ghét mà vứt bỏ nàng đâu, ta chỉ muốn ở cùng nàng thôi.” A Cửu đặt chén muỗng xuống, ôm lấy mặt nàng nói với giọng nghiêm túc.
Thấy dáng vẻ chẳng buồn đáp lời của Ly Xuân, hắn có chút nản lòng thoái chí. Có điều hắn xốc lại tinh thần rất nhanh, cười nói với nàng: “Chiều tối sẽ có phiên chợ ở bờ sông, nghe nói có mấy thứ mới lạ rất thú vị, hay là chúng ta đi xem một chút.”
Ly Xuân vốn muốn gật đầu nhưng nghĩ một chút rồi lại uể oải nói: “Trước kia còn đỡ, hiện tại mà đi ra ngoài cùng ngươi thì sẽ có rất nhiều lời gièm pha.”
Trước đây khi A Cửu khờ khạo, thật ra hai người trai đơn gái chiếc ở chung một nhà cũng đã có nhiều lời chỉ trích, nhưng rốt cuộc A Cửu bị mất trí, Ly Xuân lại có lòng tốt nên cùng lắm mọi người chỉ lén nghị luận.Thế nhưng bây giờ, dù A Cửu đang mặc quần áo vải thô nhưng vẫn không che giấu được ánh sáng rực rỡ tỏa ra quanh thân, những kẻ nhiều chuyện kia lại không khỏi càng thêm hăng hái nói ra nói vào. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Vốn dĩ Ly Xuân không ngại mấy lời ong tiếng ve này nhưng về sau nàng thực sự có làm chuyện xằng bậy với A Cửu nên khi nghe những lời ấy sẽ cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa trong thư viện cũng có lời đồn, ngay cả người như Nghê Thiếu Khanh cũng từng gặp hỏi riêng nàng, nàng lại càng không muốn cùng A Cửu đi ra ngoài.
“Đã nói động phòng hoa chúc trực tiếp bái thiên địa đi, như vậy thì cho dù có hài tử cũng không cần lo lắng gì, chỉ trách A Xuân không chịu.” A Cửu bất mãn lên tiếng.
Hắn không thể chịu được khi nghe người khác chỉ trích Ly Xuân, chỉ hận không thể xé rách miệng bọn chúng, nhưng Ly Xuân không thích hắn làm như vậy nên hắn cũng chẳng thể làm gì.
Nghe hắn nói thế, Ly Xuân chỉ có thể chống chế: “Đợi ngươi khôi phục trí nhớ rồi lại nói!”
“Cũng đúng, hiện tại không có ghi chép, cho dù bái đường thì cũng không thể cho A Xuân một danh phận.” A Cửu cười cười. Ly Xuân càng buồn phiền hơn. Thật ra nàng cự tuyệt là bởi vì sợ sau khi hắn khôi phục trí nhớ rồi sẽ hối hận, cảm thấy nàng cậy có ơn mà đòi đền đáp. Tính ra thì chẳng qua đó cũng chỉ là suy nghĩ riêng của bản thân nàng mà thôi. Cho dù tương lai hắn đối xử với nàng ra sao, ít nhất hiện tại hẳn là hắn đang thật lòng.
Không cầu mong thiên trường địa cửu, cũng chỉ có thể trân trọng giây phút này. Nghĩ như thế, Ly Xuân xốc lại tinh thần, cười nói: “Vẫn nên cùng ngươi đi dạo phiên chợ thôi! Mấy lời đó vào tai này ra tai kia là được, không quan trọng bằng cuộc sống của hai ta.”