Showbiz Là Của Tôi

Chương 28: Xong đời, muốn lộn cái bàn


Bạn đang đọc Showbiz Là Của Tôi – Chương 28: Xong đời, muốn lộn cái bàn

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Sầm Phong thu tầm mắt từ cửa sổ về.

Rõ ràng mọi người đều rất nóng, rõ ràng tất cả mọi người đều mang bộ dạng
chật vật mồ hôi đầm đìa thở dốc, nhưng dáng vẻ đó trên người anh lại như lộ ra vài phần kiêu ngạo khác người.

Tính cách anh tuy rằng cổ quái, nhưng vẫn tôn trọng những thầy cô đã dạy dỗ
anh như trước. Thấy thầy kêu mình, anh bèn cúi người buông chai nước
khoáng trong tay, đi qua.

Hứa Trích Tinh giấu mình bên cạnh nhìn trộm.

Nhưng Sầm Phong căn bản không quay ra nhìn về phía cô, đi đến trước tường kính, chờ thầy bật nhạc, liền bắt đầu nhảy solo.

Hứa Trích Tinh chẳng dám chớp mắt một giây, yên lặng nhìn dáng hình như thể phát sáng kia.

Trước khi lúc thần tượng anh cũng vậy, chung quanh luôn có rất nhiều fans
chụp ảnh ghi hình, nhưng cô chưa bao giờ. Mỗi một phút một giây anh ở
trên sân khấu đều là độc nhất vô nhị, không thể lướt qua. Cô phải dùng
đôi mắt ghi nhớ tất cả, sau đó vĩnh viễn lưu lại trong não mình.

Video xem lúc nào chẳng được! Xem live mới là quan trọng nhất!

Huhuhu nếu đoạn tập nhảy solo này được quay lại, sau này nhất định sẽ là 1 trong 10 hình ảnh đẹp trai nhất của anh nhà.

Nhảy sao mà ngầu vậy, chỉ nhảy linh tinh mà cũng khiến phòng tập bình thường biến thành sân khấu.

Nghĩ lại sau này vị trí của anh luôn luôn ở rìa sân khấu, Trung Thiên bị mù
à!!! Có vua sân khấu như này mà lại không biết giữ, còn bắt anh chuyển
sang hình tượng hoàng tử bé dịu dàng???

Hai phút solo rất nhanh đã kết thúc, Hứa Trích Tinh cảm thấy chỉ mới có một thoáng, mắt còn chưa kịp chớp. Sầm Phong đã trở về bên cửa sổ, cầm chai nước lên uống một ngụm.

Thầy giáo vỗ vỗ
tay, tập trung sự chú ý của đám trainee: “Đã thấy rõ Sầm Phong nhảy thế
nào chưa? Mạch lạc trơn tru, nhịp độ, phong cách của bài nhảy chỉ có nó
nắm bắt chính xác thôi! Nào, nhảy lại lần nữa!”

Được thầy khích lệ, thần sắc anh cũng không có gì biến hóa, uống xong nước
thì dựa vào tường ngồi xuống đất, cầm cái mũ bên cạnh che lên mặt, buông tay bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Phòng tập lại bắt đầu một vòng nỗ lực mới.

Hứa Trích Tinh chậm rãi lui về phía sau, trở về phòng tập vũ đạo của Triệu Tân Tân.

Tới gần giữa trưa, thời tiết càng lúc càng nóng, tuy rằng phòng tập luyện
có mở điều hòa nhưng vận động nhiều, vẫn không ngăn được mồ hôi chảy

ròng ròng, miệng lưỡi khô rát. Triệu Tân Tân luyện xong đống động tác
liên hoàn có độ khó cao thì ngồi sụp xuống, liên tục xua tay: “Không
được không được, cho em nghỉ một lát, ôi, muốn uống Coca lạnh quá.”

Cô nàng uống nhiều thành nghiện, nhưng bây giờ càng ngày càng nổi tiếng,
yêu cầu với bản thân càng ngày càng cao. Căn bản không cần người đại
diện giám sát, chính cô nàng cũng phải tự kiêng Coca.

Partner newbie của cô nàng phỏng chừng muốn gây thiện cảm với cô nàng, cười
tiếp lời: “Để tôi mời cô uống.” Anh ta lấy trong cái túi để dưới đất ra
một tờ 100, duỗi tay với Hứa Trích Tinh: “Em gái, đi mua mấy lon Coca
lạnh lên đây.”

Anh ta có nhẽ tưởng nhầm Hứa Trích Tinh là trợ lý, Triệu Tân Tân vốn nóng nảy, tức khắc bất mãn nói: “Anh đang sai ai đấy?”

Tay newbie kia vẫn còn duỗi tay, duỗi không được mà rụt cũng không xong,
thoáng chốc vô cùng xấu hổ. Hứa Trích Tinh vội vàng chạy tới cầm tiền,
thân thiện cười cười với cậu newbie: “Không sao, em đi mua cho. Hai thầy cũng uống Coca chứ ạ?”

Người cô hỏi là thầy quay phim và thầy dạy nhảy.

Hai người nói sao cũng được.

Triệu Tân Tân bò dậy giữ chặt cô, gọi Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, em đi đi.”

Bên ngoài có khác gì cái lồng hấp, sao có thể để đại tiểu thư đi chạy vặt.

Tiếu Tiếu còn đang kiểm tra lại camera của thầy quay phim, xem có quay phải
góc nào khó coi của Triệu Tân Tân không, vâng một cái chạy lại. Hứa
Trích Tinh nói: “Không sao chị cứ bận việc chị đi ạ, để em mua cũng
được.”

Triệu Tân Tân còn định nói gì đó, bị Hứa Trích Tinh trừng cho một cái, yên lặng ngồi trở lại.

Hứa Trích Tinh đi thang máy xuống lầu một, đi ra cửa lớn, ánh mặt trời bên
ngoài chói lòa. Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, nhưng cô không đi qua mà chạy sang bên kia đường, lại phơi nắng đi một lúc đến cửa hàng đồ
uống lạnh ở đầu đường.

Đẩy cửa đi vào, điều hòa trong tiệm xua tan oi bức cả người, ông chủ cười nói: “Hoan nghênh tới tiệm, uống gì vậy cháu?”

Hứa Trích Tinh đi qua nói: “Nước kim quất cỡ lớn, thêm đá, thêm nhiều đường ạ.”

Ông chủ hỏi: “Một cốc à?”

Hứa Trích Tinh nói: “Chín cốc ạ.”

Chín cốc đồ uống lạnh size lớn hơi nặng một chút, lúc ông chủ pha xong thì
hơi quan ngại: “Cháu bê được không? Nên gọi ai tới bê hộ đi.”


Hứa Trích Tinh nhận hết: “Bê được ạ, cảm ơn ông chủ.”

Ra khỏi cửa hàng, hơi nóng lại xộc tới, cô nện bước nhanh hơn, đi đến cửa
hàng tiện lợi dưới lầu công ty, bước vào mua mấy lon Coca. Những thứ này lại càng nặng hơn, hai tay cô xách muốn gãy luôn.

Lúc vào thang máy còn không đủ tay bấm, bảo vệ phải tới giúp cô ấn tầng lầu.

Hứa Trích Tinh nói cảm ơn, lúc đến bên ngoài phòng tập nhảy thì Triệu Tân
Tân và partner nam ở bên trong đã đang nhảy tiếp. Cô đứng ở ngoài cửa
kêu: “Tiếu Tiếu, ra phụ em với.”

Tiếu Tiếu lên tiếng vội vàng chạy ra, vừa thấy đống đồ trên tay cô đã kinh ngạc: “Đại tiểu thư, sao em mua nhiều thế?”

Hứa Trích Tinh đặt tất cả túi trên mặt đất, xách túi đựng 9 ly đồ uống lạnh đưa cho Tiếu Tiếu, thấp giọng dặn dò cô: “Chị đem cái này đưa đến cho
gian phòng huấn luyện cuối hành lang, phát cho mỗi người bên trong một
ly. Nếu bọn họ hỏi là ai đưa thì chị cứ bảo là ý của công ty, còn lại
đừng nói gì, đưa xong thì đi ra ngoài, nhớ kĩ chưa?”

Tiếu Tiếu tuy rằng không biết tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, mang đồ uống lạnh đi qua.

Lúc gõ cửa, đám con trai trẻ trung tinh thần phấn chấn ngồi ngang nằm dọc
dưới đất nghỉ ngơi bên trong thấy có người tiến vào đều tò mò liếc xem.

Tiếu Tiếu có chút ngượng ngùng, rốt cuộc đang ở công ty người khác, cô cũng
lần đầu tới nên không quen biết ai cả. Nhưng việc đại tiểu thư giao vẫn
phải hoàn thành, cô đem đồ uống lạnh đặt trên mặt đất, nói với thầy dạy
nhảy: “Em tới đưa đồ uống lạnh cho mọi người ạ.”

Mọi người đang nóng gần chết, thấy có người đưa đồ uống lạnh đều rất vui vẻ, thầy dạy nhảy hỏi: “Ai đưa đấy?”

Tiếu Tiếu nhớ lời Hứa Trích Tinh dặn dò, nói câu “Là ý công ty ạ” xong liền chạy.

Mấy cậu trainee đã vui vẻ chạy tới chia cho mỗi người một ly đồ uống lạnh,
còn có đủ phần cho cả thầy dạy nhảy. Cuối cùng còn dư lại một ly, thầy
nhìn về phía Sầm Phong đang dựa vào góc tường che mũ ngủ, mang qua đặt
bên cạnh anh.

Đồ uống lạnh vừa vào miệng, trong ánh nắng chói chang ngày hè quả thực chính là hưởng thụ tuyệt
nhất, có người trong đó bảo: “Oa, ngọt vãi! Cái này ngọt vãi nồi!”

“Có để uống là tốt rồi, công ty đối xử tốt với tụi mình như vậy từ bao giờ thế nhỉ.”

“Chị gái vừa rồi là nhân viên công ty mới tuyển sao? Trước kia tao chưa gặp bao giờ.”


“Tao cũng không quen, chắc là mới tới.”

Một ngày huấn luyện kết thúc, nhóm trainee đều tốp năm tốp ba kết bạn đồng
hành, Sầm Phong đợi đám người đi hết, mới bỏ mũ khỏi mặt, chầm chậm đứng lên.

Không chú ý đá đổ ly đồ uống đã tan hết đá.

Anh nhíu mày nhìn chằm chằm ly đồ uống lạnh, không biết là ai đặt ở đây, cúi người dựng cái ly lên, sau đó đi ra ngoài.

Ngày hôm sau lúc đến phòng huấn luyện, ly đồ uống kia vẫn còn đó.

Có người hỏi: “Của ai không uống thế?”

Bên kia hạ giọng nói: “Của Sầm Phong đấy, thôi thôi, để qua đêm không uống được nữa đâu, vứt đi đi.”

Một ngày nắng gắt ve kêu lại bắt đầu.

Điều làm đám trainee không ngờ chính là lúc giữa trưa chị gái hôm qua lại
mang chín ly đồ uống lạnh lại đây. Hôm nay đổi thành ca cao dâu đá, tuy
rằng vẫn ngọt sắc như cũ.

Đến thầy dạy nhảy còn kinh ngạc: “Từ lúc nào công ty chúng ta có đãi ngộ này vậy?”

Nhóm trainee thì vẫn thây kệ, được tặng thì uống, mừng rỡ vui vẻ.

Tiếu Tiếu mỗi lần tới đều nói là ý của công ty, mọi người vẫn luôn tưởng
công ty bố trí. Mãi đến lúc trainee Phương Văn Nhạc đi ra ngoài hỏi thăm một chuyến, lúc về hưng phấn đến độ mắt phát ra ánh sáng: “Tao hỏi rồi! Mấy phòng huấn luyện khác cũng không có đãi ngộ này, chỉ có chúng ta
có!”

Đối tượng khác biệt thì đối xử khác biệt.

Nhưng phòng huấn luyện của bọn họ có cái gì đáng giá để được công ty đối đãi
đặc biệt chứ? Mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra, liên tiếp uống đồ
uống lạnh miễn phí mấy hôm nữa thì thân phận của Tiếu Tiếu mới bị phát
hiện.

“Vờ lờ, chị gái kia là trợ lý của Triệu Tân Tân!”

Một đám người đều vây lại: “Triệu Tân Tân nào?”

“Còn Triệu Tân Tân nào nữa! Mối tình đầu quốc dân á! Cổ gần đây không phải
luyện tập vũ đạo ở công ty chúng ta sao, làm partner với anh An trong
gameshow khiêu vũ ấy, ở trong phòng huấn luyện cạnh cửa thang máy kia
kìa.”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt: “Triệu Tân Tân đưa á? Triệu Tân Tân tại sao phải đưa đồ uống cho bọn mình?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau một phen, một ý niệm đáng sợ nổi lên.

Có phải cô nàng chấm được thằng nào trong số các cậu không???

Nữ minh tinh bây giờ buông thả vậy á???

Nhưng thôi ngẫm lại, Triệu Tân Tân bề ngoài xinh đẹp, tuổi cũng không lớn,
đang lúc hot, nếu như được cô nàng chấm trúng thật…… Có lẽ cũng không tệ đâu?


Một đám người đang chém gió đến hưng phấn vô cùng, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói lạnh băng xen vào: “Cô ta ở công ty nào?”

Mọi người sửng sốt, nhất tề quay đầu lại.

Sầm Phong vạn năm không nói được một câu với bọn họ mà lại chủ động đáp lời bọn họ kìa!

Một thực tập sinh ngày trước có quan hệ không tồi với anh trong đó lập tức nói: “Hình như là Thần Tinh.”

Ánh mắt Sầm Phong lạnh đi.

Đến giữa trưa, chín ly đồ uống lạnh lại theo lẽ thường đưa đến.

Lúc đến nhóm trainee đang tập nhảy, Tiếu Tiếu đặt ở cửa rồi đi. Sầm Phong
vẫn luôn dựa tường ngồi dưới đất đứng lên, đi xuyên qua phòng huấn
luyện, trước mặt đám trainee đang trợn mắt há mồm, xách chín ly đồ uống
lạnh lên đi ra ngoài.

Tiếu Tiếu tự cho là hoàn thành nhiệm vụ, vô cùng vui vẻ trở về, chẳng phát hiện ra Sầm Phong xách theo đồ uống đi sau.

Hứa Trích Tinh còn ở cửa nhón chân mong chờ, đầu tiên nhìn thấy Tiếu Tiếu,
còn chưa kịp mở miệng, giây tiếp theo liền thấy Sầm Phong thần sắc lạnh
băng.

Cô sợ tới mức đột nhiên rụt người lại, trốn đến vách tường sau chỗ ngoặt.

Tiếu Tiếu đi tới cửa, đang định đẩy cửa đi vào, phía sau truyền đến một giọng nói không có độ ấm: “Kêu Triệu Tân Tân ra đây.”

Cô vẻ mặt hoảng sợ quay đầu lại, lời nói đều lắp bắp: “Cậu…… Cậu là ai?”

Sầm Phong nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn: “Kêu cô ta ra.”

Trên người Sầm Phong có loại khí chất áp người, không mấy người chịu nổi.
Tiếu Tiếu rất nhanh khuất phục dưới hàn ý của anh, run run rẩy rẩy đẩy
cửa ra một tí, gọi với vào: “Chị Tân Tân, chị ra đây một chút được không ạ?”

Triệu Tân Tân đang nằm hình chữ đại
trên đất nghỉ ngơi, nghe thấy Tiếu Tiếu gọi cô nàng, hơi không vui nói:
“Có chuyện gì em vào mà nói, chị mệt lắm.”

Tiếu Tiếu suýt bật khóc: “Chị ra đi mà, có người tìm chị ạ.”

Triệu Tân Tân không tình nguyện mà bò dậy, vừa đi vừa hỏi: “Ai tìm chị thế?”

Đi tới cửa, vừa ngẩng đầu đã đập vào mắt sự băng sương của đối phương, cô nàng ngây ngẩn cả người.

Sầm Phong giơ tay liền ném chín ly đồ uống lạnh vào ngực cô nàng, mặt vô
cảm nói: “Trở về nói cho Sếp Hứa của các cô, đừng chơi cái trò khôn vặt
này nữa.”

Triệu Tân Tân: “?”

Hứa Trích Tinh run bần bật đang đứng trốn cách một bức tường: “…………”

Xong đời, muốn lộn cái bàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.