Bạn đang đọc Showbiz Là Của Tôi – Chương 120: Bản chất con người chính là hai mặt vậy đấy
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Hứa Trích Tinh ở ngoài tới tận tối mới về nhà. Ông Hứa Bà Hứa ngồi ở phòng
khách xem TV, nhìn thấy cô trở về, yên lặng liếc nhau, ra hiệu bằng mắt
với nhau.
Bọn họ cũng biết chuyện hôm nay làm con gái tức giận, trong lòng kỳ thật hơi chột dạ, vừa thấy cô trở
về, bà Hứa vội vàng hỏi: “Đã về rồi à, con đã ăn gì chưa?”
Hứa Trích Tinh uể oải ỉu xìu: “Ăn rồi ạ, con về phòng đây.”
Chuyện hồi trưa cô cũng không giận lắm, rốt cuộc nếu xuất phát từ góc độ của
ba mẹ, cô chẳng có cách nào trách móc nặng nề. Bây giờ điều khiến cô lo
lắng hơn cả là câu nói của Triệu Tân Tân.
Cô nghĩ tới nghĩ lui một buổi chiều, cuối cùng đi đến kết luận đúng là cô có sẵn lòng thật!!!
Trước đó không lâu hôn trộm idol, thân thể phạm tội. Bây giờ muốn yêu đương
với idol, tư tưởng phạm tội. Cả trong cả ngoài cô đều ô uế mất rồi!
Khó chịu, bây giờ thật sự rất khó chịu.
Vừa bị đạo đức lương tâm dằn vặt, vừa có loại kích thích như ăn trái cấm.
Thấy con gái uể oải, bà Hứa cũng không nói gì nữa. Chờ cô lên lầu, bà không
chút khách khí đạp ông Hứa một cái: “Em đã bảo phải thương lượng trước
với nó mà anh không nghe! Nhìn xem Trích Tinh tức đến mức nào kia kìa!”
Ông Hứa trề môi, tự biết đuối lý, yên lặng mở WeChat ra, liên hệ với thư ký, kêu cậu ta đi mua hai mẫu túi mới nhất của LV.
Hứa Trích Tinh cũng không biết phòng để quần áo của mình lại sắp nhiều thêm hai cái túi xách, rửa mặt xong liền nằm trên giường chơi game. Từ sau
lần trước Sầm Phong hướng dẫn cô qua cửa thứ hai, cô lại kẹt liên tục ở
cửa thứ ba.
Cửa này còn khó hơn cửa trước, kỹ thuật của cô lại hoàn toàn không có tiến bộ.
Mộng tưởng đuổi kịp idol e là không thực hiện được.
Chơi chưa được bao lâu, di động rung lên, nhận được một tin nhắn, là đối tượng xem mắt gửi tới.
―― Chào em, anh là Quan Thanh Phong.
Còn thêm một cái meme chú mèo ngoan ngoãn cười.
Hứa Trích Tinh: Ấu trĩ.
Cô nán lại lúc lâu mới trả lời tin nhắn:
―― chào anh, tôi biết rồi.
―― còn chưa ngủ sao? Đang làm gì vậy?
―― chơi game.
―― em thích chơi game? Nhìn không ra đấy nhỉ, bình thường em còn thích làm gì nữa?
―― đu idol.
―― oạch……
―― ngại quá, tôi nói thẳng cho anh vậy, trước mắt tôi không có ý định yêu đương, cho nên xin lỗi.
―― ha ha ha, không sao mà, làm bạn bè cũng được.
―― tôi không có thời gian kết bạn.
―― em bận thế cơ à? Bận rộn công việc à?
―― bận đu idol.
――……
Đối thoại đến đây là hết.
Hứa Trích Tinh nhẹ nhàng thở ra, đánh game mấy lần nữa là bay sạch cuộc nói chuyện bối rối vừa rồi. Hồi sáng cô chưa ngủ đủ, nằm một lúc cơn buồn
ngủ ập tới, vừa mới để điện thoại qua bên tắt đèn chuẩn bị đi ngủ,
WeChat lại rung lên.
Cô nửa mở mắt liếc
một cái, nghĩ bụng nhắn linh tinh thì không rep, kết quả chỉ liếc mắt
một cái, cô lập tức cầm lấy di động bật dậy từ trên giường.
―― Thuận Phong: Ngủ chưa?
Hứa Trích Tinh chả buồn ngủ gì nữa ráo, bưng di động cười cong mắt:
―― chưa ạ ~ anh ơi anh bận xong rồi ạ?
―― ừa, vừa đến nhà. Ngày mai có thời gian không? Thầy Hồng mới cho anh một con gà hun khói, anh lại không biết nấu, mang về cho em đấy.
――QAQ huhuhu em ở thành phố S
―― vậy chờ lúc em về thì ăn.
―― vâng vâng, anh ơi anh nhớ phải để gà hun khói vào ngăn đông của tủ lạnh nha, bọc màng thực phẩm bên ngoài nữa
―― được.
―― anh ơi gần đây có ăn cơm đầy đủ không á/ vui vẻ
―― có.
―― giỏi quá / ngón tay cái
Idol gửi lại cho cô một meme chú mèo con ôm mặt.
Hứa Trích Tinh: A a a a a a a a a a anh đáng yêu quá!!!
Bản chất con người chính là hai mặt vậy đấy.
Không muốn quấy rầy idol nghỉ ngơi, Hứa Trích Tinh không quấn lấy tán dóc
nhiều, rất nhanh đã chúc ngủ ngon lẫn nhau với Sầm Phong, ngoan ngoãn
nằm vào trong chăn. Khi nhắm mắt lại trong lòng cô đều ngọt ngào, khóe
miệng cũng cười tươi.
Đêm nay nhất định có thể mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Cô nghỉ phép ở thành phố S, đầu bên kia album của Sầm Phong cũng rốt cuộc
có tiến triển rất lớn. Công việc phối khí mười một bài hát đều đã hoàn
thiện. Trong đó bảy bài hát là anh tự viết, ba bài hát là Hồng Sương
viết, còn một bài được chọn giữa các bài dự thi của nhiều nhà soạn nhạc
mà studio nhận được.
Hai người bận rộn
bất kể ngày đêm bao nhiêu lâu, Hồng Sương tặng cho Sầm Phong một con gà
hun khói, kêu anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tạm thời đừng tới, để ông
yên tĩnh suy nghĩ lời bài hát.
Hồng Sương không chỉ giỏi soạn nhạc phối khí mà viết lời cũng rất lợi hại, Sầm
Phong không viết lời bài hát, giao hết cho ông, an tâm mang gà hun khói
về nhà.
Dựa theo lời dặn của Hứa Trích
Tinh, anh bọc cho con gà hun khói một lớp màng bọc thực phẩm, bỏ vào tủ
cấp đông trong phòng. Trong khoảng thời gian dấn thân vào album này,
thật ra anh cũng rất mệt, vốn dĩ tính toán ở nhà nghỉ ngơi thật tốt hai
ngày, ai dè sáng sớm hôm sau đã nhận được điện thoại của Văn Hành.
Năm đó lúc quay 《 Thần tượng thiếu niên 》, vì anh được hạng nhất nên được tham gia một kỳ 《 Khách đến chơi nhà 》, do đó kết bạn với Văn Hành. Khi anh debut Văn Hành còn đặc biệt gọi
điện thoại tới chúc mừng, về sau trên mọi phương diện đều giúp đỡ anh ít nhiều.
Văn Hành ở trong giới nhiều năm
như vậy, cả diễn xuất và đạo diễn đều giành được giải thưởng, tuy rằng
không thể nói đức cao vọng trọng, nhưng cũng hết sức quan trọng. Quan hệ và tài nguyên đều không tồi, Sầm Phong có thể hoạt động suôn sẻ như
vậy, ngoại trừ sự hỗ trợ của Thần Tinh, còn có sự giúp đỡ của Văn Hành.
Văn Hành rất thích cậu tiểu bối này, trong giới nhiều kẻ bốc đồng, sự trầm
tĩnh của Sầm Phong rất hiếm gặp. Hơn nữa có lẽ là do làm bố của con nhỏ, ông luôn cảm thấy thằng nhóc Sầm Phong này đã ăn không ít khổ, đặc biệt là sau này lên mạng nhìn thấy tin anh là cô nhi, ôi thôi, khiến ông đau lòng quá.
Thường xuyên qua lại, quan hệ dần gần gũi hơn.
Sầm Phong ngoại trừ ID group, ở trong giới cũng không có bạn bè gì, Văn
Hành đối xử với anh tốt, anh cũng đối xử với ông như trưởng bối trong
nghề.
Văn Tiểu Khả cũng rất thích anh,
bởi vì anh làm cho Văn Tiểu Khả rất nhiều robot, Văn Tiểu Khả gọi “anh
Sầm Phong” còn ngọt hơn gọi bố.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn trong tai nghe, Văn Hành cười nói: “Vẫn còn ngủ đấy à?”
Sầm Phong ngồi dậy từ trên giường, ấn sống mũi: “Hôm nay em được nghỉ, ngủ nhiều một chút ạ.”
Văn Hành nói: “Thế thì hay quá, thầy còn lo hôm nay em bận, buổi chiều cùng thầy đi xem vở kịch đi. Bạn học cũ của thầy làm đạo diễn, cho thầy hai
vé, tới lấp khán đài.”
Sầm Phong không từ chối: “Dạ, tiện thể em mang robot cho Tiểu Khả luôn.”
Văn Hành cười nói: “Sao em lại làm cho nó nữa thế, trong nhà chơi không bỏ
xuống được. Nó phá phách lắm, làm hư bao nhiêu con rồi đấy.”
Đầu bên kia truyền đến giọng của Văn Tiểu Khả: “Con muốn robot con muốn robot! Con muốn robot mới!”
Văn Hành dỗ hai câu mới lại nói với điện thoại: “Qua thầy ăn trưa đi.”
Sầm Phong đồng ý, sau khi cúp điện thoại thì vọt đi tắm rửa, thay xong quần áo, anh xách con robot cao 1m ra ngoài lái xe.
Xe chạy được nửa đường, di động ở bên cạnh rung mấy cái, tin nhắn WeChat
liên tiếp vang lên, Sầm Phong lái xe không xem được, nên không thèm để
ý. Một lát sau, điện thoại trực tiếp vang lên.
Anh mở Bluetooth, kết nối được xong chưa kịp nói gì, đã truyền ra giọng nói rít gào của Chu Minh Dục: “Anh Phong anh nhìn thấy tin WeChat em gửi
anh chưa?!”
Sầm Phong nói: “Chưa, đang lái xe.”
Chu Minh Dục tiếp tục rít gào: “Anh còn lái xe nỗi gì nữa! Trích Tinh đi xem mắt với người ta kia kìa!”
Sầm Phong: “?”
Anh bật xi nhan, đậu xe vào ven đường, cầm lấy di động click mở WeChat.
Chu Minh Dục gửi tới mấy tấm cap màn hình.
Là một cái nhóm WeChat, tên là “Là huynh đệ thì phải chơi game chung
team”, có một nick tên Gió nhẹ thổi qua up hai tấm screenshot, sau đó
nói: 【 lần đầu trong đời gặp gái cứng vãi, tụi bay nói tao có nên tán tiếp không? 】
Một người khác nói: 【 vờ lờ con nào đây? Giọng điệu lãnh đạm như thế, phải tao tao block lâu rồi 】
Gió nhẹ thổi qua: 【 aizz, chịu thôi nó xinh lắm, tao mê gái xinh mà 】
【 đẹp đến thế cơ à? Quen nhau thế nào đấy? Có ảnh chụp không? 】
【 xem mắt. Cút cút cút, bạn gái của tao, mày xem cái con kẹc 】
Sầm Phong click mở ảnh thứ hai cậu chàng gửi.
Tuy rằng ID bị censore, nhưng nhìn avatar là biết đấy là Hứa Trích Tinh.
Giọng điệu rất lãnh đạm.
Phong cách không giống những lúc nói chuyện phiếm với anh.
Chu Minh Dục điên cuồng mách lẻo trong điện thoại: “Đây đều là đám COCC ở
quê em, đứa gửi screenshot tên là Quan Thanh Phong, nhà nó làm khách
sạn. Tập đoàn Quan thị anh có biết không? À mà cái này đếch quan trọng,
quan trọng là Hứa Trích Tinh sao lại có thể chạy đi xem mắt với thằng
khác cơ chứ!!!”
Sầm Phong rời khỏi WeChat, khẽ nói: “Chuyện của cô ấy, liên quan gì đến chú?”
Chu Minh Dục rít gào nói: “Sao lại không liên quan em?! Cái thằng Quan
Thanh Phong kia không giàu bằng nhà em! Bề ngoài không bô giai như em!
Dựa vào cái gì nó lại xem mắt với cô ấy?! Bại bởi anh em vui, bại bởi
người khác thì em không phục!”
Sầm Phong: “…………”
Chu Minh Dục còn thở phì phì, Sầm Phong nói: “Được rồi, chuyện này đừng cho cô ấy biết.”
Chu Minh Dục: “Vậy anh định làm thế nào ạ?”
Sầm Phong: “Anh định block chú.”
Chu Minh Dục: “…… Éc.”
Cúp điện thoại xong, Sầm Phong ngồi một lúc trên ghế lái, lại click mở tấm ảnh vừa rồi.
Anh đã quen phong cách bán moe làm nũng giống mặt trời nhỏ lúc nói chuyện
với anh của account có avatar này. Chợt thấy giọng điệu lạnh như băng
trên ảnh chụp, quả thật anh hơi chưa thích ứng được.
Nhìn câu “Bận đu idol” không có độ ấm kia, anh tưởng tượng vẻ mặt cô ngay lúc đó.
Cảm thấy rất đáng yêu.
Sầm Phong nhịn không được cười một cái, cuối cùng xóa lịch sử trò chuyện.
Anh không gọi điện cho cô chất vấn gì, tuy rằng anh biết một cuộc điện
thoại của mình có thể lập tức gọi cô từ thành phố S trở về, nhưng cuộc
đời cô không nên bị bất kì kẻ nào nhúng tay.
Sầm Phong lại khởi động xe.
Lúc đến nhà Văn Hành, Văn Tiểu Khả từ xa đã chạy tới đón anh, ôm robot mới yêu thích không buông tay.
Ăn xong bữa trưa, chơi với Văn Tiểu Khả một lúc, giúp cậu bé sửa hết đám
robot bị hư một lượt, sau đó anh liền đi theo Văn Hành tới rạp hát.
Hôm nay là ngày công diễn kịch.
Văn Hành tốt nghiệp ở Đại học Diễn xuất Trung Hoa, có bạn học không còn
năng nổ trong giới nữa, có người đổi ngạch, có người chuyển về phía sau
màn, còn có người đang giãy giụa ở hạng bét, cũng có người chuyển sang
làm kịch như Khương Tùng Minh.
Khương
Tùng Minh lại còn biết mặt Sầm Phong, vừa đến hậu trường ông ôm Văn Hành một cái đã, sau đó cười nói: “Khà, còn mang cho tớ một bạn nhỏ hot thế
này, tí nữa rạp sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Sầm Phong đưa bó hoa mua ở trên đường qua: “Thầy Khương, chúc thầy công diễn thuận lợi ạ.”
Hậu trường ồn ào, các diễn viên đang mặc trang phục diễn, chuẩn bị chút nữa lên đài, mặt người nào người nấy đều tràn ngập vẻ lo lắng lại hưng phấn chờ mong.
Sầm Phong rất quen thuộc với không khí này.
Tuy rằng một cái là lên sân khấu diễn kịch, một cái là lên đài nhảy, nhưng
đều là biểu diễn trên sân khấu, tâm thái cũng không khác nhau lắm. Có cô gái nhỏ mặc váy học sinh thời dân quốc thắt hai bím tóc, còn ở góc lo
lắng đến chảy nước mắt, cô gái mặc sườn xám bên cạnh đang an ủi cô bé.
Văn Hành hàn huyên với Khương Tùng Minh một lúc, mau khi mở màn mới đưa Sầm Phong ngồi xuống thính phòng.
Sau khi anh ngồi xuống thì bỏ mũ ra, nhưng để tránh bị chú ý nên vẫn đeo
khẩu trang. Vị trí của họ ở hàng ghế đầu, mỗi góc sân khấu đều có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt.
Đây là lần đâu tiên Sầm Phong xem kịch nói.
Khi màn diễn nước mất nhà tan, sinh ly tử biệt trình diễn trước mắt, có thể thấy vẻ mặt sinh động của diễn viên, bị ánh mắt phong phú của họ và lời thoại hấp dẫn, khiến người khác có cảm giác lạc vào cảnh tượng.
Lúc chuyển cảnh, Văn Hành ghé vào tai anh nói: “Thầy thấy em xem rất nghiêm túc, thế nào? Thích không?”
Sầm Phong gật đầu: “Thực kỳ diệu.”
Văn Hành cười: “Gần đây thầy cũng đang chuẩn bị làm một vở diễn, vừa mới giành được bản quyền.”
Sầm Phong nghiêng đầu nhìn qua.
Văn Hành hỏi: “《 Bay qua tổ chim cúc cu 》, em đã xem qua chưa?”
Sầm Phong nói: “Chỉ mới xem phim thôi ạ.”
Văn Hành nhướn mày với anh: “Thế nào? Có hứng thú không?”
Sầm Phong thật sự sửng sốt một lúc.
Phản ứng được là ông không nói giỡn, anh mới cười lắc đầu: “Em không được đâu ạ, em có biết diễn đâu thầy.”
Cách nói của Văn Hành thật ra giống Ngô Chí Vân: “Em cũng chưa thử qua làm
sao biết mình không biết?” Ông dừng một chút lại nói, “Nếu em cảm thấy
hứng thú, trong vở có nhân vật này, thầy cảm thấy rất hợp với em.”
Sầm Phong trầm mặc một lúc.
Mãi đến khi màn ba mở ra, anh mới cười cười với Văn Hành: “Dạ, em sẽ thử xem.”