Bạn đang đọc Showbiz Là Của Tôi – Chương 112: Ngốc quá
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Hai ca khúc Sầm Phong viết lần này là phong cách thịnh hành, không có yếu
tố rap và rock and roll, thuộc thể loại ballad dễ hát. Một bài có giai
điệu nhẹ nhàng, anh lấy cảm hứng từ chuyến đi vừa rồi, viết về những chỗ anh đã đi qua, những cảnh tượng đã nhìn thấy, những người đã gặp được.
Ca khúc còn lại phong cách tinh tế, là khi anh ngồi trên máy bay về nước
nhìn thấy mây trắng liên miên phía dưới, ánh sáng vàng kim vạn trượng,
mở mang lại tráng lệ, bỗng dưng tức cảnh sinh tình, ngôn ngữ không thể
biểu đạt được một nửa, đều thể hiện hết trên bài hát.
Phong cách của hai bài hát này đều khác với những tác phẩm trước kia của anh, làm tổng giám đốc bộ phận âm nhạc không ngừng cảm thán thiên phú âm
nhạc của cậu thanh niên này. Hơn nữa nghe xong demo, mọi người nhất trí
cảm thấy hai bài hát này càng phù hợp với thẩm mỹ hiện tại của đại chúng hơn, hẳn là sẽ ăn khách hơn cả 《It’s Me》.
Họp suốt hai giờ, cuối cùng xác định phương án chế tác, lúc từ phòng họp
của bộ phận âm nhạc đi ra, anh lập tức đi vào phòng nghỉ nhỏ mới nãy.
Hứa Trích Tinh đang ghé vào bàn chơi di động, chơi quá mê mẩn, đến nỗi idol đi vào cô cũng không biết.
Trên màn hình là một nhân vật mặc quần yếm để ria mép đang nhảy nhót trên
đỉnh nấm, nhưng cô thao tác không tốt, luôn nhảy không nổi, sau đó chạy
như điên đuổi theo nấm, không cẩn thận đụng vào rùa đen, ngã chết đánh
bẹp.
Cô tức giận đến mức đấm tay xuống bàn: “Sao lại khó qua bàn thế chứ!”
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười nhạo, Hứa Trích Tinh nghe thấy giọng idol: “Anh dạy cho em nhé.”
“Anh ơi!” Cô vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, lại có chút chột dạ úp điện thoại lên mặt bàn, không để anh thấy mình chơi gà thế nào, “Anh họp xong rồi
ạ?”
Sầm Phong thấy ốp điện thoại của cô là hình của anh.
Anh gật đầu: “Ừa.” Lại hỏi, “Đang chơi Super Mario à?”
Hứa Trích Tinh: Hức, vẫn bị bắt quả tang.
Cô dẩu môi, trung thực thừa nhận: “Đúng rồi, nhưng mà khó quá, em bị kẹt ở cửa 2 lâu rồi ạ.”
Kỳ thật trước đây cô cũng chẳng qua nổi cửa đầu, cuối cùng tìm Chu Minh Dục kéo cô một hồi, mới gập ghềnh qua được cửa thứ nhất.
Lúc ấy Chu Minh Dục còn mắng cô: “Sao cậu lại ngu ngốc thế chứ? Tớ dùng chân còn đánh hay hơn cậu.”
Sau đó bị bà chủ Hứa cảnh cáo sẽ đì chết.
Cô chẳng đam mê game gủng gì, nhưng idol thích cái gì, cô liền thích cái
đó. Fangirl đu idol thích nhất cheap moment với idol mà, giống như chỉ
cần có một liên hệ nhỏ bé yếu ớt với người xa vời ấy cũng đáng để vui vẻ thật lâu.
Sầm Phong thấy vẻ hụt hẫng của cô, nhịn không được cười rộ lên: “Trò chơi này đúng là khó thật, ban
đầu anh cũng đánh rất lâu mới qua cửa.”
Hứa Trích Tinh trợn tròn mắt: “A, thật ạ?”
Đương nhiên là giả.
Anh chết mấy lần, dùng mấy phút thăm dò kịch bản, sau đó liền một đường qua cửa đánh boss, đánh thẳng tới cửa cuối, cứu công chúa ra.
Nhưng anh nguyện ý dỗ dành cô: “Thật mà, khó lắm đấy.”
Hứa Trích Tinh lại vui vẻ lên liền, hớn hở hỏi anh: “Anh ơi anh chơi tới cửa mấy rồi ạ?”
Sầm Phong căn cứ trình độ của cô để tính toán một chút, cuối cùng nói ra một con số ở giữa: “Cửa bốn.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh: “Em phải cố lên, rất nhanh sẽ đuổi kịp anh thôi!”
Anh cười nói được.
Lần trước tới nhà cô ăn cơm, vẫn là từ hồi tết Nguyên Đán. Hứa Trích Tinh
ngồi ghế phụ, Sầm Phong vừa lái xe vừa nghe cô bên cạnh báo tên các món
ăn, báo xong rồi hỏi: “Anh ơi, đây đều là những món em mới học nấu đó,
anh muốn ăn món nào?”
Những món cô nói tên đều là những món hợp khẩu vị của anh.
Sầm Phong chọn hai món nghe có vẻ tương đối đơn giản.
Hứa Trích Tinh lại lấy điện thoại ra lật thực đơn, nghiêm túc xem lại công
thức. Sầm Phong nghiêng đầu nhìn hai cái, nhẹ nhàng nói: “ Không cần
phải học cầu kì mấy cái này đâu.”
Cô chọc di động: “Cũng không cầu kỳ gì mà, chỉ là cảm thấy em làm được, anh sẽ thích, nên em học thôi ạ.”
Phàm là thứ gì anh thích, cô đều muốn đưa cho anh.
Thiên phú chơi game của cô chẳng ra gì, nhưng thiên phú nấu ăn thật ra không
tồi, học món cũng mau. Khi nghĩ tới có thể nấu món anh thích cho anh ăn, trong lòng cô liền vui vẻ vô cùng.
Lúc
về đến nhà, Hứa Trích Tinh lén lút tra xét một vòng trước, xác định hành lang không có ai, mới vội vàng vẫy tay với idol ở trong thang máy. Chờ
anh vào nhà, cô khóa cửa lại, lại vội vàng đi kéo màn.
Ban ngày ban mặt, phải chống paparazzi mới được!
Xong xuôi hết cô mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, phát hiện idol còn
đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt quái dị nhìn một góc trong phòng khách.
Hứa Trích Tinh nhìn theo ánh mắt anh.
Con robot cực lớn đứng ở góc phòng khách, máy móc phát ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, không hợp với căn phòng nhỏ ấm áp của cô.
Hứa Trích Tinh thật ra đã quên mất vụ này, hơi ngượng ngùng liếc anh một cái.
Sầm Phong chuyển ánh mắt lên mặt cô, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười: “Hóa ra là em mua.”
Hứa Trích Tinh lấy cớ cho chính mình: “Em làm từ thiện mà!”
Sầm Phong lắc đầu cười, cũng không nói gì nữa, đổi xong giày thì đi đến
trước mặt robot, giơ tay sờ sờ. Trên máy móc không có lấy một hạt bụi,
có thể thấy thường xuyên được chủ nhân lau chùi.
Anh quay đầu lại hỏi: “Em có chơi không?”
Hứa Trích Tinh căng thẳng: “Không ạ, không…… không biết chơi……”
Sầm Phong: “Không phải có hướng dẫn sử dụng rồi còn gì?”
Hứa Trích Tinh: “…… Xem không hiểu.”
Anh làm khó đứa học chuyên xã hội như em quá rồi.
Sầm Phong nheo mắt, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, cười cho Hứa
Trích Tinh đỏ chín cả mặt, cuối cùng nói: “Tí nữa ăn cơm xong anh dạy em chơi thế nào nhé.” Anh dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Chơi cho
vui.”
Hứa Trích Tinh liên tục gật đầu,
lấy hộp dụng cụ của robot ra đưa cho anh, rồi chui vào phòng bếp. Thỉnh
thoảng cô ra lấy chút đồ, thấy idol ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi với
robot, ánh mắt chuyên chú lại thuần khiết.
Trái tim cô ý à, liền hóa thành từng cánh từng cánh hoa, theo dòng suối nhỏ vui sướng trôi đi thật xa.
Con robot giác đấu này được lắp ráp sau khi Sầm Phong dọn đến biệt thự.
Phòng ngủ của anh lớn, ban công cũng rộng, trước kia không làm được mấy
thứ, bây giờ hoàn cảnh và điều kiện kinh tế đều cho phép, có đôi khi
nghỉ phép, anh đều sẽ dành thời gian ở đó.
Kiếp trước anh trong sạch, lúc tới Thần Tinh chỉ có hai chiếc vali, một vali quần áo một vali máy móc, không có đồ gì đáng giá. Lúc quyên góp để đấu giá, con robot này chính là thứ quý giá nhất của anh.
Anh hỏi qua bên từ thiện rồi, họ nói tiền đấu giá được sẽ giúp những đứa trẻ còn không có cơm ăn.
Những đứa trẻ giống như anh đã từng.
Cho nên anh cũng không do dự gì, liền quyên góp con robot này đi.
Chỉ là không ngờ cuối cùng sẽ được Hứa Trích Tinh mua về, anh lại gặp được
nó, trong lòng rất vui vẻ. Anh đập tay với bàn tay lạnh băng của nó,
cười chào hỏi: “Hi, bro.”
Ở lâu với lũ ID group quá, mấy câu cửa miệng cũng bị ảnh hưởng.
Phòng của Hứa Trích Tinh không lớn lắm, lộn nhào gì gì đó thì không được, anh chỉ điều khiển robot đi mấy bước, vẫy vẫy tay, làm động tác đấm bốc.
Đang chơi dở, phòng bếp đột nhiên rầm một tiếng, ngay sau đó truyền ra tiếng hét của Hứa Trích Tinh.
Sầm Phong biến sắc, xoay người vội lao về phòng bếp, đẩy phắt cửa ra, vừa mới đi vào, đã bị vòi nước phun vào người.
Hứa Trích Tinh đứng trước bồn rửa, vừa hét vừa vặn vòi, nước chảy dầm dề
trên sàn bếp, cả người cô đều ướt rượt, tóc ướt dán trên mặt, mặt mũi
cũng toàn là nước, như thể mới bị vớt ra khỏi ao.
Sầm Phong không có thời gian quản cô, tìm theo đường ống nước, khóa vòi
chính lại. Sau đó anh mới vào buồng vệ sinh cầm khăn tắm tới, cúi đầu
lau nước cho cô.
Hứa Trích Tinh vẫn còn ngây người một chỗ, xoa một lúc, nghe thấy một tiếng cười nhẹ trên đầu.
Cô không tin nổi nhấc khăn tắm lên nhìn, “Anh ơi anh vẫn còn cười được à?!”
Khóe miệng Sầm Phong khẽ nâng lên: “Ừ.”
Hứa Trích Tinh: “Anh còn ừ nữa?!”
Anh cầm khăn tắm ấn cái đầu của cô một cái, dùng sức xoa hai cái, trong giọng toàn là ý cười: “Ngốc quá.”
Giọng nói không phục của Hứa Trích Tinh bay ra từ khăn tắm: “Đang rửa rau thì vòi nước bị hỏng mà, ai mà chẳng cuống chứ!”
Sầm Phong nén cười nói: “Ừa.” Anh lau khô nước, gỡ khăn tắm xuống, xoa nhẹ đỉnh đầu lộn xộn của cô: “Thay quần áo đi.”
Hứa Trích Tinh dẩu miệng bỏ đi.
Thay xong quần áo quay lại, idol đã thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sau đó gửi
mấy tấm ảnh cho cô: “Em biết chỗ nào có cửa hàng điện nước không? Đối
chiếu mấy tấm ảnh này mua đồ về.”
Hứa Trích Tinh nhìn ảnh, lại nhìn anh: “Không tìm thợ sửa ạ?”
Kết quả anh nói: “Anh là thợ đây.”
Quỳ idol tôi.
Rốt cuộc còn gì anh không biết làm không.
Hứa Trích Tinh cầm di động, lạch bạch chạy ra ngoài mua dụng cụ.
Lúc về tới nơi, Sầm Phong đã dùng cờ lê trong hộp dụng cụ của robot vặn vòi nước, lấy vòi mới cô vừa mua, nghiêng người qua bồn rửa bắt đầu sửa
chữa đường ống nước.
Hứa Trích Tinh đứng ở bên cạnh cúi đầu quan sát, nhìn rất lâu, đột nhiên nói: “Anh ơi, Super
Mario cũng là thợ sửa ống nước đấy.”
Sầm Phong cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ừa, thật ra anh chính là ổng đấy, chạy từ trong trò chơi ra.”
Hứa Trích Tinh cười đến đau bụng.
Idol còn biết nói đùa dễ thương vậy nữa!
Có đoạn nhạc đệm nhỏ này, bữa tối bị muộn hơn một tiếng so với dự tính. Lo idol đói bụng, món cuối cùng của Hứa Trích Tinh hơi lộn xộn, cô vốn
định bỏ đi, kết quả bị Sầm Phong phát hiện, bưng thẳng lên bàn.
Cô vụng trộm kéo món không ngon tới trước mặt mình, ý đồ hủy thi diệt tích trước khi idol động đũa.
Bị ánh mắt Sầm Phong đảo qua, cô lại yên lặng đẩy về giữa.
Cơm nước xong, Sầm Phong dạy cô chơi robot.
Kỳ thật điều khiển từ xa rất đơn giản, tiến lên lùi về, giơ tay nhấc chân
đều có nút riêng. Robot vừa cử động, khớp máy răng rắc vang lên, Hứa
Trích Tinh đứng trước mặt nó còn phải ngửa đầu, có cảm giác sẽ bị nó đấm phát bay luôn.
Nhưng đúng là chơi rất
vui, sau khi học được thao tác điều khiển cơ bản, cô hưng phấn hỏi: “Anh ơi, chúng mình đặt tên cho nó nhé?”
Sầm Phong gật đầu: “Được.”
Hứa Trích Tinh: “Trước đây con cún anh tặng em em đặt tên là Ngoan Ngoan, con này em đặt tên là Giỏi Giỏi nhé?”
Sầm Phong: “…………” Anh không thể không dùng ánh mắt hoài nghi nhìn con robot giác đấu lạnh lùng to lớn này, sau đó nặng nề gật gật đầu trước ánh mắt chờ mong của Hứa Trích Tinh: “Anh thấy cũng được.”
Robot vô tri vô giác:…………
Chẳng lẽ là do tui không có sinh mệnh nên không đáng được tôn trọng sao?
Buổi chiều Sầm Phong còn có một cái thông cáo, không bao lâu sau Ngô Chí Vân liền lái xe tới dưới lầu đón anh.
Hứa Trích Tinh điều khiển Giỏi Giỏi, cùng nhau đi đến ngưỡng cửa tiễn anh.
Cô nói: “Anh ơi hẹn gặp lại.” Lại bấm điều khiển từ xa để robot nâng tay lên, “Giỏi Giỏi, nói chào tạm biệt anh nào.”
Sầm Phong: “………… Hẹn gặp lại.”
Anh có cảm giác cứ thế này robot sẽ sống lại, sau đó mắng anh là thằng cha bội bạc.