Showbiz Là Của Tôi

Chương 104: Anh ơi, năm mới vui vẻ, em yêu anh (gameshow kết thúc)


Bạn đang đọc Showbiz Là Của Tôi – Chương 104: Anh ơi, năm mới vui vẻ, em yêu anh (gameshow kết thúc)

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Hứa Trích Tinh tới đây hồi sáng, tới thành phố này gặp mặt một đoàn làm
phim. Giữa trưa cô gọi điện cho Vưu Đào, mới biết tiến độ gameshow đã
quay đến nơi này.

《 Xuyên qua 5000 năm 》 là kế hoạch một tay của cô, đương nhiên cô biết đêm nay có phân đoạn
khách mời đuổi người đeo mặt nạ. Cảnh này không lộ mặt, sẽ không bị phát hiện, lại có cơ hội ngắm trộm idol, đương nhiên không thể bỏ qua!

Buổi chiều khi ID group đang quay trong vương cung, cô đã ở trên phố, mặc
diễn phục đeo mặt nạ cùng đông đảo diễn viên quần chúng quậy với nhau,
nghe sự chỉ đạo của đạo diễn luyện tập một chút.

Vẫn là lần đầu tiên cô làm chuyện này, tuy rằng chạy tới chạy lui hơi mệt,
nhưng nghĩ đến buổi tối có thể nhìn thấy idol, đi ngang qua anh anh cũng không nhận ra mình, cô liền có tí hưng phấn kích thích.

Thỉnh thoảng bà chủ Hứa vẫn muốn lấy việc công làm chuyện tư một tí.

Nhưng đương lúc người đến người đi trên phố, liếc mắt một cái thấy anh, những cuộc tập luyện truy đuổi tránh né cô quên sạch đến chín tầng mây trong
nháy mắt. Anh mặc hán phục màu trắng xanh, thân cao như ngọc, mặt mày
xinh đẹp. Trong đầu cô liền nảy ra câu thơ cổ “Mạch thượng nhân như
ngọc, công tử thế vô song”.

Cô ngửa đầu, ngơ ngác nhìn anh, đến chạy trốn cũng quên mất.

Mặt nạ bị tháo ra một nửa, cô mới giật mình tỉnh lại, đang định ngăn cản, anh lại che mặt nạ xuống.

Rốt cuộc làm sao idol nhận ra cô?! Chỉ bằng một cái cằm sao!

Bạn nhỏ Hứa Trích Tinh không khỏi bối rối.

Người bán hàng rong cầm những xiên hồ lô ngào đường đi qua, Sầm Phong cất bút đánh dấu đi, gọi người bán hàng rong kia lại: “Hồ lô ngào đường ăn được không?”

Người bán hàng rong hớn ha hớn
hở nói: “Ngài hỏi lạ, không thể ăn tôi còn khiêng bán làm gì? Công tử
mua không? Hai xu một xiên!”

Sầm Phong
cầm hai xu tiền giao cho anh ta, nghiêng đầu tìm tòi, chọn một xâu hồ lô tròn đầy lớn nhất kéo xuống. Hứa Trích Tinh đang trông mong nhìn, thấy
idol tự cắn trước một viên.

Anh ăn xong một viên, mới đưa hồ lô ngào đường cho cô: “Ăn được đấy.”

Hứa Trích Tinh cười khúc khích: “Anh ơi, anh thử độc giúp em đấy ạ?”

Anh gật đầu thờ ơ: “Ừa.”


Hứa Trích Tinh cười cong mắt, nhưng bởi vì đeo mặt nạ quỷ rất to, ăn gì
cũng không tiện, cô giơ hồ lô ngào đường dịu dàng nói: “Anh ơi, em sang ngôi nhà nhỏ bên cạnh ăn, anh cứ quay tiếp chương trình đi ạ.”

Vừa mới nói xong, idol đột nhiên túm chặt cổ tay cô, lôi kéo cô chạy sang bên cạnh.

Người quay phim theo đằng sau, thấy Sầm Phong chạy, cũng vội vàng đuổi theo.
Nhưng trên đường quá đông người, chen chúc một lúc, thiếu niên kéo cô
gái nhỏ rẽ đông rẽ tây, thoát khỏi mí mắt anh ta không còn thấy bóng
dáng.

Thầy quay phim vội vàng liên hệ tổ đạo diễn: “Khách mời đi chung với tôi chạy mất rồi.”

Lúc chín người tách nhau ra, chính là chia màn ảnh làm chín phần, tổ đạo
diễn mỗi người phụ trách riêng một nhóm. Vưu Đào nói mấy câu gì đó với
tổ nhân viên phụ trách Sầm Phong, thầy quay phim liền nhận được chỉ thị: “Đừng nóng nảy, cứ bình tĩnh mà tìm.”

Mà lúc này, Sầm Phong ném camera ra đằng sau kéo Hứa Trích Tinh trốn vào một căn phòng nhỏ ở lầu hai khách điếm.

Trên đỉnh đầu có một cửa sổ lớn, tiếng huyên náo dưới lầu lọt thẳng vào. Hai người dựa lưng vào cửa sổ ngồi dưới đất, Hứa Trích Tinh còn đang thở
hổn hển: “Tại sao…… tụi mình phải trốn ạ?”

Sầm Phong chống một chân lên, khuỷu tay gác trên đầu gối, quần áo xanh
trắng buông trên mặt đất. Anh nhìn bức tranh tường đối diện, dường như
không sao nói: “Anh quay mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Người Hứa Trích Tinh run lên: “Được! Nghỉ ngơi! Không quay nữa!”

Sầm Phong quay đầu nhìn cô, mặt nạ quỷ kia còn treo lơ lửng trên mặt cô, anh cười một chút, duỗi tay tháo hộ cô.

Rốt cuộc thấy đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ.

Bị idol nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy, Hứa Trích Tinh đột nhiên
có chút ngượng ngùng, cô rũ mắt nghiêng đầu sang bên cạnh, nghe thấy anh cười nói: “Nhanh ăn đi.”

Cô ngoan ngoãn gặm hồ lô ngào đường.

Từng viên hồ lô ngào đường to tròn bóng mượt làm quai hàm cô phình phình, cô cắn kẹo, phát ra tiếng răng rắc giòn vang. Khóe miệng cô dính chút
đường, nhai xong hồ lô ngào đường, cô vươn đầu lưỡi liếm một liếm, lại
cắn viên tiếp theo.

Sao lại ngoan như vậy chứ.

Hứa Trích Tinh ăn được một nửa, mới phát hiện idol đang chống đầu ngắm cô.

Cô hơi ngượng ngùng, thân người xoay sang một bên, chỉ chừa cho anh một cái má phồng phồng.

Sầm Phong không tiếng động cười rộ lên.


Chờ cô ăn xong hồ lô ngào đường, anh liền phải tiếp tục trở về quay chương trình.

Hứa Trích Tinh đang mang mặt nạ của mình lên lần nữa, mới phát hiện trên
mặt nạ vẽ một hình trái tim. Cô hơi vui vẻ hỏi anh: “Anh ơi, anh đánh
dấu cho em đấy ạ?”

Sầm Phong rũ mắt xử lý tay áo rộng, thản nhiên nói: “Ừa, chứng minh em đã thuộc về anh.”

Hứa Trích Tinh cảm thấy lời này có chút kì lạ, nhưng còn chưa kịp suy xét cẩn thận, đã nghe idol hỏi: “Chừng nào em đi?”

Cô ngoan ngoãn trả lời: “Quay xong part đêm nay là em đi ạ.” Cô nghĩ đến
cái gì, lại thần bí nói: “Anh ơi, muốn em chỉ chỗ Trần A Kiều đang trốn ở đâu cho anh không?”

Sầm Phong bị giọng điệu như ăn trộm của cô chọc cười, ngón tay ấn lên trán cô một chút: “Không cần.”

Hứa Trích Tinh dẩu miệng: “Được rồi.” Cô trân trọng sờ sờ mặt nạ được idol
vẽ trái tim, sau đó lại đeo lên, giơ nắm tay nhỏ với anh: “Anh ơi cố
lên!”

Từ khách điếm đi xuống, thầy quay
phim rốt cuộc thấy Sầm Phong, vội vàng cầm giá máy chạy tới. Hứa Trích
Tinh đã lẫn vào trong đám đông. Bộ trang phục diễn to rộng có chút chói
mắt trên người cô, hiện ra dáng người mảnh khảnh bên dưới. Cô tung tăng
nhảy nhót, bóng dáng trông có vẻ rất vui.

Cách đó không xa truyền đến giọng thở hổn hển của Thi Nhiên: “Anh Phong, anh tìm được mấy người đeo mặt nạ rồi ạ? Em bắt được mười người, chẳng có
ai là cổ hết, trời đậu, thế này phải tìm đến khi nào chứ!”

Buổi quay đêm lại tiếp tục.

Trong lúc đó ID group lại kích hoạt mấy cái nhiệm vụ nhỏ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được manh mối nơi Trần A Kiều đang lẩn trốn. Phải quay đến hơn
12 giờ đêm, bọn họ mới vây được Trần A Kiều trong sân sau của xưởng
nhuộm.

Thi Nhiên vô cùng đau đớn mà nói:
“Hoàng Hậu nương nương, người đào địa đạo đấy ạ? Có phải người muốn
chúng tôi đưa người về lại vương cung không thế?”

Trần A Kiều cười ngượng nghịu nhưng vẫn nhã nhặn.

ID group bắt được manh mối nơi giấu đá năng lượng, buổi ghi hình đêm nay
đến đây là kết thúc. Tổ tiết mục sắp xếp cho các cậu mấy gian khách điếm để nghỉ ngơi. Sầm Phong trở về tắm rửa thay quần áo, khi tới trại của
nhân viên, Hứa Trích Tinh đã đi rồi.


Vưu
Đào đưa cho anh một hộp trái cây bọc màng nhựa, bên trong có bảy tám
loại trái cây, đã được cắt và bày biện gọn gàng cạnh nhau. Bởi vì vẫn
luôn đặt ở trong thùng lạnh xách tay, trái cây còn rất tươi, trên lớp
màng bọc đọng một ít giọt nước.

Vưu Đào nói: “Trích Tinh để lại cho em đấy.”

Anh duỗi tay nhận lấy, kín đáo cười một cái.

Sáng hôm sau, ID group sửa soạn xong hành lý, tiếp tục hành trình vượt thời
gian của họ. Lần này bọn họ xuyên không đến Tam Quốc, còn thể nghiệm tư
vị cưỡi ngựa mặc áo giáp. Chu Minh Dục kì trước không xuất hiện lần này
lại có mặt. Cậu chàng đóng vai Trương Phi, còn lôi kéo ID group cùng kết nghĩa vườn đào với cậu ta.

Cuối cùng
show nhóm không cần quay đến tận 20 ngày, có lẽ vì mấy ông tướng này rất hay tìm được lỗ hổng để lách luật. Có một số nhiệm vụ cốt truyện đành
phải chuyển lên trước, đến ngày thứ 17, bọn họ đã về tới hiện đại, chính thức kết thúc lần ghi hình gameshow này.

Đây hẳn là chương trình mệt nhất bọn họ từng quay kể từ khi debut tới nay.
Đổi cảnh liên tục, vắt chân lên cổ chạy liên tục, làm nhiệm vụ theo cốt
truyện liên miên, hơn nửa tháng này chưa sờ vào di động một lần, quả
thật có cảm giác bị ngăn kết nối với thế giới thực.

Đoàn người mệt mỏi bước lên máy bay về thành phố B.

Công ty vẫn rất có tình người, cho các cậu được thả phanh ba ngày. Ba ngày
này ID group cơ bản đều trong trạng thái ăn ngủ ngủ ăn. Kỳ nghỉ ba ngày
kết thúc, họ chính thức tiến vào luyện tập biểu diễn cho đêm giao thừa.

Sầm Phong vốn dĩ nên chọn biểu diễn solo trong đài truyền hình đứng đầu,
nhưng anh từ bỏ cơ hội lần này để lựa chọn cùng nhóm lên một kênh truyền hình có độ hot thấp hơn. Độ nổi tiếng của anh còn nhiều hơn tám cậu kia cộng lại, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều rất cảm động.

Lần này sân khấu giao thừa bọn họ vẫn biểu diễn tác phẩm tiêu biểu 《 Hướng dương 》, tập mãi thành quen, lúc tập cũng chẳng tốn bao nhiêu công. Sầm Phong
dành càng nhiều thời gian để làm công tác tuyên truyền trước khi ra mắt
album.

Sau khi TV thông báo khách mời đêm giao thừa, fans liền bắt đầu tranh vé.

Ban đầu Club Phong Tranh đều cho rằng idol sẽ đi đài đứng đầu. Đài đứng đầu mỗi năm đều toàn là lưu lượng, vé rất khó tranh, các cô đã chuẩn bị
xong xuôi để đánh một trận ác liệt. Kết quả công bố xong mới phát hiện,
hóa ra lại là kênh truyền hình truyền thống lâu đời à?

Thật ra kênh lâu đời cũng chẳng sao, vé còn dễ tranh hơn, chỉ là…… các lưu
lượng khác đều đi đài đứng đầu, idol nhà mình không được mời, vẫn thấy
hơi hụt hẫng.

Club Phong Tranh không chỉ có nghi hoặc: Chẳng lẽ chúng mình không xứng đáng lên đài đứng đầu sao?!

Fan lão thành trên Super Topic: 【 lên đài đứng đầu cái nỗi gì, lên sân khấu là tốt rồi 】

Phong Tranh:…………


Nói rất có đạo lý!

Không khí hụt hẫng hóa thành hư không, mọi người vui vui vẻ vẻ đi tranh vé.

Đang lúc ID group tập luyện cho sân khấu đêm giao thừa, Official weibo của Thần Tinh cũng tuyên bố album đầu tay 《It’s Me》 của Sầm Phong sẽ phát hành lúc 10h sáng ngày mùng 1 tháng 1.

Một năm mới, một ngày mới, một bắt đầu mới, It’s Me.

Một tôi mới.

Từ lúc debut đến giờ, thật ra Sầm Phong vẫn luôn có cảm giác như trong
mộng, không chân thật. Tất cả tới quá dễ dàng, danh tiếng, nhiệt độ, địa vị, tài nguyên.

Có đôi khi thức giấc
giữa đêm, anh đều hoài nghi đây có phải là mộng không. Tỉnh mộng rồi,
anh lại trở về vũng bùn ăn thịt người kia, mặc cho anh giãy giụa thế nào cũng không thể trèo ra.

Mãi đến giờ phút này.

Biểu diễn xong sân khấu giao thừa, khi họ đi xuống sân khấu trong tiếng reo
hò của người hâm mộ thì còn chưa đầy 2 tiếng nữa sẽ tới 12 giờ. ID group nói muốn đi ăn lẩu chúc mừng giao thừa.

Cửa sổ của nhà hàng lẩu đối diện với đồng hồ trên tòa nhà cao tầng.

Gần đến 12 giờ, mọi người đều cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, nhìn cái đồng hồ rất lớn kia bắt đầu đếm ngược.

ID group trước sau như một ồn ào nhốn nháo, giọng nói theo gió đêm bay đi
rất xa: “Mười, chín, tám, bảy…… Ba, hai, một! In Dream! Năm mới vui vẻ!
Tiền đồ vô lượng! Cụng ly!”

Nơi nơi đều truyền đến những tiếng hoan hô.

Lần đầu tiên anh trải qua giao thừa với nhiều người như vậy.

Di động trong túi rung lên.

Anh cảm nhận được là ai đó, lấy ra nhìn thử, quả nhiên là Hứa Trích Tinh gọi tới.

Anh cười một cái, trả lời điện thoại: “Alo?”

Giọng nói háo hức của thiếu nữ vang lên trong ống nghe: “Anh ơi, anh nhìn xuống đi!”

Nhìn xuống?

Tiệm lẩu ở lầu ba, dưới lầu chính là bãi đỗ xe.

Sầm Phong đẩy đám ID group đang chen chúc ở cửa sổ sang một bên, nghiêng người nhìn xuống.

Trên bãi đất trống ở phía dưới, ngọn nến thắp thành một hình trái tim thật
lớn, bên trong trái tim có một chữ ‘Phong’. Thiếu nữ mặc váy đỏ, đứng ở
đầu chữ ‘Phong’.

Hình bóng nho nhỏ ngửa đầu vẫy tay với anh, anh nghe thấy cô vui vẻ hô to: “Anh ơi, năm mới vui vẻ, em yêu anh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.