Đọc truyện Show Ân Ái Đều Phải Chết – Chương 49: Tôi chính là muốn nắm bắt tất cả cơ hội để ca ngợi chồng mình!
Lầu 8270 (lâu chủ trả lời): Cảm giác tạm biệt thân phận xử nam rất tốt, lúc mới bắt đầu thì cũng đau nhưng sau đó thực cmn sướng. Tôi phát hiện mình đặc biệt thích hợp để làm một bé gei, nằm dưới cũng không có chướng ngại tâm lý gì, thậm chí còn cảm thấy phi thường kích thích, chẳng lẽ tôi quả thực là một tiểu thụ trời sinh à!?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái thốn của loại hoạt động này chính là không thể ăn cay trong hai ngày kế tiếp, bằng không sẽ nhức nhối đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời, ầy ầy, ngoại trừ tiểu thụ ra chỉ sợ méo có ai thấu hiểu được đâu…
Chúng tôi ở lại khách sạn hưởng thụ những ngày cuối tuần, cơ bản chỉ có chịch chịch và chịch, vì thế cho nên có muốn báo cáo với các thím một chút tình hình cũng là lực bất tòng tâm, thôi thì các thím cứ tưởng tượng ra hai nam nhân vật chính trong phim xxx vậy. Trong những ngày này, tôi sâu sắc phát hiện phó bang chủ là một tên cầm thú khoác một lớp da người rất rất dày, bình thường anh ấy đặc biệt ôn nhu, đặc biệt ga lăng lịch sự, lạnh lùng đến lãnh đạm với những người không quen, thế nhưng vừa mới lên giường đã hoàn toàn thay đổi. Đêm đầu tiên anh còn kiềm chế, đến ngày thứ hai đã lập tức hiện nguyên hình rồi, đậu má, mấy cái lời nói thô tục phun ra từ miệng anh ấy khiến cho tôi nảy sinh xúc động chỉ muốn nhét ngay cả giẻ vào mồm anh!
Phó bang chủ lại còn bảo tôi gọi anh ấy là “ba ba”!
Hiển nhiên là tôi sống chết không chịu rồi!
Tôi: “Em gọi không được, khủng khiếp quá đi.”
Anh ấy: “Chẳng phải bình thường em rất thích gọi thế à?”
Tôi: “Anh cũng biết đấy là “bình thường” còn gì nữa, bình thường và bây giờ làm sao có thể giống nhau?”
Anh ấy: “Vậy gọi “chú”.”
Tôi: “Gọi “chú” độ nhục cũng quá cao, anh không thể bình thường một chút được à?”
Anh ấy: “Thế thì gọi “anh hai”, anh lớn hơn em năm tuổi, vốn cũng có thể tính là anh mà.”
Tôi: “…”
Anh ấy: “Nói “anh hai dùng sức chọt chết em”.”
Tôi nhanh trí nói: “Gọi “người anh em” đi, cũng na ná như “anh hai” vậy.”
Anh ấy: “…”
Tôi hắng giọng một cái: “Người anh em, mạnh hơn một tí nữa nào.”
Sau đó anh ấy không nói thêm gì nữa, chuyên chú thể nghiệm cảm giác khi nhìn tôi khóc lóc cầu xin tha thứ…
Vì sợ được nổi tiếng cho nên tôi chỉ nói đến đây thôi.
Chiều chủ nhật anh ấy lại lên máy bay, lần tiễn đưa này biểu hiện của tôi tốt hơn lần trước rất nhiều, không khóc đến nổ bong bóng mũi nữa, trái lại còn cực kỳ kiên cường mạnh mẽ.
Chúng tôi hứa hẹn với nhau, nửa tháng sau anh ấy lại đến thăm tôi lần nữa.
Trong nửa tháng sắp tới tôi sẽ mang dấu răng trên mông mà vò võ một mình, đậu mớ, thật là hư không tịch mịch.
——————————————-
Lầu 8277:Không biết các thím có phát hiện ra không, sau khi lâu chủ bị xxx xong thì “đậu má” đã biến thành “đậu mớ” …
——————————————-
Lầu 8283: Ha ha ha ha~ dấu răng trên mông cái quỷ gì! Mị cảm thấy hiện tại lâu chủ phải mua một cái cờ hym siêu bự chạy bằng điện ấy! Còn nữa, kể từ lần đầu thấy lâu chủ bỉ ổi gọi phó bang chủ một tiếng “ba ba” mị đã biết sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này mà~ ha ha ha!
——————————————-
Lầu 8558 (lâu chủ trả lời): Lại là một tuần nữa qua đi, thứ sáu anh ấy đã cho tôi một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn, hiện tại nhớ tới tôi còn cảm thấy kích động đến bốc cháy bùng bùng, chỉ muốn lớn tiếng mà kể ra tất cả!
Vốn dĩ chúng tôi đã hẹn nửa tháng sẽ gặp nhau một lần, tối thứ sáu anh ấy tới, chiều chủ nhật sẽ rời đi, cho nên thứ sáu vừa rồi tôi đương nhiên không thể gặp anh ấy.
Buổi trưa hôm ấy, tôi ngồi trong phòng ăn cơm và gọi video với anh ấy, cơm là do anh ấy đặt nhà hàng mang tới cho tôi, đồng thời cũng tự gọi cho mình một phần giống hệt ở cửa hàng chi nhánh tại khu vực bên đó.
Anh ấy cố ý làm như vậy là để tạo cho chúng tôi ảo giác như đang dùng bữa với nhau.
Có phải người đàn ông của tôi rất lãng mạn hay không hả? Chuẩn cmnr chứ còn gì nữa!
Tôi ăn cơm với tốc độ rất nhanh, chỉ mấy phút đồng hồ đã xong hết cả rồi. Thời điểm ăn xong tôi liền mở cửa sổ video tới cỡ lớn nhất, vô cùng chuyên chú mà thưởng thức gương mặt đẹp trai lai láng của anh. Bộ dáng ăn uống của anh phi thường tao nhã, một miếng cơm lại một miếng thức ăn, cứ thế chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt, sống lưng dựng thẳng, bả vai cân bằng, khóe miệng dính dầu mỡ là lập tức dùng giấy ăn lau sạch, ngay cả ngón tay cầm đũa cũng đẹp hơn người khác cả vạn lần!
Thật sự muốn mạng của tôi mà!
Tôi dán mặt mình lên màn hình máy tính cọ qua cọ lại trong chốc lát, lại làm động tác hôn lên gương mặt của anh, lấy điện thoại ra điều chỉnh chế độ tự sướng sau đó lại xoay người ghé mặt vào màn hình, làm bộ như đang sóng vai ngồi bên anh ấy, chụp một kiểu rồi gửi qua: “Cưỡng chế chụp ảnh chung.”
Ở trong màn hình, tôi thấy anh quay đầu nhìn sang di động, hạ mắt nở một nụ cười, kế tiếp ngẩng lên nhìn thẳng vào camera máy tính, mỉm cười một cái thật tươi.
Tôi hôn gió với camera, nói: “Em nhớ anh muốn chết.”
Anh ấy: “Anh cũng vậy.”
Tôi đứng lên vén áo để lộ phần thắt lưng ra trước camera, hỏi: “Nhớ đến hao gầy, anh xem có phải rất gầy rồi không?”
Anh ấy: “Nhìn thắt lưng thì làm sao biết được, quần cởi để anh kiểm tra một chút đi nào.”
Tôi phớt lờ đề nghị của anh, ngồi lại trước màn hình máy tính tiếp tục dùng ánh mắt mê trai mà nhìn anh ấy.
Một lát sau, đột nhiên phó bang chủ nói: “Gầy thật, cằm em đã nhọn hơn so với trước đây.”
Tôi không để tâm tới mấy lời này, phát hiện đã sắp đến giờ lên lớp liền vội vàng tạm biệt anh rồi tắt video, thế nhưng tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay đêm hôm ấy anh đã bay đến chỗ tôi.
——————————————-
Lầu 8567: Chuyện bất ngờ nhất và hạnh phúc nhất khi yêu xa chính là người yêu đột nhiên xuất ngay trước mặt đó! Phó bang chủ quá hoàn cmn hảo rồi!
——————————————-
Lầu 8574:Lâu chủ quả thực rất có mưu đồ, còn cố tình để lộ thắt lưng cho người ta nhìn nữa, hừ hừ.
——————————————-
Lầu 8609 (lâu chủ trả lời): Hôm ấy, trước khi xuất phát phó bang chủ không hề nói cho tôi biết, cho nên tôi hoàn toàn không có chuẩn bị, cứ đi học, đi ăn rồi nhắn tin cho anh ấy như thường lệ. Thế nhưng, anh ấy không trả lời, ban đầu tôi cho rằng anh đang bận vì thế cũng không làm phiền nữa, về phòng tắm rửa lên giường đọc sách, lát sau mới gọi điện cho anh, song anh ấy lại tắt máy, tôi chẳng biết làm thế nào chỉ đành tiếp tục đọc sách mà thôi. Kết quả, mãi cho đến lúc ký túc xá tắt đèn, anh ấy vẫn không hề liên lạc lại với tôi.
Bởi vì bất an cho nên tôi lại gọi điện thoại, lúc này đầu dây bên kia đã có tín hiệu, nhưng anh vẫn không hề nghe máy.
Trong lúc nhất thời tôi liền ảo tưởng ra cả trăm loại khả năng, tự dọa bản thân toát đầy mồ hôi lạnh. Tôi nhảy xuống giường mặc thêm áo khoác, song lại không biết nên đi đâu làm gì, chỉ có thể mang theo vẻ mặt mịt mở cửa, khiến cho mấy thằng bạn đi đánh răng rửa mặt về bị doạ một trận hoảng hồn.
Đúng vào lúc ấy, phó bang chủ gọi điện thoại tới, tôi vội vàng bắt máy, dùng giọng điệu không tốt lắm hỏi: “Tại sao em gọi anh không nghe?”
Anh ấy thở hổn hển giống như vừa mới trải qua một hồi vận động kịch liệt, trả lời: “Muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ.”
Tôi: “Cái gì?”
Phó bang chủ: “Nhìn xuống dưới lầu đi.”
Tôi nhanh chóng chạy vọt tới bên cửa sổ, vừa mở cửa nhìn ra đã anh ấy đang đứng ở dưới lầu cầm di động vẫy tay về phía tôi.
Ánh sáng của đèn đường vương trên gương mặt anh, ấm áp mà xán lạn, chiếu rọi từng đường nét đến thực rõ ràng. Anh ấy mang theo một cái cặp laptop, tay đi găng đen, thời tiết cuối tháng ba đã không còn quá lạnh thế nhưng vạt áo khoác của anh ấy vẫn bị gió thổi tung bay lật phật. Phía sau cột đèn có trồng một dãy hoa xuân đang thời kỳ nở rộ, huy hoàng rực rỡ vô cùng. Một vài cành hoa đong đưa theo gió mà ẩn ẩn hiện hiện làm nền cho bóng dáng của anh, tóc anh bị thổi có hơi tán loạn, song khóe miệng thì lại cong lên thành một nụ cười đặc biệt đẹp trai. Cảnh tượng trước mắt đẹp đến nỗi khiến tôi có cảm giác suốt cuộc đời cũng chẳng thể nào quên được.
Thật đấy, đánh chết cũng chẳng quên được đâu, tôi đã ghi tạc nó vào trong óc mình rồi.
Kế tiếp tôi chợt nghe thấy tiếng anh vang lên trong điện thoại: “Máy bay bị trễ, nếu không đã đến từ mấy tiếng trước rồi.”
Tôi cố gắng bình tĩnh, song lại không cách nào tỉnh táo lại được, chỉ biết điên cuồng mà nói với anh: “Em yêu anh chết mất, đậu má! Em gả cho anh ngay và luôn có được không!”
Trong nháy mắt, phòng ký túc của tôi lặng ngắt như tờ!
Anh ấy cười cười, nói: “Không phải đã sớm gả cho anh rồi à?”
Tôi nhanh chóng sửa miệng: “Đúng, đúng, đã sớm gả cho anh rồi, đời này kiếp này em liền trông cậy vào anh.”
Anh ấy kích động mấp máy môi một chút sau đó mới nói: “Bảo bối đi ngủ đi, ký túc xá đóng cửa rồi, sáng ngày mai gặp.”
Tôi lại hỏi: “Giờ này cổng trường cũng đóng rồi mà, anh vào kiểu gì được?”
Phó bang chủ hồn nhiên tươi cười như một thiếu niên mười mấy tuổi, ánh mắt phát sáng mà trả lời tôi: “Trèo tường.”
Tôi sai rồi, ban nãy tôi tưởng mình đã yêu anh đến mức tối đa, không ngờ hiện tại vẫn còn có thể yêu thêm một chút nữa!
Tôi cầm chặt điện thoại trong tay nhảy khỏi chỗ cửa sổ, dưới tất cả những ánh mắt sắc bén đang không ngừng bắn phá của mấy thằng bạn cùng phòng, tôi nhanh chóng thay quần áo, rồi dùng màn hình điện thoại làm gương mà vuốt vuốt tóc.
Lúc bấy giờ một thằng bạn cùng phòng với tôi rốt cuộc mở miệng: “XX, lần đầu gặp mày sau khi nhập học tao đã biết mày là gei.”
Mấy thằng khác cũng sôi nổi phụ họa theo, nói XX vừa thấy đã biết là gei trong các loại gei rồi, bọn nó đã nhìn thấu từ lâu cho nên hiện tại tuyệt đối không hề kinh ngạc.
Tôi: “Lạy các bố, con mới cong một tháng trước thôi.”
Dứt lời, tôi mạnh mẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị trèo xuống dưới.
Phó bang chủ nhìn thấy thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chạy tới chỗ tôi.
Tôi ngựa quen đường cũ mà vịn lên bờ tường, vững vàng trèo xuống, đứng bên cạnh khung cửa sổ dưới lầu một rồi cho anh một cú bổ nhào từ phía đằng sau.
Anh bị tôi đụng thì loạng choạng hai bước, còn tôi lập tức chiếm thế chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh ngẩng đầu dùng sức mà hôn, vừa hôn vừa gặm, giống như khát khao suốt tám trăm năm rồi. Những khóm hoa đón xuân dưới lầu ký túc bủa vây lấy chúng tôi, mấy thằng cờ hó xem náo nhiệt ở trên phòng ngủ thì thò đầu ra cửa sổ huýt sáo như là cổ vũ.
Mọi thứ tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tôi nói với phó bang chủ: “Học kỳ đầu khi mới lên đại học, trường không cho sinh viên mới lắp máy tính, em thường xuyên trèo tường ra ngoài chơi như vậy đấy.”
Anh ấy gật gật đầu: “Em đã kể với anh rồi.”
Tôi cảm thấy thú vị cực kỳ: “Kỳ thực khi đó em trèo tường mò ra tiệm net cũng là vì muốn chơi game cùng với anh.”
Tôi nhớ lúc ấy tôi tích lũy được hai mươi vạn linh thạch, nóng đầu liền tạo một cái bang hội, bởi vì chơi thân với anh nhất nên lập tức hỏi anh có muốn làm phó bang chủ hay không. Anh ấy đồng ý rất nhanh, thậm chí còn bơm đầy kho tài chính bang hội ngay trong nháy mắt.
Hành động này của anh khiến tôi cảm động đến thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự rồi, sau anh lại nói số linh thạch ấy tương đương với tiền lương một tuần của anh, vì để biểu đạt thành ý cho nên mới nộp vào bang hội…
Hồi tưởng chấm dứt tôi liền nói: “Hiện tại em nhảy từ lầu hai xuống cũng là vì anh, chẳng qua lần này là gặp người thực làm việc thực.”
Khi đó tôi 18, anh ấy 23.
Bây giờ tôi 21, còn anh 26.
Trong bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi.
Kế đó, chúng tôi trèo qua rào chắn ở đằng sau sân thể dục để ra ngoài, còn về những chuyện kế tiếp nữa, chính là không thể miêu tả thành lời được…
Ngày hôm sau có một tiết học gộp giảng đường, anh ấy đi học cùng tôi, còn giúp tôi ghi chép. Chữ của anh rất đẹp, đơn giản mà khí thế, nét nào nét nấy đoan chính rõ ràng, cũng giống như con người của anh vậy… Hê hê, đúng thế, tôi chính là muốn nắm bắt tất cả cơ hội để ca ngợi chồng mình!
Tóm lại, phi thường phi thường hạnh phúc.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi một bước come out nữa.
——————————————–
Lầu 8615: Aaaaaaaaa~~~ Nhất định phải come out thuận lợi đấy! Lâu chủ định khi nào thì nói với người nhà? Kỳ thực nếu ba mẹ chưa phát hiện thì trước mắt đừng nên kích động nha!
——————————————–
Lầu 8620:Trèo tường này này nọ nọ, thực là siêu lãng mạn nhaaaaaaa…