Đọc truyện Show Ân Ái Đều Phải Chết – Chương 36: Một phát dẫn theo sáu trợ thủ
Lầu 5615 (lâu chủ trả lời): Sau khi bắt đầu dùng bữa, phó bang chủ luôn chiếu cố tôi, lúc thì giúp tôi lấy giấy ăn, lúc thì giúp tôi rót nước uống, lúc lại giúp tôi vớt đồ ở trong nồi, mà đều vớt những món tôi thích ăn cả: dạ dày, chân vịt rút xương, tiết vịt, và cả nấm kim châm.
Tôi vừa vục mặt vào ăn vừa khách khí nói với anh ta: “Anh ăn của anh đi, tôi tự gắp được.”
Phó bang chủ cười cười rồi đáp lại một lời chẳng liên quan tới câu nói của tôi: “Cho đến tận bây giờ em mới chỉ liếc mắt nhìn anh một cái.”
Nghe thế, tôi đành phải bớt chút thời gian ngẩng đầu, dùng ánh mắt chứa đựng tình cảm bè bạn đơn thuần, dối trá mà phản bác: “Đâu, có nhìn vài lần rồi, anh không để ý thôi.”
Bề ngoài của phó bang chủ rất phù hợp với tính cách, gương mặt tương đối góc cạnh, môi mỏng, mũi cao và thẳng, nhìn tổng thể liền cho người ta cảm giác lạnh như băng, dáng người cũng ngon như trong ảnh chụp, cách một lớp áo mỏng có thể nhìn thấy cơ ngực mơ hồ ẩn hiện bên trong. Phát hiện ánh mắt của tôi, anh ta cũng dịch chuyển tầm nhìn xuống phần ngực của tôi, sau đó trưng ra vẻ mặt cười mà như không cười. Tôi bị biểu tình này của anh ta làm nảy sinh một loại xúc động muốn giơ tay che ngực… May mắn, tôi còn nhịn được.
Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy phó bang chủ ấy mà, có mùi của gei trong các loại gei nha.
Vào lúc tôi xấu hổ đối diện với phó bang chủ, một em gái ngồi bên tay phải đột nhiên chọt chọt vào tay tôi, hỏi: “Bang chủ, anh thích ăn cay như thế mà da vẫn đẹp nhỉ, bình thường có chăm sóc cái gì không?”
Tôi dối trá trả lời: “Không, bẩm sinh đấy.”
Tất nhiên chuyện hai ngày đắp hết một túi mặt nạ tôi sẽ không nói ra đâuuuuuuuuuu.
Em gái lộ ra vẻ mặt sùng bái, giương đôi mắt sáng rực nhìn tôi, lại nói: “Hâm mộ anh quá, da vừa trắng vừa mịn, ăn cay thế này mà không nổi mụn.”
Tôi có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn, da em cũng đẹp mà.”
“Cảm giác mặt anh sờ rất thích ấy.” Cô bé tiếp tục nói, “Có thể sờ sờ một chút được hơmmmmmm?”
Tôi cảm thấy không thể cự tuyệt yêu cầu của một em gái đáng yêu như vậy, vì thế lập tức gật đầu: “Được chứ.”
Lời này vừa dứt, phó bang chủ ngồi bên trái tôi liền vươn tay sờ mặt tôi một phát!
Anh ta sờ xong, em gái bên cạnh liền làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vội vã cúi đầu ăn uống.
Tôi sợ ngây người mất mấy giây đồng hồ, sau mới ý thức được, chủ ngữ của cái câu mà cô bé vừa mới hỏi, rất có thể là… phó bang chủ…
Kế đó, Phó bang chủ phi thường nguy hiểm mà đánh giá một câu: “Rất mịn.”
Mặt tôi, trong nháy mắt đã nóng bừng như bị sát ớt.
Em gái ngồi bên phải tôi vớt một muôi đầy thịt, sau đó thần thần bí bí mà nháy mắt với phó bang chủ.
Tôi: “…”
Bất chợt tôi cảm thấy hoài nghi, hình như bảy người này là đặc biệt lập tổ đội để lừa tôi vậy.
————————————-
Lầu 5623: Lâu chủ, thím hoài nghi quá muộn! Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị rồi mới đến, không chỉ đơn thương độc mã tung đòn sát thủ mà còn dẫn theo sáu trợ thủ bên mình. Thím trốn không thoát được âuuuuuuuuu!
————————————-
Lầu 5631: Đúng là rất mịn.
————————————-
Lầu 5669 (lâu chủ trả lời):Tiếp tục, tóm lại bữa cơm tối nay tôi ăn phi thường không thuận lợi, cũng có thể là vì quá khẩn trương cho nên liên tục bán rẻ mặt mũi của mình.
Tỷ như, vào lúc ăn nấm kim châm, tôi bị hắt xì một cái vô cùng vang dội, không cẩn thận khiến cho một sợi nấm dính đầy màu đỏ của ớt phun ra từ lỗ mũi, may mắn lúc ấy tôi có dùng khăn tay bịt cả mũi lẫn miệng cho nên không bị những người khác phát hiện ra. Nhưng mà lỗ mũi cay thấy má, đến giờ vẫn còn cảm giác ran rát đây này…
Hay là, thời điểm tôi đi vào toilet giữa bữa ăn, sàn nhà vừa mới được lau nên đặc biệt ẩm ướt, tôi vừa đi đến bồn tiểu tiện thì bị trượt chân, thân thể ụp về phía trước, vô tình xô một chú đang đứng phun nước ở bồn tiểu thứ hai sang thẳng chỗ cái bồn thứ ba. May mắn ông chú ấy không quen biết tôi…
Lại ví dụ như, khi thả đồ ăn vào nồi, tôi muốn bảo phó bang chủ hỗ trợ đem đĩa thịt dê bên phía anh ta đổ vào, nhưng mà trầm ngâm nhìn nửa bên mặt của đối phương rồi đấu tranh tâm lý mất mười mấy giây đồng hồ, tôi mới quyết định há miệng thì bỗng một dòng nước miếng chảy xuống rớt thẳng xuống quần tôi. May mà phó bang chủ không phát hiện, nếu không còn tưởng tôi bị sắc đẹp của anh ta làm cho mê mẩn đến chảy cả dãi ra…
Thực ra tôi cũng cảm thấy kỳ lạ lắm, bình thường tôi không phải người ngu xuẩn như vậy đâu, quả thật tôi rất hoài nghi, có phải phó bang chủ có khả năng phát sóng điện từ gây ngốc hay không chứ. Cái loại sóng có thể khiến cho toàn bộ động vật và con người ở quanh anh ta trong phạm vi một mét, liền tụt giảm số thông minh xuống cả trăm điểm ấy.
Nhưng mà, rất may những sự tích kể trên chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết, các thím tuy biết nhưng lại không biết tôi, ha ha ha cho nên xem như là không biết.
Có thể phun ra mất chuyện ngu xuẩn của mình, trong lòng nhẹ nhàng thoải mái làm sao nà~~~ ha ha ha ha ha!
————————————-
Lầu 5676: Lâu chủ, thím chính là nhìn phó bang chủ đến chảy nước miếng, đừng có mà lấp liếm nữa!
————————————-
Lầu 5683: Phụt… Không phải mị cố ý dọa lâu chủ đâu, chẳng qua là tùy tiện suy nghĩ một chút thôi… Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ phó bang chủ đã biết những sự tích chỉ có trời biết, đất biết, lâu chủ biết kể trong topic này… Quả thực càng nghĩ càng buồn cười ha ha ha ha.
————————————-
Lầu 5690: Em thật sự rất đáng yêu.
————————————-
Lầu 5721 (lâu chủ trả lời):Là ảo giác của tôi sao, tôi cảm thấy hình như lại có người bắt đầu học theo giọng điệu của phó bang chủ ấy. Đừng quậy nữa, tôi không tin phó bang chủ có khả năng đọc được topic này, đời không có nhiều chuyện trùng hợp vậy đâu, nhưng mà các thím cũng đừng dọa tôi!
Nói tiếp tục… Tôi phải tranh thủ kể hết chuyện hôm nay trước hai giờ sáng, ngày mai còn phải đưa bọn họ đi chơi nữa.
Sau khi ăn lẩu xong, chúng tôi liền gọi hai cái taxi để về khách sạn, bảy người bọn họ nghỉ tại một khách sạn năm sao cao cấp. Ban đầu tôi vốn định tiễn bọn họ xong sẽ tiếp tục ngồi taxi về nhà, nhưng thời điểm xe dừng trước của khách sạn, phó bang chủ lại hỏi tôi có muốn lên phòng anh ta ngồi chơi một chút hay không.
Vì thế tôi một hơi đáp ứng: “Muốn.”
Một là, tôi thực tò mò không biết phòng ngủ của khách sạn năm sao nó như thế nào, hai là, tôi sợ phó bang chủ cô đơn một mình rồi sinh nhàm chán. Ngoài ra, không có ý tứ gì khác nữa…
————————————-
Lầu 5734: Xin lâu chủ đừng giấu đầu hở đuôi nữa, cảm ơn, tường thuật trực tiếp một chút về cảnh trên giường đi.
————————————-
Lầu 5742 (lâu chủ trả lời):@Lầu trên nào đó, không có cảnh trên giường nhé…
Sau khi xuống xe, tôi liền đi cùng bảy người bọn họ vào trong khách sạn, nhóm em gái chia ra ngủ ở ba phòng, phó bang chủ một mình một phòng. Tuy rằng tôi vẫn có chút khẩn trương không rõ nguyên nhân, nhưng đã không nghiêm trọng như lúc dùng bữa nữa, ít nhất thời điểm sóng vai đi bên cạnh anh ta, tôi không thấy luống cuống tay chân.
Phó bang chủ và sáu em gái còn lại không phải ở cùng một tầng, cho nên sau khi mấy cô bé ra khỏi thang máy, bên trong chỉ còn lại tôi và phó bang chủ. Tôi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn mặt gương trên trần thang máy, phó bang chủ thì cười một tiếng, lùi về đứng cạnh bên tôi, cũng ngẩng đầu nhìn gương. Trong khoảnh khắc, ánh mắt chúng tôi liền va chạm vào nhau.
Lúc này, phó bang chủ quay đầu nhìn tôi, nói: “Nói cho em một bí mật.”
Tôi: “Bí mật gì?”
Phó bang chủ ngoắc ngoắc ngón trỏ với tôi, lại nói: “Ghé tai lại đây.”
Tôi có chút mơ hồ không rõ, bởi vì trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, muốn nói cái gì thì cứ trực tiếp nói thôi, thần thần bí bí làm chi. Tuy vậy, tôi vẫn ghé tai tới sát miệng phó bang chủ.
Ngay sau đó anh ta dán môi lên lỗ tai tôi, cực kỳ trầm thấp mà gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Tôi lập tức giật mình, che tai rụt cổ, lắp ba lắp bắp kêu lên: “Đậu má, anh, anh, anh, anh làm gì đấy?”
Phó bang chủ còn chưa kịp trả lời thang máy đã báo tới nơi, vì thế anh ta liền làm như chẳng có chuyện gì mà bước ra ngoài. Tôi một lòng nặng trĩu tâm sự đi theo ở phía sau, khi đi tới cửa, phó bang chủ lại vô cùng tự nhiên xoay người vỗ mông tôi một cái, trêu chọc hỏi: “Bảo bối có mặc tã không?”
Tôi bị anh ta chọc đến một câu cũng không thốt nổi thành lời, chỉ biết mặt đỏ tai hồng mà ôm mông lùi về phía sau hai bước: “…”
Đúng vậy, tôi chỉ mạnh miệng ở trên mạng mà thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, ra ngoài đời thực chính là vô cùng vô cùng hay lúng túng!
Mà, phó bang chủ, sao anh có thể tự nhiên vỗ mông người khác như thế được nhaaaaaaaaaaaaaaa!?
————————————-
Lầu 5758: Ha ha ha. Lâu chủ đừng như vậy, năng lực chém gió thần thánh trên mạng đâu rồi? Mau biểu diễn cho phó bang chủ một màn há miệng phun sữa đi chứ!
————————————-
Lầu 5764: Có thể lâu chủ muốn phun sữa bằng cái khác cơ, trời ơi, mị đang nói cái gì vậy nè, che mặt đi trốn đây, ahuhuhu…
————————————-
Lầu 5783 (lâu chủ trả lời):Tôi và phó bang chủ bước vào gian phòng, phòng ở của khách sạn năm sao quả thực đặc biệt xa hoa, giường cũng phi thường mềm mại hơn nữa đặc biệt có tính đàn hồi. Tôi vừa ngồi xuống liền nhịn không được mà nhún nhún vài cái, trong lúc đó, phó bang chủ đứng ở một bên cười cười.
“Anh đi tắm một chút.” Phó bang chủ lấy quần ship và áo ngủ ra khỏi vali.
Tôi thấy anh ta có mang theo máy tính xách tay cho nên dứt khoát nói: “Vậy anh tắm xong chúng ta cùng chơi game nhé? Trên bàn còn có một cái máy tính của khách sạn nữa kia kìa.”
Phó bang chủ trầm mặc một lúc, đáp: “Được.”
Nói xong, anh ta liền đi tắm, tôi ngồi trên giường lớn rảnh rỗi thì nhún nhún nhún vài lần, nhún thỏa thích mới mở máy tính để bàn do khách sạn trang bị sẵn lên. Mạng Internet của khách sạn năm sao đặc biệt nhanh, với tốc độ này hẳn là quá trình download bộ cài game sẽ sớm hoàn tất. Vì thế tôi mở web down game về, biếng nhác duỗi người, cực kỳ vô tình mà đảo mắt qua phòng tắm. Sau đó, tôi phát hiện một chuyện phi thường phi thường kinh dị…
— Trên vách tường phòng tắm thế nhưng có một ô cửa sổ thủy tinh cao bằng một con chó đứng! Đã thế lại còn trong suốt!
Vô nghĩa, không trong suốt có thể được gọi là cửa sổ thủy tinh à…
Dù sao thì cái đầu của tôi cũng đang nghiêng về bên ấy, vì thế tôi có thể nhìn rõ mồn một cảnh phó bang chủ trần truồng! Mấy múi cơ bụng tôi đã xem qua vô số lần trong ảnh chụp cùng với khẩu súng vĩ đại ở bên dưới, tất cả tôi đều nhìn không sót một cái gì!
Tôi hoảng sợ, lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Sau khi tự hỏi nửa giây, tôi mới nghĩ, loại phòng tắm cửa sổ thủy tinh này chắc chắn phải có mành rèm linh tinh gì đó, nếu không thì khi hai người ở chung một phòng sẽ xấu hổ biết bao nhiêu. Vì thế cho nên tôi định âm thầm giúp phó bang chủ kéo rèm, tránh trường hợp anh ta nói tôi nhìn lén trong khi tôi căn bản không có biện pháp chứng minh sự trong sạch của mình…
Nghĩ sao làm vậy, tôi rón ra rón rén mò tới trước cái cửa sổ thủy tinh nọ, sờ soạng tìm kiếm xung quanh.
Tìm trong chốc lát, tôi bừng tỉnh phát hiện ra rằng, quả thực có một tấm rèm, thế nhưng nó lại ở bên trong cánh cửa…
Vì thế tôi lại định rón ra rón rén quay về chỗ cũ. Song, ngay tại thời điểm tôi vừa khẽ xoay người, phó bang chủ bỗng nhiên nhẹ nhàng đảo mắt lại đây, vô cùng chuẩn xác mà đón lấy ánh mắt của tôi!
Tôi một lòng muốn kéo rèm giúp anh ta, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tên biến thái rình xem phó bang chủ tắm…