Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương:0Quyển 1 -


Đọc truyện Show Ân Ái Đều Phải Chết – Chương 10Quyển 1 –

Lầu 1512 (lâu chủ trả lời): Buổi tối vui vẻ nhé bà con cô bác, tôi lại đến rồi đây.

Trọng điểm của vụ buôn dưa lê bán dưa chuột hôm nay chính là sự tích S và B tâm sự với NPC.

Ngày hôm qua, một thanh niên nghiêm túc và cơ trí đã nhận ra, bình thường hai người kia đều nói chuyện với NPC vào những lúc mua đồ.

Lần đầu tiên tôi phát hiện chuyện này là một ngày trời trong nắng ấm vô tình bắt gặp S và B đang mua Mạch lạc thạch ở thành chủ.

Thương nhân bán Mạch lạc thạch tên là Lý Nhị Cẩu, có bề ngoài của một thanh niên trẻ tuổi cao gầy, bất kể người chơi có chọt hắn bao nhiêu lần, hắn vĩnh viễn chỉ biết nói một câu — “Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

Mà Vương Thiết Trụ chính là NPC bán vũ khí bên kia ở thành chủ, chẳng biết hắn đã làm gì Lý Nhị Cẩu mà khiến đối phương chấp nhất đến như vậy. Chuyện này vẫn luôn là một điểm mờ mịt trong game.

Lúc ấy, vốn là tôi cũng đang chuẩn bị mua Mạch lạc thạch, nhưng vừa định đi qua liền nhìn thấy một dòng chữ bỗng nhiên phọt lên trên kênh phụ cận, người nói chuyện là B: “Cho tôi năm mươi miếng Mạch lạc thạch thượng phẩm.”

Lý Nhị Cẩu: ” Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

B không vui: “Hay cứ một trăm linh thạch một miếng đi? Tôi mua hàng ở chỗ anh bao nhiêu lần rồi, thế mà chẳng bao giờ có ưu đãi cả.”

Lúc này tôi đã đi tới, lên tiếng chào hỏi với bọn hắn: “B đang nói chuyện với ai vậy?”

B thở phì phì: “Lý Nhị Cẩu đấy, gian thương.”

Không đợi tôi gõ tiếp, S đã xen vào: “Đội trưởng cũng tới mua Mạch lạc thạch à.”

Tôi ngu cả mặt: “Đúng vậy… Sao B lại nói chuyện với NPC?”


S gửi tới một cái mặt cười, lại không có ý định giải thích cho nên tôi không hỏi gì thêm, dù sao hai người bọn hắn luôn chơi rất thực. Vì thế tôi im lặng ấn vào giao dịch với Lý Nhị Cẩu, căn cứ vào đơn giá một trăm linh thạch một miếng Mạch lạc thạch mà mua năm miếng, chuẩn bị đi thăng cấp vũ khí.

Lý Nhị Cẩu: ” Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

Thấy thế, B chẳng đầu chẳng cuối mà phọt ra một câu: “Hắn thích coi tiền như rác đâu liên quan gì tới tôi, chín mươi linh thạch một miếng Mạch lạc thạch, không thể đắt hơn đâu.”

Tôi bình tĩnh mà suy tư trong chốc lát, cảm thấy cái câu “coi tiền như rác” B bảo, hình như đặc biệt giống nói tôi vậy đó…

Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

B: “Chín mươi hai linh thạch một miếng, tôi mặc kệ, ông xem, phẩm chất miếng đá kia của ông cũng không tốt, miếng thì mẻ góc, miếng lại nứt toác ra.”

Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

B: “Ông cứ như vậy, về sau tôi không đến mua hàng của ông nữa.”

Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

B: “Chính vì ông quá nhỏ nhen cho nên Vương Thiết Trụ mới không thích ông đó.”

Tôi: “…” 

Này này! Mày mua đồ mà còn nói chuyện với NPC thì cũng thôi đi, thế nhưng làm trò mặc cả! Ờ, mày mặc cả thì cũng được, ấy vật mà mày còn chọt vào chỗ đau của NPC người ta!

Quá đáng lắm rồi đấy nhé. 

Lúc này, S bắt đầu trấn an B: “Bảo bối, không cần nói nữa, chín mươi lăm thì chín mươi lăm, chồng có cả đống tiền, em muốn xài thế nào mà không được.”


Nhưng B lại nói: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mặc cả cũng là một thú vui anh có biết không.”

Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn Vương Thiết Trụ kia!”

B: “Thôi nhé, chín mươi ba linh thạch một miếng thì tôi mua trăm miếng.”

Tôi nắm chặt năm miếng Mạch lạc thạch đáng thương của mình, lặng lẽ mà bỏ chạy. 

Cách chơi game của thổ hào, tôi thật sự không thể nào hiểu được! 

——————————————

Lầu 1516:Ha ha ha ha~ Nói không chừng câu nói mà những game thủ bình thường vẫn coi là vòng lặp vô nghĩa được nhả ra từ miệng NPC kia chỉ có S và B mới hiểu! Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy vi diệu làm sao! 

——————————————

Lầu 1523: Lâu chủ à, bác mua đắt rồi, lần sau bác cứ thử hỏi NPC xem, chín mươi ba miếng linh thạch đổi lấy một miếng Mạch lạc thạch có được hay không nớ! 

——————————————

Lầu 1530: Cảm giác Vương Thiết Trụ và Lý Nhị Cẩu có một đoạn yêu hận tình thù ngược thân ngược tâm quằn quại… 

——————————————

Lầu 1549 (lâu chủ trả lời): Việc bọn hắn nói chuyện với NPC không chỉ dừng lại ở cảnh giới mua đồ đâu, ngay cả lúc đánh phó bản cũng nói.


Một thời gian trước đây, có một phó bản chúng tôi phải đánh mỗi tuần, BOSS là đại yêu quái nửa người nửa rắn. Hồi ấy, mỗi lần đi đánh phó bản mà tới cửa của BOSS này, B đều sẽ chạy tới nói với hắn: “Hôm nay người đàn ông của tôi vẫn làm T chính, nhẹ tay một chút đi ha.”

BOSS: “Ha ha ha, bọn đạo chích xấu xa, dám đến địa bàn của ta mà diễu võ giương oai!”

B dường như có chút không vui, nhảy lên phần đuôi rắn nhọn hoắt của BOSS, liên tục giẫm giẫm giẫm: “Mi nghe thấy không! Nghe thấy không! Nghe thấy không!”

Chẳng biết vì sao, tôi lại có cảm giác con BOSS kia dường như đang vô cùng đau đớn.

BOSS: “Ha ha ha, bọn đạo chích xấu xa, dám đến địa bàn của ta mà diễu võ giương oai!”

B vừa lòng nhảy xuống đất: “Thế là được rồi, chẳng lẽ ta còn không trị được mi à.”

Toàn đội ngũ im lặng: “…”

Đối với những phó bản khác, hắn cũng chỉ có một kịch bản như thế, bởi vì S luôn là T chính, cho nên trước khi bắt đầu công kích B sẽ uy hiếp BOSS một lần, có đôi khi tôi nhịn không được mà đổ ra một tầng mồ hôi lạnh thay cho đống BOSS kia…

Ngoại trừ những vụ ấy ra, thỉnh thoảng bọn hắn cũng sẽ nói chuyện với vài NPC râu ria nào đó, tỷ như NPC cụ bà ở một thôn ngoại thành chẳng hạn. Cụ bà kia là NPC có kịch bản nhiệm vụ để giúp tân thủ thăng cấp, đại khái nội dung vở kịch chính là: con trai của cụ bà bỗng nhiên mất tích một cách ly kỳ, bảo người chơi nghĩ cách tìm hắn trở về đây giúp. Nhưng mà, khi làm nhiệm vụ người chơi sẽ phát hiện con trai của bà đã bị yêu quái ăn thịt, kế đó người chơi sẽ giết yêu quái, đem di vật của con trai bà trở về đây bàn giao lại, thế là xong nhiệm vụ… Một chuỗi nhiệm vụ này, sau khi hoàn thành NPC cụ bà sẽ không còn tác dụng, nhưng hàng ngày bà vẫn đứng khóc ở trước cửa căn nhà tranh bé nhỏ của mình, không ngừng nói với tân thủ mới gặp về người con trai mất tích năm nào.

Nhưng mà S và B vẫn luôn đến thăm bà cụ kia.

Ngày đó, tôi và phó bang chủ cùng kéo vài người mới trong bang đi làm nhiệm vụ này, đánh xong yêu quái, mang di vật đến giao nhiệm vụ vừa vặn gặp B đang nói chuyện với cụ bà.

B bảo: “Con trai bà không cách nào sống lại được, bà hãy nén bi thương, đừng để bản thân mình ngày càng suy sụp.”

S thì đặt một đống đồ vật lên trên mặt đất: “Cháu đã giúp bà bắt mấy con thỏ hoang, còn có gạo và đồ ăn thức uống khác nữa, cháu để ở đây nhé.”

B thế nhưng lên tiếng sai bảo: “Anh giúp bà bỏ vào nồi nước đi chứ.”

S: “Được rồi.”

Tôi: “…” 


Phó bang chủ: “…”

Hóa ra là hai người này đang an ủi người già cô quả ở trong game!

Tâm tình của tôi, vốn dĩ phải là “đau ku lắm”…

Thế nhưng nhìn thấy hai người bọn hắn diễn sâu như vậy, thật như vậy, tôi liền cảm thấy u mê, hệt như nảy sinh một loại ảo giác “nếu chỉ đến bàn giao nhiệm vụ rồi lập tức bước đi, vậy thì mày quả là cầm thú”!

Sau đó tôi liền chọt vào cụ bà, nói trên kênh phụ cận: “Con trai bà đã không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.”

Mấy tân thủ đi theo đoàn đều không hiểu gì cả, còn tưởng phải nói vậy mới bàn giao xong nhiệm vụ, vì thế đồng loạt gõ ra một đống: “Con trai bà đã không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.”

Phó bang chủ trầm mặc một hồi, cũng làm theo: “Xin hãy nén bi thương.”

Không hổ là phó bang chủ thanh cao bình tĩnh, luôn luôn tiết kiệm hơn so với người khác một vài chữ.

Tôi nhìn vào ba lô của mình, thật sự là không có mấy thứ lổn nhổn bỏ đi, vì thế tôi đành nhịn đau ném một tá trứng gà xuống đất…

Phó bang chủ thì ném ra một nắm vàng lá.

Cụ bà không phản ứng.

Đệt mợ, tất nhiên là không phản ứng rồi!  – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Lúc ấy, phó bang chủ đột nhiên nói với tôi: “Cậu thật đáng yêu.”

Lời này của hắn vừa phọt ra, tôi nhất thời tỉnh mộng, cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng ngu, vì thế quay đầu dùng kỹ năng “Ngự kiếm” vội vàng bỏ chạy.

Phó bang chủ: “…”

Tôi cảm thấy mình cũng phải dành chút thời gian đến khoa não bệnh viện kiểm tra một lần xem sao. Nhóm người bị S và B lây bệnh tâm thần cùng với tôi lần này, có thể tập hợp thành một đoàn hai mươi lăm nhân mạng cùng đi đánh phó bản não khoa đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.