Đọc truyện Shock Tình – Chương 3
CHAP 3: KẺ LẠ MẶT NẰM DƯỚI GIÀN HOA GIẤY.
.
Bụp …
.
Tên bịt miêng Nim đột hột “ đo đất” khi bị đánh một cú như trời giáng sau đầu. Cậu nhóc ấy đã quay lại…
.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Chạy thôi!
.
Và cậu nhóc cầm tay Nim chạy thật nhanh về phía con đường lớn.
.
Những bước chân đuổi theo rầm rập cùng với tiếng la inh ỏi. Nim tự hỏi sao số của mình lại gắn liền với mấy tay xã hội đen này không biết. Cô bé nhăn mặt đau khổ…
.
Chạy được hơn 20 phút, bóng dáng những kẻ theo sau đã không còn vì cậu nhóc đã dẫn Nim chạy theo đường zigzag nên tụi người xấu khó mà bám theo. Người mệt lữ, cả hai cùng ngồi bệt dưới chân cây cầu lớn.
.
– Thế nào? Đã đứt hơi chưa?
.
Nim thở hổn hển không nói gì.
.
– Cũng may tôi thấy ko an tâm nên mới quay lại, không thì…
.
Hức hức hức…
.
Nim bật khóc tơi tả.
.
– Làm cái gì thế? Sao tự nhiên lại khóc??? – Cậu nhóc hốt hoảng
.
Chưa bao giờ Nim gặp nhiều chuyện đáng sợ như thế. Mà lại chỉ có một mình ….
.
– Ok! Ok! Mọi chuyện đã xong rồi mà! Nguy hiểm cũng qua rồi! Đừng có khóc nữa! Nhìn xấu quá đi!
.
Nghe đến câu “ Xấu quá đi” Nim im bặt. Dù gì cũng là con gái, cái gì đụng chạm đến nhan sắc thì không thể không quan tâm.
.
– May phước là đã nín!
.
Nim ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhóc lấy tay lau nước mắt cho mình. Một cử chỉ mà từ xưa đến nay chỉ có anh trai làm với cô bé.
.
– Rồi đó! Nước mắt đâu mà nhiều thế không biết! Lau hoài mà vẫn còn ướt!
.
Nim bỗng giật mình vùng đứng dậy. Hình như từ nãy đến giờ cô bé quên mất đó là người lạ, là người mình chưa quen biết.
.
– Sao thế? Lại bị gì nữa à???
.
Nim quay lưng bước đi.
.
– Này! Sao hỏi gì cũng không nói thế? Chẳng lẽ bị bệnh khinh người???
.
Nim bắt đầu thấy khó chịu.
.
– Ơ hay! Tôi cứu bạn mà bạn bỏ đi không lời cảm ơn sao?
.
Nim đứng lại, suy nghĩ một lát rồi quay lưng lại, cúi đầu thay cho lời cảm ơn.
.
– Ơ! Kì cục nhỉ?
.
Một con người không biết tinh ý gì cả. Nim thầm nghĩ như thế rồi bước đi thật nhanh.
.
Nhưng cậu ta chạy tới níu lại.
.
– Tôi đã nói xong đâu mà bạn bỏ đi thế? Bạn …bạn…không nói được hả?
.
Nim dù hơi bực mình nhưng cũng gục đầu.
.
– Tôi…tôi xin lỗi! Tôi không biết, cứ nghĩ là bạn không thèm nói chuyện với người lạ!
.
Nim ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc. Trong thứ ánh sáng mờ nhạt dưới chân cầu, cô bé chỉ nhìn rõ được đôi mắt. Sao mà giống đôi mắt của anh trai thế. Nim lại thấy nhớ anh. Gương mặt cô bé thoáng buồn.
.
– Tôi đưa bạn về! ok ?
.
Lần này Nim không phản ứng gì. Đi về một mình lỡ may lại có chuyện không hay thì khổ. Cứ để cậu ta đi cùng vậy.
.
Vậy là hai cái bóng rảo bước trên con đường vắng yên ắng.
.
Đó là một chàng trai đặc biệt. Nim cảm thấy thế khi nhìn vào đôi mắt biết cười của cậu nhóc. Một cảm giác gần gũi đến kì lạ.
.
– Bạn không nói được thì tôi hát cho bạn nghe vậy nhé! Có chịu để tôi tra tấn lỗ tai cho bớt buồn không?
.
Nim ngạc nhiên nhìn lên.
.
– Mà bạn không đồng ý cũng không được! vì bây giờ tôi thích hát, không hát thì tôi chịu không nỗi!
.
Nim bật cười.
.
Và sự thật cậu ta hát rất hay. Nim lắng tai nghe bắng tất cả niềm say mê mà quên mất là mình đã đi quá xa so với đường về nhà. Cho đến khi chiếc đồng hồ của nhà thờ gõ 10h thì cô bé mới giật mình.
.
– Sao thế? Tôi hát dở quá khiến bạn thất kinh à? Đâu đến nỗi thế nhỉ??? – cậu nhóc vẻ mặt đau khổ.
.
Nim lắc đầu, huơ huơ tay.
.
– Bạn nói gì? Mình không hiểu???
.
Nim quên mất là cậu ta không thuộc một thế giới với mình.
.
Nim cầm tay cậu nhóc dẫn đi theo hướng ngược lại. Đến căn nhà màu xanh nhạt có cái cổng được che phủ bằng giàn hoa giấy đỏ thẫm, Nim dừng lại rồi lấy tay chào tạm biệt.
.
– À! Đây là nhà bạn hả?
.
Nim gật đầu rồi bước vào mở cổng, cậu nhóc nhìn theo cho đến khi cô bé bước vào trong nhà mới đi về.
.
Nằm trên giường, Nim suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô bé thấy vui vì ít ra trên đời này còn có người tốt thật sự. Không giống như Devil……..
.
Sáng hôm nay là ngày chủ nhật, Nim tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng. Nhưng tiếng chó sủa inh ỏi ngoài cổng khiến cô bé không tài nào ngủ tiếp được. Mọi khi lũ chó hàng xóm đâu có “hợp xướng” vào buổi sáng, chỉ trừ những lúc có trộm hay người lạ thôi. Nim chạy ra ngoài ….
.
Ra đến cổng, nào là Lulu, Bubu, Toto, Roro đứng xếp hàng tranh nhau “khoe giọng”. Dưới giàn hoa giấy màu đỏ tươi, Nim giật bắn mình khi thấy một người nào đó đang ngủ trước cổng nhà mình. Chắc là ông anh xin nào đó. Mà lạ thật, thường thường, mấy người ăn xin thường chọn mấy nhà xung quanh – là những ngôi nhà có cổng có mái che để ngủ chứ chả bao giờ ngủ trước nhà Nim – ngôi nhà duy nhất trong dãy mà không có mái che thay vào đó là giàn hoa giấy bao phủ. Không biết người nào mà dại khờ thế không biết. Nim tự nhủ rồi cúi xuống nhìn.
.
Nhưng đó lại không phải là người lạ…
CHAP 4: VỊ KHÁCH KÌ LẠ
.
Nim biết được điều đó nhờ chiếc giày Adidas…
.
Cô bé vội vã lay lay cậu bạn đang ngủ say như chết, ngủ ngoài đường mà trông thanh thản dễ sợ !
.
Cậu nhóc cựa mình vươn vai rồi từ từ mở mắt. Nim trông thấy cái phone nhạc thoáng sau mai tóc. Hèn gì chó sủa inh ỏi mà vẫn ngủ được ngon lành.
.
-Hơ! Bạn dậy rồi à? Chào buổi sáng! ^^
.
Nim huơ tay thỏ vẻ khó hiểu.
.
-Dù rất muốn hiểu nhưng tôi vẫn không hiểu. Bạn đang nói cái gì thế?
.
Nim bực mình chạy vào nhà lấy cuốn sổ tay với cây viết. Mong là trẻ em lang thang cơ nhỡ như cậu nhóc cũng biết được chút ít chữ.
.
( Sao bạn lại ngủ trước nhà tôi? )
.
-À! Cái này thì hiểu nè! Mình xin lỗi! Nhưng thực sự mình không có nhà! Mà ngủ ở gầm cầu thì nhiều muỗi lắm! Nên mới đến đây! Bạn không giận mình chứ?
.
( Không sao! Nhưng mà bạn là trẻ lang thang à???)
.
-À ừ! Cứ cho là vậy đi! Mà mình có thể vào trong nhà bạn để rửa mặt không? Đêm qua trời gió quá, mặt mình bị hứng hình như khá nhiều bụi nên thấy hơi xót!
.
Nim bối rối. Cho một thằng con trai lạ vào nhà…có nên không???
.
-Nếu bạn thấy không ổn thì cũng không sao! Mình chỉ hỏi thế thôi! Mình đi nhé! – cậu nhóc vẫy tay chào cùng với nụ cười hiền.
.
Và không hiểu sao, Nim níu tay lại….đó cũng là cái níu tay mở màn cho hàng loạt nhưng điều đầy đau thương và hạnh phúc sau này…
.
-Sao thế? – cậu nhóc ngạc nhiên.
.
( Bạn vào đi)
.
……….
.
Vào đến nhà, Nim để ý cậu bạn lang thang của mình rất hiểu quy tắc. Trước khi bước lên thềm nhà, cậu ta cúi xuống cởi giày rồi đặt ngay ngắn sang một bên. Thái độ tỏ ra rất tự nhiên, chả hề lạ lẫm gì. Trẻ lang thang mà cũng “phong cách” vậy sao??? Nim thấy khó hiểu.
.
-Nhà vệ sinh ở đây hả??? – cậu ta cười
.
Nim gật đầu.
.
-Cám ơn bạn nhé!
.
Nim không nói gì nhưng miệng khẽ cười. Một con người rất lịch sự.
.
Cô bé bước ra phòng khách. Chợt chiếc ba lô màu xanh rêu đặt trên bàn làm Nim chú ý. Cái mác bằng kim loại gắn trên ba lô là của một nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng. Nim biết thế là vì anh trai cô bé cũng có một cái cặp của hãng này, giá thì trên trời. Sao một kẻ lang thang lại xài đồ đắt tiền thế nhỉ??? Chẳng lẽ ăn cắp của người ta! Nim vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ đó. Không hiểu sao cô bé rất tin tưởng con người này.
.
-Đúng là có rửa có khác! Sảng khoái thật!
.
Tiếng cậu nhóc ở đằng sau làm Nim giật mình.
.
-Nhà bạn dễ thương thật đó! Rất ấm áp! Tôi thích những không gian như thế này!
.
Nim rạng rỡ hẳn. Ai vào nhà cũng thường khen như thế. Dù không phải là một tổ ấm trọn vẹn nhưng có anh trai ở với mình thì Nim đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Đối với cô, anh trai vừa là bố, vừa là bạn, anh ấy là tất cả với Nim.
.
( Bạn ngồi đó để tôi đi kiếm cái gì ăn sáng nhé!)
.
Cậu nhóc gật gù cái đầu ra vẻ thích thú.
.
Nim chạy vội vào bếp, mở tủ lạnh lấy mấy cái trứng gà để đổ ốp la rồi tìm xem có còn mì ………Tiếng chảo dầu xì xèo nhưng cũng không đủ che đi tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng khách. Nim định bụng ra coi nhưng nghĩ lại là điện thoại của mình ở trong phòng ngủ mà, mà tiếng nhạc đó, cũng không phải là tiếng nhạc chuông của Nim. Suy nghĩ một lát, cô bé chạy ra…
.
Căn phòng trống trơn. Cậu nhóc đã biến mất.
.
Nim nhìn xuống bàn, có mọt mảnh giấy nhỏ với nét chữ viết vội:
.
“ Xin lỗi bạn nhé! Mình có việc gấp phải đi nên không thể dùng bữa sáng cùng bạn được! Hẹn gặp lần sau vậy! ^^ Kiss you! “
.
Nim nhìn ra cửa…cậu ta đúng là kì lạ…
.
Nhưng hình như còn có cái gì đó, một chiếc chìa khóa có cái móc ngôi sao. Chắc là của cậu bạn kì cục ấy, Nim đành cất nó trong ví để khi nào gặp lại thì trả, nhưng cũng không biết là bao giờ mới gặp lại. Nim thoáng buồn.
.
Sáng thứ 2 đầu tuần.
.
Trong chiếc áo dài trắng tinh, Nim nhanh chóng khóa cửa nhà rồi đến trường. Nhà gần trường nên cũng chả cần đi xe đạp, từ nhỏ đến lớn Nim đi bộ quen rồi.
.
Vừa bước tới cổng trường, những người mà Nim không muốn gặp lại xuất hiện.