Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan

Chương:phần 3


Đọc truyện Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan – Chương 9phần 3


CHAPTER 3: BÃO HÔN TIA NẮNG (Phần 3)
Đưa khuôn mặt bạc nhợt ngoái đầu lại nhìn, thật là may mắn, đó là chồng tôi!
Dù đang vô cùng sợ hãi nhưng tôi cũng kịp thời bịt miệng anh lại trước khi Phong Trần phát ngôn ra một câu nào. Tôi tin rằng nếu việc tôi có mặt ở đây bị bại lộ thì mọi chuyện sẽ mãi mãi không bao giờ được đưa ra ánh sáng.
Phong Trần tuy chẳng hiểu mô tê gì cả nhưng cũng chấp nhận im lặng sau khi ú ớ vài câu. Ngay lập tức tôi bế Puppy và lôi thẳng anh vào trong nhà. Có vẻ như những tiếng động mà chúng tôi gây ra đã làm cho kẻ áo đen chú ý, hắn đã quay người lại và tiến nhanh ra phía cửa…
Chưa bao giờ tôi thấy tim mình đập mạnh và nhanh như lúc này. Cảm giác sợ hãi và chạy trốn khỏi một điều gì đó thật kinh khủng biết bao. Chỉ trong vòng vài chục giây ngắn ngủi, cả tôi và Phong Trần đã chuyển dời vị trí từ vườn vào phòng ngủ với tốc độ cực kỳ đáng nể phục. Tất nhiên là khi về đến phòng thì cả hai đều thở như chưa bao giờ được thở.
– Có chuyện gì thế em??? Hờ…hờ… – chồng tôi nuốt nước bọt hỏi.
– Cho em thở vài giây rồi em nói cho…
Tôi vẫn còn quá mệt nên không thể nói thêm điều gì tại thời điểm đó. Mọi chuyện cứ như là một giấc mơ hoang tưởng. Làm sao lại có thể xảy ra những cảnh tượng như thế trong một nơi yên bình như khu vườn nhà ngoại của chồng tôi?
Một lúc sau thì bà ngoại về, hai vợ chồng tôi chạy ra đón bà. Nghe bảo bà vừa mới đi ăn tiệc về. Nói thật chứ tôi rất nể cách ăn mặc của bà ngoại chồng. Bà tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn tràn đầy khí chất và phong thái của một quý bà. Không hoa hòe lòe loẹt nhưng lại rất ấn tượng và cá tính. Màu yêu thích của bà hình như là màu đen và trắng, tôi nhận ra điều đó khi để ý thấy trang phục của bà chỉ có hai màu đó mà thôi.
– Bà ơi. Hôm nay bà có uống à? – Phong Trần xị mặt hỏi.

– Hơ hơ!!! Một chút một chút thôi cháu yêu à!!! – bà vừa cởi giày vừa nói, mặt cười cười.
– Cháu lại không nghĩ vậy. Mặt bà đỏ ửng lên rồi kìa. – chồng tôi tỏ vẻ khá khó chịu rồi chạy lại dìu bà. Tôi thì cứ đứng ngây ra như một con ngố, đợi lúc Phong Trần chạy tới đỡ bà tôi mới lon xon chạy theo.
– Hai đứa làm gì thế??? Bà đâu có say!!! Bà vẫn rất tỉnh táo nha.
Tôi bất ngờ khi bà ngoại hất tay hai vợ chồng tôi ra và thể hiện sự tự ái một cách rất kỳ quặc. Phong Trần có vẻ như hiểu tính bà nên chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục khoác tay bà sang một bên vai rồi đưa vào trong. Bà ngoại cứ vừa đi vừa cười, chốc chốc lại có những câu trách cứ nghe có vẻ…đáng yêu!
– Bà lúc say cũng vui anh nhỉ? – tôi cười lém lỉnh nhìn Phong Trần.
– Đợi chút nữa thì em sẽ không còn thấy vui đâu.
Chồng tôi xụ mặt rồi nói một cách đầy hời hợt. Bất giác tôi thấy ngợp ngợp. Hình như lúc bà say sẽ có cái gì đó không ổn.
– Mà này. Chuyện hồi nãy là như thế nào? – Phong Trần như nhớ ra điều gì đó và hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
– À…Hix… – bỗng chốc tôi thấy ngại khi nói ra, cũng không hiểu vì sao nữa.
– Sao thế? – thái độ của tôi càng khiến anh tò mò.

– Em nói cái này tuy hơi khó tin một chút nhưng anh phải tin em. – tôi nói với sắc mặt e dè.
– Hở???
– Căn phòng sau vườn ấy. Trong căn phòng ấy có nhốt một cụ già!
– Cái gì cơ??? – Phong Trần ngạc nhiên hỏi to làm tôi bịt miệng anh lại không kịp.
– Suỵt! Anh nói nhỏ thôi!!!
– Em đang nói chuyện gì vớ vẩn thế????
– Em nói thật đó. Lần trước em vô tình ra sau vườn và thấy Luca bước vào căn phòng đó với dáng vẻ rất lén lút. Tối nay lúc đi dạo với Puppy trong vườn, em lại thấy một người mặt áo đen bước vào trong đó. Khi em tới lại và nhìn vào trong thì em thấy có rất nhiều cửa, người đó mở một trong những cánh cửa đó và một cụ già xuất hiện. – tôi nói thì thầm như đang kể truyện ma.
Nghe nói kể xong, Phong Trần không có phản ứng gì, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngơ ngác và…vài phút sau thì bật cười ha hả.
Tôi thộn mặt ra. Thái độ như thế là sao chứ??? Tôi đang nói những gì mà tôi đã chứng kiến mà cách Phong Trần tiếp nhận là như thế sao???
– Anh không tin em!

Tôi nói với sự bực dọc và đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Lúc mở cửa phòng, tôi suýt nữa đứng tim khi nhìn thấy Luca đã đứng trước cửa phòng tôi từ lúc nào.
Nuốt nước bọt ừng ực, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi bằng một thái độ ngây thơ nhất có thể.
– Sao chị lại ở đây?
Và câu trả lời vẫn là sự im lặng. Chị ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy xáo động rồi bỏ đi. Tôi bắt đầu thấy sống lưng mình lạnh lạnh. Có lẽ nào Luca đã nghe thấy những gì tôi nói với Phong Trần???
Không phải như thế chứ!!!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tối hôm đó.
Tôi, Phong Trần và tất cả những người sống trong căn nhà này đều không thể nào ngủ được. Lý do nghe có vẻ khó tin nhưng lại là sự thật. Đó là vì bà ngoại. Bà hát và đánh trống cả đêm.
– Anh ơi!!! Bà cứ hát thế mãi à??? – tôi nhăn mặt nhìn chồng mình. Anh cũng đang cố gắng bịt tai lại bằng mấy lớp bông to đùng.
– Lúc nào bà say thì bà lại như thế. Không cản được đâu. Tầm 6h sáng thì bà mới dừng lại. – anh thở dài thườn thượt thông báo với tôi sự thật đau lòng.
– Thế còn giấc ngủ của chúng ta thì sao???
Câu hỏi của tôi có vẻ hơi thừa thải. Vì chắc chắn là chúng tôi sẽ không thể nào ngủ được cho tới khi bà ngoại dừng công việc hát hò và đánh trống lại. Tôi cứ ngồi dậy rồi nằm xuống không biết bao nhiêu lần. Một phần vì nhức đầu, một phần vì đau tai. Phòng tôi đối diện với phòng của bà nên bị ảnh hưởng nhiều nhất. Không biết bà ngoại xài trống loại gì mà âm của nó to và vang lắm. Tôi đoán rằng những ngôi nhà nằm cách đây cả trăm mét cũng có thể nghe thấy. Nhưng tiếng bùm bùm thùm thụp cứ thế làm tai tôi rung rinh. Phong Trần có vẻ đã quen với việc này nên không lâu sau đó cũng chìm vào giấc ngủ sau khi đã bịt kín toàn bộ hai lỗ tai. Puppy nhỏ bé cuộn tròn trên tay tôi cũng ngủ lăn ra sau đó với hai chiếc tai cụp xuống cản thứ âm thanh ồn ào đang hành hạ. Chỉ có tôi là không tài nào ngủ được. Mắt tôi cứ nhắm xuống được vài giây lại phải mở căng ra vì một tiếng trống kinh điển đập vào màng nhĩ. Tiếng hát của bà thậm chí còn đáng sợ hơn tiếng trống. Tôi không tưởng tượng được rằng bà có thể hát to và khỏe như thế khi tuổi đã xế chiều. Những bài hát của bà đều là những bản nhạc xưa được bà hòa âm và phối khí theo phong cách riêng. Lần đầu tiên tôi chứng kiến một bài hát được đệm bằng…trống chứ không phải là bằng một nhạc cụ nhẹ nhàng nào đó. Tuy nhiên, không thể phủ nhận là giọng hát của bà rất hay. Ở độ tuổi đó mà cách phát âm, ngân nga, ngắt nhịp của bà vẫn còn rất chuẩn xác và điêu luyện. Nhưng dù bà hát hay đến mấy thì trong trường hợp này tôi vẫn không thể thưởng thức bằng cả tấm lòng. Vì tôi đã quá sức đau tai và buồn ngủ.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như thế cho đến lúc nửa đêm, ai cũng đã ngủ ngoại trừ tôi với đôi mắt đã quá mệt mỏi vì cứ phải nhắm mở liên hồi. Không hiểu vì sao tôi đã nhét rất rất nhiều bông vào tai mình giống như Phong Trần nhưng vẫn không cản trở được những tiếng thùm thụp tạo ra từ chiếc trống to đùng trong phòng bà ngoại. Tai tôi cứ như long lên. Không tài nào nghe được bất cứ âm thanh nào khác.
Ngay lúc tôi sắp không chịu đựng được nữa và chuẩn bị lăn ra ngất thì sự im lặng đột ngột xuất hiện. Mắt tôi mở to. Chuyện gì thế nhỉ? Phong Trần bảo là phải tầm 6 giờ sáng thì bà ngoại mới dừng lại mà. Quá sung sướng và hạnh phúc, tôi kéo chăn lên và chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ mà từ nãy đến giờ tôi mong chờ.
Nhưng mọi thứ có vẻ không suôn sẻ như tôi nghĩ…
Bây giờ, không còn tiếng hát của bà, không còn tiếng trống âm vang nhưng lại xuất hiện một thứ âm thanh khác…
Một thứ âm thanh mà tôi rất sợ khi phải nghe thấy…
Đó là tiếng khóc!
Trong không gian yên ắng của đêm khuya, những tiếng động dù là rất nhỏ nhưng đều hiện lên rõ ràng bên tai. Tôi lặng người nghe tiếng khóc. Một tiếng khóc to dần, to dần…
Và mắt tôi một lần nữa lại mở to khi nhận ra tiếng khóc đó phát ra từ phía phòng của bà ngoại.
Đặt Puppy xuống giường, tôi ngồi nhổm dậy và quyết định sang phòng bà xem sao. Người già thường rất nhạy cảm và cô đơn. Đôi khi họ không kìm nén được cảm xúc của mình trước những thay đổi của cuộc sống. Một phút giây nghĩ về quá khứ, một phút giây nhớ lại một điều gì đó cũng đủ để họ thấy mủi lòng. Bà ngoại Phong Trần dù bên ngoài rất mạnh mẽ và tươi vui nhưng tôi nghĩ bà chắc hẳn cũng có những nỗi buồn nào đó. Có lần tôi thắc mắc hỏi Phong Trần về ông ngoại. Phong Trần bảo ông ngoại của anh đã mất tích cách đây hai năm, mọi công cuộc tìm kiếm đã dần bất lực khi không thể tìm được bất kỳ một dấu vết gì. Còn về việc vì sao ông ngoại anh mất tích thì ngay cả Phong Trần cũng không biết. Bà ngoại cũng không hề đề cập tới chuyện đó một lần nào nữa kể từ ngày ông ngoại bỏ đi và không quay trở lại.
Tiến nhẹ từng bước chân sang cánh cửa phòng bà, tôi định bụng gõ cửa nhưng không hiểu sao lại thấy sợ. Nắm vào tay cầm của cửa, tôi phát hiện ra cửa phòng bà không hề khóa. Thế là thay vì gõ cửa, tôi lại lén mở cửa và đưa mắt nhìn vào trong. Tôi không hiểu vì sao mình lại làm như thế nữa…Mọi hành động lúc đó đều do cảm tính điều khiển…
Phòng bà rất tối. Chẳng có chút ánh sáng nào cả, chỉ có duy nhất một ngọn đèn hình trái tim phát ra thứ ánh sáng màu đỏ nằm trên giá sách. Tôi thấy bà ngoại ngồi dưới đất, quay lưng lại và đang nhìn thứ gì đó mà bà cầm trên tay. Vì thiếu ánh sáng nên tôi không thể nhìn ra đó là thứ gì. Chỉ thấy được hình dạng cơ bản của nó, là một vật lép và có góc nhọn. Tôi đoán đó là một khung ảnh. Chắc là bà đang nhớ về ông. Tự dưng tôi thấy thương bà quá. Người phụ nữ lúc về già cái quý giá nhất là được sống hạnh phúc với chồng với con. Nhưng bà ngoại thì chỉ có một mình. Có lẽ bà cũng buồn lắm.
Đang định bước vào an ủi bà thì đột nhiên một cánh tay nào đó cầm chặt lấy tay tôi và lôi ra thật nhanh. Quá sức bất ngờ, tôi định hét lên thì bàn tay đó nhanh chóng bịt chặt miệng tôi lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.