Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan

Chương:phần 3


Đọc truyện Shock Tình 2: Khúc Mưa Tan – Chương 7phần 3


Tôi có được một vài tiếng đồng hồ gặp riêng gia đình mình trước khi chính thức bước vào nghiệp làm dâu.
Gia đình tôi chỉ có bốn người. Bây giờ thiếu đi em Trinh thì càng thấy ít ỏi và trống vắng. Ngày trước lúc nhà tôi còn khang vượng, người qua kẻ lại đông không đếm xuể, nào là bạn bè, là bà con họ hàng. Nhưng giờ thì chẳng còn ai nữa cả. Tất cả bỏ chúng tôi ở lại cùng với đống nợ cao ngất ngưởng và một cuộc sống bần hàn. Cả cơ ngơi ba tôi dành dụm cả đời xây dựng được trở thành đống tro tàn chỉ trong chốc lát. Cái ngày em Trinh bị người ta bắt đi cũng là ngày công ty của gia đình tôi thông báo phá sản. Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng và chúng tôi đang vùng vẫy trong cơn ác mộng ấy.
– Ba à… ba nhận ra con không? – tôi cầm bàn tay chai sạn của ba mà nước mắt chực rơi.
Hai năm nay ba tôi vẫn vậy, cú sốc quá lớn khiến ông gục ngã hoàn toàn. Một tổng giám đốc phong độ ngày nào nay chỉ còn là một ông già tóc bạc cùng đôi mắt lờ đờ ngồi đong đếm thời gian. Tôi nhìn vào mắt ba và thấy tim mình đau nhói. Trong đôi mắt ấy dường như vẫn đang còn hoài niệm về quá khứ rực rỡ ngày xưa. Về một cơ ngơi hùng mạnh và một cuộc sống sung túc đủ đầy.
– Ba con vẫn chẳng nhận ra được ai cả. Nhưng đã ý thức được một số thứ rồi. Bây giờ chỉ mong chờ vào thời gian thôi con ạ.
Mẹ tôi nói khẽ rồi thở dài. May mà còn mẹ vững vàng. Nếu không gia đình tôi sẽ tan nát mất…
Tiễn ba mẹ lên máy bay, tôi thấy lòng mình trĩu nặng. Tôi chỉ mới 20 tuổi, có quá nhiều thứ trong cuộc đời này mà tôi chưa đối diện, nhưng tôi lại gánh trên vai một trọng trách quá lớn. Tôi sợ mình không làm được. Nhưng tôi không còn cách nào khác là phải đối diện và đương đầu.
Nhìn chiếc máy bay lao đi trên nền trời xanh thẳm, lòng tôi cũng như bị gió cuốn trôi đi. Còn bao lâu nữa thì tôi mới tìm được em mình? Còn bao lâu nữa tôi mới thở phào khi dẹp bỏ được những nỗi lo lắng và hoảng sợ? Từ lúc gia đình tôi gặp biến cố, trong lòng tôi lúc nào cũng đầy rẫy niềm hoang mang. Tôi cảm giác rằng từ đây cuộc sống của tôi sẽ không còn yên bình được nữa.
– Em sao thế? Nhớ ba mẹ rồi à? – Phong Trần đứng bên cạnh khoác nhẹ vai tôi.
– Không ạ.
– Mình về nhé.
– Dạ…
Phong Trần, à không, lúc này thì phải gọi là chồng tôi, không hiểu sao tôi vẫn thấy anh ấy vừa rất gần vừa rất xa tôi. Những lúc Phong Trần yêu thương tôi thì quả thật anh ấy rất gần gũi. Nhưng như bây giờ đây thì tôi lại cảm thấy anh rất xa, rất xa…
Có chăng tình yêu không thể đến nhanh như thế???
@@@@@@@@@@@@@
Bà ngoại bắt chúng tôi phải sống một năm ở nhà của bà. Còn nếu chồng tôi muốn về ở lại căn nhà gần nhà nhóc Cà Rem thì bà ngoại sẽ theo về ở cùng. Vốn biết không đấu tranh được với bà ngoại nên chúng tôi đành chấp nhận.
– Hai đứa mới cưới nhau, nên tập cách sống với người lớn trước đã rồi hãy ra ở riêng. – bà ngoại vừa uống Pepsi vừa nói ôn tồn.
– Nhưng bà không thấy thế là bất tiện à? – chồng tôi cau có.
– Chả có gì là bất tiện cả. Bà có làm gì hai cháu đâu nào? Bà chỉ muốn được gần gũi với cháu cùng với cháu dâu thôi à. Bà rất đáng yêu mà! – nói xong bà ngoại nở một nụ cười tươi roi rói.
Chúng tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài hai từ “ngậm ngùi”. Thực ra tôi thì sao cũng được. Vì nhà anh Phong Trần và nhà của bà ngoại thì đối với tôi đều lạ lẫm giống nhau cả. Mà có lẽ ở nhà bà ngoại chồng thì tốt hơn. Nhà Phong Trần gần với nhà Cà Rem, kiểu gì cũng sẽ xảy ra điều bất tiện.
Phòng của vợ chồng tôi được sắp xếp đối diện với phòng của bà. Mọi thứ trong phòng theo như bà nói là đã được Luca trang trí bày biện sẵn. Tôi thì chỉ cần nghe đến cái lên Luca là đã không thích thú gì rồi. Hồi trước lúc còn làm việc cho ba tôi, chị ta với tôi cũng thân thiết lắm. Lúc ấy tôi còn coi chị ta như chị ruột của mình. Nghĩ lại mà thấy rợn cả da gà. Sao con người ta có thể sống giả dối như thế được nhỉ?
Cả buổi chiều tôi và Phong Trần lụi hụi thu xếp áo quần và bài trí những đồ vật của mình trong căn phòng. Chồng tôi chẳng đem gì cả ngoài tập tranh vẽ tôi và những dụng cụ để vẽ.
– Anh. Tranh nhiều như thế anh định treo kín cả phòng này à? – tôi hỏi khi thấy Phong Trần đang đóng đinh gần như toàn bộ bức tường trong phòng.
– Ai bảo em anh đóng đinh để treo ảnh em? – Phong Trần vừa đóng ầm ầm vừa nói.
– Thế anh đóng để làm gì? – tôi xụ mặt.
– Để gắn ảnh của em lên.
– Gì cơ?
– Ai bảo em dùng từ “treo” làm gì, anh thích từ “gắn” thôi à.
– Vẫn cái trò trêu em! Em bực rồi đó nhá!
Tôi cực kỳ dị ứng với cái kiểu làm người khác xấu hổ của chồng mình. Mà tôi thấy anh có chọc quê ai đâu, toàn lấy tôi ra làm đối tượng. Thật là không thể nói thêm điều gì nữa!
Căn phòng tân hôn của chúng tôi bây giờ đã được phủ kín mít tranh mà anh vẽ tôi. Nhìn đâu cũng thấy mặt của mình làm tôi cứ có cảm giác kỳ kỳ sao đó.
– Như thế này có hơi phô trương quá không anh? – tôi giật giật tà áo của Phong Trần thỏ thẻ.
– Nếu em không thích thì anh tháo xuống.
– À không! Em thấy thế cũng được. Hè hè…
Như kẻ thắng trận, chồng tôi bật cười ha hả.
– Anh biết tỏng em mà. Em đúng là quá dễ dụ dỗ. Haha…
Tôi cũng định cương cổ cãi lại đấy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Càng nói tôi càng bị hơ nên tốt nhất là cứ im lặng.
Chồng của tôi đó!
Chông kiểu thế đó!
– Em đúng là không biết gì cả. Anh làm như thế này để lỡ sau này anh ở phòng này một mình mà không có em thì anh sẽ đỡ nhớ em hơn khi nhìn lên những bức tường. Hiểu chưa vợ chưa lớn?
Cười một trận đã đời thì Phong Trần quay lại nói thì thầm. Ừ thì anh ấy đã thành công rồi đấy. Tôi chẳng còn biết giận dỗi là gì nữa. Nghe chồng nói xong thì cứ như con mèo ngoan chủ động áp mình vào ngực chủ. Anh có thương yêu tôi thật lòng như lời mà anh nói không nhỉ???

Thật là mơ hồ quá…
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bữa ăn đầu tiên trong vai trò nàng dâu của tôi đã được hoàn thành. Gì chứ nội trợ đối với tôi không thành vấn đề. Mẹ tôi là một phụ nữ truyền thống nên tôi được mẹ rèn dũa những chuyện này ngay từ nhỏ. Cũng may tôi được hưởng tí gen đảm đang của mẹ nên khả năng nấu nướng của tôi không tệ lắm. Thật ra thì chưa có ai chê tôi nấu ăn không ngon cả. ( một chút tự hào)
– Cháu dâu nấu hết đó à? – bà nhìn tôi hỏi đầy trìu mến.
– Vâng! – tôi thấy mừng thầm.
– Chúng dở quá cháu à…
– Dạ?
Tôi như bị đá xuống vực. Dở ư? Đây toàn là những món tủ của tôi mà!!!
– Cháu thấy ngon mà bà! – chồng tôi cũng ngạc nhiên trước nhận xét của bà ngoại.
– Gu ăn uống của cháu xuống cấp từ khi nào thế? – bà ngoại nhìn sang Phong Trần và hỏi rất thảng thốt.
– Bà…bà ơi…cháu thấy… – tôi như ngậm hột thị trong miệng. Cứ lúng ba lúng búng. Nhưng thực sự là tôi thấy uất ức lắm.
– Thôi không sao đâu. Chẳng ai có thể làm tốt ngay từ đầu mà. Đống này cứ để người giúp việc họ dọn. Chúng ta ra tiệm ăn nha. Bà đói lắm rồi.
Lời đề nghị đầy tính cởi mở và thân thiện của bà không làm tôi và chồng tôi có thể mỉm cười dược. Tôi cảm thấy quá chua xót và bức xúc. Còn chống tôi thì buồn thay cho tôi.
Bà ngoại làm sao thế nhỉ??? Món ăn của tôi đâu có tệ đến như thế??? Có thể nó không hợp với khẩu vị của bà nhưng không thể gọi là dở được. Không thể được!!!
Chúng tôi kết thúc bữa ăn trong một nhà hàng sang trọng với tâm trạng hoàn toàn không vui vẻ. Có chăng là chỉ có bà ngoại chồng tôi vui vì cả buổi bà nói chuyện liên hồi. Bà kể những chuyện ngày xửa ngày xưa của bà, của chồng bà và những đứa con. Vân vân và vân vân. Còn tôi thì ngồi im như tượng, chốc chốc có gật gầu đầu để ủng hộ cho những câu chuyện bà kể mà tôi nghe chẳng hiểu gì.
– Em ổn chứ vợ…
– Không ổn anh à…
– Đừng tỏ thái độ buồn bã như vậy trước mặt bà. Không hay đâu…
– Dạ…
Dù anh ấy không nhắc thì tôi cũng biết là thế. Nhưng chuyện này chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Tôi không thể tươi tỉnh coi như không có chuyện gì được.
Chiếc xe màu đen nhìn như con bọ hung chở ba chúng tôi về nhà sau một buổi tối mà đối với tôi là vô cùng kinh hoàng. Trước khi tôi và Phong Trần vào phòng, bà đã kịp nhắc:
– Sau ba ngày nữa cháu cùng bà tới lớp học nấu ăn chuyên nghiệp nhá. Đảm bảo cháu sẽ thích mê!
– Dạ??? Dạ… – tôi ngớ người một vài giây rồi ngậm ngùi vâng mệnh. Chẳng ai cãi được ý của bà.
– Tốt lắm! Chúc hai baby ngủ ngon và mơ về bà nha!
– Dạ. Chúng cháu chúc bà ngủ ngon.
Sau khi đóng cửa phòng, tôi ngồi bệt xuống đất như một đứa trẻ ăn vạ khi không đòi được thứ mình muốn. Chồng tôi có vẻ hiểu được cho tâm trạng tôi lúc này nên cũng ngồi xuống theo.
– Chỉ là chuyện nấu ăn thôi mà em. Đừng có đau lòng như thế…
– Anh không biết gì cả. Từ nhỏ đến lớn chưa ai chê em nấu ăn dở bao giờ! – tôi phản ứng một cách đầy uất ức.
– Nhưng có phải ai khẩu vị cũng giống nhau đâu. Bà anh cũng già rồi nên nhiều lúc khẩu vị của bà khác với chúng ta. Em đừng trách bà và cũng đừng buồn nữa. – Phong Trần vỗ nhẹ vai tôi an ủi.
– Nhưng mà em không cam tâm…
Tôi rít lên một cách khẽ khàng rồi gục đầu vào vai chồng. Ngày đầu tiên về làm dâu mà đã như thế này rồi. Không biết ngày mai, ngày mốt, ngày kia,v.v… mọi thứ sẽ như thế nào nữa.
Loay quay với đống ảnh cưới một hồi, chúng tôi mới quyết định đi ngủ khi đồng hồ điểm 12h. Đên giờ phút này tôi mới chột dạ…
Tôi hình như vẫn chưa thích nghi được với việc mình có chồng. Và việc ngủ chung với ai đó thì càng không!
Trong lúc Phong Trần đang tắm, tôi ngồi ngoài này cứ thấy lòng dạ rối tung lên. Anh với tôi đã cưới nhau, chúng tôi từ hai người xa lạ trở thành những người chung một nhà. Và anh sẽ là người đàn ông đi với tôi hết quãng đời còn lại. Vì thế chuyện tôi với anh ngủ chung là điều hiển nhiên. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu mình những điều như thế…
Nhưng mà tôi không thích!
Cuối cùng thì chồng tôi cũng tắm xong. Anh mở cửa phòng tắm bước ra. Tôi lúc đó vẫn không dám quay đầu nhìn, trong đầu tôi tưởng tượng anh đang ướt nhẹp trong bộ ngủ vẫn thường thấy ở các bộ phim. Huhu. Tôi không thích như thế đâu…
– Em sao thế? Anh mất công lắm mới chọn được bồ đồ ngủ này đấy. Nhìn ghê lắm hả em?
Câu hỏi đầy vẻ ngạc nhiên của Phong Trần làm tôi phải quay đầu nhìn lại.
Ồ không!
Cái thể loại này là thể loại gì đây???
Trong mắt tôi lúc này, ông chồng lãng tử với cái tên Phong Trần đã không còn. Thay vào đó là một cậu nhóc tóc dài như con gái trong một bộ đồ ngủ cũng như con gái nốt.

– Anh mặc cái gì thế? Em không nghĩ anh lại thích tim và hoa hồng đấy! – tôi trố mắt nhìn Phong Trần trong bộ pijama đậm chất baby với những trái tim to oạch và vô vàn nụ hồng đầy màu sắc.
– Em đã hiểu gì về anh đâu mà. Thôi vào tắm đi kẻo bị cảm kìa!
Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn anh bước ra, hai tay cầm chiếc khăn tắm lau lau mái tóc ướt nhẹp. Nhìn chiếc quần cao quá mắc cá cũng đủ hiểu ông chồng của tôi đã gặp khó khăn như thế nào trong việc lựa chọn pajama. Có vẻ như đây là size lớn nhất rồi thì phải.
– Bộ quần áo của em anh đã mắc trong phòng tắm rồi. Em chỉ việc vào và thay thôi à. Nhanh lên đi em.
Sự hối thúc của Phong Trần làm tôi thêm phần hoang mang và lo lắng. Chồng tôi rốt cuộc là người thế này đây? Là thiên thần hay ác quỷ???
Loạn.
Loạn quá rồi!
Phải một tiếng sau tôi mới dám bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ giống y chang như bộ đồ mà Phong Trần đang mặc. Nhìn chúng tôi như hai anh em nhỏ được mẹ mua đồ ngủ giống nhau vậy.
– Anh thì bị ngắn mà em thì lại quá dài. Hơi nan giải nhỉ? – Phong Trần chậc lưỡi khi thấy tôi như bị nuốt chửng trong bộ đồ ngủ rộng thềnh.
– Anh mua chúng khi nào thế???
– Cũng không nhớ nữa.
– Là sao?
– Thì mua lâu rồi mà. Cách đây khoảng 5 năm thì phải.
– Cái gì cơ???
– Anh thích nên mua để dành sau này cưới vợ thôi. Có gì đâu mà em ngạc nhiên thế! Đi ngủ thôi. Anh mệt rồi.
– Ngủ…ngủ…à? Anh…ngủ đi…
Tự nhiên tôi thấy sợ khi nghe thấy từ “ngủ”. Tôi chưa muốn trở thành người lớn đâu. Mà rồi ai cũng phải lớn thôi. Nhưng bây giờ tôi không muốn lớn.
Đầu óc tôi đang suy nghĩ theo kiểu vòng tròn như thế đấy. Phong Trần cứ ngồi thừ ra và nhìn tôi như thể chẳng hiểu được tôi đang làm cái hành động gì. Mà chính tôi cũng không biết tôi đang làm gì và muốn gì nữa.
– Sao thế em?
Sau khi lau khô đầu tóc, chồng tôi quàng chiếc khăn tắm quanh cổ rồi đứng dậy tiến lại phía tôi, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
– Em…có sao đâu…
Anh càng đến gần thì tôi càng sợ, hai chân cứ run bắn cả lên. Tôi bị cái quái gì thế này!!!
– Thế thì đi ngủ thôi!
Phong Trần nói một câu đầy đơn giản rồi khoác tay lên vai tôi đẩy đi. Lý trí tôi thì không có lý do gì để ngăn cản nhưng nỗi sợ lại khiến cho người tôi đứng trì lại, không tài nào nhích nỗi vài bước.
– Gì thế em???
Giọng nói của anh đã bắt đầu mang hơi hướng khó chịu. Thực tình tôi có muốn như thế này đâu. Chính bản thân tôi còn không thể điều khiển được mình lúc này nữa. Bỗng dưng tôi muốn khóc. Muốn khóc thật to.
Có phải là tôi đã bị điên vì lấy chồng quá sớm ???
Lúc sắp sửa nấc lên, người tôi như bị giật điện khi nghe chồng mình bật cười khúc khích. Bằng một ánh mắt đúng chất ngây thơ, tôi ngước nhìn Phong Trần.
– Anh biết rồi đấy. Haha…
– Biết…biết…gì cơ?
– Thôi thế này nhé. Đúng là anh sơ suất khi không nói sớm cho em biết. Chỗ ngủ của em là trên giường. Còn anh thì ngủ ở dưới đất. Anh trải chăn màn đầy đủ rồi. Thôi anh ngủ trước đây. Em thích thì đứng tiếp, còn mỏi chân rồi thì lên giường mà ngủ đi nhé.
Phong Trần nói bằng giọng trêu đùa rồi vào phòng tắm cất khăn, sau đó nhảy ùm xuống đống chăn màn dưới đất và nhắm tịt mắt ngủ. Chưa bao giờ tôi thấy anh con nít như vậy. Bộ đồ ngủ màu mè càng góp phần tôn lên cái phong thái cưa sừng làm nghé của chồng tôi.
Bất giác tôi cũng phì cười…
Như một phản xạ vô tình trong một khoảnh khắc rất vô tình, tôi chạy lại phía Phong Trần đang nằm, ngồi thụp xuống rồi giáng một nụ hôn hổ báo xuống khuôn miệng vẫn đang tủm tỉm cười của chồng mình.
– Anh đáng yêu liêu xiêu quá!
Xong đâu đấy tôi cũng nhanh chóng nhảy phóc lên giường, trùm chăn lại và tiếp tục cười một mình.
Tôi thấy hạnh phúc… rất nhiều!!!!
Nhưng vài giây sau tôi lại cảm thấy có cái gì đó hơi hơi không ổn. Khẽ ngóc đầu ra khỏi chiếc chăn dày, tôi giật ngược khi thấy Phong Trần đang nằm chống tay lên đầu và nhìn tôi đầy thách thức.
Tôi ngồi hẳn lên và nhìn anh. Như thế này là như thế nào?
– Em gan quá. Anh đâu phải cứ muốn hôn là hôn được đâu! – Phong Trần mặt mày hình sự.

– Nhưng anh là…chồng của em mà… – tôi dù hơi sợ nhưng vẫn cãi lý.
– À! Thế là em cũng là vợ của anh phải không? – anh nhấn cực mạnh từ “của”.
– Dạ… – tôi đáp ngây ngơ.
– Thì hôn thôi!
Chồng tôi nói một câu gọn lỏn rồi dán cặp môi như môi con gái của mình vào miệng tôi làm tôi ú ớ chẳng nên lời.
Ôi cái đêm tân hôn của tôi!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Khuya…
Chúng tôi đều ngủ say giấc tại vị trí của ngủ mỗi người. Anh thì dưới đất, tôi thì trên giường. Những nhịp thở đều đều như gõ nhịp vào thời gian chậm chạp của ban đêm.
Đột ngột trời đổ mưa. Một trận mưa thật to và kèm theo giông tố. Tôi bị tiếng sấm làm cho thức giấc. Ngẩng mặt nhìn lên cửa sổ, những tán lá ngoài sân đang bị gió mưa làm cho tơi tả, trăm ngàn giọt nước bắn vào mặt kính như muốn xuyên qua để vào trong phòng. Thời tiết dạo này thất thường thật…
Một tiếng sấm nữa cất lên. Vạn vật đất trời như đang hòa ca một khúc nhạc đầy kịch tính.
– Cho anh ngủ cùng với.
Giọng nói thều thào của Phong Trần cùng vẻ mặt rất đỗi tội nghiệp cùng chiếc gối ôm trên tay làm tôi suýt nữa thì lăn xuống đất.
– Anh sợ sấm chớp em à…
Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc nhích người sang một bên. Phong Trần trèo lên, đặt gối xuống giường và nằm xuống. Hình như anh ấy sợ thật chứ không phải là muốn đùa tôi. Sao một chàng trai cao to như thế này mà lại sợ sấm chớp nhỉ?
– Ngủ đi em. Cầm tay anh.
Chẳng đợi tôi đồng ý, Phong Trần đã nắm chặt bàn tay tôi rồi nhắm mắt lại. Đôi khi nhìn anh thật mong manh…
Vài phút sau thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ cùng với mưa, gió, sấm chớp và cái nắm tay ấm áp của chồng mình.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bây giờ tôi đang há hốc mồm khi ngồi trước bàn ăn sáng. Một bữa ăn sáng của gia đình chồng tôi là như thế này sao??? Đến cả 10 món sao??? Nhìn ba bốn cô giúp việc kẻ nấu người bưng ra làm mắt tôi cứ hoa cả lên. Thật ra thì tôi cũng thích tự tay nấu bữa sáng cho bà và anh Phong Trần. Tự nhiên thấy tủi thân quá…
– Sao thế cháu dâu? – bà ngoại thắc mắc khi nhìn thấy khuôn mặt thần ra của tôi.
– Dạ…không có gì ạ.
– Thế thì chúng ta ăn thôi.
Thế là chúng tôi bắt đầu bữa sáng. Chọn món gần nhất mình để gặm nhấm, tôi lấy đũa gắp lẹ một miếng và đưa vào miệng.
Ôi…
– Sao thế em? Sáng nay em không khỏe trong người à?
Nét mặt Phong Trần đầy vẻ lo lắng khi thấy sự nhăn nhó đầy đau khổ của tôi sau khi ăn miếng đầu tiên. Bà ngoại thì có vẻ nghiêm trọng hơn, bà gọi cô giúp việc ra và mắng xối xả.
– Mấy cháu nấu nướng kiểu gì thế? Món này nêm nếm không vừa miệng phải không? Bà đã dặn nấu nướng là phải cẩn thận rồi mà.
– Dạ không bà ơi! Món này rất ngon bà ạ!!!
Tôi tưởng chừng như có thể phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài để bào chữa cho mấy chị giúp việc. Thật là xấu hổ quá đi mà.
– Ờ thế à! Thôi cháu vào bếp đi.
Bà ngoại ngớ người ra rồi mỉm cười hươ hươ tay để cô giúp việc đi vào. Phong Trần vẫn nét mặt lo âu nhìn tôi. Sao tôi cứ làm những hành động vô duyên như thế vậy nhỉ???
– Chúng ta ăn tiếp thôi ạ. Hồi nãy vì cháu cắn nhầm lưỡi nên hơi đau. Hì…
Tôi cố gắng bao biện và cúi xuống hùng hục ăn như trâu. Vừa ăn tôi vừa thấy lòng xót xa. Các bạn biết vì sao ngay lúc ăn miếng đầu tiên tôi lại có thái độ như thế không? Bởi vì món đó là món tủ của tôi. Nhưng nếu tôi nấu thì chẳng thể đem ra so sánh được với mấy chị giúp việc. Chúng quá ngon. Ấy vậy mà lúc nào tôi cũng tự cho rằng khả năng nấu nướng của mình là nhất, là hơn người khác. Ngẫm lại mới thấy hôm qua bà ngoại chồng bảo tôi nấu dở là hoàn toàn hợp lý. Vì thực sự là những gì tôi nấu không thể là đối thủ với các món ăn của mấy chị giúp việc trong nhà này được.
Ôi…
Tôi cứ như bị tát một cái thật đau vào mặt, vào cái sự tự tin quá đáng của mình…
Ngậm ngùi quá đi…
Sau bữa ăn, tôi quyết tâm giành nhiệm vụ rửa chén cho bằng được. Ban đầu thì chẳng ai cho phép nhưng rồi mọi thứ đã xuôi theo mong muốn của tôi. Tôi cần phải tỏ ra đảm đang nếu không muốn bị chê là một cô con dâu chẳng biết làm gì cả.
Lúc này đây, tôi đang vừa rửa chén vừa nói chuyện với mẹ. Bây giờ mới thấm thía cảm giác xa mẹ để đi lấy chồng nơi xứ lạ. Rất là khổ tâm. Bỗng thấy nhớ mẹ kinh khủng. Muốn được mẹ làm ôm vào lòng và xoa xoa mái tóc, mắng yêu và rồi hôn lên trán…
Buồn…
Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc tôi nghe tiếng nói của Luca từ phía phòng khách vọng vào. Sao ngày nào cô ta cũng tới đây vậy nhỉ. Manh mối duy nhất để tìm thấy em tôi chính là Luca. Nhưng tôi không biết cách nào để có thể tiếp cận với chị ta khi mà lần nào chúng tôi gặp nhau cũng chỉ giành cho nhau ánh mắt của những kẻ thù địch.
Bồn rửa chén của nhà bà ngoại chồng tôi được đặt ngay cạnh cửa sổ, vừa rửa vừa nhìn ra ngoài vườn rất thích. Nhưng có lẽ vì ham nhìn quang cảnh xung quanh mà tôi đã làm tấm mút rửa chén đặt sát mép cửa sổ lọt thẳng ra ngoài sân sau một hành động hết sức ngớ ngẩn là quơ tay để vẫy chú chim đang đứng trên nhành cây đối diện.
Đúng là nhí nhảnh không đúng thời điểm!
Tôi thở dài một lượt rồi chạy ra sân sau để nhặt nó về lại vị trí cũ. Vừa chuẩn bị đứng lên để quay trở vào trong, tôi bỗng khựng lại khi thấy Luca đang làm gì đó ở căn phòng bé tí được xây tách biệt với ngôi nhà. Đây là lần đầu tiên tôi biết là đằng sau ngôi nhà cổ của bà ngoại còn có một căn phòng hình vuông được sơn màu đen đầy huyền bí. Tính tò mò trỗi dậy, tôi chạy lại núp sau bức tường và lặng lẽ quan sát.
Thái độ cẩn trọng nhìn trước ngó sau của Luca càng khiến tôi khẳng định sự bí hiểm và đặc biệt của căn phòng đó. Sau một hồi chắc chắn là không có ai xung quanh, Luca mới nhẹ nhàng lấy trong bọc áo ra chiếc chìa khóa và bắt đầu mở cửa phòng. Hình như căn phòng chỉ có duy nhất cánh cửa lùn tịt đó thôi thì phải. Bỗng tôi thấy lạnh lạnh sống lưng và có đôi chút bất an trong lòng.
Sau khi Luca bước vào, cánh cửa đóng sập lại. Tôi nín thở lăn xăn lại gần. Cảm giác lúc này của tôi cứ như chuẩn bị phá một băng ổ của nhóm tội phạm.
Đứng trước cánh cửa với chiều cao chỉ ngang cổ của tôi, tôi chăm chú nhìn. Cái kiểu nhà và kiểu cửa như thế này giống như những căn nhà cổ đầy huyền bí trong truyện cổ tích. Và dù chưa biết gì nhưng tôi cam đoan đằng sau cánh cửa này là một điều gì đó rất đáng sợ và đang bị che dấu.
Đang chuẩn bị mở cửa để đi vào trong, tôi như văng tim ra ngoài khi chiếc điện thoại dở chứng đổ chuông phá đám. Bằng tất cả sức lực, tôi co giò chạy. Để Luca phát hiện thì chỉ có nước chết.

Sau khi tắt chuông điện thoại và núp kín sau bức tường, tôi hé đôi mắt nhìn về phía căn phòng bí ẩn. Luca đã ra khỏi phòng và nhìn quanh với nét mặt hớt hải lo lắng. Số tôi đúng là còn hên. Chậm thêm vài giây nữa thì không biết tôi sẽ phải đối diện với điều gì nữa. Phù…
Trở về với bồn rửa chén, đầu óc tôi vẫn lâng lâng về những điều vừa được nhìn. Không hiểu sao linh tính thúc giục tôi phải khám phá căn phòng đó. Nhưng thực sự là rất nguy hiểm…
Điện thoại lại đổ chuông, chắc là người hồi nãy gọi đã gọi lại. Tôi bực mình cầm lên. Số lạ.
– A lô! Ai vậy ạ? – tôi nói với giọng khá đao búa.
– Tôi đây.
– Tôi là ai?
– Chồng thứ hai của cô.
Tôi ngớ người và đưa điện thoại ra khỏi tai mình. Sau vài giây định thần, tôi đưa điện thoại vào lại vị trí. Là Nhân Mỹ sao???Cậu nhóc này đang giở trò gì đây???
– Cậu muốn gì?
– Muốn nghe giọng của cô.
– Đừng như thế nữa. Quên tôi và tìm một người khác đi. Tôi không muốn thấy cậu như thế này.
– Việc gì tôi phải quên cô thì biết chắc chắn rằng cô sẽ là của tôi.
Quá sức bực mình, tôi cắt máy. Làm gì có cái kiểu yêu đương đầy tính bảo thủ và phát xít như thế này chứ! Tôi với cậu nhóc gặp nhau chưa đến chục lần, thời gian nói chuyện với nhau chỉ mới tính bằng phút, vậy mà vì sao tôi phải chịu sự đe dọa và những trò phá đám của cậu ta như thế này!!!
Thật là quá đáng!
Tôi xếp chén đĩa vào khay trong khi điện thoại vẫn sáng liên hồi trên nền gạch men. Bây giờ thì mặc kệ cậu ta, muốn gọi bao nhiêu cũng được. Mình đã muốn cư xử tình cảm ấy vậy mà cậu nhóc không muốn. Thôi thì đành nhẫn tâm một chút để dứt khoát mọi chuyện.
– Sao em không nghe máy thế? Có người gọi kìa. – Phong Trần bước vào bếp và hỏi tôi.
– Ai đó rảnh rỗi nhá máy để trêu chọc anh à. Không có gì đâu! – tôi giả vờ tửng một cách ngây thơ nhất.
– Thế à? – Phong Trần hỏi một câu mang tính chất nghi ngại làm tôi bỗng dưng thấy mình như người có tội – Em rửa xong thì chúng mình đi ra ngoài nhé. Anh đứng ngoài phòng khách đợi em.
– Dạ. Xong rồi anh! Hihi
Cứ nghe được đi chơi là tôi mừng khấp khởi. Nói thật chứ tôi cứ có cảm giác căn nhà này có gì đó không ổn. Một thứ gì đó thường xuyên làm tôi phải lạnh sống lưng. Tốt nhất là nên đi ra ngoài để tinh thần được chút thoải mái.
Lúc tôi và ông chồng tóc dài bước ra cổng để chuẩn bị lên xe thì Luca cũng xuất hiện. Lần này tôi cố gắng thân thiện hơn bằng một nụ cười nhẹ mang tính chất chào hỏi. Cô ta nhìn và gật đầu. Lại cái thái độ chảnh chọe và lạnh lùng ấy. Dù không hề có bằng chứng chứng minh Luca là thủ phạm làm gia đình tôi tan nát nhưng tôi luôn tin rằng chính cô ta chứ không ai khác là người gây ra toàn bộ sóng gió, làm hủy hoại cả cơ nghiệp của ba tôi.
– Anh.Chị ta đối với gia đình anh là như thế nào? – tôi ngẩng mặt hỏi Phong Trần.
– Luca là người làm cho bà anh, rất trung thành. Cũng có thể coi chị ta là con nuôi của bà. Thật ra anh cũng không rõ lắm. – Phong Trần vừa tra chìa vào ổ vừa nói.
Tôi gật gù trước câu trả lời của chồng mình và im lặng. Có vẻ như Phong Trần rất ít quan tâm tới gia đình thì phải. Không biết sau này anh có đối xử như thế với gia đình nhỏ của anh không nhỉ???
Lo lắng thật…
Chúng tôi đến trung tâm mua sắm. Phong Trần bảo sẽ mua cho tôi một vài thứ. Nghe đến thế là lòng tôi sướng rơn lên. Tôi rất thích được ai đó mua quà cho mình. Cảm giác vừa như được quan tâm vừa như được yêu chiều. Có kha khá những ánh mắt dõi theo vợ chồng tôi, cụ thể là nhìn vào chàng trai tóc dài bên cạnh tôi. Cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên khi anh ấy quá sức nổi bật với một chiều cao vượt trội cùng mái tóc dài mà hầu như rất ít thanh niên sở hữu được. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác hơi tủi thân. Anh quá cao mà tôi thì lại quá lùn. Anh quá nổi trội còn tôi thì chẳng có gì đặc biệt. Thêm một điều nữa là hình như trước mặt đám đông anh luôn tỏ vẻ rất lạnh lùng. Bằng chứng là anh chẳng hề nắm tay tôi hay có bất kỳ một cử chỉ thân mật nào cả.
– Cái này hợp với em đấy. Cầm đi em.
Anh lựa cho tôi một chiếc váy rồi chưa kịp để tôi nêu lên ý kiến của mình, anh đã thả nó vào tay tôi. Có hơi quá đáng không nhỉ?
– Người em thấp, tốt nhất nên đi những loại giày kiểu này.
Phong Trần đưa mắt nhìn quanh gian hàng trưng bày những đôi giày bắt mắt và dừng lại ở một đôi giày màu hồng nhạt.
– Em…
Tôi định nói là tôi không quen đi giày cao gót thì anh đã cắt ngang lời tôi nói bằng việc gọi người bán hàng tới để lấy đôi giày ra, cho vào bì đựng và đưa tôi cầm.
Mặt tôi đã bắt đầu đỏ lên vì giận…
Tới quầy bán túi xách, đối với tôi thì những chiếc túi dạng như đi chơi hay đi dự tiệc là một sản phẩm xa xỉ và không cần thiết nên tất nhiên là tôi không có nhu cầu rước chúng về nhà. Nhưng cũng như hai lần trước, chồng tôi vẫn người chỉ định cái mà theo anh là hợp với tôi, bảo người bán hàng lấy ra, cho vào bì và lại đưa cho tôi.
Có vẻ như tôi đã không chịu đựng được nữa…
– Xin lỗi chị nhưng chúng tôi không lấy cái này đâu ạ. Phiền chị cất lại dùm.
Tôi vừa nói vừa đưa chiếc túi xách lại cho chị bán hàng trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong Trần.
– Em sao thế???
– Em bực mình anh.
Tôi nói cụt lủn rồi bỏ đi. Bây giờ tôi thấy ghét anh. Chẳng có người chồng nào lại đối xử với vợ mình như vậy cả. Tôi đâu phải là Puppy, anh cho chi ăn nấy, anh đưa gì mặc nấy. Tôi là Tử Quân, là vợ anh, là người sống cùng anh, chia sẻ cùng anh chứ không phải ngồi không đợi chờ anh ban phát.
Cảm giác lúc này thật là tồi tệ. Và tồi tệ hơn là anh chẳng hề đuổi theo tôi!
Một mình lang thang giữa siêu thị đông người, tôi cứ cảm giác mình như kẻ bị bỏ rơi. Mới cưới nhau được có một ngày mà đã như thế này đây. Có phải chăng chuyện này là hệ quả của việc cưới nhau quá vội vàng khi cả hai vẫn chưa hiểu rõ về nhau?
Tôi cứ thế đi lơ ngơ như người vô định. Theo cách nào đó tôi đã bước chân vào thang máy. Tự nhiên tôi muốn được một mình trong một không gian chỉ có riêng tôi.
Cửa thang máy đóng lại. Tôi nhìn dãy số trước mặt và bấm đại vào số 5. Thang máy rùng rùng vài giây rồi nâng tôi lên. Tôi bỏ đi nãy giờ cũng được gần nửa tiếng, ấy vậy mà chẳng thấy anh gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu. Sao bỗng dưng thấy lạc lõng quá vậy nè??? Và rồi tôi bắt đầu thút thít. Ở trong này chỉ có mình tôi, khóc một chút cũng chẳng sao…
Một sự dừng lại đột ngột làm tôi chao đảo. Chuyện gì thế nhỉ??? Nhìn lên, mọi thứ đều tối đi. Có lẽ nào…có lẽ nào…
– Ai cứu tôi với!!! Có ai ở ngoài đó không!!! Ai cứu tôi với!!!!!!!
Tôi đập cửa ầm ầm và cố hết sức la hết sau khi đã bấm liên hồi vào nút báo động. Sao những việc tồi tệ lại diễn ra với tôi thế này??? Tại sao thang máy lại bị sự cố chứ??? Tôi có làm điều gì sai hay đối xử ác với ai đâu!!! Cứ thế tôi nghĩ loạn xạ trong đầu rồi hoảng sợ tột độ. Một mình đối diện với sự nguy hiểm, tôi thấy thân thể cứ như rã ra. Nếu không ai biết đến sự cố này, nếu không ai biết đến việc tôi đang bị mắc kẹt thì tôi sẽ đi về đâu??? Không! Không! Tôi không muốn chết. Tôi còn rất nhiều việc cần phải làm. Tôi còn phải tìm em gái, tôi còn phải chữa bệnh cho ba. Không!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.