Đọc truyện Shipper Lục Giới – Chương 47: Ma vương và tiểu tiên nữ (10)
Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
Trong Lê viên yên tĩnh, hương lê lan tỏa khắp xung quanh, Cải Trắng đã sớm mang theo hoa Thiên Lam của nó chạy xa. Hiện tại không phải nó vội đi tìm bạn đời, mà là không muốn làm hai người có da mặt mỏng kia xấu hổ.
Lúc nó chạy trốn ra khỏi Lê viên, bất chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua cây lê trĩu đầy quả, thầm nghĩ, nó có nên đi nói cho Bạch Âm đại nhân biết là bà sắp có “tiểu quả lê” hay không nhỉ?
Hương lê thoang thoảng trong gió, thời tiết hôm nay thật đẹp nha.
Lúc A Phiến đứng dậy từ trong lồng ngực Phong Minh mới nhớ vừa rồi mình đi tìm hắn khắp nơi, chui vào đủ chỗ nên hiện tại mặt mũi lem luốc. Nàng rời khỏi vòng ôm của hắn, tìm vật gì đó trong túi nhỏ của mình.
Phong Minh hồi phục lại tâm trạng đang kích động, hỏi: “Nàng tìm gì vậy?”
“Bạch ngọc cao.”
“……” Đến lúc này rồi còn để ý đến thứ đó? Vậy mà hắn còn không quan trọng bằng một lọ bạch ngọc cao. Phong Minh hơi nhướng mày nhưng cũng không ngăn cản.
A Phiến lấy lọ bạch ngọc cao ra, lại nghĩ hiện tại mặt mình cần một chậu nước để rửa mặt hơn là cần một lọ bạch ngọc cao. Nàng vô cùng ảo não, nói: “Trà ở Thần giới uống ngon lắm sao?”
“Không ngon, quá tinh khiết, uống vào quá đắng.”
“Vậy sau này phải làm sao bây giờ.”
“Uống nhiều thì quen thôi.” Phong Minh kiên nhẫn hỏi: “Nhưng mà…… Vì sao khi nói chuyện với ta nàng lại che mặt vậy?”
“Bởi vì mặt ta rất dơ.”
“Khi nàng ở trên đảo Người Khổng Lồ, người dính đầy bùn ta cũng đã thấy rồi, còn có cái gì không thể xem nữa?”
A Phiến nghĩ lại cũng thấy đúng, những lúc thảm hại nhất của nhau thì hai người cũng đã thấy, đủ loại tình huống, còn có cái gì mà không thể nhìn chứ. Nhưng trước khác nay khác, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Phong Minh gỡ tay nàng ra, nhìn gương mặt lem luốc của nàng, hỏi: “Nàng có khăn không?”
“Có có.”
A Phiến vội vàng từ trong lồng ngực lấy khăn ra, Phong Minh nhận lấy cẩn thận lau mặt cho nàng.
A Phiến ngoan ngoãn ngồi bất động, khi thì ngước mặt lên, hồi sau lại hỏi: “Đại ma vương, chàng thật sự thích ta sao?”
Phong Minh đang lau mặt cho nàng thì nghe thấy lời này, hắn không trả lời mà trực tiếp cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Tim A Phiến đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc: “Nhưng vì sao lại là ta?”
Phong Minh vẫn không đáp, lại hôn một cái lên trán nàng.
A Phiến không hỏi nữa, bất kể nàng có hỏi cái gì thì hắn đều hôn nàng. Nàng cười: “Ta không hỏi nữa.”
“Vì sao lại không hỏi nữa?”
“Bởi vì ta biết Đại ma vương chàng không gạt người, có thể là vì ta chịu dẫn đường cho chàng, còn những tiên nữ khác thì không.”
Phong Minh nghe vậy liền nói: “Ta có Cải Trắng, nó có thể dẫn đường.”
“Cũng đúng.” A Phiến vẫn không nghĩ ra, chưa từ bỏ ý định nên hỏi tiếp: “Cho nên vì sao lại là ta?”
Phong Minh thay nàng lau đi vết dơ còn sót trên mặt, nói: “Sau này ta sẽ từ từ nói cho nàng biết.” Đột nhiên hắn tò mò, hỏi: “Vậy vì sao nàng lại thích một yêu ma như ta?”
Hắn cảm thấy hình như mình có chút vô lại, không nói vì sao thích nàng, lại muốn nàng nói vì sao thích hắn. Nhưng A Phiến lập tức trả lời: “Bởi vì chàng cũng không phải người xấu, vẫn là người tốt. Tuy rằng chàng hay mất kiên nhẫn, nhưng không có lần nào rời đi cả. Chàng biết Tam trưởng lão cứu Nữ Bạt sẽ liên lụy Ma giới, chàng biết Bạch Ông trợ giúp Thạch Đa Nhưỡng sẽ làm Minh giới bất mãn, nhưng chàng vẫn không bỏ mặc thuộc hạ của mình. Đại ma vương, chàng cũng giống như tiên nhân vậy, đều rất tốt.”
Lời này cũng không kể ra chuyện gì vĩ đại, chỉ từng việc nhỏ nhặt vậy thôi, nhưng nàng đều nhớ rõ.
Phong Minh vén vài sợi tóc rối trước mặt nàng ra sau đầu, A Phiến mở to mắt ra nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, tiếp tục nói: “Còn nữa……”
Còn nữa? Thì ra hắn có nhiều ưu điểm như vậy. Tâm tình của hắn càng thêm sung sướng: “Còn gì nữa?”
“Bộ dáng của chàng rất đẹp.” ԅ(♡﹃♡ԅ)
“…… À.”
A Phiến nhẹ rũ mày, trước kia cảm thấy hắn hung dữ nên không dám nhìn lâu, nhưng bộ dạng của Đại ma vương cũng thuộc hàng mỹ nam đứng đầu Lục giới, nếu không phải cảm thấy nên có chút thẹn thùng thì sợ là nàng sẽ hôn đến khi mặt hắn đầy nước miếng mới thôi, Đại ma vương thật soái nha!
Phong Minh thấy nàng nhìn mình lom lom, mà trong mắt nàng cũng chỉ có mặt hắn, không có để ý đến bất kỳ ưu điểm gì của hắn nữa. Thôi, dù sao cũng đều như nhau, sao hắn lại ăn dấm với chính gương mặt của mình chứ!
A Phiến nở nụ cười xinh đẹp, đặt bốn đồng tiền thừa vào tay hắn rồi nói: “Đây, chàng nhận lấy đi, kẻo lại quên.”
“Ta không có quên.”
A Phiến ngửa đầu hỏi: “Vậy vì sao lúc ta từ Thạch thôn trở về thiên đình chàng không hề nhắc tới?”
Phong Minh nhìn tiểu tiên nữ phản ứng chậm chạp này, nói: “Nàng trả tiền cho ta rồi, vậy lần sau ta biết tìm cớ gì để đi gặp nàng đây?”
A Phiến lại đỏ mặt, che mặt không dám nhìn hắn. A a a, sau này không bao giờ có thể nhìn thẳng Đại ma vương nữa rồi. Nàng nhướn đôi mày liễu lên, vội vàng liếc hắn một cái: “Mấy ngày nay ta có tới Ma giới tặng đồ, rất nhiều lần đều ở các cung điện xung quanh, ta nhớ rõ mình muốn trả lại tiền cho chàng, nhưng cuối cùng lại nghĩ, ta còn có nhiệm vụ trong người, phải quay về ngay. Nếu đến lúc ta rảnh rỗi đến tìm chàng trả tiền là có thể thảnh thơi ngồi trước mặt chàng, cùng chàng ăn lê nói chuyện phiếm rồi.”
Nói ra hết tâm tư của mình, nàng vừa thẹn đỏ mặt vừa thấp thỏm, sợ hắn cảm thấy tâm tư của mình quá trẻ con.
“Cho nên hôm nay là có ngày nghỉ à.” Phong Minh lại ôm lấy nàng, muốn cho nàng biết hắn thích tâm tư này của nàng: “Vậy cứ ở lại nơi này, không cần trở về nữa.”
A Phiến vùi đầu lên vai hắn, nói: “Không phải ngày nghỉ……” Bỗng nhiên nàng nhớ tới chuyện nàng đến để tặng đồ, lân la cả buổi, vậy mà thiếu chút nữa nàng đã quên mất: “Đại ma vương, ta là tới đưa đồ cho chàng, ta đang làm nhiệm vụ.”
Phong Minh vừa nghe vậy liền nhướng mày: “Hửm……” Thì ra là nàng vì làm nhiệm vụ nên mới đến tìm mình, mà không phải đặc biệt muốn tới gặp hắn.
A Phiến đã rời khỏi lồng ngực hắn, nàng đang tìm kiếm túi nhiệm vụ của mình, một lúc sau mới tìm thấy Nhậm Vụ Thạch, nàng đưa cho hắn, một hồi sau lại hỏi: “Hiện tại Đại ma vương chàng có vui không?”
“Ừm.” Hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ hắn chưa biểu hiện rõ rằng mình đang cao hứng hay sao? Hắn nhận lấy túi đồ, thấy nàng cười cười thì bỗng nhiên hiểu ra.
Tâm tình tốt thì đồng nghĩa với — viên đá sẽ hóa thành màu đỏ.
…… Sớm muộn gì hắn sẽ thu phục Thần Phong Điện vào Ma giới.
Hoặc là, nếu ai cho nàng hắc thạch thì hắn lập tức sẽ đi “dạy dỗ” những người đó.
“Không biết lần này là cái gì.” A Phiến nói xong, trong lòng vô cớ cảm thấy không thoải mái, nàng ngập ngừng: “Trước đừng mở ra, lỡ như lại là……”
Không đợi Phong Minh mở ra, túi đồ đột nhiên nổ tung. A Phiến kinh ngạc, còn chưa thấy rõ vật nổ tung kia là gì đã bị Phong Minh dựng một tầng linh lực lên bảo vệ, sau đó liền thấy bột phấn màu trắng bay đầy trời, giống như lần đầu tiên vậy, biến thành quả pháo bột mì.
Bụi dần tan đi, nàng dần nhìn rõ người trước mắt, trên tóc Phong Minh có dính bột phấn, có lẽ tầng linh lực kia là dựng lên cho nàng, thế nên trên mặt A Phiến rất sạch sẽ, còn tóc hắn lại dính bột.
Sau khi hoàn hồn A Phiến vội vàng ôm lấy hắn, kéo cánh tay hắn xem tới xem lui, kinh hoảng hỏi: “Đại ma vương, chàng có sao không, có chỗ nào bị thương không?”
“Không có.” Ánh mắt Phong Minh lạnh lẽo nhìn bột phấn trên mặt đất, vẫn giống như lần trước, bột phấn không hề có mùi vị gì, pháp thuật bên trong cũng giống vậy, một khi tiếp cận hắn sẽ nổ tung.
Nói cách khác, quả pháo lần này vẫn làm theo yêu cầu là nhắm vào hắn. Không đến bên người hắn thì sẽ không nổ.
Nhưng vì sao hai lần đều là nàng đưa tới?
Phong Minh cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Bị dọa rồi?”
“Ừm.” A Phiến thấy hắn không bị làm sao mới an tâm, nàng buồn bực nói: “Rốt cuộc là ai đang trêu đùa chàng như vậy!”
“Gần đây có không ít tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện xảy ra chuyện?”
“Ừm, nghe nói đi đưa túi đồ, gõ một cánh cửa kỳ quái rồi bất ngờ té xỉu, sau khi tỉnh lại còn bị thương, cũng không nhớ gì cả.” A Phiến hỏi: “Chàng hoài nghi hai việc này có liên quan với nhau sao? Nhưng cũng không giống như cùng một việc.”
“Có khả năng.” Phong Minh nhíu mày, chuyện này chỉ sợ là thật sự có liên quan đến A Phiến, nếu để nàng trở về, sợ là nàng sẽ biến thành tiểu tiên nữ tiếp theo xảy ra chuyện. Nhưng hắn giữ nàng ở lại thì nàng cũng sẽ lo lắng chuyện của Thần Phong Điện. Cho nên biện pháp giải quyết tốt nhất là……
Phong Minh nói: “Khi nào thì nàng lại nhận nhiệm vụ?”
“Sáng mai.”
“Đến tối ta sẽ đưa nàng trở về.” Phong Minh biến ra quả lê mà buổi sáng đã hái, đặt vào tay nàng, nói: “Ăn quả lê này trước đi, ta đi phân phó cho thuộc hạ vài món ăn ngon cho nàng, nàng thích ăn món gì?”
A Phiến còn đứng giữa một đống bột phấn vẫn chưa hồi thần, cái gì, cứ như vậy Đại Ma vương không truy cứu chuyện này nữa? Giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì cả. Nàng cầm quả lê nhíu mày suy nghĩ, có lẽ Đại ma vương còn có kế hoạch gì đó. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Đại ma vương, chàng nói cho ta biết đi, có phải chàng đang có kế hoạch gì không?”
Phong Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Có.”
A Phiến mỉm cười yên tâm, nói: “Ta tin chàng. Món gì cũng được, ta đều thích.”
“Ta đi phân phó cho bọn họ chuẩn bị cơm chiều, nàng ở đây ngủ một lúc đi.” Phong Minh cúi người bế nàng đặt lên ghế dài, nhịn không được lại hôn lên mặt nàng một cái. “Chờ ta.”
A Phiến chớp chớp mắt, khi thì muốn nàng ăn quả lê, khi lại muốn nàng ngủ, vậy rốt cuộc nàng phải làm cái gì đây. Nghĩ một lúc, A Phiến dứt khoát ôm quả lê đi ngủ, ngẫm lại thì dù sao quả lê này chính là đồ vật đầu tiên mà Đại ma vương đưa cho nàng, nàng không thể ăn nó được.
Phong Minh đi mau, trở về càng mau hơn, trở lại Lê viên thì thấy tiểu tiên nữ nằm trên ghế dài đã ngủ rồi. Hắn ngồi ở một bên nhìn nàng ngủ say, có vẻ nàng rất mệt. Nghe Đế quân Thần giới nói không ít tiên nữ ở Thần Phong Điện ngã bệnh, cho nên đồ vật chồng chất như núi, vội bảy ngày bảy đêm vẫn chưa hết việc.
Hắn thật muốn để nàng không cần phải trở về nữa.
Tựa hồ bị ngứa nên nàng đưa tay gãi mặt, sau lại xoay người, tay ôm chặt quả lê, nỉ non nói: “Không được đoạt quả lê của ta……”
Phong Minh nhướng mày, vì sao không phải là “Không được đoạt Đại ma vương của nàng”, mà là quả lê? (ಠ ∩ಠ)
A Phiến ở trong mộng rất vui vẻ, bởi vì Đại ma vương hái một túi lê rất lớn cho nàng, khi trở lại Thần giới có tiểu tiên nữ muốn cướp đi, nàng gắt gao bảo vệ.
Không được đoạt quả lê của nàng, đây là Đại ma vương hái cho nàng. Ai cũng không được đoạt, bởi vì Đại ma vương là của nàng, là của tiểu tiên nữ A Phiến nàng đây!