Đọc truyện Shipper Lục Giới – Chương 25: Thành hoang (7)
Edit: Caarmtus1510
Beta: Nhược Vy
Tốc độ của Phong Minh cơ hồ nhanh gấp hai lần A Phiến, chẳng lo A Phiến đã đi được tám trăm dặm, trong nháy mắt đã đuổi kịp nàng.
Phong Minh bắt lấy xiêm y của nàng, trực tiếp xách nàng lên.
A Phiến bị treo lơ lửng giữa không trung quơ quơ tay chân, nghiêng đầu nói với hắn: “Ta sẽ không nuốt lời đâu, Đại ma vương.”
Phong Minh cười lạnh: “Chưa chắc ngươi sẽ tìm được Ứng Long, mà dù có tìm được rồi thì cũng chưa chắc hắn sẽ chịu đi cùng ngươi.”
“Tại sao? Nói cho hắn biết chuyện Nữ Bạt là được mà.” A Phiến đưa tay bắt lấy xiêm y của hắn, mượn lực đó để giữ vững thân thể đang lay động giữa không trung: “Ngài cho ta xuống đi, ngước mỏi cổ quá.”
Phong Minh buông nàng xuống, nghĩ có khả năng nàng sẽ chạy nên tóm lấy bím tóc của nàng, lúc này mới an tâm nói: “Ứng Long là ai? Là thuộc cấp năm đó đã hỗ trợ Đế quân đắc thắng, pháp lực không thấp, vậy thì tại sao Nữ Bạt biến mất ba năm, hắn lại không ra mặt?”
A Phiến nói: “Chẳng phải tiểu tỷ tỷ Linh Ngọc nói rồi đó sao, là bởi vì Ứng Long đại nhân đã từng đồng ý với nhóm Đế quân là sẽ không gặp lại Nữ Bạt, hơn nữa nơi phong ấn kia là nơi năm đó hai người đính ước, đây chính là nguyên nhân nhóm Đế quân phong ấn nàng lại ở đó nha.”
Phong Minh nhướn mày hỏi: “Ta hỏi là vì sao Nữ Bạt đã biến mất ba năm mà Ứng Long lại không biết gì mà?”
“Là do không ai nói với hắn.”
Phong Minh cười lạnh: “Nếu thật sự quan tâm một người thì tự nhiên sẽ có cách để biết thôi, huống chi còn là Ứng Long.”
A Phiến hơi khó hiểu, có chút ngẩn ra: “Ý ngài muốn nói là Ứng Long đã hoàn toàn mặc kệ Nữ Bạt?”
“Nếu không như vậy thì còn có thể là gì?” Muốn biết tin tức của một người, đặc biệt là đối với một người vừa có pháp lực vừa có quyền thế như Ứng Long mà nói, có ngàn ngàn vạn vạn cách, ngay cả việc muốn biết một con kiến đi đâu hắn còn có thể hỏi ra được nữa là. Giống như hắn, Phong Minh cũng có quyền lực vô thượng, và cũng tường tận chuyện đó, cho nên Phong Minh mới dám nói như vậy.
Hơn nữa, dù là Ứng Long không lưu ý tới chuyện Nữ Bạt thì ít ra cũng biết khốn cảnh của nàng, nhưng nàng bị phong ấn đã ba năm mà hắn trước nay chưa từng xuất hiện. Vậy dù A Phiến có tìm được hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đến.
Lúc trước không tới, hiện giờ cũng sẽ không.
Nữ Bạt đã hoàn toàn bị trời đất vứt bỏ, ngay cả Ứng Long cũng vứt bỏ nàng.
“Vì sao muốn từ bỏ…” A Phiến khó hiểu nhìn Đại ma vương: “Dù không tính là người yêu nhưng ít ra nàng đã từng cứu hắn, đã từng kề vai chiến đấu, Nữ Bạt bị nhốt, về tình hay về lí, hắn đều phải cứu nàng ấy ra mới phải chứ.”
Nàng hỏi hắn cũng vô dụng, Phong Minh không hứng thú nhúng tay vào những việc này, càng không hứng thú nhúng tay vào chuyện nam nữ. Hắn thật sự không hiểu vì sao khuôn mặt nữ nhân này lại có vẻ hoang mang cùng uể oải như vậy, hắn nói: “Cửu tiêu các ngươi phải bảo vệ phàm nhân, thể chất của Nữ Bạt lại chỉ có thể nguy hại phàm nhân. Lúc trước Ứng Long hỗ trợ Đế quân trong trận chiến Xi Vưu, hỗ trợ Đại Vũ trị thủy thì cũng xem là người có lòng đại nghĩa. Nếu Nữ Bạt sẽ nguy hại đến nhân gian thì sao hắn có thể chung sống cùng nàng được, cho nên thà rằng chặt đứt hết thảy, chẳng quan tâm.”
“Nói cách khác… có lẽ hắn vẫn còn nhớ nàng nhưng lại không thể để thứ cảm xúc đó ở trong lòng?” Lúc nào cũng rất nhớ, lại không thể ở bên nhau chắc là một việc rất khó chịu, cho nên mới cố tình quên, mới hủy diệt tung tích nàng để trong lòng được bình thản.
“Không biết.” Phong Minh không có hứng thú với chuyện của bọn họ, cũng không có ý định miệt mài tìm hiểu xem rốt cuộc Ứng Long có còn thích Nữ Bạt hay không: “Ứng Long tuyệt đối sẽ không đi, điều đó không cần nghi ngờ.”
“Ta chính là không hiểu, nếu Ứng Long đã có thể hô mưa gọi gió thì hắn cùng Nữ Bạt bên nhau cũng không sinh ra rắc rối gì mà.”
Phong Minh nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi trả lời cho ta biết, có phải những lúc ở Tiên giới ngươi chưa bao giờ đọc sách đúng không?”
A Phiến bị hắn nhìn chằm chằm, bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên huýt sáo. ლ(╹ε╹ლ)
“…” Phong Minh đặt một tay trên đỉnh đầu nàng, xoay đầu nàng lại, để nàng đối diện với chính mình mới hỏi: “Lúc trước Xi Vưu mời Phong bá đến, vũ sư có thể vây Ứng Long ở trong mưa gió, là Nữ Bạt ra tay hút hết nước mưa của bọn họ mới cứu được Ứng Long đang hãm sâu trong khốn cảnh. Nếu ngay cả Phong bá vũ sư cũng không phải là đối thủ của Nữ Bạt, thì Ứng Long bị nhốt kia làm sao có đủ mưa gió cho Nữ Bạt hút chứ?”
A Phiến mặt lộ vẻ khổ sở, thở dài: “Thì ra là thế, khó trách lại nói bọn họ tương sinh tương khắc.”
Tiểu tiên nữ này chẳng những không thấy xấu hổ vì không đọc cho tốt sách sử Lục giới, mà còn lo cảm thán đến chuyện người khác. Phong Minh buông lỏng tay ra, nói: “Cho nên không cần phải đi tìm Ứng Long.”
“Không tìm Ứng Long thì hoàn toàn không còn cách nào khác.” A Phiến không vui nói: “Có lẽ ta có thể dùng tình cảm để đả động hắn, dùng lý lẽ để thuyết phục hắn, hắn không nhớ tới tình cảm hai người thì cũng phải nhớ tới ân tình ngày xưa mà báo đáp chứ.”
“Nữ Bạt bị phong ấn, có lẽ điều đó đã tính là nể phần ân tình Ứng Long nợ nàng rồi.”
“Có ý gì?”
“Nữ Bạt đại náo Cửu tiêu, nhiều lần gây họa cho nhân gian, nếu như bình thường thì việc này đã bị âm thầm giải quyết rồi. Có lẽ nhóm Đế quân xem xét mặt mũi Ứng Long nên mới chỉ phong ấn mà không thương tổn nàng.”
Hắn càng nói A Phiến càng cảm thấy kết cục của Nữ Bạt thật đáng thương, nàng lẩm bẩm: “Thể chất như vậy, cũng đâu phải do nàng muốn chứ… phong ấn kiểu đó, thật sự không phải thương tổn sao?”
“Ngươi thương xót nàng cũng vô dụng.” Phong Minh không rõ: nàng là người ngoài, vì sao lại lo lắng cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt như vậy chứ: “Ngươi chớ quên đây là việc làm của Đế quân các ngươi, ngươi đây là muốn cãi thiên lệnh sao?”
A Phiến lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên không phải.”
Quả nhiên tận trong xương cốt vẫn là bao cỏ [1], không thể kiên cường nổi. Phong Minh cười, lại nói: “Hơn nữa nếu mọi việc diễn ra như ngươi muốn, dù là xóa phong ấn của Nữ Bạt thì nàng cũng sẽ gây nguy hại cho bá tánh thôi. Trời đất bao la, nơi nào có thể chịu nổi sức hút nước của nàng chứ, chưa kể mọi nơi sẽ vì quá khô cạn mà trở thành hoang mạc, ngươi muốn để phàm nhân lâm vào tuyệt cảnh đại hạn hán như thế sao?”
[1] Bao cỏ: trong mấy truyện huyền huyễn, bao cỏ nghĩa là yếu đuối vô dụng.
A Phiến nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ trong Lục giới không có nơi nào nàng có thể sống? Dù pháp khí lợi hại cũng không được? Ta nhớ rõ trong Lục giới có không ít loại pháp khí này, loại có thể sinh ra nguồn nước vô tận, vậy để Nữ Bạt vào đó ở thì không phải tốt hơn sao? Chờ hút đủ nước rồi thì trở ra sinh sống bên ngoài một thời gian, khá tốt, đẹp cả đôi bên.”
“Đương nhiên là có thứ pháp khí đó, Ma giới có một thứ pháp khí gọi là Vũ Bình, đó là…” Phong Minh bỗng dừng lại, nghiêm mặt đứng tại chỗ.
A Phiến khẩn trương nói: “Đại ma vương, có chuyện gì vậy?”
Mặt Phong Minh càng ngày càng đen, càng ngày càng trầm, từng chữ từng chữ nói: “Pháp khí Tam trưởng lão trộm đi chính là Vũ Bình.” Vậy mà bây giờ hắn mới nhớ, rốt cuộc là hắn bắt tiểu tiên nữ tới tìm Tam trưởng lão hay là tiểu tiên nữ kéo hắn tới cứu Nữ Bạt?! Hắn ngược lại nhìn thẳng A Phiến, nói: “Ngươi sai!”
“…” A Phiến vô cớ bị trét nhọ nồi, nghẹn giận, lắp bắp nói: “Ta, ta làm gì sai, Đại ma vương, ngài đừng có ỷ vào mình là Đại ma vương mà nghĩ có thể bắt nạt tiểu tiên nữ, ta cũng có người ở phía trên đó!”
Nhìn nàng nghẹn đến đỏ mặt, Phong Minh cười một tiếng: “Lúc tiên nhân háo sắc kia phi lễ ngươi, sao ngươi không nói ngươi có người bên trên đi?” Hắn nói: “Hơn nữa dù tính là Đế quân các ngươi tới, thấy ta cũng chỉ là cùng ngồi ăn thôi, ta muốn bắt ngươi bọn họ cũng sẽ không ngăn, thậm chí còn gói ngươi lại thật cẩn thận, đưa đến cửa Ma giới.”
A Phiến run lên: “Nhóm lão đại sẽ không làm như thế.” Nàng hoàn hồn hỏi: “Tam trưởng lão có liên quan tới chuyện của Nữ Bạt sao? Vừa nãy ngài nói có tiểu tiên nữ có giao tình tốt với hắn, chẳng lẽ tiểu tiên nữ kia chính là Linh Ngọc?”
Phong Minh còn chưa nói lời nào, A Phiến “Ai nha” một tiếng, vẻ mặt ảo não, tóm lấy tay áo của hắn, khẩn trương nói: “Linh Ngọc nói dối.”
Phong Minh bẻ ngón tay đang tóm lấy của nàng ra, hỏi: “Nói dối?”
“Vừa rồi Linh Ngọc nói nàng đi tìm Ứng Long, sau lại bị thiên đình gọi về làm việc, thấy chúng ta đánh nhau với Nữ Bạt, phát hiện có gì đó không đúng nên lập tức hạ giới.”
Phong Minh hỏi: “Vậy thì có chỗ nào không đúng?”
A Phiến lắc mạnh đầu: “Nếu là tiểu tiên nữ đang làm việc ở Thiên Đình thì không thể hạ giới được!”
Phong Minh không biết quy củ ở Cửu tiêu, hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
A Phiến sốt ruột nói: “Rất nhiều năm trước, nhóm thượng tiên sợ chúng ta học theo Chức Nữ tỷ tỷ và Thất tiên tỷ tỷ là Tam Thánh Mẫu [*] nảy sinh tình cảm với phàm nhân, cho nên trong lúc chúng ta làm việc ở Thần giới không được ra khỏi Nam Thiên Môn, nàng không thể hạ giới được, nàng nói dối!”
[*] Ta-đa, đến mục phổ cập kiến thức rồi đây. Ngưu Lang Chức Nữ thì ai cũng biết rồi nên mình không đề cập nữa: