Shipper Lục Giới

Chương 23: Thành hoang (5)


Đọc truyện Shipper Lục Giới – Chương 23: Thành hoang (5)

Edit: Halina

Beta: Quanh

A Phiến đang muốn kêu lần thứ hai thì chợt thấy có gió lướt qua bên tai, quay đầu nhìn lại thì thấy có người tới, nàng còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn áp sát mặt, âm u nói: “Không cho phép gọi ta giống như gọi Cải Trắng.”

A Phiến rụt rè nói: “Không gọi như thế thì ngài không tìm được ta.”

Hơn nữa Cải Trắng sẽ không lạc đường như vậy, nàng cũng không cần cực khổ đi tìm như thế. Rõ ràng nàng không để ý mình bị thiệt thòi, tại sao hắn lại không vui vậy. Nàng cẩn thận nói: “Đại Ma Vương, lần sau ngài đừng đi loạn nữa, ta đợi ngài ở tường thành cả một đêm rồi.”

“Tại sao ngươi không lên tháp cao? Rõ ràng nơi đó mới là chỗ cao nhất của tòa thành.”

“Ta đến rồi, nhưng ngài không có ở đó.”

“Ta cũng đến đó, nhưng ngươi lại không ở đó.”

“Chắc lúc ngài đến tháp cao thì ta đang tìm đồ ở bên ngoài.” A Phiến nói: “Ta còn cho là chúng ta tâm ý tương thông, dù sao nơi đó là nơi đầu tiên chúng ta đến khi mới vào thành.”

Phong Minh chợt thấy vui vẻ: “Thật may là không chỉ không có tâm ý tương thông, mà bát tự cũng không hợp.”

A Phiến không hiểu nói: “Tại sao lại may?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn bát tự hợp nhau sao?”

“Vậy cũng rất tốt mà. Mặc dù chúng ta ở chung một chỗ luôn gặp chuyện xui xẻo nhưng vậy cũng coi như là lịch kiếp đi, có thể tăng tu vi.”

“…” Ai muốn loại tu vi này!

A Phiến lại cười nói: “Ta cũng không uổng công ngồi xổm một đêm ở tường thành, xem ra lần này tiểu nam hài đó không gạt ta, hắn nói cho ta biết rất nhiều việc.”

Nhìn nàng đơn thuần như vậy, Phong Minh nghĩ có lẽ nàng không biết câu đi một ngày đàng học một sàng khôn có nghĩa là gì, liền nói: “Hoặc có lẽ hắn lại lừa ngươi.”

“Ta tin tưởng lần này hắn nói thật.”


Tuy nhiên Phong Minh lại không tin, thế nhưng Quỷ khóc nhè nào đó đã ghé vào lỗ tai hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lại những gì vừa rồi nàng nghe được, giống như nàng đã tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng lần này tin tức nghe ngóng được có vẻ đáng tin hơn những gì vừa rồi nghe thấy ở dưới tháp cao.

Ví dụ như Linh Ngọc tiên tử, ví dụ như chuyện nàng đưa thức ăn, ví dụ như chuyện con sông cạn khô ba năm về trước.

A Phiến kể lại những gì mình nghe được xong, thấy hắn không hề phản bác gì thì cười nói: “Ngài cũng tin có đúng không, nếu không với tính tình của ngài thì nhất định sẽ cười lạnh, chê cười ta, hoặc chẳng thèm quan tâm rồi liền phản bác ta giữa chừng rồi.”

Nàng đang nói hắn sao? Phong Minh cười khẽ một tiếng: “Ta không phải loại người như vậy.”

A Phiến mở to mắt nhìn hắn, oa, thì ra Đại Ma Vương lại tự luyến như vậy. Nếu không phải sợ hắn đánh nàng thì nàng thật sự muốn bóp thử xem da mặt hắn dày cỡ nào. Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện nên liền nói: “Đại Ma Vương, ta có thể vay ngài chút tiền được không? Ta đã vơ vét Sơn Thần một lần rồi, không có trái cây thì hai ngày nữa người nơi này phải phải ăn cái gì đây.”

Phong Minh nhìn người trước mắt mình rồi hỏi: “Vậy ngươi lấy gì để trả cho ta?” Một lát sau hắn liền nghĩ xong đường lui của nàng: “Hay là ngươi tới nuôi mèo giúp ta.”

A Phiến lạnh mặt đi, hắng giọng nói: “Ta sinh ra là Tiểu tiên nữ của Thần Phong Điện, chết cũng phải là Tiểu tiên nữ của Thần Phong Điện!”

Phong Minh gật đầu: “Ngươi không đồng ý, ta hiểu rồi.”

“…” A Phiến thấy hắn bỏ đi thì lập tức đuổi theo nói: “Ta sai rồi, nếu không ta dùng cách khác để trả lại tiền cho ngài, mỗi tháng ta có thể trả một lượng bạc, còn có vài món đồ trang sức đeo tay, đưa hết cho ngài có được không.”

Phong Minh nhìn nàng thật lòng suy nghĩ cách trả lại tiền cho hắn thì thật sự muốn hỏi nàng xem Thần giới có còn Tiểu tiên nữ nào giống nàng hay không, như vậy có thể tuyển chọn một người để nuôi mèo giùm hắn, hắn cũng không cần phải lo lắng nữa. Nhưng người hắn muốn, ngoài Quỷ khóc nhè này ra thì sợ là khắp Lục giới cũng không có người thứ hai thành thật như nàng.

Đáng tiếc quỷ khóc nhè này đã thuộc về Thần Phong Điện, với tính tình của nàng thì sợ là trên đời này không có bất kỳ cách nào có thể khiến nàng trở thành người nuôi mèo cho hắn.

A Phiến thấy hắn ngây người, không biết hắn muốn đi đâu nên liền hỏi: “Đại Ma Vương, ngài muốn đi đâu?”

“Đi đến chỗ dòng sông mẹ [1] của Tước thành.”

[1] Sông mẹ còn được hiểu là sông Cái (con sông lớn nhất trong vùng), con sông đó sẽ chia làm nhiều nhánh chảy qua các vùng.

A Phiến níu hắn lại: “Đi sai hướng rồi!”

Phong Minh nói: “Ngươi cũng mới tới nơi này lần đầu tiên, sao lại biết ta đi sai hướng?”


“Ban ngày không phải đã xem bản đồ rồi sao? Con sông đó ở phía Nam, cách tường thành năm dặm, còn có hai nhánh sông chảy qua Tước thành, từ sau lưng tháp cao đi ra ngoài khoảng hai mươi mấy trượng, dưới tháp cao có một miệng giếng, nước ở giếng chắc cũng bắt nguồn từ con sông này. Miệng giếng này…” [*] A Phiến thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì liền phản ứng kịp, nếu nghe hiểu được thì không phải là Đại Ma Vương: “Dù sao ngài cũng đã đi nhầm rồi.”

[*]: có chú thích ở cuối chương

Phong Minh thật muốn nhìn thử xem trong đầu nàng có cái gì, tại sao… Tại sao chỉ nhìn bản đồ một lần mà đều nhớ hết tất cả, ngay cả khoảng cách mấy dặm, mấy trượng, gần đây có cái gì, phương hướng ra sao đều nhớ hết!

Trên người của nàng nhất định có linh lực cường đại gì đó mà không ai biết.

Nhất định là vậy. ಠ_ಠ

“Ngươi nên lợi dụng bản lĩnh nhận biết đường đi phương hướng này để kiếm tiền, ví dụ như ngươi ra giá trăm lượng để dẫn đường cho ta một lần.” Hắn hời hợt nói cho nàng biết một cách kiếm tiền.

“Không được.”

Thấy nàng từ chối thì Phong Minh vừa tức lại vừa buồn cười: “Tại sao lại từ chối?”

A Phiến nói: “Ta đã đồng ý dẫn đường cho ngài.”

Phong Minh nghiêng người nhìn nàng một hồi lâu liền nhếch khóe miệng: “Xem ra ngươi chẳng những là Quỷ khóc nhè mà còn là một kẻ ngu ngốc.”

“…” Tại sao lại mắng chửi người như vậy! Nàng không phải kẻ ngu ngốc!

Có A Phiến dẫn đường nên muốn tìm đúng địa điểm trong đêm đen quả thật rất dễ dàng, nhưng khi được nàng dẫn đến bên bờ sông thì Phong Minh lại cảm thấy kỳ lạ.

Lòng sông rộng lớn khô khốc đến mức nứt nẻ, lớp bùn dưới nước cũng tụ lại thành từng ụ trắng lớn, dưới đáy giày có cảm giác cứng rắn khô hạn, ăn sâu vào trong lòng đất, sợ là dù có đào đất sâu mười trượng cũng không thấy được chút nước nào.

Lòng sông này không khô hạn như Tước thành, gió thổi qua Tước thành còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt, nhưng gió nơi này lại nóng bức như gió Bắc, không có chút hơi ẩm nào. Phong Minh nghiêng người hỏi: “Lôi Công Điện Mẫu ở trên trời không làm việc nữa sao?”

“Sấm đánh trời mưa.”


“Thực sự chỉ có hai người này thôi sao?”

“Đúng vậy.” A Phiến tò mò hỏi: “Đại Ma Vương, tại sao ngài lại hỏi điều này?”

Phong Minh vớt thử bùn trong lòng sông lên, bột màu trắng bay tứ tung, khô ráo giống như hạt cát trong sa mạc, hắn nói: “Tại sao ba năm về trước bọn họ lại hạ phàm vào đêm khuya? Không phải là gây ra sấm sét và mưa to sao? Sấm sét và mưa to không phải sẽ khiến người ta chú ý hơn sao? Trừ phi đêm đó Thiên Lôi… che giấu điều gì đó…”

A Phiến nghe hắn phân tích thì cũng cảm thấy phập phồng, cảm thấy thật thần bí, làm cho người ta nghe xong liền muốn nghe tiếp. Nàng cảm khái: “Đại Ma Vương, sau này ngài có thể đến nhân gian làm tiên sinh kể chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều người cổ vũ, ta cũng sẽ đi nghe.”

Phong Minh cười một tiếng: “Ngươi đang nói sẽ tới cổ vũ, ngồi nghe cái người mà một tháng chỉ có thể nhận được một lượng bạc kể chuyện sao?”

A Phiến chợt cảm thấy ủ rũ: “Ta đi húp canh thịt viên sẽ tốt hơn.” Nàng nói: “Hay là ta đi hỏi thẳng bọn họ thử xem, ta từng giao đồ giùm bọn họ rồi nên cũng coi như có chút giao tình.”

Bình thường tặng đồ là vì tình bằng hữu, nhưng đến lúc đụng chuyện thì tình bằng hữu cũng chỉ là hành động xã giao. Phong Minh nói: “Đừng lãng phí thời gian, chẳng thà ngươi trở về hỏi thăm thử xem tiên nữ Linh Ngọc đi đâu. Việc nàng ta mất tích sợ rằng có liên quan đến Tước thành này.”

“Ừ.” Linh Ngọc kiên trì lâu như vậy cũng vì bảo vệ dân chúng Tước thành, nàng ta biết rất rõ nếu như mình rời đi thì dân chúng sẽ rơi vào cảnh khốn khó, vì thế nếu không phải xảy ra trường hợp bất đắc dĩ thì nàng ta sẽ không rời đi.

Hôm nay nàng ta mất tích như vậy sợ là có liên quan đến Tước thành.

A Phiến hỏi: “Ta đi về vậy còn ngài thì sao?”

Phong Minh thấy Quỷ khóc nhè này thật lòng lo nghĩ cho mình, hắn vốn muốn nói rằng hắn không cần người khác lo lắng, nhưng lại ngừng một chút rồi nói: “Ta xuống dưới sông xem thử một chút.”

“Ngài cảm thấy dưới con sông này có quái thú sao?”

Phong Minh gật đầu một cái: “Hơi thở nơi này không giống với những nơi khác.”

A Phiến không yên lòng nói: “Đại Ma Vương, ngài phải cẩn thận, đừng có đi loạn, ta sẽ trở về thật nhanh. Nếu ngài ra ngoài trước thì hãy đến tháp cao chờ ta.”

Phong Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, còn thêm việc cứ lải nhải dặn đi dặn lại, như thể chỉ cần nàng quay người đi thì hắn sẽ bị lạc vào trong dòng sông vậy. Không thể mở miệng mắng, càng không có biện pháp nào mà tức giận với nàng cả.

Đột nhiên khe nứt trong lòng sông nứt toác ra, tạo thành một cái hố to, rồi liền nuốt lấy nàng chỉ trong nháy mắt, A Phiến biến mất trước mắt Phong Minh. Cơ mặt Phong Minh co rút, hắn biết ngay bát tự của hắn và Quỷ khóc nhè này không hợp nhau mà! 凸ಠ益ಠ)凸

Phong Minh xuất hiện ngay trên cái hố đó trong chớp mắt rồi dùng sức kéo A Phiến đang sắp biến mất lên. Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong phút chốc, thậm chí A Phiến còn chưa kịp hồi thần lại. Cho đến khi nàng nhìn thấy hố to sâu hun hút dưới chân, trong hố đen còn có một cánh tay đang vươn ra thì mới hồi thần, bị dọa sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “A —— “

“Phản ứng của ngươi quá chậm!” Phong Minh lập tức nhắc nhở nàng, có vẻ cánh tay trong cái hố đen đó cũng nhận ra hắn không dễ chọc nên mới rụt tay về. Phong Minh cười lạnh, trái lại bắt lấy cánh tay đó rồi túm nó ra bên ngoài.


Trên bàn tay đen này đầy gân xanh dữ tợn, bởi vì Phong Minh kéo nên bàn tay đó gần như áp sát vào mặt A Phiến, gần ngay trước mắt nàng, khiến nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy, lập tức ôm Đại Ma Vương thật chặt, cố gắng né tránh bàn tay đen này. Nhưng thỉnh thoảng bàn tay này còn tỏa ra sát khí bức người khiến A Phiến hoảng sợ kêu la.

Nàng cọ xát, ép chặt người mình vào người Phong Minh thành một đường thẳng tắp, giống như con thằn lằn bám dính lấy người hắn vậy!

Hắn dùng một tay níu bàn tay đen trong hố đen lại, một tay lại ôm cả người Quỷ khóc nhè này rồi phi thân bay thẳng lên trên. Bàn tay kia giống như sợi dây mây vậy, càng kéo càng dài, cho tới khi đến giữa không trung mới không thể kéo dài ra được nữa, nhưng lại bị chặn ở cửa động.

Hắn tiếp tục kéo căng ra, quái thú trong động kêu gào thảm thiết, muốn thu tay lại nhưng lại bị túm chặt hơn.

Tay của nó bị chặn ở cửa hố đen, không thể đi ra ngoài vì bị lớp bùn đất cứng rắn ngăn chặn.

Phong Minh chỉ thấy trên cánh tay đó có chỉ vàng quấn quanh, không biết là cái gì. Hắn cau mày lại rồi ấn đầu Quỷ khóc nhè đang vùi trong ngực hắn: “Đó là phong ấn của Thần giới sao?”

A Phiến run rẩy nhìn xuống một chút rồi run giọng nói: “Đúng vậy.”

Phong Minh lạnh nhạt nói: “Cái mà Lôi công Điện Mẫu muốn che giấu ba năm về trước chính là việc bọn họ phong ấn con quái vật này dưới đáy sông ở Tước thành.”

“Quái vật đó là loại gì?”

“Nữ Bạt [2].”

[2]: Hay còn gọi là Hạn Bạt, là thần tiên viễn cổ, từng là trợ thủ đắc lực của Hoàng Đế. Sau hóa thành yêu ma, đi tới đâu hạn hán tới đó. (Ảnh minh họa ở đầu chương)

A Phiến sửng sốt: “Nhưng mà Nữ Bạt có thể gây ra hạn hán lớn như vậy sao?”

“Ừ.”

Phong Minh cũng tính buông tay nó ra, không phải nó không muốn ra ngoài, mà là trên người nó có phong ấn, không có cách nào ra ngoài. Hắn còn chưa buông tay thì đã có người xuất hiện ở ngay trước cửa hố đen, ôm lấy tay của nó, ngửa đầu cầu xin: “Ma Tôn đại nhân, van xin ngài thả ra.”

A Phiến hơi ngẩn ra, bởi vì hơi thở này khiến cho nàng cảm thấy thân thiết, nàng cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy có một cô nương mặc bạch y đang ôm lấy cánh tay kia, khổ sở van nài. Nàng kinh ngạc nói: “Là Linh Ngọc.”

– —————–

[*] Chú thích đơn vị đo:

1 dặm = 1/2km, 5 dặm = 2.5km

1 trượng = 4m


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.