Sherlock Holmes Toàn Tập

Chương 5: Chiếc Nhẫn Tình Cờ - Phần 4


Đọc truyện Sherlock Holmes Toàn Tập – Chương 5: Chiếc Nhẫn Tình Cờ – Phần 4


Lời khai của cảnh sát John RanceLúc chúng tôi rời ngôi nhà số 3 đường Lauriston thì đã một giờ trưa.

Holmes kéo tôi đến trạm bưu điện gần nhất, gửi đi một bức điện dài.

Sau đó, anh gọi xe ngựa bảo đánh đến địa chỉ mà Lestrade đã ghi cho.-Không gì giá trị bằng những nhân chứng trực tiếp.

Thực ra, vụ này đã được xác định rồi, nhưng hỏi để biết thêm vài chi tiết cũng không thừa.

-Có thực các chi tiết mà anh vừa nói là đúng không?-Điều đầu tiên tôi nhận ra ngay khi đến hiện trường là một chiếc xe ngựa đã in bánh thành hai cái rãnh sâu cạnh bờ hè.

Trước đêm hôm qua, trời không mưa một tuần.

Vậy thì chiếc xe đã để lại vết bánh chỉ có thể đỗ ở đây sau cơn mưa đêm qua.

Tôi thấy cả các dấu chân một con ngựa.

Một trong những vết chân này sắc nét hơn cả ba vết chân khác, điều đó chứng tỏ con ngựa có một chiếc móng mới đóng.

Có một chiếc xe ngựa đã đến đây sau khi trời mưa và theo lời Gregson cho biết sáng nay không thấy nó đâu, ta suy ra chiếc xe của hắn đã đến rồi rời đi trong đêm và do đó, nó chính là chiếc xe chở hai người kia đến ngôi nhà.-Nghe ra khá đơn giản.

Nhưng còn về tầm vóc của người hung thủ?-Có gì đâu! Ta có thể căn cứ vào chiều dài của bước chân mà suy ra chiều cao của người.

Tôi đã thấy vết chân của người thứ hai trên lớp đất sét ở ngoài nhà và trên lớp bụi trong gian phòng.

Ngoài ra, tôi còn có một cách khác để kiểm tra cách tính của tôi.

Khi viết trên tường, người ta thường viết ngang tầm mắt mình.

Chữ viết kia, như tôi đo được, ở cách mặt đất đúng 6 feet.

Dễ như bỡn, phải không bác sỹ?-Thế còn tuổi hắn?-Một người có thể dễ dàng phóng bước 4 feet rưỡi thì không thể là người luống tuổi.


Đây cũng là chiều dài của một vũng nước trên lối đi qua vườn mà hắn đã bước qua.

Kẻ đi giày sang trọng cỡ nhỏ đã đi vòng qua vũng nước còn kẻ đi giày thô mũi vuông thì phóng bước ngang qua.

Không có chút gì bí ẩn ở điểm này.

Tôi chỉ áp dụng vào trong nếp sống hàng ngày một vài nguyên lý quan sát và suy đoán mà tôi đã nêu lên trong bài báo của tôi thôi.

Có điều gì khác anh thấy khó hiểu nữa không?-Móng tay và xì gà?-Mấy chữ trên tường được viết bằng một ngón tay trỏ nhúng trong máu.

Chiếc kính lúp đã giúp tôi nhận ra là khi viết, ngón tay người này đã cào mạnh lên lớp vữa trát tường, điều này chỉ có thể xảy ra nếu người này có móng tay dài.

Tôi tìm thấy rải rác trên sàn một ít tro đen và xốp, chỉ có loại xì gà Trichinopoly mới cho một thứ tàn như vậy.

Chính những điều vụn vặt vậy làm cho nhà thám tử có tài khác với loài thám tử như Gregson và Lestrade.-Còn bộ mặt đỏ?-Bộ mặt đỏ là một kết luận hơi táo bạo.

Thôi không nên hỏi nhiều.Tôi đưa tay xoa trán:-Đầu tôi xoay như chong chóng.

Càng nghĩ càng không biết đâu mà lần.

Tại sao hai người ấy lại đến một ngôi nhà bỏ không? Người đánh xe chở họ đến hiện nay ra sao? Làm thế nào người này lại ép buộc được người kia uống thuốc độc? Máu ở đâu ra? Hung thủ giết người để làm gì? Tại sao lại có một chiếc nhẫn phụ nữ? Tại sao hung thủ viết chữ “RACHE” trước khi bỏ chạy?Bạn tôi nở một nụ cười đồng tình:-Anh đã tóm tắt ngắn gọn và chính xác những điều nan giải của vụ này.

Hãy còn khá nhiều khía cạnh khó hiểu khác nữa.

Còn về phát hiện của anh chàng Lestrade kia? Chữ này không phải do một người Đức viết.

Nếu anh chú ý, anh sẽ thấy chữ A được viết hơi theo kiểu chữ của người Đức.

Thế nhưng, người Đức chính cống bao giờ cũng viết theo dạng chữ Latin, vì vậy ta có thể khẳng định rằng những chữ này không phải do một người Đức viết mà là một kẻ muốn giả làm người Đức, nhưng vụng về.

Đây chỉ là một cái mưu nhằm đánh lạc hướng cuộc điều tra.

Nhưng thôi, bác sỹ Watson, cắt nghĩa hết các phép thuật của mình thì nhà phù thủy chẳng còn gì là cao tay nữa.


Cũng vậy, nếu tôi bày tỏ với anh quá nhiều phương pháp làm việc của tôi, anh sẽ đi đến kết luận là tôi rút cuộc cũng chẳng có gì đặc biệt cả.-Không khi nào! Anh đã đưa phép suy đoán của anh đến chổ gần thành một môn khoa học chính xác như chưa từng có trên thế giới này.Những lời tôi nói và vẻ khâm phục trên nét mặt tôi khiến Holmes đỏ mặt vì sung sướng.-Tôi xin kể thêm với anh.

Kẻ đi giày cỡ nhỏ và kẻ đi giày mũi vuông cùng đến trên một chiếc xe, cùng đi trên lối đi qua vườn.

Vào nhà, kẻ đi giày nhỏ đi đi lại lại ngang dọc gian phòng.

Tôi có thể đọc thấy điều đó trên lớp bụi, tôi còn có thể đọc được là càng đi, hắn càng nổi xung lên, có thể thấy rõ ở bước chân ngày một dài của hắn.

Khởi đầu ta đã có một điểm xuất phát đúng, vậy phải xúc tiến gấp lên thôi, vì chiều nay tôi muốn đi nghe hòa nhạc.Câu chuyện giữa hai chúng tôi diễn ra trên chiếc xe ngựa đang lăn bánh.

Đến những ngõ ngách bẩn thỉu và gớm ghiếc nhất, chiếc xe bỗng dừng lại.-Đến chung cư Audley rồi, ở trong kia kìa – Người xà ích chỉ một khoảng hẹp giữa dãy nhà bằng gạch đen sì.

Tôi chờ các ông ở ngoài này.Lối đi nhỏ hẹp dẫn chúng tôi đến một cái sân gạch hình vuông, xung quanh là những căn nhà nhớp nhúa.

Đi qua một nhóm trẻ Con rách rưới và một loạt dây phơi quần áo, chúng tôi tìm đến căn hộ số 46.

Bên cửa có một tấm biển nhỏ bằng đồng khắc tên Rance.

Hỏi ra, chúng tôi được biết viên cảnh sát đã đi ngủ.

Người nhà đưa chúng tôi vào chờ ở gian nhà ngoài.Một lát sau, viên cảnh sát ra tiếp, vẻ hơi cáu kỉnh:-Tôi đã báo cáo hết ở đồn cảnh sát rồi.Holmes rút ra một đồng tiền vàng, mân mê với vẻ tư lự:-Chúng tôi muốn nghe chính anh kể lại.Viên cảnh sát thay đổi hẳn thái độ:-Tôi sẵn sàng.Rance ngồi xuống chiếc ghế đệm, cau mày lại với vẻ mặt của người không muốn để sót một chi tiết nào.-Ca đi tuần của tôi là từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng.

Vào lúc 11 giờ đêm, xảy ra một vụ đánh nhau ở gần quán rượu “Con hươu trắng”[1], ngoài ra khá yên tĩnh.

Đến 1 giờ, trời bắt đầu mưa và tôi gặp Harry Murcher, viên cảnh sát đi tuần phía đường Holland Grove.

Chúng tôi nói với nhau dăm ba câu chuyện ở góc phố Henryetta.

Một lát sau vào khoảng 2 giờ, tôi tự nhủ mình phải đi một vòng về phía đường Brixton.


Phố xá yên tĩnh.

Tôi không gặp ai cả, tuy có thếy một hai chiếc xe.

Tôi đi thong thả, vừa đi vừa nghĩ tới một ly rượu.

Bỗng nhiên một vạch ánh sáng lọt ra từ cửa sổ một ngôi nhà làm tôi chú ý.

Tôi vốn biết hai ngôi nhà ở đường Lauriston vẫn bỏ không.

Vì vậy tôi ngờ rằng có một chuyện gì không bình thường, khi tôi vào đến cửa nhà…-…Thì anh đứng lại và quay ra chổ cửa vườn.

Tại sao?-Vâng, đúng thế.

Nhưng quái lạ, sao mà ông biết? Khi tôi đến cửa nhà, cảnh vật im lìm và vắng vẻ đến nỗi tôi phải quay trở lại cửa vườn, xem có thấy ngọn đèn tuần tra của Harry không.

Nhưng không thấy bóng một ai cả.-Anh không thấy ai ngoài phố à?-Không một ai, ngay một con chó cũng không.

Lúc bấy giờ, tôi trở lại, đẩy cánh cửa.

Cánh cửa mở ra dễ dàng, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Tôi bước vào gian phòng có ánh sáng.

Dưới ánh sáng chập chờn của một ngọn nến trên mặt lò sưởi, tôi thấy…-Được rồi, tôi biết anh thấy những gì rồi.

Anh đã đi vòng quanh gian phòng vài ba lần, anh đã quỳ gối xuống bên cạnh xác chết, rồi anh đi ngang qua gian phòng, thử mở cánh cửa gian bếp và…Rance bật đứng dậy, nét mặt hoảng hốt, con mắt ngờ vực:-Ông nấp ở chổ nào mà nhìn thấy hết các hoạt động của tôi?Holmes cười vui vẻ và đặt tấm danh thiếp của mình lên bàn:-Chớ bắt giữ tôi về vụ án mạng này.

Tôi là một trong những người săn đuổi con mồi chứ không phải là con mồi đâu.

Anh kể tiếp đi.

Sau đó anh làm gì?Rance ngồi xuống, chưa bớt bàng hoàng:-Tôi trở ra cửa, huýt còi.

Nghe tiếng còi, Harry và hai viên cảnh sát khác kéo đến.-Lúc đó ngoài phố vẫn không có ai à?-Vâng, ít ra là không có ai có thể giúp tôi.-Anh nói thế là thế nào?Viên cảnh sát cười nhăn cả mặt:-Trong đời tôi đã gặp khá nhiều đứa say, nhưng chưa bao giờ thấy ai say như gã này.

Gã đứng ngoài cửa khi tôi ở trong nhà bước ra.


Tựa người vào hàng rào gỗ, gã hát toáng lên một bài hát quen thuộc ở các quán rượu.

Gã đứng cũng không vững, chứ đừng nói đến giúp tôi một tay.-Gã đó thuộc dạng người như thế nào?Rance có vẻ khó chịu trước câu hỏi lạc đề:-Tôi đã bảo gã là gã say mềm mà, sau khướt, không biết trời đất là gì nữa.

Nếu chúng tôi không vướng tay vào vụ này thì đã đưa gã về đồn rồi.-Mặt gã thế nào? Gã mặt quần áo gì? Anh có thấy điều gì đặc biệt không? Holmes nôn nóng ngắt lời anh ta.-Chắc là không có gì đặc biệt, vì tôi và Harry phải đỡ gã.

Người gã cao lớn, mặt đỏ.-Thôi đủ rồi, sau đó ra sao?-Lúc bấy giờ chúng tôi đâu có rỗi rãi để mà bận tâm đến gã.

Viên cảnh sát trả lời với vẻ mếch lòng.

Tôi cam đoan là gã đi ngay về nhà.-Gã mặc quần áo gì?-Áo khoác ngoài màu nâu.-Tay có cầm cái roi phải không?-Roi à? Không.-Hẳn ta đã bỏ quên.

Bạn tôi lẩm bẩm.

Sau đấy anh không nghe thấy hoặc nhìn thấy một chiếc xe ngựa nào à?-Không.-Xin đãi ông bạn đồng tiền vàng này -Holmes đứng dậy, tay cầm lấy mũ.

-Anh Rance này, đêm qua lẽ ra anh đã giật được lon đội trưởng rồi đấy.

Gã say rượu là người nắm giữ cái chìa khóa tìm ra vụ bí mật này.

Chúng tôi đang tìm hắn.

Thôi, ta đi đi bác sỹ!Chúng tôi trở ra xe, để mặc viên cảnh sát ngồi ngẩn người và lo lắng.Trong chiếc xe chạy về phố Baker, Holmes nói, giọng ngao ngán:-Dịp may có một không hai đã đến với hắn mà hắn để tuột mất.-Tôi vẫn thấy tối như bưng.

Đúng là hình dáng gã say rượu kia rất khớp với sự miêu tả của anh về nhân vật thứ hai trong tấn bi kịch.

Nhưng tại sao hắn quay trở lại ngôi nhà sau khi đã bỏ đi rồi.

Đó không phải là thói thường hành động của bọn tội phạm.-Chiếc nhẫn, bác sỹ ạ, vì chiếc nhẫn.

Đó là lý do vì sao nó quay lại.

Nếu ta không tìm được cách nào khác để tóm cổ nó, ta có thể bẫy nó bằng chiếc nhẫn.

Rồi tôi sẽ tóm cổ được nó tôi đánh cuộc với anh đấy.

Thôi, bây giờ, ta đi ăn cơm trưa rồi còn đi nghe hòa nhạc.—[1] Nguyên văn: White Hart.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.