Sherlock Holmes Toàn Tập

Chương 3: Chiếc Nhẫn Tình Cờ - Phần 2


Đọc truyện Sherlock Holmes Toàn Tập – Chương 3: Chiếc Nhẫn Tình Cờ – Phần 2


Suy đoán là một môn khoa họcNhư đã hẹn, ngày hôm sau chúng tôi cùng đến thăm căn hộ số nhà 221B phố Baker.

Căn hộ gồm hai phòng ngủ tiện nghi và một phòng làm việc rộng lớn, thoáng mát, đồ đạc bày biện vui mắt, ánh sáng bên ngoài rọi vào qua hai khung cửa sổ lớn.

Căn hộ vừa ý chúng tôi lắm và giá cả cũng vừa túi tiền.

Chúng tôi nhận ngay.

Tối hôm ấy, tôi mang đồ đạc đến và sáng hôm sau, Holmes cũng chuyển đến với nhiều hòm xiểng và va-li.

Sau hai ngày đầu bận sắp xếp nơi ăn chốn ở cho thuận tiện, chúng tôi nhanh chóng quen dần với chỗ ở mới.Holmes sống yên tĩnh với những nếp sinh hoạt đều đặn.

Không mấy khi anh còn thức sau mười giờ tối và sáng nào khi tôi dậy, anh cũng đã ăn sáng và đi đâu rồi.Đôi khi anh ở lì cả ngày trong phòng thí nghiệm, khi khác thì ở trong các phòng phẩu tích, và thỉnh thoảng có những ngày anh đến những khu phố nhớp nhúa nhất trong thành phố.

Nhưng thỉnh thoảng anh nằm dài trên chiếc đi-văng trong phòng làm việc mấy ngày liền, suốt từ sáng đến tối không hé răng nói một lời nào và hầu như không có một cử động nào.Sự quan tâm và tò mò ban đầu của tôi muốn biết mục đích các công việc của anh mỗi ngày mỗi thôi thúc tôi hơn.

Vóc người anh nhỉnh hơn một mét tám mươi nhưng mảnh khãnh cho nên trông có vẻ cao hơn thế nhiều.

Đôi mắt sắc sảo lamh lợi, cùng với sống mũi thanh mảnh, hơi khoằm khiến cho nét mặt mang một vẻ nhanh nhẹn và quyết đoán.

Cái cằm vuông chìa ra phía trước tỏ ra đây là một con người kiên quyết.Anh không theo học một lớp nào khả dĩ đem lại cho anh một bằng cấp trong bất kỳ một lĩnh vực khoa học nào đó.

Tuy vậy, sự say mê nghiên cứu của anh trong một số lĩnh vực thật là đặc biệt; đến nỗi những ý kiến của anh làm tôi rất đỗi kinh ngạc.

Những người tự học theo lối cóc nhảy không mấy khi có những tri thức đặc biệt chính xác.Mặt dốt nát của anh cũng đặc sắc không kém gì mặt thông thái của anh.

Về nền văn hóa đương thời, triết học và chính trị, xem chừng Sherlock Holmes biết rất ít.

Sự kinh ngạc của tôi lên đến tột đỉnh khi tôi phát hiện ra Holmes không biết nhiều về học thuyết Copernic và cấu tạo của hệ Mặt trời.- Anh ngạc nhiên à? Khi đã biết lý thuyết ấy rồi, tôi sẽ ra sức quên nó đi.- Quên nó đi?- Bộ óc con người ban đầu như một gian phòng trống rỗng, ta sẽ phải xếp vào đấy những đồ đạc ta thích.

Kẻ ngu ngốc chồng chất vào trong đó đủ mọi thứ linh tinh đến nỗi các tri thức có thể giúp ích cho hắn bị đè bẹp dưới một đống tri thức khác, đến nỗi khi cần, hắn khó mà lôi ra sử dụng được.

Trái lại, người thợ lành nghề chọn lọc hết sức cẩn thận những thứ xếp vào trong gian buồng ấy.

Anh ta chỉ muốn chứa trong đó những dụng cụ có ích cho mình trong công việc; cái nào cái nấy sắp đặt một cách thật ngăn nắp.


Thật là sai lầm nếu cho rằng cái gian buồng nhỏ bé ấy có những bức tường co giãn và nó có thể phình ra vô cùng tận.

Anh hãy tin rằng rồi sẽ đến lúc mà mỗi khi ta thu nhận được một hiểu biết mới ta sẽ quên mất cái kiến thức gì đó đã có trong óc.

Vì vậy, chớ có thu nạp những khái niệm vô ích.

Chúng ta sẽ đẩy đi mất những điều có ích.- Thế nhưng Hệ Mặt trời? – Tôi phản đối.“Nó can gì đến tôi?” Holmes cao giọng “Nếu chúng ta xoay quanh mặt trăng thì công việc của tôi có gì khác đâu?”Tôi đã toan hỏi anh công việc đó là cái gì vậy, nhưng dáng điệu anh bảo cho tôi biết câu hỏi ấy không được tiếp nhận.

Tuy vậy, tôi suy nghĩ về buổi nói chuyện ngắn ngủi này và cố rút ra mấy điều suy đoán.

Holmes nói với tôi rằng anh không muốn thu thập những hiểu biết không liên quan gì đến công việc của mình.

Vậy thì, tất cả những tri thức mà anh có đều có thể giúp ích cho anh.

Tôi thầm liệt kê những lĩnh vực mà anh đã để lộ cho thấy anh thành thạo.

Thậm chí, tôi lấy bút chì ghi lại những điều đó ra giấy.

Liệt kê đã xong, tôi không khỏi mỉm cười.

Bản nhận xét đó như sau:Sherlock Holmes; năng lực:Hiểu biết về văn học: số khôngHiểu biết về triết học: số khôngHiểu biết về thiên văn học: số khôngHiểu biết về chính trị: yếu.Hiểu biết về thực vật: Tồi.

Am hiểu chất thuốc phiện và các loại chất độc nói chung.

Hoàn toàn không biết gì về nghề làm vườn.Hiểu biết về địa chất: Có những hiểu biết thực tế, nhưng hạn chế.

Thoạt nhìn nói được ngay các loại đất khác nhaụHiểu biết về hóa học: Rất sâu sắc.Hiểu biết về giải phẫu: Chính xác nhưng không có hệ thống.Hiểu biết về sách báo hình sự: Hết sức rộng lớn.Chơi đàn vĩ cầm: Tốt.Bậc thầy về tài nghệ Đánh gậy, quyền Anh, và đấu kiếm.Vận dụng thành thạo luật pháp nước Anh.Ghi đến đây, thấy rối như tơ vò, tôi quẳng mảnh giấy vào lửa, nghĩ bụng: “Chẳng hiểu con người này nhằm vào mục đích gì mà ra sức phát triển một số năng lực trên.

Mình cũng không sao tìm thấy một nghề nào đòi hỏi tất cả những năng lực ấy.

Thôi thì đành bỏ cuộc ngay thôi, cho khỏi mệt người”.Trong tuần đầu, tôi đã tưởng Holmes không có mấy bạn bè.

Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận ra anh quen biết rất rộng.

Đầu tiên, một anh chàng người nhỏ bé, da tái, mặt choắt, mắt đen, đến ba bốn lần liền trong một tuần.


Một hôm, có cô gái ăn mặc theo thời trang đến vào buổi sáng và ở chơi chừng một giờ.

Ngay chiều hôm đó có thêm ông khách quần áo xuềnh xoàng, tóc hoa râm, dáng dấp như một người bán hàng rong.Và tiếp theo đó là một phụ nữa cao tuổi, xống áo rất cẩu thả.

Một dịp khác có một ông chững chạc, tóc bạc trắng hết cả.

Rồi một người phu khuân vác ở nhà ga trong bộ đồng phục bằn vải nhung.

Mỗi khi có khách đến, Holmes yêu cầu tôi để cho anh được sử dụng phòng khách.

Lần nào anh cũng không quên xin lỗi tôi.“Tôi phải dùng gian phòng này để làm việc.

Họ là khách hàng của tôi.”Đó là một cơ hội để hỏi thẳng xem công việc của anh ta là gì, nhưng tính tôi vốn dè dặt, nên lại thôi.Hôm ấy, tôi dậy sớm hơn thường lệ và nhận thấy anh chưa ăn xong bữa sáng.

Người phục vụ đã quen với thói dậy muộn của tôi nên bà ắt chưa chuẩn bị cho tôi.

Tôi rung chuông với một thái độ nóng nảy và bảo bà ta với giọng khá cộc cằn.

Sau đó, tôi cầm lấy một tờ báo để giết thời giờ.

Trên tờ báo có một bài được đánh dấu bằng bút chì.Dưới dòng tít khá huênh hoang “Cuốn sách cuộc đời”, tác giả bài báo khoe là có thể đi sâu vào những ý nghĩ thầm kín nhất của con người, căn cứ vào một vẻ mặt thoáng qua, một cử động của cơ bắp, một ánh mắt vụng trộm.Bài báo viết:“Chỉ từ một giọt nước, người giỏi suy luật có thể suy ra khả năng của một đại dương hoặc một thác nước, tuy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.

Như vậy, toàn bộ cuộc sống là môt chuỗi mắt xích rộng lớn mà ta có thể biết bản chất của nó, nếu ta biết được một mắt xích.

Như tất cả mọi khoa học khác, suy đoán và phân tích là một khoa học mà ta chỉ có thể làm chủ sau một quán trình nghiên cứu lâu dài, bền bỉ.

Người mới đi vào lĩnh vực này nên bắt đầu bằng những vấn đề sơ đẳng: gặp bất kỳ ai, chỉ bằng vào sự quan sát, ta hãy cố tìm hiểu tiểu sử, nghề nghiệp của người ấy.

Tuy có vẻ ấu trĩ, nhưng thực ra sự tập luyện này rèn giũa các khả năng quan sát của ta và nó dạy cho ta biết ta cần phải nhìn vào đâu và phải tìm kiếm cái gì.

Móng tay, những vết chai ở ngón trỏ và ngón cái, ống tay áo, đầu gối quần, dáng đi, cách đứng đều là những thứ nói lên nghề nghiệp của một con người.”Tôi quăng tờ báo xuống bàn, thốt lên:“Nhảm nhí! Tôi chưa thấy ai viết nhăng nhít đến vậy.”“Anh nói về cái gì thế?” Holmes hỏi tôi.“À, bài báo mà anh đã đánh dấu bên cạnh.

Tôi không phủ nhận là bài báo có một lối viết khá, nhưng nó làm tôi khó chịu.


Rõ ràng đây là một lý thuyết do một kẻ vô công rồi nghề nặn ra.

Mong sao gặp hắn trên một toa xe điện ngầm hạng hai để bắt hắn nói ra nghề nghiệp của tất cả các hành khách trên xe.

Tôi dám đánh cuộc với hắn một nghìn ăn một.”“Anh sẽ thua thôi.

Bởi vì tôi là tác giả bài báo đó.”“Anh?”“Đúng, tôi.

Quan sát và suy đoán là hai thứ mà tôi vốn ham thích.

Những lý thuyết tôi nêu lên trong bài báo là hết sức thực tế, thực tế đến nỗi tôi lấy nó làm kế sinh nhai.”“Đó là nghề gì?” Tôi buột miệng hỏi“Tôi kể anh nghe nhé.

Tôi có một nghề riêng mà có lẽ trên thế giới có mỗi mình tôi làm.

Nghề của tôi là thám tử cố vấn.

Ở London này có vô số thám tử công, thám tử tư.

Khi gặp phải điều gì bí, họ đến gặp tôi và tôi tìm cách gợi cho họ đi đúng hướng.

Các vụ phạm pháp thường có nhiều nét giống nhau, nếu ta thuộc lòng các chi tiết của một số vụ thì rất dễ lần ra đầu mối của vụ thứ một nghìn lẻ một.

Lestrade là một thám tử khá.

Mới đây ông ta đi nhầm hướng trong việc khám phá một vụ làm bạc giả, vì vậy ông ta phải đến đây.”“Còn những người khách khác thì sao?”“Họ hầu hết là người của các hãng trinh thám tư.

Họ mắc mớ ở điểm này hoặc điểm khác.

Tôi nghe họ kể về công việc của họ, còn họ thì nghe các lời khuyên bảo của tôi và trả tiền công cho tôi.”“Phải chăng anh ngồi yên trong phòng mà vẫn có thể giải quyết được những mắc mứu mà người khác không tài nào giải quyết nổi.”“Đúng thế.

Tôi có rất nhiều kiến thức đặc biệt để áp dụng vào lĩnh vực này: những quy tắc suy đoán trình bày trong bài báo mà anh đã khinh thường, đối với tôi lại có một giá trị không sao lường hết trong thực hành.

Ngay lần đầu gặp anh, tôi đã biết là anh vừa ở Afghanistan về.”“Chắc có ai bảo anh.”“Không đâu.

Lúc ấy cả một loạt những suy nghĩ, xét đoán đã lướt nhanh qua óc tôi khiến tôi đi thẳng đến kết luận ấy.

Tuy vậy, có tồn tại những chặng đường.

Cách lập luận phối hợp của tôi như sau: vị này thuộc giới bác sỹ, nhưng lại có dáng dấp một quân nhân, vậy thì chắc chắn là một bác sỹ quân y.

Anh ta vừa mới ở vùng nhiệt đới về vì nước da rất sẫm nhưng không phải là da tự nhiên bởi da ở hai cổ tay rất trắng.


Anh ta đã phải trải qua nhiều ngày kham khổ, đau ốm, điều đó có thể thất rõ trên nét mặt.

Anh ta đã bị thương ở cánh tay vì cánh tay này cử động hơi gượng gạo.

Một bác sỹ quân y người Anh, sống ở vùng nhiệt đới nào mà lại bị thương ở cách tay và phải sống kham khổ thiếu thốn? Tất nhiên là ở Afghanistan.

Tất cả chuỗi suy nghĩ này diễn ra trong không đầy một giây đồng hồ.”Tôi mỉm cười:“Giải thích ra thì thấy rất đơn giản.

Anh làm tôi nhớ đến nhân vật Dupin của Edgar Allan Poe.

Tôi tưởng loại người đó chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết chứ làm gì có ngoài cuộc đời.”Holmes đứng dậy, châm tẩu thuốc.“Có lẽ anh tưởng so sánh tôi với Dupin là khen tôi chăng? Theo tôi, Dupin là một kẻ rất tầm thường.

Ông ta khoe là có thể dò đoán dược ý nghĩ của bạn bè sau một khắc đồng hồ im lặng, nói như thế, là khoa trương lại là kém cỏi.

Ông ta có lẽ có đôi chút năng khiếu phân tích.

Thế thôi!”“Anh đã đọc sách của Gaboriau chưa? Lecoq có phải là thám tử không?”Holmes có một cử chỉ mỉa mai và một giọng bực bội:“Lecoq à? Ông ta giỏi về tay chân hơn đầu óc.

Ông ta chỉ có mỗi một điều đáng khen là nghị lực.

Cuốn sách ấy thực sự làm tôi phát ngán.

Vấn đề đặt ra cho ông ta là xác định thủ phạm trong một đám tù nhân.

Việc ấy, tôi sẽ giải quyết trong hai mươi bốn giờ, còn ông ta đã phải mất một tháng.”Tôi hơi khó chịu khi thấy hai nhân vật mà tôi khâm phục bị coi thường.

Tôi lại bên cửa sổ nhìn xuống đường phố nhộn nhịp bên dưới, nghĩ bụng: “Ông bạn nay có thể rất giỏi, nhưng đồng thời cũng rất tự mãn.”Holmes nói tiếp với giọng luyến tiếc:“Đầu của tôi bây giờ còn biết dùng làm gì nữa! Chưa bao giờ có một vụ án nào dữ dội để tôi khám phá cả! Cùng lắm là vài ba vụ gian lận vụng về với những động cơ lộ liễu đến nổi ngay một nhân viên sở cảnh sát cũng nhận ra ngay.”Sự huênh hoang của Holmes tiếp tục làm tôi khó chịu, tôi thấy tốt hơn hết là thay đổi câu chuyện.

Trên hè đường bên kia có một gã cao lớn, ăn mặt xuyềnh xoàng, tay cầm một phong bì lớn đang chăm chú xem số nhà cần tìm.Tôi chỉ tay về phía người ấy, lên tiếng hỏi:“Không biết người kia tìm nhà nào?”“Anh muốn nói viên đội lính thủy đánh bộ kia phải không?” Holmes hỏi tôi.”Lại huênh hoang khoác lác rồi!” Tôi nghĩ bụng.

Ý nghĩ ấy vừa mới lướt qua óc tôi thì nhân vật đó đã nhận ra số nhà chúng tôi, rảo bước qua đường.

Chúng tôi nghe tiếng gõ cửa ầm ầm, rồi tiếng bước chân nặng nề lên thang gác.Người ấy bước vào phòng chúng tôi, đưa phong bì cho anh:“Có thư cho ông Sherlock Holmes.”Đây là một dịp để hạ bớt thói hợm hĩnh của Holmes.

Lúc vừa rồi, khi đưa ra những lời phỏng đoán liều kia, chắc anh ta không nghĩ là tôi sẽ có cơ hội giáp mặt người này.

Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng:“Này anh, anh có thể cho biết anh làm nghề gì không?”“Thừa phái, thưa ông.” Anh ta trả lời cộc cằn “Bộ đồ đồng phục của tôi đang được đưa đi sửa.”“Trước đây anh làm nghề gì?” Tôi đưa mắt nhìn sang Holmes với vẻ chế giễu.“Tôi ở binh chủng lính thủy đánh bộ, đóng lon đội.

Ông có điều gì cần hỏi nữa không, thưa ông? Xin chào.”Anh ta dập hai gót giầy vào với nhau, giơ tay chào chúng tôi rồi đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.