Đọc truyện Sherlock Holmes Toàn Tập – Chương 27: Truy Tìm Dấu Bộ Tứ – Phần 9
Sợi dây xích đứtMãi đến xế chiều tôi mới thức giấc, khoái hoạt và tươi tỉnh hẳn lên.
Shelock vẫn còn ngồi đó, như lúc tôi bắt đầu ngủ; nhưng anh đã đặt cây vĩ cầm qua một bên để chúi mũi vào một cuốn sách.
Anh ngước mắt lên khi nghe thấy tôi động đậy, và tôi nhận thấy trên khuôn mặt anh vẻ ủ rũ lo lắng.- Anh ngủ say lắm? – Anh nói – Tôi chỉ ngại tiếng nói chuyện làm anh thức giấc…- Tôi chẳng nghe gì cả.
Mà anh có nhận tin tức gì chứ?- Không.
Thế mới thật đáng tiếc.
Tôi thú thật là tôi ngạc nhiên và thất vọng.
Thế mà tôi đã hy vọng đến giờ này tôi sẽ được biết chút gì đó…!Wiggins có đến báo cáo: chẳng có gì.
Chẳng có dấu vết gì về chiếc đò máy.
Trắc trở này làm tôi điên tiết lên mất, bởi mỗi giờ trôi qua là một giờ quan trọng.- Tôi có thể giúp anh được gì không? Giờ thì tôi cảm thấy khỏe khoắn lắm rồi, và sẵn sàng làm một chuyến trinh sát ban đêm khác nữa.- Không.
Ta không thể làm gì khác hơn là chờ đợi.
Nếu chúng ta đi, một tín hiệu có thề đến trong lúc chúng ta vắng mặt, do đó phí thời gian.
Anh muốn làm gì thì cứ làm.
Riêng tôi, tôi ở nhà để canh chừng.- Thế thì tôi qua Camberwell thăm bà Cecil Forrester.
Bà ta nói trước với tôi vào hôm qua.- Bà Cecil Forrester thật không? Holmes hỏi với nụ cười trong ánh mắt.- À cả cô Morstan nữa, dĩ nhiên! Cả hai đều nóng lòng muốn biết những chuyện đã xảy ra.- Nếu ở vào địa vị anh, tôi sẽ không cho họ biết quá nhiều – Holmes nói – Ta không thể hoàn toàn tin cậy phụ nữ, dầu là những phụ nữ tốt nhất.Thật tình tôi muốn phản đối cái ý kiến đáng ghét ấy, song tôi cưỡng lại được sự cám dỗ đó.- Tôi sẽ trở về sau một, hai tiếng đồng hồ thôi, anh biết mà.- Tốt.
Chúc anh may mắn nhé.
À mà này, tiện thể anh qua bên kia sông, phiền anh mang trả chú Toby nhé? Rất có thể là nó không còn giúp ích ta được gì nữa đâu.Thế là tôi bắt con chó đem trả lại cho nhà tự nhiên học ở hẻm Pinchin, kèm theo nửa đồng sovereign.
Đến Camberwell, tôi gặp cô Morstan hơi mệt mỏi vì những phiêu lưu ngày hôm trước, nhưng vẫn nôn nóng trông tin.
Và bà Forrester cũng tònhư cô ta.
Tôi thuật lại với họ tất cả những việc chúng tôi đã làm, chỉ bỏ qua các chi tiết không nên kể trong tấn thảm kịch.
Chẳng hạn như thuật lại cái chết của ông Sholto, song không nói gì đến những tình huống của cái chết ấy.
Câu chuyện của tôi, dầu đã gạn lọc, cũng còn làm cho họ sững sờ và run sợ.- Thật là cả một pho tiểu thuyết – Bà Forrester thốt lên – Một phụ nữ bị thiệt hại quyền lợi một kho báu trị giá nửa triệu, một tên ăn thịt người da đen, một tên phản phúc chân gỗ.
Đầy đủ nhân vật, tình tiết còn ly kỳ hơn cả con rống hung dữ hoặc tên phản bội theo truyền thống.- Và còn hai chàng hiệp sĩ bảo vệ chính nghĩa nữa chứ.
– Cô Morstan nói thêm và nhìn tôi dịu dàng.- Cô Mary, khi nghĩ cả gia sản của cô tùy thuộc kết quả của công cuộc truy tầm này, tôi chắc cô cũng không hân hoan gì mấy? Hãy thử nghĩ xem, làm chủ một tài sản như thế, mọi người phủ phục dưới chân mà phải qua bao nhiêu chuyện.Tim tôi hơi đập mạnh vui mừng khi nhận thấy rằng tình huống này có vẻ như không gây nên một ảnh hưởng đặc biệt nào ở người thiếu nữ.
Trái lại, nàng ngả đầu ra phía sau một cách tự hào, tưởng như sự việc chẳng có gì lý thú đối với nàng.- Tôi lo là lo cho ông Thaddeus Sholto! – Nàng bảo – Ngoài ra chẳng có gì thực sự quan trọng.
Tôi thấy ông ấy đã xử sự rất ngay thẳng và tốt bụng trong mọi trường hợp.
Bổn phận chúng ta là minh oan cho ông ấy khỏi lời buộc tội khủng khiếp mà thiếu cơ sở kia.Bóng chiều đã ngả dài lúc tôi rời Camberwell và mãi đến tối mịt tôi mới về đến phố Baker.
Cạnh chiếc ghế bành của bạn tôi chỉ còn lại cuốn sách và ống điếu của anh.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, hy vọng anh để lại cho tôi đôi chữ nhưng tôi chẳng thấy gì.- Chắc ông Shelock Holmes đi vắng? Tôi hỏi bà Hudson khi bà ấy lên đóng cửa.- Không, thưa ông.
Ông ấy đã lên phòng riêng.
Ông biết không – Bà hạ thấp giọng thì thầm tiếp – Tôi lo cho sức khỏe của ông ấy quá.- Nhưng tại sao thế.
Bà Hudson?- Này nhé, thưa ông, ông ấy lạ lùng thế nào ấy! Sau khi ông đi, ông ấy bắt đầu sải bước không ngừng trong gian phòng, dọc ngang, ngang dọc, tôi phải nhức đầu đi được.
Thế rồi tôi lại nghe ông ấy nói một mình.
Mỗi lần có ai gõ cửa, ông đến bậc thềm cửa hỏi: “Ai thế, bà Hudson?” Bây giờ thì ông tự giam mình trong phòng, nhưng tôi vẫn còn nghe ông rảo bước như trước.
Mong rằng ông ấy không ngã bệnh, thưa ông.
Tôi đã đánh bạo gợi ý cho ông một liều thuốc an thần, nhưng ông ấy quay ngoắt lại với một ánh nhìn thế nào ấy.
Tôi không biết là tôi đã ra khỏi phòng bằng cách nào nữa.- Tôi nghĩ là bà không có gì phải lo lắng cả, bà Hudson ạ.
Cũng đã có lần tôi thấy anh ấy như vậy.
Anh ấy đang có chút chuyện bực mình đấy thôi.Trong lúc tìm cách trấn an bà chủ nhà tốt bụng, bản thân tôi cũng không khỏi lo ngại khi thỉnh thoảng nghe tiếng chân nhẹ nhàng của Shelock Holmes âm vang trong suốt đêm dài ấy.
Tôi hiểu cái tình trạng bất động ngoài ý muốn ấy hành hạ anh ấy như thế nào.
Đến bữa điểm tâm, trông anh hốc hác sút kém hẳn.
Hai điểm sốt đỏ hiện lên trên gò má.- Anh đang tự làm kiệt sức đấy, anh bạn ơi.
Tôi nghe anh sải bước trong phòng suốt cả đêm – Tôi nhận xét.- Tôi không tài nào ngủ được – Anh đáp – Bài toán quỷ quái này làm tôi hao mòn mất.
Quả thật là ngu xuẩn phải dừng lại bởi một trở ngại thật không ra gì trong khi cả phần còn lại đều đã vượt qua.
Tôi biết rõ các nhân vật, chiếc đò máy, tất cả mọi điều cần thiết.
Ấy vậy mà chẳng thu được một tin tức nào cả.
Tôi đã tung các cơ quan khác vào dấu vết truy tầm; tôi đã vận dụng mọi phương tiện trong quyền hạn của tôi.
Hai bên bờ sông được lục soát kỹ; chẳng một kết quả nào.
Và bà Smith chẳng có tin tức nào về đức ông chồng.
Chắc tôi sẽ phải kết luận chúng đã đánh đắm chiếc tàu.
Nhưng giả thiết nêu lên có khá nhiều biện bác.- Nếu bà Smith đưa ta vào lầm đường thì sao?- Không, tôi nghĩ có thể gạt ra ngoài giả thiết này.
Những cuộc điều tra tôi đã tiến hành xác nhận quả thật có một chiếc đò máy theo như đã mô tả.- Có thể là nó đã ngược dòng sông?- Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó.
Một toán người đi tìm sẽ đi ngược bờ sông lên đến tận Richmond! Nếu hôm nay ta không được gì, thì chính tôi ngày mai sẽ ra trận để tìm kiếm bọn kìa chứ không phải chiếc tàu nữa.
Nhưng chắc chắn ta sẽ nhậnđược tin.
Chắc chắn!Ấy thế mà chúng tôi chẳng nhận được gì ráo.
Không một chữ của Wiggins hoặc của các cơ quan báo chí.
Phần lớn báo chí đều có bài viết về tấn thảm kịch ở Norwood? Tất cả đều có vẻ không mấy thiện cảm với ông Thaddeus Sholto đáng thương.
Tuy nhiên chẳng có chi tiết nào mới lạ, ngoại trừ việc điều tra tư pháp trước bồi thẩm sẽ tiến hành ngày hôm sau.
Cũng trong tối đó, tôi đi bộ đến Camberwell thuật lại cho hai người đàn bà những cố gắng vô bổ của chúng tôi.
Lúc trở về, tôi thấy Holmes thất vọng và có phần cau có.
Anh chẳng buồn trả lời những câu hỏi của tôi và suốt buổi tối miệt mài với việc phân chất hóa học khó lòng hiểu nổi.
Có cả những nồi cổ cong phải đun nóng và chưng cất hơi tỏa ra một mùi khiến tôi phải bỏ trốn ra khỏi phòng.
Tờ mờ sáng vẫn nghe thấy tiếng lách cách các ống nghiệm va chạm nhau; vậy là anh vẫn còn bận bịu với những cuộc thử nghiệm nặng mùi.Thình lình tôi vụt choàng tỉnh dậy.
Qua ánh bình minh, tôi ngạc nhiên thấy anh đứng cạnh giường.
Anh mặc một bộ đồ thủy thủ thô sơ và thắt quanh cổ chiếc khăn quàng đỏ đã sờn.- Tôi đi về phía sông, Watson à! – Anh bảo – Tôi suy đi nghĩ lại mãi về vấn đề.
Tôi chỉ thấy có một lối thoát.
Dầu sao cũng nên mang nó ra thử xem.- Vậy tôi có thể đi với anh chứ? – Tôi nói.- Không.
Ở lại đây thay mặt tôi, anh được việc hơn.
Tôi tiếc là phải đi, bởi vì trận đấu bước vào giai đoạn mà một tín hiệu nào đó có thể gởi đến cho ta trong ngày, mặc dầu chiều hôm qua Wiggins có phần bi quan.
Tôi nhờ anh mở tất cả thư từ, điện tín và mọi thứ khác gởi tên tôi và nhờ anh xử lý hộ trong trường hợp ta nhận được tin tức.
Tôi có thể trông cậy ở anh chứ?- Chắc chắn rồi!- Tôi e rằng anh sẽ không gởi điện tín được cho tôi đâu vì tôi không thề cho anh biết tôi sẽ ở đâu.
Tuy nhiên, nếu may mắn, tôi sẽ không đi vắng lâu lắm đâu.
Dầu sao, chắc tôi cũng sẽ biết được chút gì đó trước khi trở về.Vào buổi chiều tầm, tôi vẫn chưa có tin tức gì của Holmes cả.
Nhưng đến lúc mở tờ báo Standard, tôi mới thấy rằng vụ án đã có những diễn biến mới.
Nhật báo này viết:”Về tấn thảm kịch Thượng Norwood, chúng tôi có lý do tin rằng nội vụ còn phức tạp và bí ẩn hơn ta nghĩ lúc ban đầu.
Một cuộc điều tra sâu sát chứng minh ông Thaddeus Sholto hoàn toàn không thể nào can dự vào vụ việc.
Ông đã được thả cùng với bà quản gia Bernstone tối qua.
Tuy nhiên, dường như cảnh sát đã tìm ra vết tích những thủ phạm thực sự.
Chính ông Athelney Jones, thuộc Scotland Yard, bằng óc sáng suốt và quyết đoán mà ai cũng biết, là người tiến hành điều tra.
Người ta chờ đợi những vụ bắt giữ khác trong tương lai gần đây”.- Hay đấy! Tôi nghĩ – Anh bạn Sholto được tự do.
Nhưng còn “đầu mối dấu vết mới” như thế nào.
Nghe giống như một công thức quy ước được mang ra sử dụng mỗi khi cảnh sát lầm lẫn.Tôi đặt tờ báo lên bàn vừa lúc tôi nhận thấy một mẩu tin đáng chú ý trong mục quảng cáo rao vặt.”Người thất lạc:Tìm ông Mordecai Smith, chủ tàu, và con trai Jim, đã rời khỏi bến của Smith vào khoảng 3 giờ sáng, thứ Ba vừa rồi, trong một chiếc thuyền máy “The Aurora” chạy bằng hơi nước, sơn màu đen với băng đỏ, ống khói đen với một băng trắng.
Sẽ tặng 5 đồng cho người nào có thể cung cấp tin tức liên quan đến Mordecai Smith và chiếc đò máy “The Aurora”.
Xin liên hệ với bà Smith, tại bến đò Smith, hoặc tại nhà số 221B, phố Baker”.Rõ ràng đây là việc làm của Holmes, địa chỉ ở phố Baker đủ để biện giải điều này.
Tôi thấy mục rao vặt được thảo ra rất khôn khéo.
Vì những kẻ chạy trốn có thể đọc đến mà không thấy gì khác hơn là nỗi lo lắng rất dễ hiểu của một người vợ về sự vắng mặt quá lâu của chồng.Ngày chờ đợi dài thật.
Cứ mỗi lúc có ai gõ cửa, hoặc có tiếng chân ai vang lên ngoài phố, tôi cứ nghĩ Holmes trở về, hoặc có người đem lại tin tức.
Tôi thử đọc sách, nhưng ý nghĩ lại cứ bay về cuộc tìm kiếm lạ lùng của chúng tôi, về hai tên cướp chẳng giống nhau chút nào.
Có khi nào, tôi thắc mắc tự hỏi, lập luận của bạn tôi chứa đựng một sai lầm to lớn nào không? Anh không thể là nạn nhân một ảo tưởng dai dẳng sao? Đầu óc linh hoạt và tính toán của anh ấy không thể xây dựng nên một giả thiết kỳ quặc trên những tiền đề sai lạc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh lầm lẫn.
Tuy nhiên, bộ óc tinh tế nhất đôi khi cũng có thể lầm như thường.
Holmes rất có thể là nạn nhân của lối lý luận sắc sảo của chính anh.
Phải chăng anh có chiều hướng thích lối giải thích lạ lùng trong khi một cách giải thích dễ dàng lại ở trong tầm nhìn.
Mặt khác bản thân tôi đã chứng kiến các sự việc và theo dõi lối diễn dịch của anh.
Nhìn lại hàng loạt sự cố liên kết với nhau (một số lớn tự chúng thì tầm thường, song tất cả đều nhắm về một hướng) tôi không thể không nghĩ rằng cứ cho là cách giải thích của Holmes có sai lệch chăng nữa, thì chân lý cũng vẫn khiến ta phải ngạc nhiên.Đến ba giờ chiều, chuông cửa reo vang.
Tôi nghe một giọng nói hách dịch ở phòng ngoài.
Thật ngạc nhiên làm sao khi tôi thấy đích thân ông Athelney Jones bước vào! Chà ông ta rất khác với vị giáo sư của lương tri, áp chế và cộc cằn, người đã nắm lấy vụ án với bao nhiêu là tự tin tại Thượng Norwood! Ông đã biểu lộ với tôi một sự ôn hòa thật là bất ngờ.
Thiếu điều ông hạ mình xin lỗi tôi.- Chào ông? Chào ông! Ông ta bắt đầu – Ông Shelock Holmes chắc là đi vắng!- Vâng, và tôi cũng không biết anh ấy về vào giờ nào.
Chắc ông muốn chờ anh ấy? Nếu thế, mời ông ngồi nghỉ vào ghế bành này và dùng một điếu xì gà.- Cảm ơn, tôi không đòi hỏi gì hơn – Ông nói và lau trán với chiếc mùi soa rộng màu đỏ.- Ông dùng một ly whisky với soda hé?- Vâng, xin cho tôi nửa ly thôi.
Mùa này mới thế mà đã rất nóng rồi đấy.
Lại còn những lo nghĩ nó dồn dập đến với tôi…!Chắc ông cũng biết qua cách giải thích của tôi về vụ Norwood!- Tôi nhớ là ông đã phát biểu rồi.- Vâng.
Thế mà, bác sỹ ạ, tôi phải duyệt lại.
Ông có tin rằng tôi đã bủa kín ông Sholto trong lưới của tôi thì đùng một cái, ông ấy thoát ra được bằng cái lỗ hổng ở giữa.
Ông ấy đã dựng được một bằng chứng không chê trách vào đâu được.
Từ lúc rời khỏi phòng người anh, ông ấy không lúc nào ở một mình.
Vậy không thể nào ông ấy là người trèo lên mái nhà và chui qua cửa sổ trên mái.
Thật là một vụ án tối mù mù, tăm tiếng nghề nghiệp của tôi ảnh hưởng vào đấy rất nhiều.
Tôi rất mong có người giúp đỡ tôi đôi chút.- Ai trong chúng ta đôi khi cũng phải cần đến điều đó – Tôi lạnh lùng đáp lại.- Bạn ông, ông Shelock Holmes, là một con người tuyệt vời ông ạ! Ông ta nói tiếp bằng giọng thân tình khản đặc – Đó là một người không biết đến thất bại.
Ngày còn trẻ, tôi từng thấy ông ấy đảm trách một số lớn vụ án, và tôi chưa thấy có vụ nào mà ông ấy không làm sáng tỏ được.
Ông ta dùng những phương pháp thật đặc biệt.
Có lẽ hơi vội để phát biểu thành lý thuyết…!Nhưng nói chung, ông ấy có thể là một thanh tra cảnh sát đầy hứa hẹn.
Tôi chẳng ngại gì mà nói thẳng ra điều đó.
Sáng nay ông ấy có gửi cho tôi một bức điện.
Theo tôi hiểu, ông ấy nắm được một số bằng chứng về vụ Sholto.
Bức điện ấy đây.Ông lấy bức điện tín trong túi ra đưa cho tôi.
Nó được đánh đi từ Poplar, lúc 12 giờ trưa.
Bức điện viết: “Đến ngay phố Baker.
Đợi tôi nếu tôi không về kịp.
Tôi đang theo sát băng Sholto.
Ông có thể đến với chúng tôi tối nay nếu muốn tham dự màn chót”.- Tốt quá.
Anh ấy phăng ra được đầu dây rồi – Tôi nói.- A, thế ông ấy cũng lầm lẫn sao? – Jones nói lớn, giọng thỏa mãn thấy rõ – Ngay những bậc tài ba nhất trong chúng ta đôi khi cũng lầm lạc.
Cuộc đuổi bắt của ông ta tất nhiên có thể chứng tỏ là vô bổ; nhưng với tư cách một viên chức pháp luật nhiệm vụ của tôi là không để lọt qua một cơ hội nào cả…!Tôi nghe có ai ở cửa.
Có lẽ là ông ta chăng?Tiếng chân bước nặng nề, loạng choạng trên cầu thang cùng với tiếng thở phì phò: người khách bước lên một cách khó nhọc.
Một đôi lần, bước chân nghe ngập ngừng, sau cùng một người đàn ông xuất hiện ở thềm cửa rồi bước vào.
Hình dạng bề ngoài thật phù hợp với tiếng động ông ấy tạo ra: đó là một người đàn ông đứng tuổi, mặc bộ đồ thủy thủ và một chiếc áo vét cũ kỹ cài nút lên tận cổ.
Ông đi gù lưng, đầu gối run rẩy, thở khó nhọc rõ ràng vì bệnh hen suyễn.
Ông ta tựa vào chiếc gậy bằng gỗ sồi đôi vai rướn lên để cố hít không khí vào phổi.
Chiếc khăn quàng che lấy cổ và trên khuôn mặt, tôi chỉ nhận thấy rõ cặp mắt sẫm linh hoạt với đôi chân mày trắng và hàng ria mép dài màu xám.
Toàn bộ cho ta cảm giác đó là một sĩ quan hàng hải luống tuổi sống trong cảnh nghèo nàn.- Nào, ông bạn muốn gì? – Tôi nói.Ông ta nhìn quanh chầm chậm với sự thận trọng của người già, rồi quyết định cất tiếng:- Ông Shelock Holmes có nhà không ạ?- Không, nhưng tôi thay mặt anh ấy.
Nếu ông có gì nhắn gởi cho anh ấy.
Có phải là về chiếc đò máy của Mordecai Smith chăng?- Đúng.
Tôi biết nó ở đâu.
Tôi cũng biết những người ông ta tìm kiếm ở đâu.
Và tôi cũng biết luôn kho báu ở đâu.
Tôi biết tất cả mọi chuyện.- Thế thì xin ông cho tôi rõ đi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.- Tôi chỉ muốn nói với đích thân ông ấy thôi – Ông già nhắc lại giọng bướng bỉnh.- Thế thì ông phải đợi anh ấy vậy!- Không, không! Không ai có thể làm tôi phải phí mất cả một ngày.
Nếu ông Holmes không có đây thế thì ông Holmes sẽ phải lo liệu lấy một mình! Cả hai người đều trông khó tin cậy.
Tôi không có gì để nói hết.Ông già liền đi về phía cửa, kéo lết đôi chân, nhưng Athelney Jones cản đường lão lại.- Chờ chút, ông bạn già! – Ông nói – Ông nắm giữ tin tức quan trọng, ông không có quyền bỏ đi.
Dầu ông muốn hay không, chúng tôi cũng giữ ông lại đây cho đến lúc bạn chúng tôi trở về.Lão già chập choạng nhảy bổ tới, nhưng Athelney Jones dùng đôi vai lực lưỡng tì vào cửa, lão già thấy mọi kháng cự đều vô ích.- Đối xử với thiên hạ kiểu gì mà lạ lùng vậy? – Lão vừa kêu lên, vừa lấy gậy nện xuống nền nhà – Tôi đến đây để gặp một người, cả hai ông tôi chưa từng gặp bao giờ mà lại đối xử với tôi như thế hả?- Thì cũng chẳng có thiệt thòi gì cho ông đâu! Chúng tôi sẽ đền bù ông về chỗ thời giờ ông mất.
Ông ngồi đây đi, trên ghế tràng kỷ này.
Ông không phải đợi lâu đâu.Lão già miễn cưỡng nghe theo, ngồi xuống.
Jones và tôi đốt lại điếu xì gà và câu chuyện giữa chúng tôi lại tiếp tục không mảy may bận tâm đến ông già nữa.- Tôi nghĩ các ông cũng nên mời tôi một điếu xì gà chứ – Giọng Holmes vang lên đột ngột.Chúng tôi giật nảy mình.
Đích thị là Holmes đang ngồi cạnh chúng tôi, mặt lộ vẻ thích thú nhẹ nhàng.- “Holmes” – Tôi kêu lên – Anh đấy à? Thế còn ông kia đâu rồi?- Thì lão ấy đây này! – Anh nói và chỉ vào đống tóc bạc.
– Toàn bộ lão ấy ở đây này: mớ tóc giả, ria mép, lông mày, tất cả đều còn đây.
Tôi cứ nghĩ sự cải trang của tôi cũng tạm được, nhưng không ngờ nó lại đạt một cách chói lọi như vậy.- A, đồ xỏ lá – Jones thốt lên giọng hớn hở – Ông có thể trở thành diễn viên kịch đấy, mà là diễn viên kịch ngoại hạng nữa là khác.
Tiếng ho đúng là tiếng ho nghe trong những căn nhà ổ chuột, và đôi chân lảo đảo ông phô trương đáng giá 10 bảng một tuần đấy.
Ít ra, tôi cũng nhận ra được ánh nhìn quen thuộc trong cặp mắt đó.
Ông thấy không, ông Holmes, chúng tôi đâu có để ông thoát khỏi tay chúng tôi dễ như thế đâu!- Tôi đã làm việc suốt cả ngày dưới bộ cải trang này – Holmes vừa nói vừa châm điếu xì gà – Chả là ông biết đấy, nhiều người chung quanh bắt đầu nhận ra tôi, nhất là từ khi anh bạn chúng ta buồn tình cho đăng một vài câu chuyện trong đó tên tôi được nêu lên quá rõ ràng.
Ông đã nhận được điện của tôi chứ?- Vâng, chính nó đưa tôi đến đây.- Công việc của ông tiến hành tốt chứ?- Tất cả đều sụp đổ.
Tôi đã phải thả hai người tù ra, và chẳng có bằng cớ gì chống hai người còn lại.- Ông chớ lo.
Chúng tôi sẽ giao cho ông tên khác để thay vào.
Nhưng với điều kiện ông nhận những chỉ thị của tôi.
Tôi xin nhường lại cho ông tất cả công lao về mặt chính quyền, đổi lại ông phải hành động theo lời tôi yêu cầu.
Đồng ý chứ?- Hoàn toàn thôi, miễn ông giúp tôi tìm ra những kẻ phạm tội.- Được.
Tuy nhiên, trước hết tôi muốn một chiếc tàu cảnh sát, tàu máy hơi nước, sẵn sàng dưới bến Westminster vào lúc 7 giờ tối nay.- Dễ thôi.
Lúc nào cũng có sẵn một chiếc quanh đó.
Tôi có thể qua phố gọi điện thoại cho chắc.- Tiếp đó, tôi cần hai người lực lưỡng, dự phòng có gặp kháng cự.- Trên tàu sẽ có hai, ba người như thế.
Còn gì nữa không?- Khi bắt được bọn gian, ông để lại kho báu cho chúng tôi.
Tôi nghĩ bạn tôi hiện có mặt tại đây sẽ vô cùng vui sướng khi trao kho báu lại cho cô gái là người theo pháp luật được hưởng phân nửa.
Ta hãy để cô ta là người đầu tiên được mở kho báu ra.
Phải thế không Watson?- Tôi rất vinh dự.- Thật là một thủ tục không hợp lệ tý nào – Jones vừa nói vừa lắc đầu – Tuy nhiên, bởi mọi cái trong vụ này đều không hợp lệ…!Tôi nghĩ ta chỉ cần nhắm mắt làm ngơ là được.
Nhưng sau đó kho báu phải được trao lại cho chính quyền cho đến lúc kết thúc cuộc điều tra chính thức.- Tất nhiên.
Còn gì bình thường hơn nữa? Còn một điểm: tôi muốn chính Johnathan Small cho tôi một số chi tiết.
Ông biết tôi muốn tiến hành cuộc điều tra đến tận cùng và làm sáng tỏ những góc cạnh nhỏ nhặt nhất của một vụ án.
Ông có gì phản đối nếu gặp người ấy bán chính thức không? Cuộc hội kiến này có thể là tại đây hoặc ở nơi khác, bởi lẽ người này sẽ được canh giữ cẩn thận.- Vâng, nói thật thì ông làm chủ tình hình.
Tôi không có một bằng chứng nào về sự hiện hữu của tên Johnathan Small đó cả.
Tuy nhiên tôi vẫn chưa thấy rằng bằng cách nào tôi có thể từ chối ông cuộc diện kiến ấy nếu ông bắt được y.- Thế là chúng ta đều nhất trí về mấy vấn đề ấy chứ?- Hoàn toàn.
Còn gì nữa không?- Vâng, còn, nhưng chỉ là để mời ông dùng bữa tối với chúng tôi.
Trong nửa tiếng đồng hồ nữa, bữa ăn sẽ sẵn sàng.
Tôi có sò, một cặp gà lôi và một ít rượu chát trắng hảo hạng.
Watson à, anh chưa bao giờ biết tài nội trợ của tôi đâu!.