Đọc truyện Shangri-la FULL – Chương 37: Hoàn Chính Văn
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 37: (Hoàn)
“Đã thế, anh chính là quà sinh nhật của em.”
***
(R 18+)
Thời gian trôi nhanh như dòng nước siết, Tần Anh về nước chưa được bao lâu đã phải đi, trước khi chia tay còn mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, tình cảm của anh và Viên Việt thật sự rất tốt, hai người uống rượu suốt đêm, uống đến mức Viên Việt cũng bắt đầu nói lè nhè.
Ngày Tần Anh đi Tưởng Dung không phải đi học, nên cũng đi tiễn, lúc ấy cậu trông thấy Tần Anh nháy mắt với cậu và Viên Việt khi hai bọn cậu đang vụng trộm nắm tay nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của Tưởng Dung trừ việc kéo Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn tới Bạch Tháp cãi cọ tán gẫu với nhau ra, thì chính là học tập.
Học kỳ 2 của lớp 11 trôi qua cực nhanh, mùa hè năm đó rất ngắn, Tưởng Dung không đi đâu cả, chỉ ngâm mình trong Bạch Tháp, lập nhóm học tập thường trú ở quán bar, thề sống thề chết kéo thành tích của hai chiến hữu cách mạng Vu mỗ Tạ mỗ lên.
Tạ Tấn cảm động không nhịn được, cầm tay Tưởng Dung nói: “Thật sự không biết báo đáp thế nào, không thì để tớ nhờ mẹ cầu thêm cái bùa tặng cho cậu nhé.”
Tưởng Dung rút tay ra, cậu nói: “Cảm ơn cậu.
Nhưng cậu cầu thêm mấy cái nữa đi, chia cho Vu Tiểu Lân dùng với.”
Vu Tiểu Lân đang bấm điện thoại, hưng phấn nói: “Tớ vừa tra được một ngôi miếu cực kỳ linh nghiệm ở tỉnh bên cạnh, không thì tụi mình đi khấn đi? Chỗ đó phong cảnh cũng đẹp lắm, chơi vui.”
Tưởng Dung đập bài thi xuống trước mặt cô nhóc: “Đi cái gì mà đi, làm thêm mấy bài nữa cho tôi.”
Khai giảng lớp 12 chưa được bao lâu thì đến lễ trưởng thành truyền thống của THPT số 1, nói là lễ trưởng thành thật ra cũng chính là lễ tuyên thệ trước khi thi đại học, phần lớp học sinh lớp 12 đã qua 18 tuổi rồi, chỉ có một số ít là nhỏ tuổi hơn mọi người một chút, ví dụ như Tưởng Dung, hoặc là đi học sớm hoặc là nhảy lớp.
Trùng hợp chính là, lễ trưởng thành lại đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Tưởng Dung.
Ngày tổ chức lễ là học sinh toàn trường sẽ tham gia, học sinh lớp 12 có thể mời phụ huynh tới dự, Tưởng Dung chỉ thuận miệng nhắc tới ở Bạch Tháp, thế là tất cả mọi người đều nói muốn tham gia, Tân Nghiêu vô cùng phấn khởi sửa soạn quần áo.
Mãi đến sáng ngày hôm ấy lúc Tưởng Dung chuẩn bị ra ngoài, Cố Thanh mới vô cùng khó xử nói cho cậu biết mình không đi được, vì hôm qua Cố Đan Đan phát sốt cả đêm, nhiệt độ vẫn chưa hạ hoàn toàn.
Tuy trong lòng Tưởng Dung khó nén khỏi thất vọng nhưng cậu vẫn tỏ rằng đã hiểu.
“Dung Dung à,” Cố Thanh ngập ngừng muốn nói lại thôi, “Mẹ đã suy nghĩ rất lâu, và mẹ cảm thấy hoàn cảnh chữa trị ở nước ngoài tốt hơn, mẹ cũng chuẩn bị xin công ty điều động thuyên chuyển công tác.Thành tích học tập của con rất tốt, con có thể xin vào rất nhiều trường đại học hàng đầu ở nước ngoài…”
Tưởng Dung không ngờ mẹ sẽ nói vậy, thoáng chốc cậu ngây ngẩn cả người.
Cố Thanh nói: “Con đến trường trước đi, lúc về chúng ta trò chuyện tiếp, việc này không vội.”
Tưởng Dung thả đôi giày cậu đang cầm để chuẩn bị thay xuống, nhìn vào mắt Cố Thanh, cậu cực kỳ chân thành nói với mẹ: “Con muốn ở bên người mà con rất thích, nên con sẽ ở lại trong nước.”
Bỗng chốc Cố Thanh không biết nói gì cho phải, nhìn người con trai đứng thẳng tắp trước mặt mình, ánh mắt ôn hòa nhưng rất kiên định, như thể nhận ra cậu đã lớn lên chỉ trong một tích tắc, nhận ra hình như mình đã bỏ lỡ quá nhiều.
Tưởng Dung nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng đeo giày vào: “Nói sau mẹ nhé, thưa mẹ con đi.”
Lúc Tưởng Dung đến cổng trường, nhóm Viên Việt đã đứng ở đó chờ cậu, tuy rất nghiêm túc muốn ăn mặc giống phụ huynh nhà khác nhưng bọn họ vẫn là những người cá tính nhất trong đám đông.
Tân Nghiêu cẩn thận tết mái tóc rối bù của mình thành bím tóc đuôi sam, mặc một chiếc váy liền rất ra dáng thục nữ, nhưng không nhịn được cơn thèm thuốc lá, kẹp một điếu trên tay.
Hứa Nhất Tâm gỡ hết khuyên tai khuyên đính trên lông mày xuống, còn mái tóc dreadlocks của Thạch Đầu thì không giấu đi đâu được, đành mặc người vây xem.
Bắt mắt nhất vẫn là Viên Việt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám rất nghiêm túc, tay áo xắn lên đến khuỷu, cởi một nút áo, vạt áo bỏ vào trong quần tây thoải mái, độ rộng vừa vặn, rất tôn dáng.
Tưởng Dung chưa từng thấy anh mặc đồ như thế, nhìn mà không chớp được mắt, há hốc miệng, lặng lẽ “oa” một tiếng.
Tân Nghiêu dùng cùi chỏ huých Viên Việt, khẽ nói: “Mình chọn quần áo cũng được ha.”
Viên Việt có chút không được tự nhiên giật giật cổ áo, cứng nhắc vẫy tay với Tưởng Dung: “Hi, sinh nhật vui vẻ.”
Tưởng Dung phụt cười, cũng phất tay với Viên Việt: “Hi.”
Hôm nay Tưởng Dung là đại diện học sinh sẽ lên phát biểu, đến sớm để chuẩn bị nên chưa nói được mấy câu đã phải vội vàng chạy vào trường.
Nhóm Viên Việt đi theo dòng người vào khuôn viên trường, hôm nay có rất nhiều người đến, đều là phụ huynh học sinh, cùng đứng trên bậc thềm bên ngoài quảng trường lớn, giơ điện thoại chuẩn bị chụp ảnh con em mình.
Lễ trưởng thành nhanh chóng được bắt đầu, quá trình rất chuẩn mực và kiểu cũ, đầu tiên là lãnh đạo nói chuyện động viên, sau đó là đại diện học sinh phát biểu.
Tóc Tưởng Dung cắt ngắn đi một chút, tóc mái được vuốt lên, lộ ra cái trán láng mịn, ngay lập tức trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Cậu mặc đồng phục nghi thức của trường, áo sơ mi trắng ngắn tay đơn giản và quần đồng phục, mang giày da, ưỡn lưng thẳng tắp, đứng trước micro, gió thổi qua trút đầy áo sơ mi trắng của cậu.
Rất nhiều cô gái ở dưới khán đài lén lút châu đầu ghé tai.
Viên Việt lấy điện thoại ra, bấm vào phần quay video, chuẩn bị ghi lại hình ảnh này.
Tạ Tấn và Vu Tiểu Lân đứng bên cạnh sân khấu, cũng ăn mặc chỉnh tề.
Dưới sự lôi kéo của Tưởng Dung, kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này hai người họ đã có bước nhảy vọt về thành tích, hôm nay được đứng trong hàng ngũ tuyên dương.
Hai đứa nhìn thấy nhóm Viên Việt trong đám đông xa xa, lén lút vẫy vẫy tay với các anh chị.
“Vào một ngày nắng đẹp rạng rỡ, chúng ta đón chào…”
Giọng nói ung dung truyền cảm của Tưởng Dung truyền đi thật xa trong gió.
Sau khi lễ trưởng thành kết thúc, tất nhiên là học sinh khối 12 vẫn phải tiếp tục lên lớp, vừa tan học một cái là Tưởng Dung thu dọn sách vở thật nhanh để về nhà, trong balo còn chứa rất nhiều quà sinh nhật mà cậu nhận được vào hôm nay.
Cố Thanh làm cho cậu một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật ở nhà, còn đặt cả bánh gato.
Cố Đan Đan nhìn bánh gato lom lom, không thể nào dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cậu bé lắp bắp nói: “Anh trai, sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Tưởng Dung ghét bỏ cắt một miếng bánh nhỏ đưa cho cậu bé.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tưởng Dung tắm rửa thay quần áo khác rồi lại định ra ngoài.
“Đêm nay con có về không?” Cố Thanh đứng cạnh cửa hỏi cậu.
Tưởng Dung cười nói: “Không về đâu ạ, bạn bè tổ chức sinh nhật cho con, mai lại là cuối tuần nữa.”
Chạng vạng tối mùa hè, mặt trời vẫn treo ở chân trời, một lát nữa mới hoàn toàn chìm xuống, Tưởng Dung đi dọc theo bờ sông, gió sông mang theo hơi nước ẩm ướt thổi lên mặt cậu.
Ban đầu cậu bước đi khoan thai chậm rãi, đi được một hồi lại sốt ruột, ba chân bốn cẳng chạy lên xe bus, sau khi xuống xe là gần như chạy bon bon đến ngoài cổng nhà Viên Việt.
Trong tay cậu có chìa khóa, nhưng cậu vẫn gõ cửa vài cái như thật.
Qua hồi lâu Viên Việt mới mở cổng ra, anh vẫn mặc quần tây áo xám như buổi sáng, nhưng vạt áo đã bỏ ra khỏi quần, buông thõng tùy ý, nút áo ở cổ cũng cởi thêm một nút, có thể nhìn thấy một phần lồng ngực anh.
Tưởng Dung chạy gấp, mũi thấm mồ hôi, cọ hết lên áo Viên Việt.
Viên Việt ôm cậu lùi về sau vài bước, đóng cửa lại.
“Sinh nhật vui vẻ.” Viên Việt nói.
Tưởng Dung ngẩng đầu khỏi ngực anh, chớp mắt: “Quà đâu, quà đâu, em mong chờ lắm luôn!”
Viên Việt chỉ nhíu mày mà không nói gì.
Tưởng Dung không thể tin nổi, há hốc miệng: “Không phải chứ, thế mà anh không chuẩn bị quà sinh nhật cho bạn trai, anh có biết không, hôm nay bao nhiêu người tặng quà cho em nhé, còn có rất nhiều bạn gái xinh đẹp…”
Viên Việt cúi đầu cắn cắn môi Tưởng Dung, hơi dùng sức, để lại một dấu răng nhàn nhạt trên môi dưới của Tưởng Dung.
“Ái…” Tưởng Dung bị đau hít vào một hơi, vòng tay trên cổ Viên Việt, đẩy anh ngồi lên sô pha, mình thì dạng chân ngồi trên đùi anh, kẹp đùi quanh eo anh, hôn thái dương của anh.
“Đã thế, anh chính là quà sinh nhật của em.”
Viên Việt dựa lưng vào ghế sô pha, dung túng cho Tưởng Dung nằm sấp trên người anh, cậu mút cắn yết hầu và phần cổ anh, đầu lưỡi ướt sũng liếm loạn khắp nơi.
Tay anh luồn vào vạt áo Tưởng Dung, giữ lấy eo cậu, áp cậu về phía người mình, Tưởng Dung “ưm” lên một tiếng, phần mông vừa hay ngồi lên nửa người dưới của anh.
Tưởng Dung xấu tính dùng mông cọ xát từ trước ra sau, cảm thấy gậy th*t của Viên Việt đã cứng lên một nửa.
Viên Việt cầm tay Tưởng Dung, nhấn lên chỗ quần căng phồng đó, hạ giọng hỏi cậu: “Hài lòng không, hửm? Quà sinh nhật của em đó.”
Tưởng Dung đỏ mặt ngay tắp lự, gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng không phải, căn bản là nói không ra lời.
Tay Viên Việt nâng gáy cậu lên, nghiêng đầu dán sát tới.
“Lưỡi,” Viên Việt đè lên môi Tưởng Dung nói khẽ, “Vươn ra.”
Tưởng Dung sốt sắng nhắm mắt lại, le lưỡi ra một chút, ngay lập tức bị Viên Việt ngậm lấy quấn quýt, hai người hôn nhau phát ra tiếng nước dinh dính, từ đầu đến cuối Tưởng Dung không ngậm miệng vào được, nước bọt tràn ra khỏi khóe môi.
Một nụ hôn kết thúc, Tưởng Dung đã hoàn toàn cương cứng, nhưng Viên Việt lại không để ý tới nửa người dưới của cậu, anh cuốn vạt áo thun của cậu lên, lộ ra vòng eo trắng nõn thon gầy, ngón tay anh niết qua bờ môi sưng đỏ sũng nước của cậu, giọng hơi khàn: “Cắn lấy.”
Tưởng Dung nghe lời cắn lấy áo mình, để lộ lồng ngực ra, vì động tình nên làn da ửng đỏ.
Tay Viên Việt mang theo vết chai nắm lấy đầu nhũ của cậu, nhẹ nhàng ngắt nhéo.
Tưởng Dung giật bắn người, trong miệng cắn áo nên rên rỉ mơ hồ, vội vàng lung tung cởi quần của mình ra, muốn xoa nắn âm hành cứng rắn.
“Không cho phép tự sờ chính mình.” Viên Việt trừng phạt cậu bằng cách nghiền cắn núm vú đã nhếch lên, kéo tay Tưởng Dung ra sau, áo thun bị cởi ra kẹt quanh cổ tay, Tưởng Dung đành phải chắp tay sau lưng, vì tư thế này nên lồng ngực càng ưỡn lên cao, đưa đầu nhũ vào trong miệng Viên Việt, gậy th*t vểnh lên trên, lộ ra trong không khí, lỗ chuông rỉ chất dịch, dáng vẻ mặc người chém giết.
Viên Việt hút lấy cả núm vú và cả vùng thịt mềm xung quanh của Tưởng Dung, ngậm chúng trong miệng liếm láp không ngừng, một bàn tay vòng ra sau, giật quần Tưởng Dung xuống, lộ ra nửa bên mông, bóp gel bôi trơn ra lòng bàn tay, đâm một ngón tay vào lỗ nhỏ phía sau.
Tay Tưởng Dung bị quấn chặt sau lưng không động đậy được, núm vú hết bị liếm lại bị cắn, mông bị ngón tay cắm rút liên hồi, trừ rên rỉ ra không làm được gì khác, chẳng bao lâu sau đã run rẩy tiết ra, huyệt sau cũng ẩm ướt rối tinh rối mù, dặt dẹo ngã vào người Viên Việt.
Viên Việt rút tay ra khỏi vách hang ẩm ướt dính nhớp, lau hết chất lỏng sền sệt trên tay lên người Tưởng Dung, mắt anh sâu thẳm u tối, anh gỡ áo ra khỏi cổ tay giúp cậu, ném qua một bên, để lại chuỗi dấu hôn chi chít bên phần gáy mướt mải mồ hôi của cậu, trêu chọc cười nói: “Sao lại nhanh vậy?”
Tưởng Dung thở phì phò ngẩng đầu lên, gặm gặm cằm Viên Việt, bắt lấy cái tay đang chuẩn bị cởi nút áo của Viên Việt, nhếch môi híp mắt nói với anh: “Đừng cởi, mặc bộ đồ này đâm vào em đi.”
Viên Việt không ngờ Tưởng Dung lại có thể nói ra lời như vậy, trong lòng ngứa ran lên, anh muốn hung hăng chơi cậu một trận, lại muốn nhẹ nhàng gửi đến cậu một nụ hôn.
Tưởng Dung bị lột sạch trơn, nằm trên ghế sô pha, dang rộng chân, dương v*t lại cứng lên lần nữa, dán vào bụng dưới lắc bên nọ lật bên kia, huyệt sau được khuếch trương đã mềm rục, cửa vào co co rụt rụt, cả hai bên má đùi cũng toàn là ánh nước.
Viên Việt không cởi quần áo theo yêu cầu của cậu, chỉ kéo khóa quần xuống, nắm con quái vật nóng hổi trong tay, tuốt lột vài cái, rồi nâng mông Tưởng Dung lên, nhắm ngay lối vào, sau khi chen vào được một khúc, anh cúi người xuống, ôm lấy cậu, chậm rãi xiên nốt chỗ còn lại vào.
Tưởng Dung bị ôm chặt, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy bả vai Viên Việt, lỗ nhỏ phía sau căng trướng cực kỳ, bị một cây gậy cứng rắn đục vỡ, cắm vào từng chút từng chút một, cậu há to miệng thở hổn hển.
“Anh, anh Viên…!Chậm thôi…!A…!Chướng quá…”
Viên Việt bị cậu làm cho bó tay, sau khi đi vào toàn bộ thì đợi im ở bên trong, cảm thụ lối nhỏ của Tưởng Dung bao bọc lấy anh, vừa ướt vừa nóng, vừa chặt vừa mềm, bụng dưới anh căng lên, chỉ muốn quất roi tới tấp.
Tưởng Dung thấy anh không động đậy, đằng sau cậu vẫn cực kỳ căng trướng, chỉ là thêm đôi phần khó nhịn, tuy con quái vật trong cơ thể cậu không nhúc nhích, nhưng độ tồn tạii vẫn cực mạnh.
Cậu quấn lấy eo Viên Việt, chà gót chân lên lưng anh, ngập ngừng nói: “Cử động…!Anh cử động chút đi được không…”
Viên Việt ôm cậu dậy, xuyên tay từ dưới nách cậu qua, ghìm bả vai lại, phần hông dùng sức, thình lình hích một cú lên trên.
“Á!” Tưởng Dung bị cắm vào đột ngột, bật khóc nức nở, “Chậm chút…”
Viên Việt không còn nghe cậu nữa, anh biến đổi góc độ khác, để quy đầu hung hăng tấn công tuyến tiền liệt, giáng “bốp bốp” vào mông Tưởng Dung, đâm chọc một hồi, anh ôm lấy ôm cậu đứng dậy.
Tưởng Dung giật nảy mình, quặp chặt chân vào eo Viên Việt, vòng tay quanh cổ anh, cây gậy trong cơ thể không thành thực chút nào, mượn tư thế đứng, thử thăm dò đâm rút vài cái.
“Thả, thả em xuống…” Tưởng Dung co rụt huyệt sau, kẹp lấy thứ đồ trong mông.
Viên Việt lại bắt đầu bước đi, cơ bắp trên tay và eo hông kéo căng, lúc đi đường tác động đến Tưởng Dung, khiến mông cậu phun ra nuốt vào dương v*t theo chiều từ trên xuống dưới, anh dùng nụ hôn ngăn chặn miệng Tưởng Dung.
Tưởng Dung chỉ có thể kêu “ưm ưm” nấc nghẹn, bị xốc lên xốc xuống, ngón chân cuộn siết, đạp loạn trong không trung.
Hai người chơi một đường từ tầng một lên tầng hai, Viên Việt ôm Tưởng Dung ngã xuống giường nệm, mượn tư thế ập xuống làm một cú thúc thật sâu, Tưởng Dung kêu to bắn ra lần thứ hai, hai chân dang rộng không thể khép lại được, nằm ngửa trên giường, toàn thân ửng đỏ.
Viên Việt cũng bắn, dương v*t mềm xuống trượt ra khỏi lỗ nhỏ, tinh dịch trắng đục cũng chảy ra theo, chảy xuôi theo mông Tưởng Dung rơi xuống giường.
Quần áo của Viên Việt đã bị tinh dịch dịch ruột non gel bôi trơn làm cho rối tinh rối mù từ lâu, sau khi cởi bỏ hết, anh kéo Tưởng Dung khỏi giường, ngậm vành tai cậu vào miệng để mài răng: “Quà sinh nhật vẫn chưa tặng xong đâu.”
Cả người Tưởng Dung mơ mơ màng màng, cậu bị bế lên bắt úp sấp lên cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng ngủ, bên ngoài là ban công, xa hơn chút chính là con hẻm nhỏ người đến người đi, Tưởng Dung xấu hổ đến độ run chân, đứng cũng đứng không vững, khuỵu gối xuống đất.
Viên Việt cũng dùng tư thế ấy quỳ sau lưng cậu, lồng ngực anh dán vào lưng Tưởng Dung, lôi cổ tay cậu lên đè trên đỉnh đầu, đặt cậu lên cửa sổ thủy tinh, núm vú dính sát vào lớp kính trong suốt, dương v*t hơi mềm mài cọ trong khe mông ướt đẫm tinh dịch của cậu, cọ xát một hồi lại cứng lên.
Trời đã tối, người trong hẻm vốn không thể nhìn thấy mình, nhưng Tưởng Dung vẫn đỏ hồng hốc mắt định giãy dụa thoát ra, nhưng toàn thân lại bị ngăn cản không động đậy được, con quái thú thô cứng dưới mông lại gầm ghè chờ xông lên, miệng cậu rên rỉ mơ hồ: “Em không muốn nữa…!ưm…!đừng mà…”
Viên Việt đẩy đầu gối vào giữa hai chân Tưởng Dung, tách chúng ra, nhắm ngay dương v*t vào lỗ nhỏ đẫm nước mềm mại.
Hai chân Tưởng Dung bị tách ra, gần như không quỳ nổi, chỉ có thể ngồi lên gậy th*t phía sau kia, từ từ nuốt trọn nó, nuốt vào một chiều sâu khiến người ta sợ hãi.
“To quá, không được đâu!” Tưởng Dung lắc đầu, mắt đẫm lệ.
Viên Việt không ừ không hử, cắn gáy Tưởng Dung như con thú đực, một tay ghìm chặt cổ tay cậu, một tay đỡ lấy vòng eo, bắt đầu hung hăng tấn công từ dưới lên.
Tưởng Dung bị đặt trên cửa sổ thủy tinh, đầu v* và dương v*t không ngừng cọ vào lớp kính nhẵn bóng lạnh ngắt, tuyến thể mẫn cảm bị tấn công liên tục, dục vọng ập tới mãnh liệt, cậu đổ mồ hôi đầm đìa, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều bị ngâm trong thủy triều dục vọng, trong chốc lát dương v*t đã cứng lên lần thứ ba không thể bắn nổi, từng chút khoái cảm chồng chất lên.
“Em, em muốn bắn…” Tưởng Dung gào khóc, lắc mông cầu xin Viên Việt.
Khác với thế tiến công mãnh liệt dữ dội của thân dưới, Viên Việt đặt một nụ hôn êm ái lên môi Tưởng Dung, mút hôn nước mắt của cậu, tay dời xuống vò nắn dương v*t cậu.
“A…” Tưởng Dung sắp bắn, lỗ sau liều mạng co rụt vào, khóe mắt không ngừng trượt xuống từ khóe mắt, miệng kêu rên lung tung rối loạn, “Anh Viên…!Ưm…!Anh ơi…!sắp bắn…”
Viên Việt đâm mạnh một cú, bắn ra cùng Tưởng Dung.
Tưởng Dung ngã cả người ra sau ngồi phịch trong lòng Viên Việt, mặt mũi toàn là nước mắt, khóc đến nấc cả lên, không ngăn lại được, Viên Việt bế cậu ngã về giường, từng chút từng chút, hôn đi nước mắt của cậu.
Tưởng Dung vẫn chưa từ bỏ ý định, quấn chân lên eo Viên Việt, cắn một miếng lên ngực anh, hầm hừ: “Thật sự không có quà ạ?”
Viên Việt hích nửa người dưới: “Vẫn thèm?”
Tưởng Dung bổ nhào vào người anh, dữ dằn, nhưng khóe mắt vẫn vương nước mắt, cậu nói: “Nếu mà không có là em đánh anh liền.”
Viên Việt gối lên gối đầu, cả người thả lỏng lười biếng, đặt tay trên đùi Tưởng Dung, bờ môi cong lên, anh chậm rãi nói: “Em vẫn còn sức để đi xem chứ?”
Tưởng Dung lập tức xốc lại tinh thần, cậu lười mặc quần áo, kéo chăn lên bọc mình lại: “Hết đi nổi rồi, anh cõng em.”
Viên Việt đứng dậy mặc quần, để trần nửa người trên cõng Tưởng Dung đang cuốn thành một cục lên lưng, đi lên trên gác xép.
Tưởng Dung mong đợi úp sấp lên lưng Viên Việt, ghé vào tai anh ngâm nga một khúc nhạc lạc điệu.
Gác xép trống trơn, nhưng đèn lại sáng.
Những ngọn đèn hình ngôi sao nhỏ treo trên trần nhà đã được lau sạch sẽ, nối điện cẩn thận, trong bóng đêm chúng hệt như những vì sao thực thụ vậy, Viên Việt cõng Tưởng Dung tới chỗ cửa sổ trên mái đã được chống lên, gió mát đêm hè luồn qua cửa sổ, thổi vào phòng.
“Em đợi một lát.”
Viên Việt thả Tưởng Dung ngồi xuống sàn nhà, còn anh thì khom người đi ra ngoài, cầm vào một chiếc guitar.
Tưởng Dung mở to hai mắt nhìn, mắt cậu phản chiếu ánh đèn lấp lánh, cậu nhớ đến hộp đàn guitar phủ bụi mình từng nhìn thấy, ngốc ngốc nói: “Anh…!muốn hát à…”
“Ừ.”
Viên Việt sờ mũi, hình như hơi xấu hổ, anh ngồi xếp bằng trước Tưởng Dung.
Tưởng Dung nâng cằm lên, nhìn Viên Việt không chớp mắt, nhớ đến video lúc trước, video Viên Việt ôm đàn hát năm xưa.
Viên Việt của bây giờ đã thu hết đi những sắc sảo tài hoa lộ ra bên ngoài, anh cúi đầu, bởi vì hồi hộp nên biểu cảm trên mặt có hơi nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn về Tưởng Dung, ánh mắt nhu hòa tựa dòng nước ấm.
Anh hơi trúc trắc gảy thử hợp âm đầu tiên, tiếp theo đó, hợp âm thứ hai thứ ba dần dần trôi chảy, quanh quẩn trong gác xép mờ tối, ánh sao lóe rạng.
“anh tưởng rằng chỉ cần nghiêm túc là có thể thực hiện giấc mộng của mình
tưởng rằng viết được một ca khúc hay là từ nay đi đường có thể ngẩng cao đầu
tưởng rằng cưỡi xe máy đi du lịch là có thể biến thành anh hùng
mà anh của hiện tại, đã mất đi xúc động khi xưa.”
Giọng của Viên Việt khàn khàn, Tưởng Dung nghe có chút khổ sở, cậu dịch chuyển về phía trước, cách anh gần thêm một chút.
“người tài hoa thì khinh bỉ chiếc cúp lấp lánh ánh vàng
phải chăng Cobain (*) thân yêu cũng đã từng tôn thờ hư vinh
hi vọng biết bao có người xông tới phá tan mọi nghi ngờ, mang anh đi về phía trước
anh của hiện tại, đã trở nên nhu nhược biết nhường nào.”
Viên Việt ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Dung, cậu chăm chú lắng nghe, trong mắt có ánh sáng, hoàn toàn tràn ngập sự nhiệt tình như trước đây, nếu để nói có ai đó có thể xông tới phá tan nghi ngờ và nhu nhược, thì người đó nhất định là cậu.
“mưa sẽ rơi mưa sẽ ngừng, đây là đạo lý không thay đổi
sao Bắc Cực trên bầu trời đêm, người lạc đường sẽ không sợ hãi
anh đang hát em đang nghe, tất cả rồi sẽ gió yên và sóng lặng
nốt cơ bản của hợp âm G, xoa dịu tâm hồn yếu ớt.”
…
“anh chỉ muốn nắm tay em, đi đến một nơi thật xa trong giấc mộng
nhà gỗ nhỏ có nóc nhà màu đỏ, địa chỉ là một điều bí mật
em ôm chú mèo nhỏ, mắt xanh biếc không còn đượm buồn
Shangri – La, nơi khiến chúng ta đi tìm kiếm.”
Không đợi Viên Việt buông guitar xuống, Tưởng Dung đã dịch về phía trước, vội vàng rướn lên, thậm chí còn đụng phải trán của nhau.
Tưởng Dung nhắm mắt lại dùng đôi môi phác họa hình dáng khuôn mặt Viên Việt.
Viên Việt đặt guitar xuống, thở dài một tiếng ôm lấy cậu.
__________
(*) Cobain được nhắc đến trong bài hát Shangri-La (Ngụy Như Huyên) là Kurt Donald Cobain (20/2/1967 – 5/4/1994) là một ca sĩ, nhạc sĩ người Mỹ, nổi tiếng với vai trò thủ lĩnh, nghệ sĩ guitar và người viết nhạc chính cho ban nhạc rock Nirvana.
Bằng phong cách sáng tác đậm bất mãn, ưu phiền và hình tượng chống đối truyền thống, những ca khúc của Cobain đã giúp làm phong phú thêm chủ đề của nhạc rock thịnh hành.
Anh được mệnh danh là “người phát ngôn” của Thế hệ X và được xem là một trong những nhạc sĩ có ảnh hưởng nhất lịch sử alternative rock.
Hoàn chính văn.
????: Chưa hết chưa hết đâu nhaaaaaa, còn phiên ngoại mlem mlem của Tạ Tấn và Hứa Nhất Tâm, còn phiên ngoại hỏny cutoe của Viên Việt và Tưởng Dung nữa nhaaaaaaa..