Đọc truyện Shangri-la FULL – Chương 16
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 16:
Nhưng khi đó anh không thể cự tuyệt hư vinh, anh thích được tôn sùng…
***
Tưởng Dung thường mở chiếc video này ra xem, nhịp tim đập mãnh liệt ban đầu dần dịu lắng lại, nhưng gợn sóng của nội tâm thì lúc nào cũng dập dờn như cũ.
Nhưng, Viên Việt của hiện thực già hơn vài tuổi, không còn bất cần ngông nghênh như trong video, hình như anh không vui vẻ cho lắm, cũng không quá dũng cảm, rất lẻ loi.
Nhưng không biết vì sao, hình như Tưởng Dung càng thêm thích anh, cái sự thích này có xen lẫn thêm chút chua xót và đau lòng.
Tuy cậu cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của người khác mà suy đoán, hẳn là tên họ Triệu đê tiện kia nói rất quá đáng.
Tưởng Dung lật người, tắt đèn bàn đi, đứng dậy khỏi nệm.
Viên Việt đang dang tay chân nằm ngẩn người trên giường, anh chợt nhớ về quãng thời gian xa xôi trong quá khứ.
Tân Nghiêu là hát chính, anh là guitarist, Hứa Nhất Tâm chơi trống, Tần Anh chơi keyboard.
Mỗi lần ca hát, Diêu Hủy luôn đứng dưới sân khấu, lẫn trong đám đông khán giả cuồng nhiệt, dán ánh mắt nóng bỏng vào bọn anh, như một người hâm mộ điên cuồng.
Đợi đến khi kết thúc, cô luôn là người đầu tiên trèo lên chỗ ngồi phía sau xe máy của anh, như đang chiếm cứ một lãnh địa.
Thật ra khi đó Viên Việt có mến cô, chỉ là không yêu cô.
Nhưng lúc đó quá non trẻ, anh hưởng thụ cảm giác được sùng bái dõi theo, anh không muốn từ chối cô.
Nếu như từ chối cô dứt khoát thì tốt rồi.
Viên Việt vốn muốn làm như vậy.
Nhưng khi đó anh không thể cự tuyệt hư vinh, anh thích được tôn sùng.
Anh trở mình, tay cọ loạn xạ trên ga giường, bị thứ gì cộm cộm dưới gối cấn vào tay.
Anh gạt thứ đó ra xem thử, là viên đá hình trái tim nho nhỏ của Tưởng Dung, không biết vì sao lại chạy xuống dưới gối của anh, sờ thử thấy lạnh buốt.
Anh vừa đặt viên đá kia lên tủ đầu giường thì đã nhìn thấy Tưởng Dung ôm gối đầu và chăn rón rén xốc một góc rèm cửa lên, chui vào, đứng cạnh giường anh, mắt to trừng mắt nhỏ vơi anh.
Viên Việt nghĩ bụng, may mà hôm nay không ngủ nude.
Tưởng Dung nghĩ bụng, sao hôm nay không ngủ nude vậy, thất vọng quá đi mất.
“Anh Viên,” Tưởng Dung ôm gối đầu, gối che đi nửa gương mặt, lộ ra cặp mắt hoa đào, “Đèn trên gác hỏng rồi, em xuống ngủ với anh cho vui.”
Rốt cuộc là ai ngủ với ai cho vui, Viên Việt nhìn cậu bằng vẻ mặt không tin.
Tưởng Dung ngồi xuống mép giường, thành khẩn: “Thật đó.”
Viên Việt biết cậu đang nói bịa, anh đã hiểu rõ tính nết cậu, lần nào cậu muốn nói dối thì luôn thể hiện rằng mình rất ngoan ngoãn rất chân thành, mà khi cậu nói lời thật lòng, thì sẽ lộ vẻ bứt rứt bất an, tựa như lần thổ lộ tình cảm với anh vậy.
Tưởng Dung thấy anh vẫn lười biếng nằm trên giường không nói lời nào, cậu bèn dứt khoát thả gối đầu và chăn lên giường của anh, nằm úp sấp lên, đánh bạo nói: “Thật đó anh, không tin anh đi xem đi.”
Đến cả nửa ngón tay Viên Việt cũng không muốn động đậy, đắp chăn lên lật người sang bên khác, đưa lưng về phía Tưởng Dung.
Tưởng Dung lanh lẹ xếp gối gọn gàng, trải chăn đàng hoàng, nằm xuống quy củ, nhìn phần gáy và chân tóc đã được cạo sạch sẽ của Viên Việt, thỏa mãn cọ cọ gối đầu, nhắm mắt thiếp đi.
Hôm sau là thứ bảy, Tưởng Dung buông thả bản thân ngủ đến khi tự tỉnh, lúc thức giấc, ánh nắng bị ngăn ngoài rèm cửa, phòng vẫn tối, rất thích hợp để ngủ nướng.
Cậu phát hiện gối và chăn của mình đã bị đá bay xuống sàn nhà, cả người cậu chui vào chăn của Viên Việt, ôm eo anh như koala, dán mặt vào tấm lưng trần trụi của anh.
Điều hòa trong phòng đã cũ, lâu rồi không được thêm gas, không lạnh lắm, chỗ làn da dính vào nhau thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tưởng Dung tròn xoe mắt nhìn, không dám cụng cựa, trước mắt cậu là làn da màu lúa mì của Viên Việt, tay cậu đang dán vào cơ bụng của anh, chập trùng lên xuống theo nhịp thở.
Nhịp tim từ bình ổn đến gia tốc rồi đến siêu tốc chỉ cần đến một giây.
Thậm chí Tưởng Dung còn sợ tiếng tim binh bang của mình sẽ đánh thức Viên Việt, cậu đành nhẹ nhàng lặng lẽ buông tay ra, co người về phía sau, không thì cậu sợ nửa người dưới cương cứng của mình sẽ chọc vào đùi anh mất.
Cậu chui khỏi chăn của Viên Việt, lật người xoay lưng qua, thở phào một hơi dài.
Tưởng Dung nhấc áo ngủ của mình lên, kéo quần ngủ xuống chút để nhìn, thân dưới bị quần lót màu trắng kìm lại, cứng đến nỗi khó chịu.
Quỷ thần xui khiến, cậu vói tay xuống, thẹn thùng chôn mặt xuống giường, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi nước cạo râu bạc hà thoang thoảng.
Đêm qua Viên Việt ngủ không ngon, tướng ngủ của Tưởng Dung đúng là xấu kinh dị, lăn từ đầu giường này sang đầu giường kia, vung tay vung chân, đạp Viên Việt tỉnh giấc mấy lần, mãi đến quá nửa đêm anh mới ngủ được.
Lúc anh tỉnh lại, cảm thấy nệm giường đang rung lắc với biên độ nhỏ, anh nghi hoặc quay đầu lại.
Tưởng Dung co người lại như con tôm, tay động đậy từng chút một, vùi mặt xuống giường, từ tai xuống phần gáy lộ ra ngoài cổ áo ngủ đỏ như nhỏ máu, thậm chí phần eo thoáng lộ ra dưới vạt áo cũng đỏ rực.
Viên Việt ngơ ra vài giây mới hiểu Tưởng Dung đang làm gì.
Chỉ thấy động tác tay của Tưởng Dung tăng tốc, chân cuộn lên, ngay cả ngón chân cũng rụt lại, từ cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào như mèo con kêu, rồi chợt dừng lại, trong không khí có một mùi vị tanh nồng nhàn nhạt.
Viên Việt cố ý xoay người một cách nặng nề.
Tưởng Dung như bị điểm huyệt, hồi lâu sau lén thấy Viên Việt vẫn nhắm mắt như ngủ say, cậu mới dám rón rén xuống giường, đỏ mặt vén rèm lên chạy xuống tầng, rửa sạch sẽ tinh dịch nhơn nhớt trên tay.
Viên Việt còn nằm trên giường đá văng chăn đi, mở mắt ra nhìn nóc nhà, anh nín thở nãy giờ, giờ thở một hơi dài, vươn tay xuống gẩy gẩy cậu em đang chào cờ, áp phần đầu nhếch cao vào bụng, xoay người nằm sấp xuống giường để chặn, nhắm nghiền mắt, cố thôi miên mình chìm vào giấc ngủ.
…!
Một buổi chiều nọ, khi Viên Việt chở Tưởng Dung đến quán bar, Tạ Tấn và Vu Tiểu Lân đã đợi bên ngoài cửa, Tưởng Dung gỡ mũ bảo hiểm xuống, cất tiếng chào bạn bè.
Ban đầu đã hẹn là thi giữa kỳ xong mới dẫn họ qua, nhưng nghe anh Hứa Nhất Tâm nói đêm nay có người tới hát, rất náo nhiệt, thế là để hai đứa bạn tới chơi.
Viên Việt cũng gật đầu với bọn nhỏ, Vu Tiểu Lân đỏ mặt cúi gập người chào, Tạ Tấn bị không khí nghiêm túc chẳng hiểu tại sao này lây nhiễm, thế là cũng đứng nghiêm vẫy tay chào Viên Việt.
Viên Việt đi cất xe, Tưởng Dung đưa hai người vào trước.
Trong quán đang bật nhạc Phật yên ả, chỉ có một mình Hứa Nhất Tâm, đang úp trên quầy bar chán đến chết, thấy ba người đi vào, giơ tay lên lười nhác quơ quơ, nói một tiếng “Hi”.
Mấy người báo tên tuổi xong, Vu Tiểu Lân ngoan ngoãn ngồi trước quầy bar uống nước ép dâu Hứa Nhất Tâm làm cho cô nhóc, Tạ Tấn thì ghét bỏ gạt ly coca chanh trước mặt mình ra, gẩy gẩy mái tóc mới cắt, nói: “Có gì nặng đô hơn không vậy.”
Cậu mới cắt tóc, là kiểu tóc mà nam sinh cấp ba thích nhất, hai bên cạo nhẵn, ở giữa để lại một nhúm, mặc áo thun rộng thùng thình và quần đùi bóng rổ, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Vu Tiểu Lân và Tưởng Dung rất ăn ý trợn mắt xem thường cậu bạn.
Hứa Nhất Tâm nhíu mày, đưa coca cho Tưởng Dung xong, lại pha một ly khác, đặt ra trước mặt Tạ Tấn.
Một chén nho nhỏ, còn không dài bằng một ngón tay, chất rượu màu xanh thẳm, bên trên có một lớp kem bơ, nhìn rất đẹp.
Hứa Nhất Tâm: “Thử xem.”
Tạ Tấn nhìn phần kem bơ bên trên chất rượu màu lam, khinh thường “xùy” một tiếng, cầm chén lên tay, một hơi cạn sạch, ngờ đâu rượu bên dưới lớp kem bơ beo béo mềm mịn lại khủng bố đến thế, vừa cay vừa sặc, khiến Tạ Tấn ho nổ cả phổi, bỏ chén xuống, che miệng ho đến nỗi mặt mũi đỏ phừng.
“Khụ…!Cái này…” Tạ Tấn nhìn nụ cười như có như không của Hứa Nhất Tâm, hỏi, “Cái này gọi là gì vậy?”
Hứa Nhất Tâm nằm sấp trên quầy bar, bông tai hạt bạc đổi thành vòng bạc nhỏ, mắt phượng nheo lại, chống cằm nhìn Tạ Tấn, bờ môi khẽ nhếch lên, thốt ra đáp án: “Blowjob.”
Hết chương 16..