Đọc truyện Shangri-la FULL – Chương 14
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 14:
“Không hát,” Viên Việt trầm giọng nói, “Sau này cũng không hát.”
***
Tưởng Dung hơi nhụt chí, sa sút mất hồi lâu.
Cũng không biết Viên Việt có nhìn ra hay không, dù sao thì anh không dẫn người về nhà nữa, nhưng có hẹn ở bên ngoài hay không thì Tưởng Dung không biết, cũng không quản được.
Qua mấy hôm, Tưởng Dung lại cháy bừng ý chí chiến đấu, mỗi ngày tan học xong sẽ tới Bạch Tháp điểm danh, hỗ trợ lau dọn bàn ghế bếp núc, lúc không có việc gì làm sẽ ngồi ngoan cạnh quầy bar làm bài tập, nghe các anh nói chuyện phiếm.
Tạ Tấn và Vu Tiểu Lân cực kỳ tò mò với việc cậu đi làm thuê mỗi ngày này, Tưởng Dung bị bám lấy phiền không chịu được, đồng ý với hai đứa bạn là khi nào quán đi vào ổn định sẽ dẫn tới chơi, thật ra trong lòng cậu cũng không phải là không nguyện ý, bởi đi làm ở quán bar nói sao cũng thấy ngầu chứ.
Hôm sau sẽ mở quán, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu bếp và phụ bếp cũng đã quay trở lại.
Tưởng Dung ăn cơm tối xong, làm xong bài tập, chạy qua sân khấu của quán bar, ôm cái trống Châu Phi, phấn khởi hăng hái vỗ lấy vỗ để.
Viên Việt lại cắt một tô salad hoa quả, lần nào anh cũng cắt rất tỉ mẩn, dâu tây được cắt thành hình trái tim, cà chua cherry bổ thành hình thỏ con, dưa hấu thì dùng khuôn ấn thành hình sao năm cánh.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tưởng Dung quăng trống Châu Phi rồi chạy đi ăn trái cây, vừa ăn vừa hỏi: “Mai chúng ta có ca sĩ tới hát không ạ?”
“Không có.” Viên Việt lười giục cậu đi rửa tay, rút một tờ khăn ướt đưa qua.
“Tân Nghiêu không tới à?” Hứa Nhất Tâm gắp cà chua cherry hình thỏ con trong tô salad lên, cắn rớt phần tai.
Viên Việt: “Không, quán bar của cô ấy mấy ngày nay đều bận.”
Tưởng Dung nhìn Hứa Nhất Tâm rồi lại nhìn Viên Việt, có chút thắc mắc: “Người đó không tới thì chúng ta không có ai hát ạ?”
“Bây giờ tìm được một ca sĩ thường trú cũng không dễ đâu.” Hứa Nhất Tâm ăn nốt con thỏ, duỗi lưng một cái, chất lỏng của cà chua dính bên môi, đo đỏ.
Đúng vậy, giờ ca sĩ thường trú mười người tám người giống hệt nhau, ôm guitar gỗ, hát mấy ca khúc hot hit trên mạng, rũ mắt buồn, dáng vẻ trống rỗng cô đơn khuôn mẫu, hát xong sẽ hạ giọng áp môi vào micro, trầm lắng nói đôi lời kiểu như “Cảm ơn mọi người, bài hát tiếp sau đây xin tặng cho thanh xuân vụt trôi nhanh”.
Tưởng Dung len lén liếc qua Viên Việt, làm bộ hỏi vu vơ: “Anh Viên, anh không hát à?”
Hứa Nhất Tâm vốn đang uể oải úp sấp trên quầy bar, mắt sắp díp lại đến nơi, nghe thấy câu đó, lập tức trợn tròn mắt, dáng vẻ nín hơi dỏng tai nghe ngóng.
Viên Việt đang nhấn điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Dung, Tưởng Dung chột dạ dời mắt đi, dốc lòng đối phó với salad hoa quả.
“Không hát,” Viên Việt trầm giọng nói, “Sau này cũng không hát.”
Đến hôm mở quán, là tối thứ sáu, Tưởng Dung làm bài tập thật nhanh, thay đồ, đổi sang đồng phục của nhân viên phục vụ.
Áo sơ mi dài tay trắng, tay áo xắn lên quá khuỷu tay, bên ngoài mặc áo gile, buộc tạp dề đen lên, dây tạp dề siết chặt khiến vòng eo thêm thon gọn.
Nhưng khổ nỗi Tưởng Dung lùn, vai còn không rộng, tóc mềm mềm dặt dẹo, xoăn xoăn, nhìn sao vẫn thấy là một học sinh ngoan đi nhầm vào quán bar.
Thạch Đầu kéo Tưởng Dung tới trước người mình, so so, phát hiện ra Tưởng Dung có kiễng chân lên cũng không tới vai của anh, cười nhạo cậu, khiến Tưởng Dung tức giận chạy bịch bịch vào bếp, rót một cốc sữa bò lớn, thề nhất định phải cao tới 1m8 trước năm 18 tuổi.
Trong quán bar trừ cậu làm nhân viên part time ra, còn một nhân viên khác, người đó làm nhiều việc, nên chỉ tới làm sau 11 giờ đêm.
Ban đầu cậu còn tưởng sẽ bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng thật ra cũng không quá bận bịu, vì không nhiều khách.
Quả thực giữa phố bar xa hoa trụy lạc, Bạch Tháp không hề thu hút, mặt tiền nho nhỏ, ngay cả ca sĩ thường trú cũng không có, không có ánh đèn bay lắc đủ loại sắc màu, âm nhạc thì thư giãn nhẹ nhàng, trên sân khấu trống trải có một chùm ánh sáng, như đang chờ người nào đó bước lên.
Tưởng Dung đồng ý với Viên Việt rằng sẽ hỗ trợ đến 11 giờ đêm là phải về, lúc sắp đến giờ, cậu gỡ tạp dề cởi đồng phục, đang chuẩn bị đi gọi Viên Việt chở cậu về nhà, chợt ngoài cửa có mấy người ùn ùn kéo vào, cùng một đám với nhau, mặt áo da chắn gió cùng màu, trên tay là găng tay đi xe, có vài người cầm theo cả mũ bảo hiểm, ngồi lên ghế dài trong quán.
Tưởng Dung vội vàng cầm menu qua.
Đám người kia rõ ràng là có kẻ dẫn đầu, mắt tam giác, mặt mũi hung tợn, cầm mũ bảo hiểm trong tay đập mạnh lên mặt bàn, nhận menu, nhìn cũng không thèm nhìn, lật thẳng đến trang cuối cùng, chọn mấy chai rượu đắt nhất.
Tưởng Dung nhạc nhiên, chỉ đành quay lại quầy bar, chọc chọc Hứa Nhất Tâm đang ngẩn người.
Hứa Nhất Tâm nhìn nhìn rồi nhíu mày, giữ chặt Tưởng Dung, nói thầm: “Anh mang rượu ra, em ra sau nhà tìm Viên Việt đi.”
Viên Việt không ở gian ngoài, thì hoặc là đang hỗ trợ cắt gọt trái cây trong bếp, hoặc là ngồi yên lặng trên bậc thang dẫn ra hẻm nhỏ hút thuốc.
Tưởng Dung gật gật đầu, vội vã chạy vào bếp tìm người, hỏi mọi người mới biết Viên Việt đã lái xe máy đi đâu đó.
Tưởng Dung quay ra quầy bar, phát hiện đám người kia gọi đầy một bàn rượu xong, lật tung menu, gọi bừa món này món kia, còn kêu mấy đĩa trái cây, gọi xong bắt đầu hút thuốc, lớn tiếng cười đùa, rõ ràng là tới gây sự.
Hứa Nhất Tâm đang pha rượu theo yêu cầu của chúng, còn phải phân tâm giữ chặt Thạch Đầu đang chuẩn bị nổi sùng, đẩy anh ra sau bếp: “Ông đừng để ý đến tụi nó, mau gọi điện thoại cho Viên Việt, bảo về nhanh lên.”
Tưởng Dung chưa từng thấy chiến trận như thế này, hơi sờ sợ, nhưng thấy Hứa Nhất Tâm loay hoay chân không chạm đất, cậu bèn đi đưa rượu giúp.
Tên mắt tam giác dẫn đầu kia thấy Tưởng Dung tới, không nhận rượu, đứng lên nhìn xung quanh vài lần, lớn tiếng la lối: “Ông chủ của chúng mày đâu, rúc vào đâu rồi.”
Tính tình Tưởng Dung không phải dạng vừa, sợ hãi ban đầu bị cơn tức cuốn trôi, nhếch môi, làu bàu: “Liên quan gì đến anh.”
Mắt tam giác không nghe ra cậu nói gì, chỉ thấy Tưởng Dung lạnh te không trưng ra vẻ mặt tươi cười, thế là nổi xung quăng chén cốc trên khay xuống đất, vỡ tung tóe, rượu văng tung tóe lên chân Tưởng Dung, mấy bàn bên cạnh thấy thế, vội vàng thanh toán tiền rồi ra về.
Hứa Nhất Tâm vội đi từ quầy bar ra, kéo Tưởng Dung ra sau lưng che chắn, nhìn thẳng vào tên mắt tam giác kia, ánh mắt lạnh buốt, khác hẳn với dáng vẻ lười biếng thường ngày, đứng thẳng tắp, nhưng nói năng vẫn rất lễ phép lịch sự: “Anh Triệu, em gọi anh một tiếng anh, anh đừng so đo với trẻ con.”
Cơn giận của anh Triệu mắt tam giác bị Hứa Nhất Tâm cản về, hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
Ngoài cửa quán đang mở rộng vang lên tiếng động cơ rền vang, mọi người nhìn qua, là Viên Việt lái motor về.
Chỉ thấy anh thắng gấp rồi cua ngoặt một cái, đuôi xe xoay nửa vòng rồi dừng lại.
Viên Việt đá chân chống xuống, vừa xuống xe vừa gỡ mũ bảo hiểm, mặt đen sì, nhanh chân đi vào, đứng cạnh Hứa Nhất Tâm và Tưởng Dung.
Kẻ cầm đầu gây sự thấy Viên Việt về thì ngồi dạng ra trên sô pha dài, giọng điệu rất gợi đòn: “Tao còn tưởng mày không chơi xe nữa.”
Viên Việt hít sâu một hơi, hất cằm lên, rũ mắt nhìn gã, không nói lời nào.
“Xe máy là nguy hiểm lắm đó, lật xe thì phải làm sao,” Gã họ Triệu kia nheo đôi mắt ti hí lại, nhìn Viên Việt chòng chọc, “Ngã thành người thực vật thì toi.”
Hứa Nhất Tâm hít mạnh một hơi bên tai Tưởng Dung.
Thạch Đầu vừa từ bếp ra nghe xong câu đó, buột ra một tiếng “Đệt”.
Giây phút đó, Tưởng Dung tưởng rằng Viên Việt sẽ đánh người.
Bên tay không cầm mũ bảo hiểm của anh siết thành nắm đấm, gân xanh trên tay và cổ lồi ra, hàm răng nghiến thật chặt, đường xương hàm sắc như dao.
Dựa theo sự hiểu biết của Tưởng Dung về Viên Việt, chắc chắn anh sẽ ra tay.
Nhưng Viên Việt không ra tay, chỉ là nới lỏng nắm đấm rồi lại siết chặt lại, gằn từng chữ từng chữ.
“Anh Triệu, đêm nay rượu của các anh miễn phí.”
Họ Triệu nhịn không nổi, bật cười “phì phì”, dẫn đám người kia đứng lên, nhấc chân bỏ ra ngoài, vừa đi vừa quẳng lại một câu.
“Viên Việt à, mày đúng là càng ngày càng hèn, chẳng lẽ khi đó ngã ngu người thật rồi?”
Viên Việt nhìn chằm chằm đám kia ra về, cưỡi lên xe máy, lần lượt rời đi, tiếng động cơ nhanh chóng bị nhạc nhẽo ồn ào của phố bar che lấp, không nghe thấy nữa.
Trong chốc lát, người trong quán yên lặng không ai nói gì.
Hứa Nhất Tâm cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lìm đầu tiên, vỗ vỗ Thạch Đầu vẫn đang tức anh ách: “Đừng ngốc ra đó, thu dọn nào.”
Viên Việt ném mũ bảo hiểm lên sô pha, đóng sầm cánh cửa thông ra bếp, đi ra ngoài.
Tưởng Dung vội đi theo, đẩy cánh cửa đằng sau quán bar, thấy Viên Việt đang ngồi trên cầu thang, đối mặt với con hẻm chật hẹp tối om, ngẩn người một mình.
Cậu không biết nói gì cho phải, cuộc đối thoại ban nãy cậu không hiểu mô tê chi.
Đành phải đi qua, dí ngón tay lên hình xăm mặt trăng khuyết sau gáy Viên Việt, ra sức nhấn nhấn.
“Anh ơi, em buồn ngủ, mình về nhà đi.”
Viên Việt “ừ” một tiếng, đứng dậy.
“Nào, đi thôi.”
Hết chương 14..