Bạn đang đọc Sex là điều cực phiền toái: Chương 2
CHƯƠNG 2
Ngày chủ nhật, xử lý xong công việc cuối cùng đã hơn 10 giờ, trong phòng làm việc chỉ còn lại trợ lý giám đốc, kế toán và cô. Vừa thu dọn bàn xong chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại lại vang lên.
Thì ra là tổng giám đốc lo lắng nên gọi điện tìm Tú Kỳ, bởi vì bất chợt có vị khác người Mỹ cần tiếp đón, vốn hẹn lịch thứ hai nhưng lại chuyển sang hôm nay. Tú Kỳ là thư ký tiếng Anh cần đi theo phiên dịch, nhưng gọi điện thoại mà không có ai nghe máy. Mà người nhà cô cũng nói sau khi tan sở cũng không về nhà.
“Di Hi, cô có biết làm sao để liên lạc với Tú Kỳ không?” Giọng nói của tổng giám đốc rất gấp gáp.
Cô vốn đã quên nhưng cấp trên hỏi như vậy, làm cô nhớ tới bữa tiệc hôm thứ hai mà Huệ Phương nói, vì vậy đồng ý với ông chủ đi tìm Tú Kỳ.
Cô gọi mấy cuộc điện thoại cho những đồng nghiệp có thể sẽ ở cùng với Tú Kỳ, nhưng không thể liên lạc được. Vội vã quẹt thẻ nhân viên rồi bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới “Rừng Na Uy”. Cô nghĩ có lẽ Pub quá ồn ã nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi rồi cô mới bước vào nơi hỗn loạn, đôi mắt mở to trong không gian mờ ảo, chỉ mong sao sớm tìm thấy Tú Kỳ. Hơn 10 phút sau cuối cùng cô cũng tìm ra Tú Kỳ thì người cũng đã ướt mồ hôi.
“Tú, Tú Kỳ.” Cô chen lấn giữa đám người.
“Di Hi! Sao cô lại tới đây?” Tú Kỳ vui mừng nhìn cô, cho rằng rốt cuộc cô cũng thông suốt rồi.
“Tổng, tổng giám đốc đang tìm cô đấy.” Cô cố gắng hét to lên.
“Tìm tôi?” Tú Kỳ trợn to mắt, “Có chuyện gì thế?”
“Có khách hàng đến bất ngờ, muốn cô về tiếp khách.”
Tú Kỳ vừa nghe thấy thì lập tức kéo cô chạy về chỗ ngồi, cầm ví da, lấy điện thoại di động ra xem. Quả nhiên có mấy chục cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn của ông chủ.
“Tiêu rồi! Tôi đi trước đây. Di Hi, nói với mọi người một tiếng hộ tôi nhé.” Tú Kỳ nói xong, vội vội vàng vàng chạy mất.
“Thật đáng ghét, ông chủ đúng là thất thường. Chán quá đi!” Huệ Phương càu nhàu.
“Huệ Phương?” Bây giờ Di Hi mới để ý đến cô, “Sao cô không ra nhảy đi?”
“Thật ra tôi cũng chẳng biết nhảy nhót gì đâu, nhưng mọi người đều nhảy nên tôi hóng hớt thôi.” Huệ Phương không thích cô đơn. “Ngồi xuống nghỉ một lát!Xem cô thở hổn hển kìa, uống một ly đi!” Huệ Phương tiện tay rót ly rượu cho cô.
“Tôi… Tôi không biết uống rượu.” Lần trước uống rượu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô không thể sa vào nữa. Sai lầm lần đầu là ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc.
Vì vậy Huệ Phương gọi cho cô một ly cocktail không cồn.
“Đã đến rồi thì ở lại chơi một lát rồi hẵng về! Bạn trai của Nhã Văn cũng tới đó!”
Di Hi không tiện từ chối nên đành phải ngồi thêm một lát. Nếu cô không đụng vào rượu thì cũng không sao.
Nhìn mọi người đung đưa nhảy nhót theo những kiểu cách nhau, cô cảm thấy cũng không khó chịu lắm mà còn có phần thích thú. Cô không thể học được những động tác nhảy tự nhiên vô cùng sức quyến rũ đó. Thật sự yêu thích và ngưỡng mộ.
“Nhìn xem! Anh chàng cao to đứng chỗ quầy bar kia là bạn trai Nhã Văn đó.”
Di Hi cố chịu đựng cơn khó chịu do ánh sáng chớp nháy, quay đầu nhìn quanh.
Bên quầy bar có rất nhiều đàn ông, người được cho là to cao đó rốt cuộc là ai?
Cố gắng nhìn cho rõ, cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi một bóng dáng ở góc khuất nhất.
Anh ta ngồi bên quầy bar, đưa lưng về phía cô, nói chuyện với bartender có vẻ rất quen thuộc, trong tay là ly rượu được bỏ thêm đá.
“Ông anh, đang tìm người à?” Trong Pub huyên náo, thấp giọng nói chuyện với nhau đã trở thành thói quen, vừa nghe rõ ràng lại khiến người bên cạnh không thể nghe ra.
“Ai đâu?” Elliott không hề để ý, đôi mắt như diều hâu đã liếc nhìn khắp nơi trong ánh sáng lờ mờ.
“Ai đâu? Ma nữ cướp mất hồn phách của anh đó?” Jill cười nhẹ, còn giả bộ như thật!
Elliott lườm ông chủ không hề giống ông chủ chút nào kia, cười gượng rồi nói: “Ông chủ, tôi có quen biết anh không? Bây giờ tôi mới biết anh có tính giả bộ thân quen với người khác. Không tốt chút nào đâu!”
“Ơ! Ơ! Còn dám chê tôi nhiều chuyện.” Rồi chế nhạo nói, “Nếu đã muốn gặp thì đi tìm cô ấy đi! Cũng không phải không biết cô ấy ở đâu.” Giả bộ dè dặt gì chứ, có phải là đàn bà con gái đâu.
Uống một hơi cạn sạch ly rượu, Elliott không rảnh đáp lại lời anh ta, đôi mắt sắc bén liếc nhìn một lượt, nhưng vẫn không thể tìm ra giai nhân trong mộng nên chẳng còn hứng chơi bời.
“Tôi đi đây.” Anh hờ hững để lại một câu rồi xoay người rời khỏi.
Đẩy cửa, anh lập tức thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy thất bại như vậy. Cô bé đó thật sự không để ý đến mình sao? Thản nhiên như vậy sao?
Nếu không phải bởi vì hôm sau mình phải đáp máy bay trở về Anh thì mình cũng không vội vàng đưa cô ấy về nhà như vậy.
Mới nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ xinh khẽ khàng thoảng qua trước mắt anh, chiếc váy tung bay khiến cô xinh đẹp như một thần tiên.
Mà cô lại không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh!
Dù cô cố ý hay là vô tình, anh vẫn không thể chịu đựng được sự coi thường của cô. Sải bước đuổi theo, anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nghiêng người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó.
Di Hi bỗng bị hôn đến mức trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn xụi lơ trong nụ hôn càn rỡ nóng bỏng của người đàn ông đó, nhưng lại… Không hề cảm thấy xa lạ?
Elliott có phần hả hê nhìn cô gái gục trên ngực mình thở gấp, lần này xem cô còn có thể giả bộ không quen biết anh không? Mắt anh tràn đầy vẻ vui sướng vì đã làm được.
Nếu cô muốn lấy lui làm tiến để hấp dẫn anh, vậy thì cô đã thành công rồi. Thực ra cô không cần làm vậy anh cũng mê mẩn cô rồi.
Sau khi thở dốc, dần dần tỉnh táo lại, cuối cùng Di Hi cũng có sức để đứng thẳng dậy. Vội vàng lùi lại đằng sau, đang định lên tiếng trách cứ thì lại phát hiện ra khuôn mặt Tây phương đó thì lại cứng họng.
Bây… Bây giờ phải làm sao đây? Mắng anh ta tiếng bằng Trung thì liệu anh ta có hiểu không? Đành phải tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh ta tỏ vẻ cảnh cáo, nhưng cô lại không biết đối với anh ta ánh mắt này kiều diễm quyến rũ đến mức nào. Kiếp trước chắc cô cầm tinh con rắn, chỉ cần trừng như vậy mà anh đã bị thuần phục rồi…
Di Hi nhớ tới cảnh cáo của Tú Kỳ, cho rằng anh ta là kẻ tìm kiếm tình một đêm, thấy anh ta không sấn tới nữa nên cô tưởng rằng ánh mắt trách cứ của mình có hiệu quả nên xoay người đi về phía dưới đường định đón xe về nhà.
Elliott ngẩn ra vì hành động của cô. Đi ư? Cô ta lại còn muốn bỏ đi như vậy? Anh giận điên lên, cô bé này coi anh là thứ gì chứ? Lại dám qua lại trước mặt mình tự nhiên như vậy?
Anh đã dằn lắm rồi, đến lúc này thì không thể nhịn thêm được nữa. Anh duỗi tay ra, khom người vác cô gái nhỏ nhắn đang hoảng sợ kêu la lên vai, đi tới bãi đậu xe nhét cô gái đang la hét ầm ĩ vào trong xe, khóa cửa lại.
Anh ta hành động liên tiếp khiến cho cô không kịp phản ứng, hàng ngàn câu tiếng Anh đồng thời thoáng qua trong đầu cô, lại nhưng lại không tìm được câu nào để ngăn anh ta lại. Trời ạ! Không gặp được ai mà lại gặp phải một tên Tây, chửi bằng tiếng Trung có được không? Nếu anh ta không biết tiếng Trung thì sao?
Á! Điện thoại, mình có thể gọi điện cầu cứu! Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cho vào trong túi xách, lại bị con ngươi tinh ranh kia đoán ra, đoạt lấy chiếc túi cô ôm ở trước ngực làm lá chắn.
“Ối…” Cô bất lực nhìn chiếc túi da mình bị cướp đi, không biết phải làm thế nào.
Mình quá nhẹ dạ rồi! Cứ cho rằng chỉ cần rời khỏi Pub thì không sao nữa, không ngờ vừa thả lỏng đã bị anh ta vác đi.
Phải…Phải làm thế nào đây? Làm thế nào để nói với anh ta rằng đã tìm nhầm người nhỉ? Mình không phải là hạng người mà anh ta nghĩ là…Đối tượng tình một đêm đó.
“ぁの(*)…” Xong rồi! Mình bị điên rồi hay sao, sao lại có thể nói tiếng Nhật với người nước ngoài chứ! (*Ano: Người Nhật thường dùng cách này để mở lời, thể hiện sự ngập ngừng, gây sự chú ý… Giống à, ờm của tiếng Việt)
Suốt đoạn đường cô cân nhắc cách biểu đạt suy nghĩ của mình, không ngờ đảo mắt đã tới nơi, vốn định nhân lúc anh ta mở cửa cho cô thì chạy trốn, nhưng anh ta vừa mở cửa thì cũng nhoài người sang như thể dự liệu được cô định làm gì mà bế xốc cô lên.
Ơ ~~ ơ ~~ không, không thể nào! Anh ta thật sự… Thật sự muốn cùng mình…
Sau khi cô bị ôm vào căn nhà rộng rãi xa hoa, rồi vào gian phòng lộng lẫy, rốt cuộc cô không chịu được nữa mà kêu dừng lại, không thèm lo lắng đối phương có hiểu không, cô không thể bị ăn sạch bởi vì không thể giao tiếp được!!!
“Anh, anh thả tôi xuống!” Cô kêu lên đấm mạnh lên bờ ngực rắn chắc của anh ta.
Anh ta nghe lời mà buông cô xuống, chỉ vào phòng tắm rồi nói: “Đi tắm đi.” Anh không thích mùi thuốc lá trên người cô.
Cô kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt, anh ta biết nói tiếng Trung? Vậy…Vậy mà mình phải nhẫn nhịn suốt, rốt cuộc là sao đây?
“Anh… Anh… Sao anh có thể như vậy…” Cô uất ức trách móc.
Những lời này anh phải hỏi cô mới đúng chứ! Sao cô có thể như vậy? Giả bộ không quen biết, giả bộ đến mức chân thật như vậy, cô ấy có thể ngụy trang đến mức này sao?
“Đi tắm đi!” Anh không muốn nhiều lời với cô. Anh đã nhịn một tuần rồi, bây giờ chỉ muốn gần gũi với cô.
Di Hi nhíu chặt mày, chẳng hiểu sao lại bị bắt đến đây, câu đầu tiên anh ta nói không phải là hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại, mà bảo mình đi tắm? Cho nên mới nói…Không phải anh ta định bắt người vơ vét tài sản đấy chứ?
“Nếu em không ngại chúng ta ân ái với cơ thể bốc mùi thuốc lá và mùi rượu thì ok, đành chiều em vậy!” Anh cởi phăng quần áo chỉ chừa lại một cái quần lót với bằng tốc độ sét đánh, vươn tay ra làm bộ muốn cởi đồ cho cô, khiến cô la hét ầm ĩ.
“Anh… Anh… Anh tìm nhầm người rồi! Tôi không phải là loại người mà anh nghĩ đâu!” Cô xấu hổ mà nóng lòng giải thích.
“Loại người như tôi nghĩ? Em cho rằng tôi là loại người nào?” Phản ứng và lời nói của cô khiến anh cảm thấy kỳ lạ, dù sao họ cũng đã thân mật với nhau, cô không thể phản ứng kích liệt đến mức này.
“Là… Là loại người tìm kiếm tình một đêm đó…” Còn giả bộ! Bắt mình đến tận đây rồi còn gì.
“Tình-Một-Đêm?” Vẻ mặt của anh trở nên vô cùng nguy hiểm, gằn từng chữ một hỏi. Chẳng lẽ cô bé này… “Tôi là ai?”
Cô sợ hãi nhìn anh, không hiểu tại sao anh ta bỗng khó chịu như vậy, “Làm sao tôi biết được…”
“Em-Không-Biết-Tôi?” Anh nheo mắt lại, dồn cô vào góc tường, cúi người để mặt cách cô 3cm. “Nhìn rõ xem, em thật sự không biết tôi là ai sao?”
Anh ta kề sát như vậy, cô thấy rõ thế nào được? Sắp mù mắt rồi! Nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta!
Thấy cô gật đầu khẳng định, cơn tức trong lòng càng dâng trào… Mình là người đàn ông đầu tiên của cô ta mà cô lại bảo không biết mình?
Dù là tình một đêm đi nữa thì cô cũng không thể không nhìn rõ người đàn ông đầu tiên của mình được!
Được lắm! Lần này, anh sẽ làm cho cô cả đời khó quên.
“Đi tắm đi!” Anh lại ra lệnh một lần nữa.
“Nhưng tôi không phải là…” Sai lầm lần đầu ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc. Ngây ngô đã đủ rồi, cô không muốn trở nên ngu ngốc.
“Chính là em!” Là cô gái mà khiến anh ngày nhớ đêm mong đó.
“Hay là không có kinh nghiệm?” Anh cợt nhả nhìn chằm chằm vào cô, nhưng bỗng khiến cô khó chịu.
“Dĩ, dĩ nhiên là không phải vậy!” Cô tức giận khi bị xem thường. “Tôi vô cùng có kinh nghiệm!”
“À… Lần đầu?” Ánh mắt cực kỳ sáng tỏ.
“Còn, còn lâu đi.” Ánh mắt khinh miệt kia không ngừng chọc ngáy vào kinh nghiệm tình dục của cô, dù gì mình cũng là người từng trải kia mà!
Biết rõ người cô đang nói chính là mình, thế nhưng anh lại cảm thấy ghen ghét. Bởi vì cô hoàn toàn không biết là anh, lại còn đứng trước mặt anh nói hùng hồn như vậy.
“Không thích?”
“Không… Không phải…” Sao cô lại thảo luận chuyện đó với anh ta vậy!
“Vậy thì sao?”
“Tôi, tôi không muốn có tình một đêm.” Lần thứ nhất đã quá đáng lắm rồi, đến giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng!
“Vậy em muốn thế nào?” Anh cúi đầu khẽ cắn làn môi hồng mềm mại của cô, giọng nói trầm ấm vây quanh cô khiến cô không thẻ kháng cự.
“Tôi… Tôi…” Cô không thể suy nghĩ, nhìn thẳng vào anh, cảm nhận cơ thể anh… Không phải bởi vì cô từng có kinh nghiệm mà không hiểu sao cô không hề cảm thấy xa lạ với hơi thở nam tính của anh.
Không biết ai bắt đầu trước, hai người khóa môi nhau đi thẳng tới phòng tắm. Khi đến cửa phòng tắm thì cả hai đã không còn mảnh vải che thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng đỏ ửng lên, hơi thở khẽ khàng phả lên bờ ngực rắn chắc của anh. Cô bỗng nhớ lại cảm xúc mãnh liệt đêm đó mà trong lòng dấy lên một ngọn đuốc. Cô không thể chống cự… Cũng không muốn… Không muốn…
Con cừu non ngây thơ cuối cùng vẫn bị lừa vào miệng cọp, sau màn tắm uyên ương nóng bỏng, lại tiếp tục lên giường giao chiến. Một lần rồi lại một lần, ngâm nga trầm bổng, tươi đẹp vô ngần…
Sai lầm lần đầu là ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc.
Diệp Di Hi, mày thật ngây thơ, mày thật ngu ngốc! Mày là đồ ngớ ngẩn! Mày thật ngu ngốc! Mày là đầu heo!
“Sao vậy?” Sau khi tỉnh dậy, Elliott xoay người lại hỏi cô gái vùi đầu vào trong chăn không chịu ra.
Cô không nói lời nào, trùm kín chiếc chăn mỏng không chịu ló mặt ra, vừa bực vừa hận bản thân. Cô không thể ngờ rằng mình lại tùy tiện như vậy, dễ dàng theo đàn ông lên giường như vậy. Nhất định anh ta sẽ nghĩ ình là loại phụ nữ lỗ mãng…
Cảm giác này thật đáng ghét! Xưa nay nghe nói đàn ông Âu Mĩ rất thích tìm kiếm tình một đêm ở Đài Loan, bởi vì dụ dỗ phụ nữ Đài Loan rất dễ dàng.Cô vừa nghĩ tới mình cũng trở thành một phần trong số đó thì bực mình muốn khóc.
Elliott sửng sốt, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại khẽ run rẩy trong chăn, bất chợt không biết phải phản ứng thế nào. Cô ấy đang khóc à? Tại sao vậy?
Thân thể mềm mại của cô run rẩy dữ hơn, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào cũng bật ra, Elliott bắt đầu luống cuống tay chân.
“Này… Em… Sao vậy?” Ba mươi năm nay, lần đầu tiên trong đời lên giường với phụ nữ xong mà đối phương lại khóc. Mà hình như cô ấy cũng không vui lắm…
Anh là đàn ông đích thực mang dòng dõi Anh quốc chính thống, hiểu biết những lễ nghi mà đàn ông phải có, cho nên anh nên yên lặng đợi cô khóc xong rồi dịu dàng an ủi, nhưng anh không chịu nổi việc cô không nói gì mà cứ rơi nước mắt! Anh muốn biết! Muối biết rốt cuộc vì sao cô lại đau lòng? Chẳng lẽ trong lúc vô tình mình đã làm cô bị đau?
“Baby à…” Anh khỏe mạnh, đương nhiên cô không thể nào đấu lại được, tấm chăn bị anh kéo xuống, thấy cô khóc đến ướt cả chiếc gối.
“Anh tránh ra…” Cô bực mình cất giọng đuổi người, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong tay không để cho anh nhìn. Thật chẳng ra sao cả!
“Tôi không tránh, tôi muốn biết tại sao em khóc?” Anh xoay vai cô lại, để cô nằm ngửa ra, kéo ra bàn tay trắng nõn bụm trên mặt, áp người lên bắt cô nói.
Cô không tránh nổi ánh mắt của anh ta, xấu hổ mà mở to mắt nhìn thẳng vào anh, kiêu ngạo cất lời, “Ai cần anh lo, tôi muốn khóc thì sao? Thì sao?” Lời nói vô cùng khiêu khích.
Haiz… Rõ ràng đôi mắt tràn đầy uất ức, vẫn còn cố ý làm bộ như chẳng hề để ý, cũng bởi vì biết cô không phải là người kiêu căng, nên thấy cô làm vậy chỉ khiến anh càng thêm đau lòng.
“Được, vậy em khóc đi, khóc xong rồi nói cho tôi biết tại sao. Nhưng đừng khóc lâu quá, mắt sẽ sưng đấy.”
Di Hi nghe vậy càng khóc dữ hơn. Cô thật có lỗi với ba! Có lỗi với mẹ! Ba mẹ ở trên trời nếu biết mình sống như vậy nhất định sẽ rất thất vọng về mình.
“Tôi… Tôi muốn về nhà.”
“Không cho phép em về nhà, em phải ở lại đây.” Từ trước đến giờ anh phải là người không dễ thỏa mãn. Đã nhẫn nhịn một tuần vì cô, anh không định thả cô đi dễ dàng như vậy được.
“Còn… Còn lâu đi…” Cô hoảng sợ trợn to đôi mắt đẹp. Chẳng lẽ anh ta thật sự coi mình là phụ nữ làng chơi?
“Không được, bởi vì nơi này ngoài tôi ra, không có ai có thể đưa em về nhà, trừ phi em muốn đi bộ cả đêm để về nhà.” Anh bình thản gối đầu lên tay, nói lời uy hiếp.
“Vậy, vậy anh đưa tôi về đi…” Cô hoang mang nhìn anh. Không phải cô bằng lòng tới, do cô bị anh bắt tới mà! Anh có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa cô về!
“Nếu em ngoan ngoãn thì tối chủ nhật tôi sẽ đưa em về.” Anh lại cúi xuống hôn cô, nói điều kiện trao đổi.
Cô bỗng dưng đánh rơi mất não, không hiểu “Ngoan ngoãn” của anh ta là có ý gì. Cho đến khi bàn tay suồng sã của anh ta cho vào chăn, chạm lên nơi đầy đặn thì cô mới hiểu rõ ám chỉ của anh ta…
“Anh! Anh anh…” Cô đỏ mặt chặn lại bàn tay của anh ta, nhưng không thể ngăn cản được đầu ngón tay anh lướt trên người mình. “Anh định làm gì thế?” Cô hoảng hốt nên giọng nói cũng gấp gáp.
“Làm chuyện mà chúng ta vừa làm.” Vừa trả lời, thân thể cao lớn của anh liền áp lên cô, tiếp tục những luật động miệt mài.
“Anh… Anh đi tìm, tìm người khác… A…” Cô gái cố gắng không để cho dục niệm áp đảo lý trí, nhưng càng về sau vẫn không chịu được mà bật lên tiếng rên rỉ yêu kiều theo động tác của anh ta.
Ai biết lời nói này lại khiến cho anh chàng thêm tức giận, biến lửa giận thành lửa dục mà phát tiết với cô gái lỡ lời kia, để cho cô biết thế nào là trừng trị.
Cho đến anh thỏa mãn dục niệm, cô gái đã gục trước ngực anh ngủ.
Elliott phát hiện ra hình như cô rất mệt mỏi. Mỗi lần làm tình xong cô đều ngủ luôn. Là do thể chất ư? Thảo nào tuần trước hai người ân ái với nhau hai ngày mà cô lại không thể nhận ra anh là ai.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh không thể chịu nổi phần lớn phụ nữ đã từng ngủ cùng. Họ quấn lấy anh nói yêu, chẳng phải đều chỉ quan tâm tới châu báu trang sức thôi sao… Anh luôn hào phóng với bạn gái, nhưng không khỏi chán nản với lòng tham không đáy của họ.
Giống cô thế này thì dễ thương hơn nhiều, ngoan ngoãn dựa vào anh ngủ, như thể mèo con nhận được cưng chiều vô tận, khiến anh đột nhiên có ảo giác, nếu cô cũng quấn lấy anh nói yêu như những phụ nữ khác thì anh cũng không thấy chán ghét.
***
“Ông anh, tâm trạng tốt thế?” Jill thấy Elliott mặt mày hớn hở thì mở miệng trêu anh.
Elliott tốt bụng không muốn chấp nhặt với anh ta. “Cho tôi một ly sữa tươi với một ly trà trường đảo băng.”
“Sữa tươi?!” Jill Tức cười trợn mắt.
Elliott chỉ chỉ ra sau, Jill nhìn theo hướng tay của anh, lập tức biết được nguyên nhân tại sao mà tâm trạng của anh ta thay đổi 180 độ.
“Thiên sứ của anh đó hả?” Jill quan sát rồi đánh giá: “Có vẻ ngây thơ, không phải mẫu người của anh.”
“Đừng nói nhảm nữa, cậu tiếp khách như vậy đó hả? Khách chọn đồ uống còn phải nghe cậu nói nữa sao?”
“Thật ra anh định làm gì với cô bạn gái người Đài Loan đó? Tên là gì nhỉ… A! Avon?” Jill vội vàng nói.
“Tôi chưa từng hứa hẹn vói cô ấy.” Hiển nhiên Elliot không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Anh biết Avon đã dần dần thật lòng với mình, thời gian này anh bận rộn tìm kiếm thiên sứ động lòng người của mình nên quên mất nói rõ với cô ta.
“Cũng nhờ loại người như anh nên danh tiếng người nước ngoài ở người Đài Loan mới có thể kém như vậy.Thảo nào mọi người đều nói người nước ngoài tới Đài Loan để lừa gạt phụ nữ.Anh không biết phụ nữ Đài Loan vẫn có quan niệm rất truyền thống sao?”
Elliott trừng mắt lườm anh ta, “Tôi sẽ nói rõ với cô ấy, cậu chanh chua lắm mồm như vậy từ lúc nào vậy hả?”
“Ơ! Ơ! Mới có tốn chút thời gian của anh thôi, sao mà cáu như vậy chứ? Anh sợ thiên sứ của anh bị kẻ xấu lừa đi mất à… A đó! Hình như không kịp rồi.” Jill nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh mà kêu trời.
Elliott quay người lại, cảnh tượng đó khiến anh hận không thể nhào tới xé nát tên nắm tay cô kia, vội vã len qua đám người, chụp lấy tay tên đàn ông tóc xù kìa.
Người đàn ông tóc tóc xù đến bắt chuyện bị đau không thể không buông tay, căm tức giương mắt nhìn kẻ cao hơn mình không chỉ nửa cái đầu trước mắt, hơi run sợ nhưng ngay lập tức không chịu yếu thế mà căm giận trừng mắt nhìn lại.
“Anh là cái thá gì chứ?!” Ai ai ở đây cũng vậy, phụ nữ Đài Loan đến nơi người nước ngoài hay lui tới này không phải để tìm những đàn ông ngoại quốc giống gã sao?
“Tôi là chồng cô ấy.” Thấy cô núp sau lưng anh khóc nức nở, tim anh cũng thắt lại. Chắc hẳn cô ấy sợ lắm.
Là chủ quán rượu nên cũng phải ra tay giải quyết vấn đề, Jill âm thầm huýt sáo.
Người đàn ông lý trí quá mức này lại có thể lên tiếng thừa nhận anh là chồng của cô gái này! E rằng lần này Elliott gặp hạn thật rồi.
Tên tóc nâu vừa nghe vậy, tự biết mình đuối lý, “Làm sao tôi biết được… Kết hôn rồi sao còn chạy tới những nơi này?” Lén dò xét cô gái núp sau lưng anh ta, bàn tay ngọc bám chặt trên người anh ta, lệ thuộc đến mức không cần nói cũng biết. Làn da mềm mại nõn nà như vậy, chỉ nắm tay thôi đã cảm thấy tuyệt diệu đến thế, nếu như ôm vào lòng chẳng phải…
“Ý của anh là người đã kết hôn không có tư cách đến những nơi thế này?” Elliott nheo mắt, bằng nét mặt đối phương cũng có thể đoán được gã đang nghĩ chuyện xấu xa gì, khiến anh gần như không kiềm cế được mà muốn vung nắm đấm.
Jill hiểu Elliott đã nhẫn nại đã đến cùng cực, vội vàng ra mặt hoà giải. Kịch có hay hay đi nữa anh cũng không muốn quán rượu của mình bị đập nát.
May là âm nhạc khá lớn nên vụ xôn xao này không gây sự chú ý quá lớn. Được Jill ám chỉ, Elliott ôm lấy cô gái khóc lóc thảm thiết sau lưng rời đi bằng cánh cửa gần nhất.
Ngồi vào trong xe, cô gái vẫn khóc lóc tủi thân, nước mắt của cô càng khiến anh đau lòng bực bội.
“Sao em không gọi tôi?” Anh bực mình vò đầu.
“Có mà… Nhưng anh không để ý đến tôi, chỉ mãi nói chuyện với người khác…” Nghĩ đến tình hình lúc đó, nước mắt của cô rơi càng thê thảm.
“Tôi…” Anh thậm đã chí quên mất âm nhạc trong Pub quá lớn. “Vậy em có thể cầu cứu người bên cạnh mà!”
“Không ai để ý tới tôi thì sao cầu chứ… Đám người nước ngoài các anh đều rất lạnh lùng, không ai để ý đến tôi cả… Hu hu…” Lúc ấy cô thật rất sợ.
“Em dám vơ tôi vào đống đó hả!” Anh nói với giọng hết sức không vui.
Cô hiếm khi không sợ chết mà nói thẳng, “Đúng vậy còn gì, các người đều giống nhau hết. Tú Kỳ nói với tôi, người nước ngoài các anh chỉ giỏi dụ dỗ con gái người ta lên giường, không thèm để ý đến sự phản đối của người ta. Anh cũng giống vậy, người kia cũng giống vậy, các người đều xấu xa!” Nước mắt nước mũi đã tèm nhem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Em!” Anh rất giận việc cô đánh đồng anh với tên xấu xa đó. Anh cũng không có thói quen ép người ở hộp đêm, hôm qua do anh quá hưng phấn… Anh cho rằng cô vẫn còn nhớ mình.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tôi cũng không cố ý mà.” Anh nói xong cũng thấy hơi chột dạ. Nói thế nào đi nữa, tóm lại cô khóc thế này không phải do anh, anh cũng cảm thấy người sai là mình.
Cô sụt sùi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, đôi mắt to còn rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đó đáng thương biết bao nhiêu.
“Tôi đói rồi.” Người đàn ông này thật xấu xa, cả ngày chưa cho cô ăn gì đồ, còn nói đàn ông nước ngoài dịu dàng biết quan tâm, cô không bao giờ tin chuyện hoang đường người khác nói nữa.
“Cô bé đáng thương.” Anh cất lời thương tiếc từ trong tâm khảm.
“Anh, anh đừng nói những lời tôi nghe không hiểu nữa.” Cô dẩu môi, có phần sợ hãi. Cô ghét tiếng Anh, rất rất ghét.
“Tại sao?” Anh cố ý.
Cô hơi giận, “Anh nói tiếng Trung đi!”
Cô sợ tiếng Anh từ hồi còn ở trong nước. Chủ nhiệm của lớp cô vừa hay lại là cô gáo dạy tiếng Anh, mỗi lần học hết bài đều kiểm tra, còn mang “bàn tay nhỏ bé đáng yêu” theo sát bên người, sai một chữ đánh một phát, sai lỗi một ngữ pháp đánh năm phát, cô phải sống trong cảnh nước sôi nửa bỏng vậy qua ba năm. Vật vã mãi mới tốt nghiệp, cô dứt khoát kiên quyết sang Nhật du học, cho rằng từ đây cách xa tiếng Anh, không ngờ địa ngục nhân gian chân chính mới bắt đầu. Người Nhật phát âm tiếng Anh nặng đến tột đỉnh, riêng vị giảng viên tiếng Anh nổi tiếng được xưng là “Át chủ bài” trong trường, chỉ cần một cái ánh mắt, một câu nói cũng đủ sợ hãi đến mức rơi lệ. Ba năm học môn tiếng Anh không giống người này, cô phải vượt qua trong tình trạng run rẩy như lá rách trong gió. Cho nên đừng nói tiếng Anh với cô, cô sẽ gặp ác mộng mất.
Dáng vẻ tức giận đáng yêu của cô lại khiến anh vui vẻ, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, khiến cô không thể không phát hiện ra anh đang đùa cợt.
“Anh cười cái gì?” Ngay cả giọng nói tức giận của cô cũng không kiên quyết, dịu dàng ngoan ngoãn, ngoại trừ đôi mắt to kia vẫn nhìn anh đầy tức tối.
“Không có gì. Muốn ăn gì?” Anh có thể vô ý khiến cô không vui.
“Đã trễ như vậy.” Chắc chủ quán cũng đóng cửa rồi!
“Không biết em đây có chịu nể mặt nếm thử tài nấu nướng của tôi không?” Anh tiến tới khẽ hôn lên làn môi hồng của cô, không bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của cô. Cô bé này quá xem thường anh rồi!
“Anh biết nấu ăn sao?!” Làm cô sợ hết hồn, không khỏi xấu hổ. Ngay cả chiên trứng cô cũng không biết! Cho nên từ trước đến giờ toàn ăn ở ngoài, hôm nào cũng phải đau đầu tính chuyện ăn gì ở đâu.
“Đúng vậy! Có muốn chọn món không?”
Nhìn vẻ mặt hài lòng kia, cô nhất thời cảm thấy tôn nghiêm phái nữ của mình bị đả kích, nhỏ mọn khẽ lầu bầu, “Có thể ăn được không đấy?”
Cô nhanh chóng bị trừng phạt bởi vì lời buột miệng của mình.
Cô biết như vậy là không được. Cô không có tư cách cũng không chơi nổi trò chơi tình ái này, cô không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ hy vọng khi cô đơn độc sẽ có người bên cạnh, nhưng anh ta không phải loại người như vậy, anh tới lui thất thường, hành tung kín đáo, nhưng cô lại để bản thân đắm chìm…