Đọc truyện Seven – Chương 25
Ivan là tuýp người thiết thực. Hắn chọn một gian phòng B&B(1) thanh tĩnh nhưng không thiếu phong cách. Chủ nhà sâu xa liếc nhìn bọn cậu, phán gọn lỏn, “Hai mươi lăm bảng một người gồm cả bữa sáng kiểu đất liền, thêm hai bảng nữa thì được bữa sáng kiểu Anh.”
Ivan sòng phẳng đưa hẳn năm bảng cho chủ nhà, chủ nhà liền gỡ chìa khóa giao cho hắn.
Mạc Tử Mộc cúi gằm đầu, nhanh chóng lên lầu. Vừa vào phòng là Ivan đã càu nhàu, “Bữa sáng kiểu Anh là sao? Chả lẽ bữa sáng của người Anh ngon lành hơn toàn bộ các quốc gia trên đất liền khác của châu Âu á?”
Mạc Tử Mộc cười cười, tháo mũ với mạng che mặt xuống, “Bữa sáng kiểu Anh có trứng ốp và thịt xông khói, còn bữa sáng ở đất liền thì chỉ có bánh mỳ và sữa thôi.”
Ivan cười nhạo, “Ẩm thực Anh quốc cũng chỉ còn mấy thứ tinh hoa cỏn con ấy để mà lấy vải thưa che mắt Thánh.”
Mạc Tử Mộc vừa tụt váy vừa tán dóc với Ivan, giữa chừng chợt cảm thấy có gì đó bất thường, cậu vội ngẩng đầu lên liền bắt gặp Ivan đang tựa lưng vào tường, cười tủm tỉm nhìn cậu. Phản ứng đầu tiên của cậu là đỏ mặt, nhưng chống đối tên gấu lai dê này hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, vậy nên cậu đành hậm hực quay đi chỗ khác tiếp tục cởi bộ váy. Váy còn chưa cởi được nửa, Ivan đã ôm lấy cậu. Hắn miết môi bên cổ cậu, rầm rì khe khẽ, “Seven…”
Không rõ là do hệ thống sưởi trong phòng bật lớn quá hay thân nhiệt người đằng sau cậu quá đỗi nóng bỏng, cậu đột nhiên cảm thụ được xúc cảm hanh khô trờ lên trong cơ thể mình. Cậu lặng lẽ đợi gã lưu manh tiếp sau đây sẽ phun ra mấy lời lẽ đại loại như, bọn mình làm đi.
Thế nhưng, ôm cậu từ đằng sau, Ivan chỉ khẽ khàng, “Seven, anh thích em!”
Thường thường, Mạc Tử Mộc hay cười nhạt với Ivan, một phần là vì đôi lúc cậu có thể thấu đáo được những suy niệm cặn bã trong đầu hắn, một phần khác là vì cậu biết Ivan rất ranh mãnh trong việc lập mưu tính kế, và một phần khác nữa chính là do cách ăn nói và hành động thô lỗ, cục cằn của hắn. Rào chắn kháng cự đó khiến cậu và Ivan trước sau vẫn chỉ thuộc hai hướng đi bất đồng nhau, song giây phút này, cậu lại thấy thần trí mình bừa bộn hẳn, cả người cứ miết mải rơi, rơi xuống một vùng đất trói buộc cậu lại với Ivan. Mạc Tử Mộc chưa bao giờ thiếu người yêu thích cậu. Chỉ là, những người ấy chưa một ai thể hiện nó ra bằng lời nói, sự yêu thích của họ ngập tràn những chinh phục, những chiếm hữu. Cậu chưa từng có được tâm trạng hạnh phúc vì được yêu thương thế này. Đương lúc Ivan hôn say mê lên tấm lưng cậu, Mạc Tử Mộc đột nhiên quay lại, gần như là sa đọa, cậu vồ vập hôn Ivan.
Như bị cậu gây shock, Ivan thoáng đờ người ra quan sát động tác của cậu. Mạc Tử Mộc liếm môi, lạnh lùng hỏi, “Anh có làm không?!”
Ivan cúi đầu cười khùng khục, thế rồi bất thình lình bế bổng cậu đè xuống giường, nói từ trên cao, “Seven, em thích anh phải không?”
Mạc Tử Mộc không trả lời, chỉ kẹp hai chân quanh hông Ivan, khơi mào lửa dục của hắn. Hai người liền quấn quýt lẫn nhau không buông.
Đang trong thời khắc tình ái nồng nàn, Ivan lại đứng dậy, hơi vén rèm dõi nhìn bên ngoài. Mạc Tử Mộc cũng nhận ra có biến, bèn nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì thế?”
Ivan cười nói, “Thiếu gia Geoffrey đánh hơi nhanh thật, dưới kia tỷ lệ lớn là chó nhà hắn! Mặc quần áo vào, chúng ta đi thôi!”
Mạc Tử Mộc lập tức bật dậy, vận áo len và quần bò vào. Ivan cẩn trọng đẩy cửa sổ lên, lấy đà cho Mạc Tử Mộc.
Cậu nhảy lên cửa sổ, khéo léo lách ra được ban công bên ngoài. Ivan mặc đồ Tây, tay cầm gì đó, đoạn mở cửa rồi ném thứ đó xuống. Vật kia vừa được quăng đi, tức khắc khói đặc mù mịt tứ phía, một loạt tiếng người trầy trụa lăn xuống cầu thang.
Ivan bám tay leo ra ngoài ban công, kế đó nhảy xuống sân vườn phía dưới. Mạc Tử Mộc chùng giọng hỏi, “Anh giết người à?”
Ivan chỉ nhướn nhướn lông mày, “Tấn công thôi mà, cơ mà anh chỉ tặng chúng nó chút ít đạn hơi cay thôi…”
Mạc Tử Mộc bèn chuyển mặt đi, chỉ nghe tiếng Ivan vang lên lười nhác, “Kỳ thực anh cũng không máu giết người lắm đâu. Nếu em không vui vì điểm này thì cứ nói!”
Mạc Tử Mộc cáu bẳn vặc lại, “Anh thích giết người không thì ảnh hưởng gì tới tôi?!”
Ivan mở cổng, lẹ làng đánh ngất hai tên vệ sĩ xông đến rồi bày vẻ khách sáo, “Xin lỗi nha, choảng ngã ngài rồi!” Đoạn, quay đầu sang hỏi Mạc Tử Mộc, “Thế đã đủ lịch thiệp chưa em?” Đúng lúc này, lính đánh thuê của Geoffrey đã xông vào được phòng họ, chúng nhòm xuống từ ban công rồi hú hét, “Dưới kia kìa!” Lập tức có bốn năm tên vệ sĩ chạy tới từ xa.
Mạc Tử Mộc toan chạy đi thì bị Ivan cố tình giữ lại, mồm miệng đủng đỉnh hỏi, “Nè nè, còn chưa xin lỗi người ta xong mà. Thế thì có đủ lịch thiệp không đây?”
Mạc Tử Mộc gần như cắn răng, nói vội với hai tên vệ sĩ lạ hoắc, “Xin lỗi!”
Đến đó Ivan mới chịu buông tay, hai người ngay lập tức chạy trốn. Đường xá London, Mạc Tử Mộc nắm rõ như trở bàn tay, cộng thêm những đòn tấn công chớp nhoáng của Ivan, phải nói là vệ sĩ của Geoffrey đụng phải hắn còn chưa kịp làm gì đã bị hắn quật ngã. Bọn cậu chạy điên cuồng một thời gian rốt cuộc cũng thoát được đám vệ sĩ đồ đen đông như kiến cỏ nhà Geoffrey.
“Giờ mình đi đâu giờ? Nhà hát opera chăng? Hay là nhà hàng cơm Tây đi!” Ivan thở hồng hộc, cười đò đưa với cậu.
Mạc Tử Mộc bực bội lườm hắn một cái rồi đề nghị, “Đến chỗ này!”
Cậu thông thuộc dẫn Ivan tới một con đường, nơi đó mắc rất nhiều đèn ***g đỏ, bên ngoài các cửa quán còn treo câu đối và hoành phi. Ivan nở nụ cười, bảo, “Em đưa anh tới phố người Hoa à?”
Mạc Tử Mộc không đáp, đi loanh quanh mấy vòng rồi mới vào một con hẻm, tiến đến một căn nhà xập xệ, cậu sờ soạng tấm thảm ngoài cửa một lát rồi lấy được chìa khóa vào nhà. Đó là một căn nhà kết cấu một phòng ngủ(2), trong nhà cất đầy những con búp bê hoặc những đồ vật độc đáo, từ quái vật hồ Loch Ness đến thằng hề Venice. Nếu không phải bị phủ một lớp bụi dày quẩn quanh nỗi đìu hiu thì đây thật sự là một căn nhà vui vẻ.
“Chỗ này là…” Ivan dạo vòng quanh nhà rồi nhận định, “Nơi em đã ở trước đây!”
Mạc Tử vuốt ve con búp bê móc trước cửa, “Là nhà tôi thuê ở cùng mẹ. Sau khi mẹ bị tai nạn, tôi được tiền bồi thường nên đã mua lại căn nhà.”
“Thế chẳng phải Geoffrey rất quen thuộc chỗ này sao?” Ivan lặng yên hồi chốc mới lên tiếng.
Mạc Tử Mộc điềm nhiên đáp, “Người đó tự tin quá mức. Cậu ta tuyệt đối không ngờ được trong khi đang ráo riết truy đuổi tôi thì tôi lại chạy về đây đâu!”
“Hắn bất hạnh thật!” Ivan mỉm cười, “Hắn rất để tâm đến em, nhưng em lại có vẻ vô cùng ghét hắn!”
“Tôi không ghét!” Mạc Tử Mộc nhìn mãi vào con búp bê, “Tôi chỉ không muốn gặp thôi!”
Ivan lại khẽ cười. Hắn lờ mờ phỏng đoán, Geoffrey chắc chắn đã lỡ phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn rồi, do đó ngoài miệng hắn thì biết điều không dò hỏi thêm nữa mà nội tâm thì khấp khởi mừng thầm vì một tình địch mạnh chưa cần chiến đã chết yểu như thế.
Không bật đèn, nhưng thành phố London mù sương đêm nay rạng ngời ánh trăng đến lạ lùng. Nương theo ánh trăng, Ivan tỉ mỉ tham quan căn nhà này. Phòng ngủ ngăn đôi, gian rộng hơn dán chi chít các bản nhạc phổ, đến cả trần nhà cũng không chừa; trên tường treo một khung ảnh, trong ảnh là một đôi mẹ con đang ôm nhau.
Khẽ đảo mắt qua Mạc Tử Mộc đang ngồi thừ người trong phòng khách, Ivan móc một cái bật lửa từ ngực áo ra, bật lên xem tấm ảnh này. Người mẹ trong ảnh có vẻ mặt rất hờ hững, ánh mắt nửa mở nửa khép như là đang nhập nhèm buồn ngủ, song bà vẫn là một người phụ nữ quyến rũ và có phong thái. Đứa bé trai đứng bên thì mang trên môi một nụ cười nhẹ nhàng, nắm chặt tay mẹ cậu.
Khung ảnh này tiết lộ cho Ivan biết rằng, những gì Mạc Tử Mộc biểu lộ hẵng còn chưa đủ, có rất nhiều thứ còn ẩn giấu hơn thế. Hắn đưa mắt nhìn về phía cậu, thấy cậu đang thất thần.
Ivan bước nhè nhẹ qua, Mạc Tử Mộc đang ngồi một mình trên ghế sofa, tay cầm thằng hề. Vốn trong phòng không có thiết bị sưởi thành ra rất lạnh, Ivan bèn tiện tay vớ lấy chiếc áo choàng Gypsi lòe loẹt màu, choàng lên đầu gối cho cậu.
Mạc Tử Mộc bị hắn làm giật mình, mất tự nhiên quay mặt qua. Ivan khẽ cười, dạm hỏi, “Em lại khóc à?”
Đối phương không trả lời. Ivan tiếp tục nói với giọng điệu chế giễu, “Em đúng là đứa ngốc. Khóc vì một người đàn bà ích kỷ có đáng hay không?”
“Anh nói bậy bạ gì đấy?” Mạc Tử Mộc bực dọc nạt lại.
“Lẽ nào không đúng? Bà ấy chỉ thích sống theo ý mình, trốn tiệt trong thế giới của mình, tuổi tác tăng cũng không tỷ lệ thuận với những trải đời mà bà ấy có. Sau này làm mẹ rồi, bà ấy cũng không chịu trưởng thành, bà ấy từ chối mọi thay đổi phải trả giá, hưởng thụ sự chiều chuộng của con trai. Thế rồi tình cờ, bà ấy bị bộ mặt thật của thế giới làm điêu đứng nên đã lựa chọn trốn tránh, để lại sự bàng hoàng cho người duy nhất yêu bà ấy trên đời này… Kiểu phụ nữ ngu xuẩn này, có tặng anh anh cũng…”
Lời còn chưa lảm nhảm xong hết đã bị Mạc Tử Mộc lao vào đánh. Cậu như hóa thành một con mèo xù lông, vừa đánh vừa quát, “Anh có tư cách gì đi nhận xét về một người anh không hề quen biết chứ? Anh hiểu bà ấy được bao nhiêu?” Cậu đấm đạp Ivan túi bụi không mảy may nương tình, dẫu có là Ivan cũng bị cậu cào cho sứt sẹo bầm dập.
“Anh… Tại sao anh không đánh trả?” Mạc Tử Mộc giận lẫy, dồn dập thở dốc.
Ivan cười, vô tình lại làm cho khóe môi bị đánh sưng rách ra, hắn không khỏi hít một hơi, “Em có đánh được bà ấy đâu nào. Chỉ đành để em đánh anh thôi vậy…”
Mái đầu Mạc Tử Mộc thấp xuống, giọng cậu nghẹn đặc, “Anh mắc gì phải thế? Anh biết thừa là tôi không thích anh. Thật đấy, tôi không thích anh được đâu…”
“À ” Ivan dài giọng, “Nhưng anh thích em mà!”
Hắn bắt gặp dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu, hắn mở rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, nghe tiếng cậu khóc nức nở trong cái ôm của hắn. Nhưng liệu cậu có biết đáy lòng hắn đang gào thét, hắn muốn chết đi được, hắn muốn gào lên thế này: Anh muốn em trọn đời yêu anh, muốn em mãi mãi không bao giờ rời xa anh!
Một câu ấy của Ivan là rút kiệt từ tâm can hắn, là tiếng lòng của hắn. Nhưng chịu thôi, vì Ivan là một kẻ thực dụng.
Trong khi đó, Mạc Tử Mộc là kiểu người kiêu hãnh. Cậu đời nào chịu để người ta chứng kiến hình tượng yếu đuối của cậu, song Ivan lại bằng lòng dung túng tất thảy sự yếu đuối nơi cậu. Chỉ có cách ấy mới khiến Mạc Tử Mộc dễ dàng bị chiếm lĩnh và chinh phục.
Ivan siết chặt eo cậu, hôn lên cơ thể thơm ngát không tồn tại ở người châu Âu. Mùi hương này sao mà lạt, sao mà thanh mát, thực tình giúp cho tâm tình dễ chịu lên nhiều lắm. Da thịt trẻ trung của cậu cũng rất đỗi mềm mại. Ivan mỉm cười, ôm cậu càng gọn ghẽ.
Vẻ như Mạc Tử Mộc cũng chưa nhận ra cái ôm này như thể đại biểu cho một loại gông cùm. Cậu rã rời, ngủ thiêm thiếp trong ***g ngực Ivan. Cơn buồn ngủ từ cậu cũng lây sang Ivan, được ôm cậu ngủ trong lòng hắn làm hắn mãn nguyện tận cùng. Hắn đặt cằm trên đầu cậu, dựa lưng vào tường, cũng chập chờn tiến vào giấc ngủ.
Vẳng từ bên ngoài là tiếng loạt soạt rất nhỏ, Ivan đột ngột mở choàng mắt, báo động, “Có người!”
Mạc Tử Mộc nhíu mày, cùng hắn dè chừng tiến ra cạnh cửa sổ, dòm kỹ. Dưới lầu đang dựng đầy xe cảnh sát và một chiếc xe đen bóng khác.
“Mình bị bao vây rồi!” Ivan nói ra chiều nan giải.
“Là Geoffrey…” Mạc Tử Mộc thẽ thọt.
“Có vẻ bây giờ chỉ còn cách liều thôi!” Ivan tỉnh rụi dặn cậu, “Anh lôi kéo sự chú ý của đám Geoffrey, em nhân đó tìm cơ hội đi nhé!”
Mạc Tử Mộc cúi đầu nói, “Tầng trên có đường sang được tòa nhà bên cạnh, có đi thì đi cùng nhau!”
Ivan không dài dòng thêm, kéo tay Mạc Tử Mộc đi ngay, tiện thể cầm lấy tấm áo choàng trên ghế sofa, mở toang cửa ném ra ngoài. Những kẻ chầu chực ngoài cửa hiển nhiên đã nhận được lệnh là không được nổ súng bừa bãi, bởi vậy tự dưng lại có cái gì đó ụp xuống, họ đều phải đồng loạt lùi ra sau.
Mạc Tử Mộc và Ivan chớp ngay thời khắc ấy chạy vụt ra ngoài, động tác cả hai đều mau lẹ, ba bước chạy thành hai, phóng lên sân thượng rồi khóa trái cửa. Mạc Tử Mộc có tả sân thượng thông sang một tòa nhà khác, nhưng trên thực tế, hai tòa nhà cách nhau tối thiểu cũng phải hơn bảy tám mét, Ivan buộc lòng nhíu mày.
Mạc Tử Mộc mỉm cười, ôm một tấm ván gỗ từ sau ống cống ra, đoạn đặt nó giữa hai tòa nhà.
Ivan đoán định tấm ván gỗ nọ rồi tặc lưỡi, “Hẹp quá!”
Mạc Tử Mộc bước ra gờ tường, giẫm lên tấm gỗ và ngoái lại mỉm cười với Ivan. Trái tim Ivan chợt đập rộn vô cớ, vừa nhoẻn cười lại, Mạc Tử Mộc đã chầm chậm bước theo tấm gỗ hẹp đi sang tòa nhà bên kia, vừa đi vừa nhắm mắt, từng bước từng bước chênh vênh giữa bầu trời.
Tim Ivan đập cuống quýt thật sự, rồi đến tận lúc bàn chân Mạc Tử Mộc ổn định đặt tới gờ tường bên kia, bấy giờ hắn mới nhẹ nhõm thở dài và phát hiện, tự chừng nào lưng hắn đã toàn mồ hôi ướt đẫm.
“Anh sang đây!” Hắn vẫy vẫy tay với Mạc Tử Mộc, thế nhưng cậu lại rút tấm ván gỗ lại một cách khó hiểu!
Ivan sững sờ, mé bên kia chỉ thấy Mạc Tử Mộc lên tiếng, “Ivan, dù tôi thích tiết mục cùng nhau chạy trốn mà anh sắp xếp lắm, nhưng tiếc rằng tôi thích chạy một mình hơn!”
“Em nói gì vậy?” Ivan cau mày.
“Tôi biết anh là đối tác thân thiết của gia tộc Geoffrey và cũng là đại lý cho họ ở châu Mỹ, chưa kể anh là người duy nhất của gia tộc Bonanno tình nguyện đứng ra ủng hộ gia tộc Geoffrey. Lão gia Geoffrey là người cực kỳ biết trù tính lãi lời, lão ấy sẽ không đẩy đối tác khăng khít của gia tộc lão vào nơi nguy hiểm chỉ vì một món quà dành cho thiếu gia Geoffrey đâu. Anh một thân một mình mang theo mỗi Sticks đến Anh là bởi thế chứ gì?”
Ivan toan nói thì Mạc Tử Mộc giơ nhẹ tay lên, thấp thoáng như là một cái di động. Ivan giật mình, tay vô thức sờ vào túi mới hay di động không biết đã bị Mạc Tử Mộc lấy đi từ bao giờ, trong máy vẫn còn lưu đoạn trò chuyện giữa hắn và gia tộc Geoffrey mà hắn chưa kịp xóa. Hiện tại có nói gì cũng chỉ là trò hề mà thôi, đó cũng không phải là cá tính Ivan, ngược lại, hắn chỉ cười bảo, “Bé yêu, anh tưởng em sẽ thích trò chơi kích thích này chứ.”
Mạc Tử Mộc mỉm cười, “Ivan à, có phải bây giờ tôi đi được rồi không…” Cậu đặt di động trên gờ tường, sau đó xoay lưng, tiêu sái rời đi.
Những người đã được thông tri kế hoạch đành phải kiên nhẫn chờ người phía dưới ùa tới. Cửa bị đá toang, một người đàn ông đầy uy nghiêm, tuổi trạc trung niên bước vào.
Ngũ quan lão thực chất khá anh tuấn, nhưng nếu chỉ liếc mắt sơ qua nhìn rất dễ xao nhãng điểm này.
Lão nhìn bóng lưng Ivan đứng ngược chiều với lão, bèn đi đến bên hắn rồi tâm sự, “Không ngờ anh lại bị thằng bé đó cho ra rìa…”
Ivan nở nụ cười, “Thế nên, mãi mãi sẽ không thể tìm thấy ai có thể hấp dẫn tôi được như Seven…”
Người đàn ông trung niên đồng thời cười lại, “Nói chung, phiền anh nhanh nhanh chóng chóng mang thằng bé đó khỏi Anh giùm ta, đề phòng ta sẽ thay đổi chủ ý đấy!”
Ivan khẳng định, “Ông sẽ không đâu!”
Người đàn ông chau mày vì câu trả lời của hắn, còn hắn tiếp tục cười nói, “Bởi lẽ lão gia Geoffrey là mẫu người thực tế… Đây là nhận xét của em ấy về ông đấy!”
Lão xém chút nữa tự cắn phải lưỡi, lông mày càng nhíu chặt hơn, “Thằng bé này… Thảo nào Geoffrey mê mẩn nó thế. Thế càng phiền anh giải quyết nó nhanh nhanh giùm!”
Mạc Tử Mộc đi khỏi phố người Hoa bằng một cửa ngõ khác. Vừa ra khỏi khu phố chưa được dăm bước, chợt sống lưng cậu ớn lạnh, chớm quay người lại đã bắt gặp Jude đứng chình ình ngay sau lưng, cậu hoảng hốt, “Cậu?!”
Jude cười mỉm, “Seven, chúng ta lại gặp nhau!”
Trông thấy khẩu súng lăm lăm trong tay nó, Mạc Tử Mộc bất giác thấy rầu lòng. Sa vào tay con rắn này, cậu thà chơi tiếp cái trò chạy trốn kia của Ivan còn hơn.
Jude hung tợn chộp lấy cánh tay cậu, đẩy cậu đi trước. Trong góc khuất đỗ sẵn một chiếc Limo đen sì, Mạc Tử Mộc bèn thở hắt ra, “Hay cậu nên chờ đến khi Geoffrey chính thức nắm giữ lực lượng gia tộc Geoffrey rồi hẵng bán mạng cho hắn đi. Lão gia Geoffrey ắt không thích người khôn ngoan và giàu năng lực như cậu thay con ông ta làm chuyện mà ông ta không thích đâu.”
Jude chỉ cười sằng sặc, “Đây… không phải xe nhà Geoffrey. Mày đoán xem xe ai nào?”
Sắc mặc Mạc Tử Mộc thoắt chốc trắng bệch hẳn. Jude thì thào vào bên tai cậu, “Là thiếu gia nhà Sutherland đó. Nếu mày có cơ hội lựa chọn lần nữa, mày liệu có còn chọn tha cho tao khi còn ở tù không?”
Vệ sĩ đi từ trong xe ra, mở cửa, Mạc Tử Mộc liền bị thô bạo đẩy vào. Jude cũng leo lên xe, đoạn nhặt sợi dây thừng thô kệch tới trói chặt tay cậu ra sau lưng. Nó cười ra chiều âm hiểm, “Seven, tao biết ở Mammon mày đã học được rất nhiều mánh lới, tao biết chứ. Vừa hay tao cũng giống mày. Tao biết mày rất giỏi tháo còng, không biết mày có thể tự cởi sợi dây thừng tao trói mày không đây.” Thế rồi, nó ra lệnh, “Đến cầu cảng Tây Phi!”
Thấy bọn vệ sĩ ngần ngừ, nó bèn chêm thêm, “Khử nó ở đó vừa tiện thủ tiêu xuống biển, không để lại tang chứng!”
Mạc Tử Mộc nhắm mắt lại. Cậu suy nghĩ rất căng không biết phải làm sao để thoát khỏi con rắn này. Jude dường như rất tường tận cậu, thế nhưng cậu lại chẳng hiểu gì mấy về con rắn đang liên tục lột xác này. Điều duy nhất cậu có thể khẳng định, đó là Jude chắc chắn không bao giờ chịu giết cậu rồi hủy xác như ý muốn của Kiefer, còn những cái khác, cậu chịu, đoán không ra.
Xe đỗ lại ở cảng. Nơi đây là một bến cảng tư nhân, thời điểm này vô cùng vắng vẻ, trên cảng chất đầy những thùng hàng và một ít vật kim loại bỏ đi.
“Đến nơi rồi!” Tên vệ sĩ vừa nói dứt miệng đã bị Jude thẳng thừng nổ súng. Máu đỏ phun tóe loe, vấy dính cả lên khuôn mặt đang khép chặt mắt của Mạc Tử Mộc.
Mạc Tử Mộc rõ, mọi người đều cho rằng Jude chỉ là một kẻ vặt vãnh không đáng nhắc tới, song không ai hiểu được rằng nó cực đoan quá khích tới cỡ nào. Những ai rắp tâm muốn thao túng nó đều phải trả giá đắt, Kiefer cũng không ngoại lệ.
“Ngại quá, phải đánh phủ đầu mới được!” Jude cười cười, từ tốn lôi bộ đàm trên người bọn vệ sĩ rồi nói, “Thiếu gia Kiefer, ngài nghe thấy tiếng súng không?”
Bên kia im lặng một lát rồi hỏi, “Tại sao không phải do Minton nghe máy?”
“Tôi giết rồi!”
“Cái gì?!”
Miệng Jude nhếch lên thành một ý cười giễu cợt, “Thiếu gia Kiefer, điên sao mà tôi phải rửa cổ chờ tay sai của ngài tới giết tôi thì ngài mới hài lòng?”
Bên kia lại lặng yên hồi chốc như đang cân nhắc thua thiệt, sau mới thả nhẹ giọng nói, “Jude, Seven đâu?”
“Đang ngồi ngay bên cạnh tôi. Muốn nói chuyện với em trai ngài hả?” Jude phì cười.
“Khỏi. Jude, tao sẽ chuyển ngay một trăm nghìn bảng Anh vào tài khoản của mày, mày giết nó cho tao!”
Jude cười khẩy, “Kiefer thiếu gia ạ, ngài thấy giờ mà ngài vẫn còn tư cách đòi hỏi như thế á?”
“Mày muốn thế nào?”
“Ngài hãy mang một triệu bảng tiền mặt tới đây, chúng ta tiền trao cháo múc. Ngài muốn giết muốn nấu em trai ngài thế nào thì kệ ngài, tôi không nhúng tay… Kiefer, đến một mình thôi. Ngài mà giở trò gì thì… Seven đằng nào cũng từng là bạn cùng tù với tôi, chắc chắn vẫn còn lưu luyến nhiều tình cảm lắm, biết đâu tôi lại mềm lòng, để rồi giao đoạn ghi âm cuộc nói chuyện cùng ngài cho Seven cầm đến cảnh sát thì gở. Lúc ấy, dễ khi tài sản nhà Sutherland càng sớm về tay Seven thôi…”
“Ghi âm… Mày sủa quái gì thế?!” Kiefer la lối.
Mạc Tử Mộc thiếu điều bật cười. Xem ra, chẳng qua vì quý tộc được ưu ái đặc quyền, chứ nếu đặt họ cùng một vạch xuất phát với tội phạm, tội phạm bao giờ cũng chiếm phần thắng nhiều hơn.
“Ngài hãy đến một mình, băng ghi âm coi như tôi tặng khuyến mãi cho ngài. Đừng quên tiền mặt của tôi. Đừng biện bạch là ngài không có, tôi biết tỏng mối quan hệ giữa gia tộc Sutherland và Chính phủ Anh cũng không tốt lắm, hẳn trong nhà ngài luôn luôn phải trữ sẵn một khoản tiền mặt như thế nhỉ?”
Kiefer ngậm ngùi rất lâu mới chấp thuận, “Mày đang ở đâu?”
“Cảng Tây Phi, gần đây đang thi công sửa chữa, yên ắng lắm… Ngài cứ đi qua cầu London(3) rồi nhìn về phía Tây, thấy tháp London(4) thì đi bộ chừng mười phút sẽ tới nơi, chỗ của tôi hiện giờ có thể quan sát được ngài đến hay chưa. Tôi không kiên nhẫn đâu đấy. Biệt thự của ngài không xa chỗ này, trong một tiếng đồng hồ nữa ngài bắt buộc phải có mặt.”
“Được rồi!” Suy xét thật lâu sau, rồi Kiefer cũng chỉ còn nước nhượng bộ.
Jude đánh mắt qua Mạc Tử Mộc, chợt nhiên cười bí hiểm. Nó móc điện thoại trên người cậu rồi gọi một cuộc gọi, nói với người nhấc máy, “Linh mục Mai đấy à?”
Mạc Tử Mộc nãy giờ vẫn chỉ lặng lẽ, giờ phút này thình lình mở mắt, vừa bật dậy đã bị Jude tát đau điếng. Cậu ngã xuống sofa song không hề rên đau, máu tươi rỏ theo khóe môi cậu.
“Ai… Ai thế?” Đang ngủ thì bị đánh thức, nhưng tiếng người ở đầu dây bên kia vẫn rất hiền hòa.
“Tôi là bạn tốt của Seven!”
“Seven, cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?!” Tiếng Mai Lâm tức khắc lưu loát hẳn lên.
“Không hề gì, vẫn còn sống…”
“Cậu muốn gì?”
“Chuộc một triệu USD, nó sẽ được sống tiếp…”
“ĐƯỢC!”
“Thế anh hãy cầm số tiền đó đến đây. Chỉ được phép đi một mình thôi!”
“Không!” Tới đây Mạc Tử Mộc không sao chịu nổi nữa, gào lên. Mai Lâm liền cuống cuồng, “Seven, Seven em sao rồi?”
Dường như rất lấy làm hả hê vì sự đau khổ lo lắng của cậu, Jude đắc ý mà rằng, “Đó, nghe thấy giọng nó rồi đấy…”
“Để tôi đi thay!” Từ tai nghe lọt ra một âm thanh khác, giọng nói ấy nhàn nhạt, mới nghe chừng như ôn hòa nhưng vẫn toát vẻ quyền uy sắc nét.
Là Dung Thanh. Mạc Tử Mộc mệt mỏi nhắm mắt. Jude có phần ngẫm nghĩ, thế rồi đáp ứng, “Ra là thiếu gia Cruise. Thế thì còn gì bằng, tôi tưởng anh đang không ở Anh cơ…”
“Không, không, để mình đi! Trả điện thoại cho mình, Dung Thanh!” Lại truyền đến giọng Mai Lâm, hình như hai người đang tranh giành.
“Đưa điện thoại cho tôi!” Mạc Tử Mộc yêu cầu.
Jude ngập ngừng nhưng lại nhanh chóng mỉm cười hồi đáp, “Sao thế? Không nghe lọt tai người tình cũ của mình đi âu yếm với người khác à?”
Gì thì cũng là chuyện làm Mạc Tử Mộc đau khổ, thành thử nó rất ư thích chí, đặt di động sát vào tai cho cậu.
“Dung Thanh!” Mạc Tử Mộc gọi.
Đối phương như bị bất ngờ, khàn khàn hỏi thăm cậu, “Seven, em khỏe chứ?”
“Đưa điện thoại cho Lâm Lâm, tôi có chuyện cần nói với anh ấy!” Mạc Tử Mộc nói vô cùng ngắn gọn, hoàn toàn không có ý định trò chuyện cùng Dung Thanh.
Mai Lâm gần như là bổ nhào vào chiếc điện thoại, “Seven, Seven, anh đây!”
Cậu hơi chần chừ, rồi cậu hỏi, “Mai Lâm, nguyện vọng cuối cùng của anh là gì vậy?”
Mai Lâm ngơ ra, còn Mạc Tử Mộc chỉ cười, “Con quỷ hứa sẽ cho người đánh cá ba điều ước. Chỉ cần thực hiện xong chúng, nó sẽ được tự do. Em muốn được tự do, nên Lâm Lâm à… Hãy để em thực hiện nốt nguyện vọng cuối cùng cho anh nhé!” Bờ môi cậu run lên nhè nhẹ, “Nguyện vọng cuối cùng này, em sẽ nói thay anh. Em hứa, sẽ mang Dung Thanh trở về an toàn với anh!”
Jude cười lạnh.
Mai Lâm bật khóc, y vừa khóc vừa nghẹn ngào, “Seven… Anh chỉ muốn các em hạnh phúc.”
“Hạnh phúc không phải vĩnh hằng, nó chỉ là sự thỏa mãn trong thời khắc nào đó mà thôi, như là lúc em hứa sẽ làm ba điều vì anh, em rất thỏa mãn, em cảm thấy vô vàn hạnh phúc. Em và Dung Thanh cũng từng có hạnh phúc… Nhưng nếu nó chỉ là thứ có thể gặp mà không thể cầu, vậy thì chúng ta cần gì phải khổ đau vùng vẫy để gò ép nó hả anh?”
Mai Lâm không đáp, khóc òa không ngừng.
Jude thu điện thoại lại, “Bến cảng Tây Phi, tôi không chờ lâu đâu. Cảm phiền hai vị trong vòng hai tiếng đồng hồ hãy chuẩn bị tiền và xách đến đây. Đi qua cầu London, khi cách cảng ba trăm mét hãy xuống xe đi bộ để tôi có thể đảm bảo thấy được chỉ có một mình Dung Thanh đến.” Nói xong thì cúp điện thoại, ném cho Mạc Tử Mộc cười gian giảo, đoạn nó lại gọi một cuộc điện thoại nữa. Lần này, người tiếp điện thoại là một người đàn ông có giọng nói trầm thấp mà quyến rũ, thậm chí còn phảng phất mùi vị bất cần đời.
Mạc Tử Mộc thật sự đã mệt mỏi cùng cực. Cậu chỉ đủ sức thốt lên một từ cuối cùng, “Đồ điên!”
1. B&B, tức Bed & Breakfast, một hình thức nhà trọ của người Anh cung cấp chỗ ngủ kèm cả bữa sáng.
2. Nhà kết cấu một phòng ngủ
Không biết có ai quen không, chứ đây chính là nhà của bác Shuusuke khi bác làm huấn luyện viên bên Mỹ đó:”D
Nguyên văn của nó là “nhất thất nhất thính”, hiểu nôm na là một phòng một sảnh, nhưng khi tìm hiểu về loại nhà này thì tớ thấy chúng đều có đầy đủ các phòng rất tiện nghi và rộng rãi, thậm chí là còn rất sang và đẹp, chúng đều có 1 đặc điểm chung duy nhất là chỉ có một phòng ngủ, nên tớ dịch nó thành “kết cấu một phòng ngủ”cho dễ hiểu.
còn đây là ví dụ một kiểu căn hộ một phòng ngủ đó cho mn dễ hình dung (đương nhiên nhà Tiểu 7 thì bé hơn rồi ^^):
3. Cầu London là cây cầu bắc qua sông Thames, nối liền London và Southwalk, nằm giữa Cầu Đường Sắt Cannon Street và Cầu Tháp. Cầu là một phần của đường A3 và hay bị nhầm lẫn với Cầu Tháp London.
4. Tháp London hay Cung điện và pháo đài của Nữ hoàng, là một di tích lịch sử nằm ở trung tâm London, Anh, trên bờ Bắc của sông Thames.
Chức năng chính của tháp là một pháo đài, cung điện hoàng gia, và nhà tù (dành cho các tù nhân hoàng gia có địa vị cao, chẳng hạn Nữ hoàng Elizabeth I từng bị giam tại đây). Nơi đây còn có một khu vực để hành hình và tra tấn, một kho vũ khí, một kho bạc, một vườn thú, Royal Mint – xưởng đúc tiền của hoàng gia Anh, một đài quan sát, và từ năm 1303 là nơi lưu giữ các vương miện của Vương quốc Anh.
Năm 1988, UNESCO đã công nhận tháp London là di sản thế giới.
Tháp London là một tòa nhà bị ma ám kinh hoàng ở nước Anh. Hồn ma của Nữ hoàng Anne Boleyn, bị chặt đầu trong năm 1536 do chống lại vua Henry VIII, được nhìn thấy ở nơi bà được chôn cất, và đi quanh tháp, không đầu, mặc áo trắng xóa. Các hồn ma khác bao gồm Henry VI, Lady Jane Grey, Margaret Pole, và một vài hoàng tử.