Đọc truyện Seven – Chương 19
Ivan thực chất đã sớm không dằn tình được, đến đây đột nhiên hắn khựng mọi động tác. Hắn ôm siết Mạc Tử Mộc hơn, mỉm cười, “Em à, anh muốn tiến vào trong em, không phải lần nào cũng vì bản năng anh đòi hỏi, mà nhiều hơn nữa là vì nó thuận theo tiếng gọi trái tim anh thôi. Anh yêu em, Seven. Anh hứa sẽ cho em thời gian. Chuyện này, trừ phi em muốn, còn không anh sẽ không bắt em ngủ với anh đâu.”
Dù sao chăng nữa, Ivan có thể cảm thụ được sự rung động đến từ một nơi rất bé nhỏ của Mạc Tử Mộc, hắn biết cuối cùng đã lên được một bước tiến triển lớn rồi. Hắn ôm Mạc Tử Mộc chặt hơn, phải vậy, hắn sẽ cho cậu thời gian, nhưng không đời nào nhận đáp án từ chối của Mạc Tử Mộc, và cũng sẽ không cho cậu có được cơ hội đó.
Ô cửa sổ cạnh giường không đóng kín, gió biển xao xác lùa vào từ bên ngoài, xáo tung mái tóc Mạc Tử Mộc, con ngươi màu xanh sẫm dưới vầng trán đầy đặn kia của cậu sao mà đắm say. Cậu nhỏ nhẹ bảo, “Bây giờ tôi đang muốn, anh có làm không?”
Ivan nhận định Mạc Tử Mộc có sức hấp dẫn trí mạng với hắn từ lâu rồi, chỉ là không ngờ một câu ‘muốn’ này của cậu mà hắn cảm giác cả người đều khẩn cấp trào sôi. Trong việc giường chiếu, Ivan bao giờ cũng có năng lực tự chủ cao kể cả khi bạn tình của hắn là Mạc Tử Mộc, đây cũng là điểm khiến hắn kiêu hãnh. Song cái thời khắc Mạc Tử Mộc chủ động đưa ra lời mời, Ivan cảm thấy có gì đó trong lòng hắn hình như sập toang, *** bốc lên như thủy triều, cuốn phăng cả thảy lý trí, cơ thể chỉ còn phản ứng theo bản năng.
Quần Mạc Tử Mộc bị tuột xuống dưới, dưới ráng chiều chói lòa, cặp chân thon dài của cậu như nhuộm một tầng da dày, bóng lên sự trơn láng của da dẻ nhẵn mịn, bất kể do cơn sốt hay do lửa tình mà tầng da ấy ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt. Chân cậu hơi mở ra, Ivan mơn trớn thứ đó của cậu từ đằng sau, khoái cảm xộc tới khiến Mạc Tử Mộc dật ra từng đợt rên rỉ không ngừng, thân mình không ức chế nổi cứ rung rung, cọ xát thứ giữa hai chân Ivan. Ivan phải nghiến răng kèn kẹt mới kiềm chế được cơn kích động muốn lật ngay người cậu lại và vọt vào trong cơ thể cậu.
“Tự ngồi lên đi, Seven.”
Mạc Tử Mộc mơ màng nhấc mông theo lời Ivan, hắn đỡ eo cậu, để cậu chầm chậm ngồi xuống cây cột nóng hầm hập sắp nổ tung tới nơi của hắn. Nơi động sau như bị xé rách, đau đớn trào dâng, nhưng nỗi đau này lại mang đến cho Mạc Tử Mộc một sự lấp đầy xua tan được cái rét hư vô.
Tia nắng đỏ quạch bên trong gian phòng nồng đậm như không thể loãng bớt, không cách nào phân biệt được ấy là do hoàng hôn chập choạng ngày chiều, hay là dục tình đang chan chứa.
Mạc Tử Mộc gần như chuyển động lên xuống theo bàn tay Ivan. Cậu gầy, nhưng dù sao cậu cũng là một cậu bé trẻ tuổi, Ivan lại một lần nữa làm cho cậu được diện kiến sức mạnh của hắn. Mỗi một lần va chạm lại đi kèm với cơn khoái cảm bủa vây đến run rẩy, mới ban đầu Mạc Tử Mộc còn cảm giác lúng túng, rồi càng về sau càng nương theo cơn sóng triều đẫm tình ùa ập tới, chẳng mấy chốc cậu đã hoàn toàn bị vùi lấp giữa vòng xoáy dục vọng.
“Nói em muốn anh đi, muốn nhiều hơn nữa, Seven.” Ivan ngậm tai cậu, day cắn vành tai con con.
Mạc Tử Mộc chỉ khép mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nhưng không hé răng thêm. Ivan đột ngột nâng cậu cao hẳn lên rồi ấn mạnh xuống, khoảnh khắc đó, bộ phận tiếp xúc nhau ùa đến dòng khoái cảm khiến Mạc Tử Mộc không nén nổi tiếng kêu thảng thốt.
Cao trào ùn ùn tuôn ra, Mạc Tử Mộc mềm oặt nằm im thin thít trong lòng Ivan. Hai tay Ivan xoa nắn đầu ngực cậu, mảng chai sần trong lòng bàn tay ấy làm Mạc Tử Mộc tê dại bật lên tiếng thút thít. Cậu ôm mặt hắn, kéo hắn xuống hôn môi cậu, Ivan rốt cuộc nghe được lời nói chọc cho hắn không còn nín nhịn được nữa. Giọng nói khàn khàn của Mạc Tử Mộc đã mời gọi hắn rằng, “Tôi muốn nữa, cho tôi nhiều hơn nữa.”
Sau trận tình ái cuồng nhiệt, Mạc Tử Mộc chìm vào giấc ngủ say, trong cơn mơ hồ như có ai đó lau mồ hôi giúp cậu, sau đó tém chăn kỹ càng. Mạc Tử Mộc mập mờ nghĩ, sự chu cẩn này của Ivan thật khác xa với bề ngoài thô kệch của hắn, con người này trong ngoài quá ư là đối lập.
Ivan khẽ cười nhìn xuống thiếu niên tóc đen đang gối đầu lên chiếc gối trắng tinh. Cậu là một báu vật hiếm có của trần thế, đáng lẽ cậu nên ở một nơi nào đó cao thật cao, người người ngưỡng vọng, thế nhưng lại bất hạnh rơi vào tay hắn rồi. Có điều, nếu bản thân hắn đã có vận may dồi dào đến thế, hắn dứt khoát sẽ không để cậu bay đi mất đâu.
Ivan chỉnh chăn tỉ mỉ lại cho Mạc Tử Mộc, vuốt ve mặt cậu, xác nhận cậu đã hoàn toàn ngủ say, bấy giờ hắn mới đứng lên đi ra ngoài.
Mike ngượng ngùng đứng ở phòng khám, Ivan cười bảo, “Chọn đúng đấy, Mike.”
Khóe miệng Mike hơi hơi nhướn, “Hy vọng cơn ác mộng của Seven sẽ chuyển biến tốt hơn, thưa ngài Ivan.”
Ivan gật gật đầu, hắn lại mỉm cười, “Chà, đúng vậy, ác mộng quả là đáng sợ, ẩn sâu bên trong mỗi con người, dẫu có biết mình đang mơ cũng khó lòng thoát khỏi nó. Mike, mày có bị ác mộng không?”
Mike đáp, “Cám ơn ngài, tôi luôn ngủ ngon.”
“Ngủ ngon ngay ở trong Mammon sao?”
Mike thoáng ngần ngừ, “Thời gian đầu cũng có nằm mơ, nhưng đến giờ thì đã quen rồi.”
“Ờ há, Mike là người trọng nghĩa mà, ở đây quả thật cần thích ứng trong thời gian dài.”
Mike xấu hổ đỡ lời, “Tôi làm việc ở Mammon chưa cần bàn gì đến trọng nghĩa hay không… Đãi ngộ ở Mammon thực ra rất tốt.”
“Nhưng cũng đâu có an toàn, chuẩn chưa? Chả nhẽ Mike chưa từng ao ước sẽ trốn khỏi Mammon?”
Mặt Mike bỗng chốc rịn đầy mồ hôi lạnh, thứ đang được ẩn giấu trên ngoại hình cao lớn và tục tằn của Ivan làm Mike bỗng nhận ra tại sao thái tử gia tộc Bonanno từng cảnh giác dè chừng với hắn nhường ấy, thậm chí còn không tiếc tự chặt tay cũng muốn diệt trừ hắn bằng được.
Anh ta ấp úng, “Chưa có nghĩ tới điều đó…”
“Chắc vì mày không dám nghĩ rồi, Mike. Norton cho mày cơ hội báo thù để mày giết chết tên tội phạm đã cưỡng hiếp người yêu mày. Thế cho nên mày quyết cùng sống cùng chết với Mammon.”
“Nó là loại súc vật, nó chỉ xứng xuống địa ngục!” Mike cắn răng gằn. Bí mật sâu thẳm nhất đáy lòng dẫu đã bị người khác tơ hơ ra miệng, Mike vẫn không khống chế được cơn phẫn nộ của mình.
“Mike, tao có thể cho mày một cơ hội…” Ivan thản nhiên đặt vấn đề, “Tao sẽ để mày rời khỏi đây, bù lại mày giúp tao thu xếp hai chuyện sau!”
Mike run giọng hỏi, “Chuyện gì?”
“Nhắn với Geoffrey, tao đã giao dịch ổn thỏa với cha hắn, ngoài một tỷ USD kia, Seven cũng là người lão ta đã hứa hẹn thay con lão là sẽ tặng tao. Ivan tao là một người giữ chữ tín, mong rằng gia tộc Geoffrey cũng chớ có tráo trở.” Ivan thản nhiên nói, “Giá trị của mày với gia tộc Geoffrey chỉ ở Mammon, mà tao thì không cần điểm này. Do đó, nếu chịu dưới trướng chúng nó, thà rằng mày hãy dưới trướng tao!”
Mike trở nên lo âu, mặt mày căng thẳng đến đỏ lựng. Anh ta nhìn theo bóng Ivan rời đi, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, chớm ngoái đầu đã bắt gặp Mạc Tử Mộc đang vịn tường đứng đó, anh ta không khỏi lắp bắp, “S, Seven, cậu dậy rồi à?! Cậu… Từ lúc nào?”
Mạc Tử Mộc khẽ khàng gật đầu, cậu bảo, “Đủ để nghe được cuộc đối thoại giữa các anh!”
Mike nhất thời chết nghẹn, Mạc Tử Mộc lại điềm đạm nói tiếp, “Dưới trướng Geoffrey hay dưới trướng Ivan, anh vẫn còn con đường thứ ba để lựa chọn!”
“Là gì?”
“Giao dịch với tôi đi!”
Mike bèn cười khổ, “Seven à, tôi biết cả gia tộc Geoffrey lẫn Ivan đều rất đề cao cậu, song trong mắt họ, cậu chỉ là một con mồi quý giá, còn tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn. Trò chơi mãi mãi được thực thi bởi bọn họ, còn hai ta căn bản chỉ là những thứ đã được mặc định sẵn, không thể thay đổi.”
Mạc Tử Mộc cười nhè nhẹ. Sắc trời sau lưng cậu đã xây xẩm, dưới ánh đèn nóng sáng trên mái nhà, Mike dường như lại được trông thấy ánh sáng trong mắt Mạc Tử Mộc. Cậu thủng thẳng bảo, “Không, anh Mike, quy tắc trò chơi có lẽ bản thân anh đã rành rẽ lắm rồi, nhưng kết quả trò chơi luôn xảy ra ngoài dự đoán của anh.”
Cậu đứng thẳng, lại nói, “Sau khi sự thành, anh sẽ nhận được hai thân phận mới cùng mười triệu USD, vậy là anh đã có thể rời khỏi Mammon cùng Jennifer, đến một nơi nào đó bắt đầu cuộc sống mới.”
Mạc Tử Mộc mới chỉ liếc hờ mắt một lần đã nhớ được tên vợ mới cưới của anh ta, thế là Mike có chút giật mình, nhưng tuôn trào từ đáy mắt anh ta nhiều hơn là một loại khát vọng. Điều này thật sự là chuyện anh ta ước mong tha thiết nhất cho đến giờ. Anh ta nhịn rồi lại nhịn, chót cùng thì nhịn không được nữa nên đề nghị, “Trừ phi cậu dẫn tôi đi cùng!”
Mạc Tử Mộc ở chỗ Mike suốt ba ngày ròng mới ra, mà khoảng thời gian đó cả nhà tù hầu như đã phải trải qua một đại lễ rửa tội tàn khốc. Thằng Hatch sau khoản sống dở chết dở rốt cuộc cũng tỉnh lại đã thều thào khai tất cả những gì hay những ai hôm đó nó đã tiếp xúc và trò chuyện. Mọi món đồ và mọi con người ấy lại bị vây thành một vòng thẩm tra mới.
Toàn bộ nhà tù đều bị hệ lụy, vô số người vì muốn thoái thác tội nên càn quấy chỉ điểm sang đứa khác, đâm ra càng điều tra càng loạn. Ấy thế mà chai Whisky vốn bị nghi ngờ là đối tượng trọng điểm nhất kia, không hiểu cớ làm sao mà tìm mòn mắt cũng không thấy nó.
Adolf nổi sùng y hệt một con chó dại bạ đâu cắn đấy, càng cắn càng uất mà hiệu quả thì bặt tăm, trái lại, đám phạm nhân càng thêm phần hận thù ghê gớm với bọn cảnh ngục. Mãi đến tận khi Mike phải đứng ra tuyên bố anh ta không nhận thêm phạm nhân bị thương do bị ngược đãi nào nữa vì lẽ giường của anh ta đã đầy người, từ đó tình hình xem chừng mới có vẻ khá khẩm hơn.
Thế nhưng dù thì gì, sự việc cũng đã trở thành giọt nước làm tràn ly, mọi người vốn lưỡng lự bấy lâu nay, cho tới thời điểm hiện giờ đã bị áp bức đến độ nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết phải sống mái một phen với đám cảnh ngục Mammon ác độc như lang sói này.
Số người tụm tốp rì rà rì rầm với nhau tăng đột biến nguyên cả giờ thông khí, Mạc Tử Mộc thì ngồi trên khán đài bóng rổ khu A. Leo lên vài bậc rồi ngồi xuống cạnh Kaspersky, cậu đưa đồng hồ cho ông ta, đoạn hỏi, “Hôm nay mua được bao nhiêu tin?”
Kaspersky nhận đồng hồ, gương mặt nhăn nheo lạnh tanh, chỉ nói đơn giản, “Rất tiếc, hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn nói nhiều, cho nên không giao dịch!”
Mạc Tử Mộc nhìn bao quát sân bóng, từ vị trí cao cao này có thể nhìn trọn được toàn bộ sân, cậu bảo, “Không cần ông nói nhiều đâu, chỉ cần ông trả lời đúng hay sai là được rồi.”
Kaspersky hơi liếc mắt qua cậu trai trẻ tuổi, có thể nói cậu là người thông minh nhất trong số người ông ta đã gặp. Cậu như thể là một phạm nhân bất hạnh nhất mà cũng may mắn nhất, tuy nhiên có là may mắn hay bất hạnh, cũng chẳng mảy may suy suyển được ánh mắt minh mẫn của thiếu niên này.
“Cậu nói đi.” Kaspersky im lặng hồi lâu, sau đó đồng ý.
“Nhà tù Mammon mười năm trước có tên cũ là nhà tù thiếu niên Seissa, trưởng ngục của nó là người Puerto Rico có tên Seeley Arous đúng không?”
Nắng mặt trời ban trưa của Mammon hết sức chói chang. Kaspersky rụt rụt cổ, thản nhiên trả lời, “Đúng.”
“Ông ta bị phán án tù có thời hạn hai mươi năm can tội giết hại người vợ của chính mình, đúng không?”
“Đúng.”
“Mà thực tế, vị trưởng ngục xui xẻo đó là oan uổng. Vợ ông ta không chịu nổi bao nhiêu năm làm việc xa nhà của ông ta mà dan díu với bồ, kẻ này đã vơ vét tất thảy tài sản của họ xong thì nung nấu ý định ruồng rẫy người vợ của vị trưởng ngục, thế nhưng lỡ tay giết chết bà ấy. Kẻ đó chính là luật sư riêng lúc ấy của vị trưởng ngục, sau này trở thành chủ tịch Johnson của văn phòng luật sư David tại New York.”
Nét mặt Kaspersky trước sau vẫn không biểu lộ cảm xúc nào, song bàn tay nắm đồng hồ đã thật sự khít khao.
“Còn vị trưởng ngục nhà tù ấy chính là ông… Đúng không nào?”
Kaspersky mãi thật lâu sau cũng không đưa ra đáp án, nhìn theo cặp mí sùm sụp của ông ta có thể thấy ánh mắt ông ta đang phóng về một nơi vô định, ngập ngụa oán hận. Ông ta vẫn hằng nhẫn nại, tưởng đến một ngày nào đó ông ta có thể ra khỏi đây… Thời gian bén ngọt còn hơn cả mọi lưỡi dao khắc, dẫu có bao góc cạnh sau chót cũng bị nó chặt phăng, và cuối cùng oán hận sẽ chỉ còn là bản năng cầu sinh nhỏ mọn. Thế mà tại thời điểm cái nguyện vọng tận cùng ấy sắp bị tước đoạt, Kaspersky lại cay đắng nhận ra, nguyện vọng tận cùng của ông ta hóa ra không phải sinh tồn, mà là sống để báo thù.
Mạc Tử Mộc kiên nhẫn chờ đợi. Suốt một hồi lâu lắc, Kaspersky mới chịu cất tiếng, giọng khản đặc, “Cậu muốn biết điều gì?”
“Norton có một tài khoản bí mật, ông ta dùng nó để cất đống tiền bất chính. Nguyên nhân tài khoản này bí mật đến cùng cực là bởi vì nó ban đầu là tài khoản của một vị trưởng ngục. Vị đó có biên bản tín dụng rất ổn hơn vài chục năm, vợ ông ta từng là một nhà đầu cơ vốn nổi tiếng, có quan hệ khăng khít với bên ngân hàng. Ông ta lại còn là quý tộc thượng đẳng, các khoản xuất nhập tiền nong chả mấy khi bị để mắt. Vị quý tộc ấy không thích dùng tiền mặt cũng không sử dụng ngân hành trực tuyến, thói quen của ông ta là giữ lại các séc đã ký.” Mạc Tử Mộc nhìn xuống nhóm người áo xanh bên dưới, cậu lại tiếp tục, “Tôi muốn biết… Norton chắc không đến nỗi lấy thẻ an toàn của ông mà đến ngân hàng mua séc, thế thì ông ta dùng cách nào để rút tiền từ ngân hàng của ông mà không bị hoài nghi?”
“Tôi và ngân hàng có một mật mã điện thoại đã được giao ước, mỗi một năm ngân hàng cần xác nhận mật mã mới với tôi, nó chính là lý do tôi sống được tới giờ.” Cách lát sau, Kaspersky mới giải thích, “Nếu tôi tiết lộ cho cậu, cậu phải thực hiện một nguyện vọng thay tôi.”
“Tôi không thể đưa ông ra khỏi đây, nhưng tôi có thể giúp ông báo thù!”
“Thành giao!” Kaspersky bình thản đồng ý.
Sự hào hứng hoàn thành số danh sách chưa xong của Norton trở nên rệu rã dần, ông ta tuyệt nhiên chẳng còn cảm hứng muốn nhanh chóng kết thúc nó nữa.
Mà vẻ như ông ta lại lấy làm hứng thú với chuyện Mạc Tử Mộc chịu ký tên vào đơn chuyển tù hơn, vậy nên đã sai Berwick gọi Mạc Tử Mộc tới. Ông ta nhíu mày, trách cứ, “Seven, tôi đã tưởng chúng ta đã thỏa thuận nhau…”
“Không có gì ảnh hưởng đến sự thỏa thuận của chúng ta, Boss Norton ạ!” Mạc Tử Mộc nhoẻn cười, “Chẳng phải chúng ta sắp tiếp cận được tự do rồi đó thôi?”
Hai đầu lông mày nhíu tít hơn, Norton nói, “Cậu trai trẻ… Sốt sắng quá. Người trẻ tuổi như các cậu luôn luôn thiếu kiên nhẫn!” Đoạn, ông ta đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu đầy rồi lại khuyên giải, “Seven, cậu là người thông minh. Sai lầm dễ phạm phải nhất của người thông minh chính là hay trù trừ…”
Mạc Tử Mộc chỉ cười nhẹ, “Giống ông đúng không? Tuy rằng Ivan cường thế, trên dưới gia tộc Bonanno cũng đều coi trọng anh ta, song Henry Bonnano dù sao cũng là thái tử. Thái tử… kể cả hắn có làm ra hành động tàn sát tay chân, lá mặt lá trái khiến các bậc trưởng bối Bonanno bất mãn, nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là con trong nhà. Giả sử Boss Norton chớp thời cơ này, trợ giúp Henry diệt trừ Ivan, tôi đoán đây chính là một ân huệ cực lớn lao đấy, mà quan trọng nhất là… ông sẽ không phải chia chác món lợi với bất kỳ ai cả!”
Con mắt đằng sau cặp kính gọng vàng của Norton không khắc chế được sự kinh hoàng ngồn ngộn, dẫu chỉ chớp nhoáng, nhưng rượu trong tay ông ta vẫn bị vẩy tóe ra. Ông ta trầm giọng, “Là ai nói cậu biết? Ivan à?”
“Không, không, Boss, là suy đoán của tôi thôi. Nếu Ivan nghĩ thế, anh ta không đời nào nhiệt tình làm người giao dịch cho các ông đâu, đúng chưa nào? Ivan là con thuyền cứu nạn Noah mà ông đã cho tôi, tôi có lo nghĩ nhiều chút cho anh ta âu cũng là lẽ dễ hiểu, có vẻ tôi đã băn khoăn quá rồi.” Mạc Tử Mộc cười đáp.
Norton cũng cười lại, ung dung bảo, “Seven, những lời ban nãy, tôi tha thứ cho cậu trẻ người non dạ. Cậu nên biết, trên đời này có rất nhiều kẻ phải bỏ mạng chỉ vì ăn nói không biết suy nghĩ thôi đấy!”
“Ông nói đúng!” Mạc Tử Mộc cười hùa, “Boss, tôi không theo đuổi thứ gì, ông biết mà, ngoại trừ tôi chỉ muốn sống sót thoát khỏi nơi đây!” Nói dứt câu liền lễ phép cúi chào, kế đó xoay lưng rời đi.
Norton dõi chằm chặp theo bóng cậu, biểu cảm trên mặt biến đổi đủ chiều. Ông ta lẩm bẩm, “Seven, cậu thông minh lắm, tôi thật muốn cậu có thể sống sót rời khỏi đây, vì sao cậu lại không thông minh thêm chút nữa?”
Kể từ sau đó, hai người không còn gặp nhau, nhưng thái độ Berwick lại biến đổi thấy sợ, gã đường hoàng trở thành bạn tốt của Mạc Tử Mộc.
Dưới sức chèn ép của gã, Tea Bag khu B cũng trở nên biết điều không ít, vừa vặn ô dù cho Tea Bag là Adolf cũng đang tâm trạng nặng nề nên cũng không đếm xỉa tới nỗi hậm hực của Tea Bag. Ivan thường xuyên vắng mặt, Mạc Tử Mộc cũng an toàn hơn hẳn.
Hết thảy điều này không ảnh hưởng mấy đến những hoạt động manh nha cho ngày cuối tuần.
Mới sớm tinh mơ của ngày hôm ấy, Ivan hôn Mạc Tử Mộc tỉnh lại. Hắn kề vào tai cậu thì thầm, “Tối nay ngoan chờ anh chỗ Norton đi! Gặp em sau nhé, bé!”
Mạc Tử Mộc không mở mắt, Ivan lại trao một nụ hôn lên trán cậu, sau đó trở dậy đi khỏi.
Đến khi bước chân hắn ta đã hoàn toàn khuất tiếng, Mạc Tử Mộc mới chậm rãi mở mắt. Cậu nhìn bức tường trắng phía trước, tự mỉm cười.
Tối, Ivan không về, có điều Norton lại sai Berwick đi gọi Mạc Tử Mộc tới chỗ ông ta.
Cái nhìn Berwick dành cho cậu có gì đó lạ lùng. Mạc Tử Mộc đi cách gã hẳn một quãng mới ngoái đầu cười, “Ngài lấy làm khó hiểu vì sao tôi có tên trên danh sách Hunter chăng?”
Cặp mắt ngựa lồi của Berwick úp úp mở mở, “Đêm nay không chơi Hunter!”
Mạc Tử Mộc rỉ tai gã, “Tại sắp xếp mới của Boss Norton đó. Ông ấy để tôi đi gặp thái tử gia tộc Geoffrey làm giao dịch.”
Berwick như bừng tỉnh đại ngộ, bèn buông một tiếng cười trào phúng, “Thảo nào, nguyên chiều nay đếch thấy bóng Adolf đâu. Chả thấy ai nhắc đến đêm nay có Hunter mà Boss Norton lại gọi điện cho bốt gác, báo đêm nay sẽ có mấy thằng phạm nhân ra ngoài cổng Mammon.” Berwick hít sâu một hơi. Gã biết tỏng Mammon che đậy vô vàn bí mật, trò chơi Hunter cùng lắm là mối cân bằng cho mỗi cuộc đổi chác, nhưng gã vẫn mãi bị giữ khoảng cách một lớp lưới với bí mật ấy. Càng thế, càng làm cho Berwick đau đáu cảm giác thua thiệt khi bị xa vời trung tâm quyền lực.
Gã hiểu Mạc Tử Mộc ắt hẳn cách bí mật này rất gần, Norton thường thường gặp cậu buổi tối, nhất định là có liên quan đến bí mật. Bụng dạ Berwick rục rịch khôn nguôi, song gã cũng ngầm rõ một điều, thứ bí mật ấy ở Mammon này, nên biết càng ít càng tốt.
Mạc Tử Mộc lại cười với gã, “Nó là một giao dịch kín, ngài tuyệt đối đừng rò rỉ ra với ai à nha.”
Được bật mí thế đương lúc bản thân còn đang ngầm phỏng định, Berwick không khỏi thấy thỏa mãn giống như vớ được việc riêng gì đó của Norton. Gã cảm thấy may mà gã đã có dự kiến từ trước, móc nối quan hệ thân mật sớm cùng Mạc Tử Mộc.
Gã lại vụng trộm hỏi, “Thế có nghĩa Hunter lần này là giả ư?”
Mạc Tử Mộc nở nụ cười, “Chuẩn đấy. Chứ không sao có thể cho tôi đến chỗ ông ấy ăn tối trước Hunter được?”
Berwick thở phào một hơi, “Gia tộc Geoffrey…” Gã chừng như đang cực kỳ sốt ruột. Thân làm cảnh ngục lớn tuổi ở Mammon mà không có chỗ dựa vững chãi, chẳng phải nghĩa là gã muôn đời chỉ là ma mới bị sai vặt thôi sao? Nó phải chăng là duyên cớ gã nai lưng ra làm mà đồng tiền thu về lại chỉ còm cõi?
“Chắc Boss muốn tìm một chỗ để nương cậy nhỉ!” Mạc Tử Mộc điềm nhiên đưa đề tài.
“Ngài trưởng ngục cũng từng hợp tác khá lâu với gia tộc Bonanno cơ mà, phải không?” Berwick thì thào hỏi nhỏ. Có thể từ chỗ Mạc Tử Mộc moi ra được những tin tức trọng đại chính xác như vậy rồi, Berwick vô cùng bằng lòng chia sẻ những tin mật với cậu.
Mạc Tử Mộc cười đầy ẩn ý.
Hợp tác lâu dài đồng nghĩa với ân oán tích lũy càng nhiều. Berwick cũng cười cười tỏ vẻ đã hiểu.
“Adolf tính toán giao thiệp lâu dài cùng thiếu gia Geoffrey.” Mạc Tử Mộc chùng giọng kể.
Berwick bị tin đó gây cho hoảng hốt, “Gã… Gã ta cũng…”
Mạc Tử Mộc gật gù, “Đương nhiên, ngài ấy muốn làm thân với thiếu gia Geoffrey chết đi được ấy chứ. Boss Norton cũng không phải không biết chuyện đó, nếu không hôm nay cần gì kêu ngài đưa mồi tới? Là do ngài ấy cực kỳ khó chịu về chuyện Boss Norton đòi dùng tôi chứ không phải dùng ngài ấy để tiếp cận thiếu gia Geoffrey!”
Berwick xí một tiếng khinh miệt, làu bàu, “Thằng Froggy mồm rộng chỉ biết luồn háng bọn có tiền.”
Mạc Tử Mộc cười hì hì, “Nói thì là vậy, cơ hội xếp được ngày hẹn với Geoffrey vốn dĩ khó khăn. Lần này hắn không phải đến giết người xong rồi đi chứ nhỉ?” Nói tới đây thì cậu thoáng ngừng, “Trong trường hợp không phải Adolf có gia tộc Bonanno đứng sau làm ô dù, ngài nói xem, ngài ấy liệu có thể bình chân như vại giống hiện giờ không?”
“Có lý!” Berwick bặm môi. Cứ chờ đợi Adolf mắc họa, nhưng hết lần này lần khác gã lại chả bị gì sất, đã thế còn làm mưa làm gió trong nhà tù, tựu trung lại thật quá sức làm Berwick hận vô cùng tận.
“Ngài biết Powell chết như nào không?”
“Thằng Bào Ngư ấy à? Thằng cha ấy…”
“Tôi chọc mù một mắt của gã, nhưng tiễn gã về nơi suối vàng lại là Adolf. Chức tước gã Bào Ngư tại Mammon đành rằng thấp hơn Adolf một cấp, song Norton thể hiện cho gã ta rõ: quyền lực gã thực chất là ngang hàng phải lứa với Adolf cơ. Adolf phải khử gã đi thì ngày hôm nay mới một mình chi phối gọn ghẽ cục diện trong lòng bàn tay được. Ngài Berwick, cả ngài lẫn tôi đều phải coi chừng gã Froggy mới được.”
Mặt mũi Berwick tức thì méo mó, “Chẳng qua gã ỷ lại chỗ dựa là gia tộc Bonanno!”
“Vậy nên, ngài Berwick, giả như ngài có Geoffrey là chỗ dựa, cục diện sẽ tốt hơn nhiều.” Mạc Tử Mộc vỗ vỗ vai gã ngụ ý tiếc nuối. Đột nhiên cậu lái sang chủ đề khác, “Khoan dẫn bạn cùng phòng của tôi đến đây đã. Họ đều đang hoang mang thấp thỏm, tôi không muốn họ biến chuyện từ giả thành thật, chọc cho thiếu gia Geoffrey cụt hứng. Tôi cũng không định phá hỏng việc của Boss Norton ngay lần đầu tiên.”
Berwick chỉ đáp lại lơ đễnh. Gã cứ bồn chồn mãi, sau cuối cũng ngỏ lời, “Seven à, mày xem, có thể nào giúp tao…”
“Dạ?”
“Giúp tao gặp thiếu gia Geoffey một tẹo!”
Mạc Tử Mộc mở lớn mắt, “Boss đùa à? Nếu để trưởng ngục Norton hoặc Adolf biết, tôi sẽ gặp phiền phức lớn, mà ngài cũng không tránh khỏi bị liên đới đâu.”
Berwick thuyết phục, “Seven, mày biết mày gây thù chuốc oán cỡ nào với thằng Tea Bag khu B không? Mấy ngày mày nằm dưỡng bệnh thì vừa dịp thằng Jude thôi khám, bằng không mày ăn nguy hiểm là cái chắc?! Công nhận Ivan là đại ca khu A, nhưng hắn đằng nào cũng chỉ là một phạm nhân. Cảnh ngục có khả năng quản được chỗ đó không mấy ai đâu, mày biết rõ mà! Nếu mày chịu giúp tao, tao cũng giúp mày đối phó triệt để với bọn Tea Bag!”
Chau mày, Mạc Tử Mộc lắc đầu, “Ừ đúng là tôi có xích mích với Partner của Tea Bag là Jude, nhưng đó không phải vấn đề to tát, tôi nhún nhường họ đôi chút là được.”
Berwick lại hít sâu, “Seven, mày bị thiểu à? Mammon không phải chỗ thiểu. Mày biết việc có công với một cảnh ngục và việc làm cho cảnh ngục khó chịu, hai cái đó kết quả khác nhau một trời một vực đấy.”
Vẻ khó xử liền dặm trên gương mặt Mạc Tử Mộc. Im lìm mãi hồi lâu, cậu mới miễn cưỡng đồng ý, “Thế ngài phải chờ đến khi nào có tín hiệu mới được phép lộ diện cơ!”
Kết quả thế này thật vượt quá mong đợi, Berwick liền rối rít, “Ô kê ngay và luôn.”
Hai người đi tới cửa tòa nhà lớn, Mạc Tử Mộc bình tĩnh dặn dò, “Tiễn tôi tới đây được rồi! Boss Norton không thích người lạ vào phòng cho lắm!”
Berwick gật lia lịa như gà mổ thóc. Mỗi lần đụng mặt Norton là y như rằng cái mùi châm biếm cực điểm song song với sự mệt thị quái quái gở gở từ ông ta thiệt tình làm Berwick ám ảnh mãi. Mạc Tử Mộc gật đầu đồng tình rồi bước vào cung điện của Norton.
Berwick xác định, “Tao chờ mày!”
Mạc Tử Mộc cười đáp lại, đi dọc theo dãy hành lang.
Một đầu bàn cơm đã có Norton ngồi sẵn, mắt ông ta chòng chọc nhìn Mạc Tử Mộc tiến vào. Mái tóc đen nhánh của cậu bị gió thổi hơi bù lên, càng góp phần làm cho dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày của cậu thêm cởi mở.
Norton hít sâu một hơi, rồi lại thở ra.
Tâm tình ông ta lúc này hệt như bầu trời đang nhấp nhoáng màu cầu vồng lại không đâu đổ mưa, có lẽ chưa đến nỗi là ngậm ngùi, song chung quy vẫn man mác mất hứng.
Trên bàn cơm bày đồ ăn la liệt, thoạt nhìn thì thật giống như là một bữa tiệc đón mừng năm mới. Vẫn thế, vắng mặt ông quản gia. Norton hình như không thích biểu lộ quá nhiều trước mặt người thân cận, cho nên có mặt Mạc Tử Mộc là sẽ vắng mặt ông già đó.
Mạc Tử Mộc lẳng lặng ngồi xuống, Norton rót cho cậu một ly rượu.
“Bật nhạc được không?”
Norton thu tay lại, mỉm cười hòa nhã, “Faust Symphony à?”
“Vậy thì còn gì bằng!”
Norton thở một hơi, đoạn đứng dậy tìm đĩa và đặt nó vào máy hát.
Tiếng nhạc giao hưởng cất lên, Norton mở lời, “Seven, nhiều khi tôi thấy hai ta có nhiều điểm chung quá. Nó là lý do tôi quý cậu lắm đấy.”
“Ông quá khen. Tôi sao mà giống Boss được?”
Norton chọc chọc tay vào cậu, “Khỏi cần khiêm tốn, sự giống nhau mà tôi nói đến ý chỉ hai ta đều khác xa cái giống loài ở Mammon này. Rặt một lũ cục súc, nhâng nháo mà ngu xuẩn! Chúng ta đều đam mê nghệ thuật, hướng về những cái thiêng liêng, hơn nữa chúng ta đều bị cưỡng ép phải nhúng chàm những tội ác mà chúng ta căm ghét.”
Mạc Tử Mộc chỉ lặng lẽ lắng nghe. Norton lắc đầu nguầy nguậy, ngập ngừng, “Tôi nghĩ, nếu ở Mammon có ai đó hiểu được tôi, người đó chỉ có thể là cậu, chỉ có thể là cậu!”
“Tôi sẽ cố gắng, thưa Boss! Hôm nay có cần kết thúc danh sách còn lại của Bonanno không?”
Norton thở dài sườn sượt, “Không, không, Seven, kế hoạch này hủy bỏ. Không cần mó đến hàng danh sách đó nữa. Chúng ta đều là Faust, vọng tưởng giao dịch được với ác quỷ, nhưng chả bao giờ được toại nguyện.” Ông ta lại gật đầu, “Seven, tôi biết cậu rất thông minh, Có điều, vài lúc chúng ta đành phải chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh thôi, đúng không?”
Mạc Tử Mộc mỉm cười, cậu từ tốn nâng tầm mắt, đáp trả ông ta, “Ý ông là, tối nay Ivan nhờ ông trông nom tôi, nhưng ông đang muốn khử tôi chứ gì?”
Nghe cậu nói vậy, Norton lập tức chau mày. Mạc Tử Mộc hờ hững uống cạn ly rượu, lại nói tiếp, “Vốn lâu nay, hậu thuẫn cho ông chính là thái tử gia tộc Bonanno, đó chính là nguyên nhân tại sao hắn ta đẩy Ivan đến nhà tù này. Gia tộc Bonanno cần người tiếp quản của họ giám sát danh sách mọi hoạt động tiền bất chính trong này, mà vừa hay thái tử Bonanno cũng đang cần ông giám sát Ivan. Hiềm nỗi, khi có trong tay số danh sách ấy, ông đã thay đổi chú ý, ông quyết định câu kết với Ivan, đằng nào Ivan dù ở trong tù cũng vẫn được các bậc trưởng bối của gia tộc Bonanno đánh giá cao. Mượn gia tộc Bonanno của Mỹ chống đối lại gia tộc Geoffrey của Anh thật sự là một nước cờ thần sầu. Ivan muốn lật ngược ván bài, còn ông thì muốn ôm được đống tiền bẩn của ông!”
Sắc mặt Norton thoắt cái hóa thành sầm sì. Mạc Tử Mộc cầm lấy chai rượu lại tự rót cho mình một ly, đoạn điềm đạm bảo, “Trên thực tế, những kẻ nhát gan… Những kẻ nhát gan rất hay lo bò trắng răng mà lòng tham thì dồi dào. Ông thu được một tỷ USD từ Geoffrey, hễ nghĩ đến chuyện phải cưa đôi nó cho Ivan, chi bằng ông độc chiếm. Huống hồ ông có gan tống tiền Geoffrey bên Anh nhưng không có gan sách nhiễu chủ nhân Bonanno của mình. So với gia tộc Bonanno thuần túy là xã hội đen, hiển nhiên gia tộc buôn bán vũ khí bán công bán tư Geoffrey dễ bắt bí hơn nhiều, phải không nào? Geoffrey đã thanh toán số tiền một tỷ USD ắt sẽ không cần một tờ danh sách cỏn con như thế, hắn yêu cầu phải thủ tiêu sạch sẽ các loại bằng chứng đi, và chứng cớ này chính là Mammon. Thành ra ông mới phân công hợp tác cùng Ivan, anh ta phụ trách xua đuổi đám phạm nhân ra ngoài, trong khi đó ông phụ trách thu hoạch xác người, phải không nào?” Thoáng khựng, rồi cậu cười hì hì, nói như tự đối đáp với bản thân, “Thứ Bảy, ắt là yêu cầu của Geoffrey rồi!”
Norton giữ nguyên xi một tư thế, không nửa động tác nhúc nhích, ngồi im re trên ghế. Mạc Tử Mộc ngoảnh đầu, cười cười, “Ivan để tôi ở lại đây như con tin, nhưng ông biết do đâu Ivan lại vững dạ để tôi ở lại không? Là vì Mike mới cho tôi một liều thuốc chế, tôi đã bỏ nó vào ly rượu của ông, giờ thì ông không tài nào cử động được là nhờ ơn anh ta cả đấy! Ông nghĩ Mike là tay sai của Geoffrey à? Ông nhầm to rồi, từ lần đầu tiên gặp Mike, tôi đã biết chắc anh ta không phải người của Geoffrey. Tôi nói đúng chứ hả, Mike?” Đầu cậu quay về một góc khuất trong dãy hành lang dằng dặc.
Trên hành lang như có tiếng ai thở dài, thế rồi Mike cầm súng lộ diện, anh ta bảo, “Ivan tưởng đã nắm thóp cậu lắm rồi, nhưng tôi nghĩ ngài ấy vẫn chưa đủ đọc vị được cậu đâu, cậu còn lợi hại vượt xa sức dự liệu của ngài. Thật sự rất lợi hại. Nói cho tôi nghe tại sao cậu biết về những điều này. Ai đứng sau cậu?”
Mạc Tử Mộc treo trên môi nụ cười mờ nhạt, “Tôi chẳng khoái làm chó cho kẻ khác!”
Mike thở dài, khuôn mặt anh tuấn bày vẻ ngẫm nghĩ, “Tôi chưa hiểu, tại sao tôi lọt sơ hở chứ?”
Mạc Tử Mộc cười đáp, “Thực ra lý do rất đơn giản thôi.”
Mike chĩa súng về phía cậu, anh ta cũng bật cười, “Nói tôi nghe thử!”
Cậu đứng dậy, chạm tay lên nòng súng anh ta, lại mỉm cười, “Vì tôi khác anh. Anh tồn tại bên trong thế giới, tôi tồn tại bên ngoài thế giới!”
Mike bị lời này làm cho chấn động, sột soạt bên tai dường như có động tĩnh gì đó, anh ta hốt hoảng quay ngoắt đầu lại nhưng vẫn là quá trễ. Sau đầu dội truyền đến một cơn đau váng vất, cả người anh ta té nhào trên mặt đất, súng cũng bay văng ra xa.
Một thân hình còi còi vụt phát, súng lục liền nằm gọn lỏn trong tay cậu chàng.
Tommy đủng đỉnh báo cáo, “Lão quản gia già của Norton đang hôn mê ở bếp rồi.”
“Có cần giết tên bác sĩ này không? Seven?” Tom bừng bừng cầm súng trỏ vào Mike nằm rạt trên đất.
Mạc Tử Mộc hơi thở ra, cười can, “Khỏi ạ. Bác sĩ Mike chỉ bị mỗi tội là vẽ tranh không đẹp lắm, còn lại không có gì sai trái.” Cậu chuyển mặt quan sát, “Chia nhau ra tìm bảo bối của Boss Norton nhanh đi! Chúng ta ở trong này quá lâu là gã Berwick sẽ nổi đóa.”
Norton bất động toàn thân ngồi vật vã trên ghế, chỉ có thể nhìn thằng Tom láo toét lục lọi phòng. Lâu đài cổ này rộng thênh thang, những món đồ sưu tầm vụn vặt của Norton làm Tom trong khoảng thời gian ngắn lung tung beng hết cả. Mạc Tử Mộc di chuyển liên tục từ gian ngoài, đại sảnh đến phòng làm việc sau dãy hành lang trải thảm đỏ. Cậu cứ từ từ dạo bước, đánh giá những tấm da người, thế rồi bỗng dưng cậu phì cười, “Uncle Norton là một người yêu nghệ thuật… Nghĩ về món sưu tầm của ông ấy thì cậu phải nghĩ nhã nhặn mới được. Nhìn xem, đây là vị Thánh Bartolomeo tử vì Đạo, bị hành quyết lột da, Ngài chính là nhân vật Uncle Norton thích nhất. Cậu thấy không, tay phải Ngài cầm dao, tay trái cầm chính bộ da của mình, thật là ý vị quá chừng.” Mạc Tử Mộc cười vui vẻ khi trông thấy gương mặt chuyển thành sạm sịt của Norton. Cậu quyết định, “Kiểm tra cái khung kính này xem nào!”
Tom rờ rẫm cái khung một lát, sau cười phe phé, “Chuẩn không chỉnh, chỉnh là hỏng.”
Mạc Tử Mộc đưa mắt về phía khuôn mặt tuyệt vọng của Norton, cười nói, “Boss, ông nói đúng lắm, xem ra tôi quả thật hiểu ông tương đối đấy.”
Tom quả nhiên có ngón nghề trong mấy trò này. Cậu ta lanh lẹ gỡ bỏ được đống lắp ráp của Norton, rút được cuốn sổ ghi chép từ trong đó ra, thảy cho Mạc Tử Mộc.
Mạc Tử Mộc xem lướt lướt rồi ung dung xé bỏ tờ cuối cùng, cậu bảo, “Boss, ông từng nói ông là người luôn làm đến nơi đến chốn. May mắn thay, phương diện này tôi cũng rất giống ông, hãy để chúng tôi hoàn thành nó nào!”
Jack xách lão Norton lên cùng đi vào phòng làm việc tít sâu với Mạc Tử Mộc. Cậu thông thạo bật máy tính, thuần thục mở phần mềm, phát mệnh lệnh. Tiếp theo cậu ra ngoài cửa, Berwick đang cồn cào đi tới đi lui, cậu bèn thấp giọng gọi gã, “Boss muốn điều một chiếc bồn chở nước(1), ngài mang một cái đến đây đi.”
Berwick thắc mắc, “Boss cần bồn chở nước làm gì thế?”
Mạc Tử Mộc quở trách liếc gã rồi lại đánh mắt ra sau lưng. Berwick tức thời làm động tác khóa mồm.
Sau khi Berwick đi lấy bồn, Mạc Tử Mộc lại trở vào tiếp tục thao tác.
Đến khi Berwick ì ạch đẩy một chiếc đến, Mạc Tử Mộc ý nhắc gã đứng ở cửa. Berwick cứ sồn sồn, “Để tao gặp Boss tí được không?”
Mạc Tử Mộc khước từ, “Không được, Boss đang làm việc. Ngài định để Boss biết ngài đang lăm le với chuyện của ông ấy à?”
Berwick lúng búng trình bày, “Không phải tao không tin mày, Seven, dù sao chúng mày cũng là phạm nhân Mammon. Người làm việc cho trưởng ngục Norton tuy nhiều thể loại, nhưng mà…”
Mạc Tử Mộc hít sâu một hơi, thế rồi chấp thuận, “Được rồi, ngài chờ ở cửa đi, tôi báo lại cho Boss đã! Nhưng đừng có đi vào, ngài biết đấy…”
“Tao không vào đâu, tuyệt đối không vào!” Berwick vội vàng cam đoan.
Mạc Tử Mộc xoay lưng đi vào, từ xa Berwick có trông thấy Tommy, Tom và Jack đang ngoan ngoãn đứng cách cửa không xa. Tiếng bước chân Mạc Tử Mộc yên ắng dần, rồi một chốc sau đó, bên trong truyền ra tiếng Norton lạnh lùng hỏi, “Berwick, anh cũng muốn vào đây dùng bữa tối ư?”
“Nâu, nâu, nâu Boss, cứ ăn đi, cứ ăn đi, đừng khách khí, đừng khách khí!” Berwick thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó, Tom đứng tít trong cùng trộm giơ ngón cái lên với Mạc Tử Mộc đang nói nhại giọng, Norton quả tình điên tiết tới mức mặt mũi xanh lét mà khổ nỗi không cách nào mở miệng.
Mạc Tử Mộc cười tươi. Bản chất Mammon là một nơi kỳ quái, cho nên nó cũng là nơi có thể học được những kỹ năng kỳ quái, mà kỹ thuật miệng cậu được học cũng là một trong số đó. Vang lên một âm thanh từ phía máy tính, Mạc Tử Mộc liền lấy chiếc di động vệ tinh đẹp đẽ của Norton ra tải dữ liệu xuống, rồi cậu mới ra lệnh phỏng theo giọng Norton, “Đẩy bồn nước vào đây!”
Tom ‘vâng’ rồi ra ngoài đẩy bồn nước vào, gã Berwick cũng không dám ý kiến.
Mạc Tử Mộc trói chặt Norton xuội xị như cọng bún bằng dây thừng, bịt miệng, nhốt ông ta vào bồn nước, tiện thể nhét luôn cả mấy bộ cảnh phục ông ta chưa bao giờ mặc đến vào theo. Chưa hết, cậu còn cầm một con dao ăn luồn vào tay Norton, mỉm cười, “Boss, ông giỏi dùng dao lắm mà, hy vọng bây giờ ông đừng làm mọi người thất vọng nhé.” Cậu đóng kín bồn nước rồi dứt khoát nói, “Đi thôi!”
“Đừng đi! Se… Seven!” Mike tựa như tỉnh táo lại, anh ta chật vật nhả từng chữ, “Ivan cử tôi bảo vệ cậu. Cậu mà ra khỏi đây sẽ rất nguy hiểm!”
Mạc Tử Mộc bật cười khe khẽ, “Ivan giỏi đóng kịch quá. Anh ta đứng oang oang ngay cửa là nhằm xúi tôi dẫn anh cùng đi! Đáng tiếc anh lại không cho rằng như thế, bức tranh cầu vồng của anh chỉ có sáu màu, thiếu màu xanh, màu sắc đó đại diện cho ý nghĩa tình yêu đồng tính. Liệu anh có biết, anh rất sợ chạm mắt Ivan, bởi vì ánh mắt anh nhìn anh ta hoàn toàn khác lạ. Xin lỗi, cuộc tình đau khổ của anh làm cho tôi nực cười!” Mạc Tử Mộc lại làm Mike lần thứ hai ngất xỉu. (sặc mùi ghen tuông =))))
Berwick nhác thấy bọn cậu đẩy bồn nước ra cũng cuồng quào theo sau. Mạc Tử Mộc như lừng chừng mãi mới gọi nhỏ, “Berwick, ngài ra đẩy bồn nước đi nào!” Berwick vừa mừng vừa sợ, vội vã nhận bồn, hít sâu một hơi, gã cảm thấy sau tối nay e rằng mọi thứ sẽ bước sang một trang mới.
Tom đi sau gã Berwick đang è lưng ra đẩy, dẫu tim gan cậu chàng muốn phọt ra tới nơi nhưng cậu ta vẫn phải bấm bụng cố nín cười.
Cậu ta chưa bao giờ được thấy cảnh một lũ đi vượt ngục lại được vinh dự có một cảnh ngục và một trưởng ngục đưa tiễn thế này, đểu ứ chịu được, nhất là gã cảnh ngục lại còn đang hí hửng y như vớ được cơ hội ngàn vàng không bằng, thành thử cái màn này nhìn kiểu gì cũng thấy rất chi hân hoan.
“Seven!” Nhóm bọn cậu đang đi thì thình lình từ sau lưng có người gọi giật một tiếng, Tom chớm ngoái đầu ngó thử liền bị dọa tí thì bay biến hồn phách. Adolf đứng ngay tại chỗ cách bọn cậu ước chừng có năm mươi mét.
Tom tinh tường nhận ra hai người cạnh cậu ta bất ngờ thở nặng nhọc hẳn. Adolf ngoắc ngoắc tay, xẵng giọng, “Mày qua đây một tí!”
Biểu hiện bình tĩnh của Mạc Tử Mộc trấn an tinh thần cả bọn bình lặng hơn chút, cậu quay lại bảo, “Tôi qua đó xem gã ta muốn gì.” Rồi nhanh chóng đi về hướng Adolf. Tom thấy Adolf lầm thầm câu gì đó đã dẫn Mạc Tử Mộc đi ngay, cậu ta không khỏi la oai oái, “Bộ gã phát hiện ra gì rồi hở?!”
Một câu này đồng thời làm cả Berwick lẫn Tommy biến sắc mặt.
Adolf đem Mạc Tử Mộc về chỗ nhà kho, gã bảo, “Seven, càng ngày mày càng gớm đấy nhỉ? Lần trước xách mười bảy mười tám cái đèn ***g, lần này lại thậm thụt gì nữa đây?”
“Con chuột ạ!” Mạc Tử Mộc cười cười trả lời.
Hơi chau mày, rồi Adolf lập tức thở phào, “Mày luôn có cách xoay xở, cho nên tao biết mày luôn có bản lĩnh để trở về, đúng không?”
“Mong là thế ạ!”
“Ấy ầy, không đâu, chắc chắn mày sẽ trở về được. Nhưng buồn lắm cơ Seven ơi, tao sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Nói dứt, gã trở tay đẩy mạnh cậu vào kho cất đồ, bên trong đứng chực sẵn hai người: Tea Bag… Và Jude đã lâu chưa gặp. Mắt nó che một cái bịt mắt, khuôn mặt vốn tuấn tú của nó hiện giờ trở nên hung tợn gấp mấy lần.
Mạc Tử Mộc sượng trân, vụ này hoàn toàn nằm ngoài tầm dự tính của cậu. Adolf banh rộng cái mồm đã đủ rộng lắm rồi của gã, cười ngoác, “Tea Bag, giao nó cho mày này!”
Tea Bag móc ra một con dao nhọn hoắt, Mạc Tử Mộc bất giác rụt lùi ra sau, thế nhưng Adolf đã khóa trái cửa lại.
Trong nhà kho chỉ có độc một cái bóng đèn mờ mờ, vóc dáng không quá cao của Tea Bag bị ánh đèn kéo cái bóng đen ngòm ra dài mải miết, đứng đằng sau là Jude với mái tóc vàng và cả cái miếng vải đen sì che bên mắt trái.
“Tao rất lấy làm tiếc, thẳng thắn mà nói, tao đã gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng đẹp cỡ mày thì thật đúng là đếm trên đầu ngón tay, khí chất mỹ nhân rõ là ít ỏi. Nhưng biết làm sao giờ, tao là người chung thủy, nếu Partner của tao hận mày, tao nhất định phải giúp ẻm cao hứng…” Gã càng tiến càng sát gần, Mạc Tử Mộc không thể lui thêm bước nào nữa, kể cả Mạc Tử Mộc xưa nay luôn khôn ngoan và bình tĩnh, nhưng đến giờ phút này, mồ hôi vẫn không khỏi túa trên vầng trán cậu.
Tea Bag xông tới, rủi thay mũi dao của gã không đâm được vào chỗ bấy yếu của Mạc Tử Mộc. Gã ré thảm rồi gục xuống, Jude đạp chân lên lưng gã, căm thù lườm gã bằng con mắt duy nhất của nó. Sau lưng Tea Bag bị cắm một con dao nhỏ, mắt gã trợn trừng như không sao tin nổi chuyện đang diễn ra, chỉ có thể hớp hớp ba cái ngắc ngoải rồi không còn động đậy gì được.
Mạc Tử Mộc chứng kiến hết thảy diễn biến cảnh này, nhất thời nín thinh. Lúc này Jude ngước đầu, môi nó tái nhợt, sau nó thủng thẳng nói, “Seven, tao lại cứu mày rồi.”
Mạc Tử Mộc khó khăn hỏi nó, “Cậu muốn gì?”
“Tao biết đêm nay mày sắp chuồn khỏi đây, hãy dẫn tao theo cùng!”
Mạc Tử Mộc hiểu một điều rằng, Jude đã không còn là Jude ngây ngô và nhát gan của hồi xưa nữa. Nó giống con sâu bướm đã trải qua lễ rửa tội của Mammon, nhưng mà không hề lột xác thành bướm mà lại lột xác thành một con mãng xà.
“Bên ngoài hẵng còn Adolf!” Mạc Tử Mộc thản nhiên nhắc nhở.
“Giết luôn!” Ánh mắt Jude toát ra sát khí nồng đậm.
Mạc Tử Mộc bèn chần chừ, “Cậu ra ngoài nói chuyện với gã, lại gần gần đây một chút. Tôi mở cửa nhất định sẽ làm gã chú mục, cậu hãy nhanh tay rạch một nhát trên cổ họng gã. Nhớ một nhát là phải lấy mạng gã ngay!”
Jude cười khinh khích đi tới, Mạc Tử Mộc vô thức lui ra tránh nó một quãng. Cậu không muốn quá gần Jude, song Jude lại áp sát vào cậu, “Seven, xem nào, ai ai cũng giấu giếm một con quỷ trong tâm mà thôi, không nhất thiết phô bày vẻ thanh khiết từ đời tám hoánh nào của mày trước mặt tao đâu… Kế hoạch giết người của mày bùi tai nhỉ, lần nào mày làm chuyện gì cũng vậy, nghe ra tưởng khó, kỳ thật rất dễ!”
Nó mở cửa đi ra ngoài, gọi tới, “Boss Adolf, đại ca Tea Bag hỏi ngài là xử lý xác nó thế nào đây?”
“Chết chưa?”
“Chết tươi rồi!”
“Chùi chùi… Cũng hơi tiếc thật!”
Mạc Tử Mộc biết đã đến thời điểm. Cậu mở cửa, mỉm cười, “Tiếc gì cơ? Hả Boss?”
Nét giật nảy vừa mới nháng lên trên mặt Adolf, con dao nhỏ của Jude liền vung lên, Adolf gần như theo phản xạ giơ ngay thanh dùi cui gã vẫn dùng để vung vẩy lên để chắn, lưỡi dao cắt qua thân dùi cui chứ không phải cắt qua cổ họng gã như kế hoạch đã định.
“Mày chưa chết?!” Adolf kích động lùi chân lại, xoay tay hất văng con dao của Jude đi, “Khó lường, mày đúng là bản lĩnh, nhưng rất buồn hôm nay chính là ngày giỗ của mày!” Gã khua loạn dùi cui, tay kia thì sờ đến khẩu súng giắt bên hông.
Có điều, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng trầm đục, Adolf ngã nhào xuống đất. Berwick trợn lớn cặp mắt lồi, vừa cầm dùi cui vừa thở phì phò đằng sau gã Adolf.
Tảng đã nặng nề đè nén trong lòng cậu nhẹ nhõm hẳn, cậu nói với giọng khàn khàn, “Cám ơn ngài nhiều lắm, ngài Berwick!”
Tới bấy giờ Berwick mới như sực nhớ ra hậu quả, gã bất an phân vân, “C*t thế, xử lý hai đứa này sao giờ?”
Mạc Tử Mộc bình thản nêu ý kiến, “Không thể để chúng chết trong tù, nếu không Boss Norton sẽ nghi ngờ chúng ta tấn công Adolf ngay!”
Berwick đồng tình răm rắp, “Phải, phải!”
“Tha chúng ra ngoài rừng, bỏ cho đám sói Mammon đi!” Mạc Tử Mộc cắn răng nói.
Con mắt đơn độc của Jude lóe lên ý cười, tựa thể đang châm biếm, tựa thể đang bi ai.
Berwick mừng rỡ, rối rít a dua a tòng, “Ý hay lắm!”
Mạc Tử Mộc trói Jude lại, nó làm như không chịu, Berwick phải tàn ác dọa dẫm, “Jude, nếu mày dám động đậy, tao bắn mày chết ngắc ngay! Tao sẽ đổ tội là mày âm mưu vượt ngục, giết Adolf giờ chứ lại!”
Áng chừng ngại gã nạt nộ, Jude biết điều đứng yên cho Mạc Tử Mộc trói ngoặt rồi bị đẩy đi trước.
Berwick tất nhiên không dám mở nắp bồn chứa nước đặt Adolf chung chỗ với món đồ Norton đang chuyển giao cho Geoffrey, do đó Adolf ngất xỉu bị chèn chặt bên dưới bồn, còn Mạc Tử Mộc áp giải Jude. Và thế là cứ như vậy, Berwick mở cổng nhà tù Mammon, đẩy cái bồn chở nước đang chứa hai vị đồng nghiệp, dẫn bốn tù nhân đang tính toán vượt ngục đi khỏi Mammon trót lọt.
1. Bồn chở nước
–
cho tớ hỏi =)) có bạn nào đang đọc dòng này là người đã dạy con gà Simsimi cái này không =)) tự dưng tớ thương chú quá =))
Ảnh thứ hai là con Mon Đỗ chơi =)))