Seven

Chương 15


Đọc truyện Seven – Chương 15

Mạc Tử Mộc như đứng đống lửa như ngồi đống rơm mà cũng chỉ biết chờ đến thời gian thông khí để họp bàn với hội Tommy và Tom.

Không khí trên sân thể dục hôm nay có điểm gì đó kỳ dị, rất nhiều thế lực tụm năm tụm ba lại một nơi xì xào, Mạc Tử Mộc không rảnh bận tâm, chỉ chăm chăm đi về hướng bạn cùng phòng của cậu. Cả Tom và Jack rõ ràng lo âu ra mặt, họ ôm biết bao hy vọng, ấy thế mà hy vọng lại như thoắt cái đã tan thành bọt nước, sắc mặt Tom túng quẫn, chỉ có Tommy im lặng không nói gì.

“Tôi sẽ tìm biện pháp trở về.” Mạc Tử Mộc thấp giọng an ủi.

“Còn đêm nay thì sao?” Tom lí nhí, “Nếu đêm nay không đi, mọi chuyện sẽ bung bét. Đặt trường hợp chúng ta may mắn sống sót, Adolf cũng sẽ phát hiện ra chai Whiskey có độc kia, Hatch sẽ khai cho gã là nó ăn trộm ở nhà bếp, kiểu gì gã Adolf cũng sẽ suy luận được chỉ có cậu mới có thể có Whiskey của Ivan, và sau đó suy ra rượu là tôi bỏ ở đó… Seven, nếu không chạy sớm, tôi chỉ có nước chết chắc thôi ”

Mạc Tử Mộc cúi đầu không nói, bù lại là giọng nói trầm trầm của Tommy, “Tom, bình tĩnh đi nào, đâu phải Seven muốn thế đâu. Nếu chạy dễ thế thì làm gì có chuyện chưa từng có ai chạy được khỏi Mammon?”

Tom lắc quầy quậy, tay vung vẩy, “Tôi biết, nếu không có Seven, chúng ta căn bản không hành động được đến tận ngày hôm nay, nhưng đã làm được đến đây rồi thì đêm nay chúng ta nhất thiết phải đi!”

Đôi mắt Mạc Tử Mộc bỗng giật nảy, ngẩng phắt đầu nhìn Tom, Tom có vẻ xấu hổ cố phân tích, “Seven, bọn này khác cậu, cậu có Ivan che chở, hắn sẽ ra khỏi đây nhanh thôi, hắn sẽ dẫn cậu đi cùng. Nhưng bọn tôi chỉ có cơ hội ngày hôm nay là duy nhất! Vả lại nếu bỏ lỡ dịp này cũng chỉ còn đường chết, Adolf lẫn Norton sẽ không khó gì đoán ra chúng ta giở trò!”

Tommy tức khắc vả miệng thằng Tom, “Thằng đểu, nếu chúng ta đi, Seven sẽ bại lộ, cậu muốn hại chết cậu ta chắc?!”

Sắc mặt Mạc Tử Mộc chớp nhoáng tái mét, máu rướm ra từ khóe môi Tom, cậu ta ấp úng, “Tôi không muốn thế, tôi cũng không muốn thế mà, hiềm nỗi ông nghĩ toàn diện đi, bây giờ làm gì còn cách nào nữa? Thằng Hatch đã được đưa đến bệnh viện, lịch thuyền cũng đã sửa, nếu không đi, lẽ nào chỉ có hơn ba người bị lộ thôi sao?”

Mạc Tử Mộc bèn đề nghị, “Vậy biểu quyết đi, nếu Jack cũng đồng ý đi thì đêm nay ông Tommy đi luôn theo họ!”

Tom phồng mồm, tha thiết ngó Jack, Tommy cũng lườm chằm chặp lão.

Từ hồi vô tù tới giờ chưa từng bị thành tâm điểm chú mục như thế, tự dưng giờ phải đồng thời hứng cả rổ mắt bắn tới làm lão Jack bị dọa, lão lúng búng môi mới bận rồi mới thốt, “Tui đi cùng Seven…”

Tom sặc nước bọt, la oai oái, “Lão béo ngu muốn chết, làm gì có ai không muốn đi cùng Seven nào, chẳng qua giờ chỉ có đường chết chung với cậu ấy thôi!”

Jack thấp thỏm cựa quậy tí chút cái thân to uỳnh của lão, lời ra chắc nịch, “Seven sẽ không bỏ tui lại, tui tin cậu ấy!”

Tom liền nghẹn lời, Tommy thế là kết luận, “Ba chọi một. Chúng ta sẽ đi cùng nhau!”

Mạc Tử Mộc cảm kích nhìn họ, cậu kiên cường nói, “Được, một khi đã vậy, trước hết chúng ta phải giải quyết vấn đề trước mắt.”

“Seven!” Tommy bất thình lình ngắt lời cậu, “Cậu không cần phải thế!”

Đường nhìn cả ba người đều dồn về Tommy, ông chùng giọng bảo, “Gia tộc Bonanno hiện nay có biến động lớn, Ivan rất được lòng các bậc trưởng bối Bonanno, thái tử Henry lại nợ ơn hắn, tôi đoán chừng hắn sẽ chóng ra tù, vậy có thể hiểu tại sao hắn nhọc công chuyển cậu sang khu A bằng được, vì rất có khả năng hắn sẽ đưa cậu rời đây cùng hắn.”

Lời vừa dứt, Tom đã quýnh quáng bật thốt, “Thế còn chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm sao đây?”

Cậu ta bị kích động quá mức đâm ra gào oang oang, Tommy lầm bầm quát cậu ta, “Kế hoạch không phải tuyệt đối không có sơ hở, Seven rời khỏi đây cùng Ivan, với cậu ta mà nói mới là lựa chọn tối ưu nhất!”

Lồng ngực Tom phập phồng thể hiện sự kích động lớn lao mà lại đuối lý không tài nào phản bác được. Tới đây, Mạc Tử Mộc bình thản mở lời, “Tôi sẽ không bỏ mọi người, có đi thì chúng ta phải đi cùng nhau!” Đoạn, cậu giơ nắm đấm, “Vì tự do!”

Tom ngần ngừ, sau rồi chọi một đấm lên nắm tay cậu, “Vì tự do!”

Mạc Tử Mộc ngoảnh qua nhìn Tommy, ông đành thở dài, cũng giơ nắm đấm, “Nếu đây là lựa chọn của cậu.” Nắm tay ông với nắm tay cậu cụng khẽ.

Mạc Tử Mộc tiếp tục phân phó, “Vậy, Tom chui vào đường hầm, nghĩ cách lấy lại chai rượu Whisky! Tôi sẽ giải quyết vấn đề liên quan đến giờ thuyền lẫn buổi Hunter đêm nay, Tommy và Jack hãy thủ tiêu tất cả những đồ có can hệ trong phòng giam của chúng ta, chắc chắn Adolf rồi sẽ mở một cuộc lục soát dữ lắm đấy.”

“Gượm gượm nào, gì á, bảo tôi đi trộm rượu ngay trong khu D á?” Tom trợn mắt, Mạc Tử Mộc đơn giản mỉm cười, “Ổn mà, tôi biết cậu là cậu ăn trộm xịn nhất New York mà, chỉ có cậu mới có cách mở cửa phòng giam thằng Hatch thôi, nhiệm vụ này ngoài cậu ra thì không ai làm được, good luck!”

Khóe miệng Tom giật giật trên cái nền mặt dị dạng, sảng khoái khác thường gật đầu cái rụp.

Phân công nhiệm vụ xong xuôi, Mạc Tử Mộc bước về phía thư viện, thật ra cậu vẫn chưa nói hết, so ra thì chuyện sửa lịch thuyền sẽ dễ dàng vạch trần cậu hơn cả, một khi Norton phát hiện ca thuyền đến quái gở, ông ta sẽ không khó gì phỏng đoán, ở Mammon chỉ có độc nhất Mạc Tử Mộc mới có khả năng sửa chữa lịch thuyền bờ bên kia.

Mạc Tử Mộc gài thời gian thuyền đến lúc sáu giờ tối, có nghĩa thời gian trên bờ xuất phát thuyền ước chừng hai giờ chiều, mà hiện tại đang khoảng mười giờ sáng, hẳn là cậu đủ thời gian để cho điều phối viên bên kia tưởng lầm mình hoa mắt.


Cậu bước càng lúc càng gần đến thư viện, dợm nhấc chân đi vào cửa đã thấy có hai người gác, chúng cùng nhìn lướt Mạc Tử Mộc, không nói gì, cứ để nguyên cho cậu vào. Đám người vốn dĩ rất ít ỏi ở thư viện cũng rục rịch, hầu hết là người khu A. Sticks đứng chễm chệ giữa bàn máy tính dõng dạc, “Từ đợt Hunter nọ là số dân chúng ta ngỏm nhiều gấp bội so với mấy quý trước, gấp năm, gấp mười, hoặc khi còn nhiều hơn thế, thế thì chả mấy chốc chúng ta sẽ bị cái lũ bơi trong tiền đó xem như con chuột, chúng nó sẽ lần lượt dìm từng con một chúng ta vô nước chết đuối.”

Mạc Tử Mộc đã đánh giá thấp cái giọng ì èo nghe phát ghét của Sticks ấy thế mà rất có tư chất khuấy động toàn thể, cậu bèn phóng mắt đến cái máy tính cạnh chân Sticks, đầu lông mày nhẹ chau lại. Sticks cao giọng át đi sự ồn ào từ bên dưới, “Nếu đằng nào cũng phải chết, chẳng thà hãy mạnh tay một lần, may ra tỷ lệ có thể chạy trốn của chúng ta trong cuộc chiến sẽ tăng cao hơn! Còn hơn là vêu mõm trong này chờ chết!”

Hắn vừa rú xong, bên dưới lập tức rộ lên như con sóng lớn, lông mày Mạc Tử Mộc càng nhăn dữ dội.

Tuy không thấy Ivan đâu cả, nhưng cậu tin Sticks tuyệt nhiên không dám bữa bãi hành động kiểu này, có điều lý do Ivan muốn kích động bạo động nhà tù là gì chứ, huống hồ còn gióng trống khua chiêng như vậy, bản năng mách bảo Mạc Tử Mộc rằng đây không giống tác phong làm việc của Ivan.

“Chúng ta không có thuyền!” Phía dưới có kẻ giơ tay đặt vấn đề, “Kể cả có chạy ra khỏi Mammon, chúng ta vẫn sẽ chết chìm ở biển!”

Lời hắn như sực tỉnh tất cả, quả là một vấn đề cam go cần đối mặt, mọi tiếng ố á sôi trào thoắt chốc nguội xìu xuống. Sticks chỉ đơn giản liếc tên kia một cái, “Bọn tao ắt tự có cách bố trí thuyền cho mọi người cùng đi, vấn đề hiện giờ mày cần lo không phải là có thuyền hay không, mà là mày có gan hay không đấy, thằng mụn nhọt!”

Cả đám tù nhân cười rầm rĩ một trận, nói thế Mạc Tử Mộc mới nhận ra người vừa đặt câu hỏi kia đích xác là đại ca khu C, tên đại ca có tiếng mà không có miếng nhất Mammon —— Mụn Nhọt. Hắn bị Sticks xoáy cho một câu thế thành ra mặt mày đỏ gay gắt, ngượng nghịu đứng lui sang bên, có giận cũng không phát ngôn được gì, đâm ra có ai có câu hỏi trăn trở cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, Mạc Tử Mộc lại cảm thấy thực chất câu hỏi của Mụn Nhọt rất hợp lý.

Thuyền Ivan từ đâu ra? Gia tộc Bonanno chẳng dễ dàng vì đám tù tội này mà đắc tội Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Nếu không có thuyền, Ivan bắt Sticks đi tuyên truyền mấy lời này căn bản vô nghĩa, Mạc Tử Mộc tin Ivan sẽ không đời nào gióng trống khua chiêng làm việc gì đó mà không tác dụng.

Sticks vẫn đang thao thao bất tuyệt, ánh mắt đám phạm nhân cũng mỗi lúc một loé sáng, sự đe doạ của cái chết, sự hướng tới tự do khiến máu chúng chỉ cần bắt phải một đốm lửa cũng sẽ bốc cháy rừng rực. Mạc Tử Mộc thầm thở dài, thông thường thì những con người dễ nhiệt huyết, trong số họ sẽ chỉ có một phần nhỏ trở thành nghệ sĩ, còn lại đều thành kẻ tù tội. Cậu cứ suy nghĩ miên man, thế rồi đường nhìn cậu chợt dừng lại trên một bóng người quen quen, cậu liền rẽ qua đó.

“Ông Kaspersky, có thời gian giao dịch không?” Mạc Tử Mộc chùng giọng hỏi.

Cặp mắt nua già của ông ta đánh một cái sang Mạc Tử Mộc, cũng theo đó hồi đáp lại, “Ba vấn đề sau đây không được hỏi, một: vụ này có phải do Ivan bày ra hay không, hai: tột cùng liệu có thuyền hay không, ba: xác suất còn sống ra ngoài của cậu là bao nhiêu.”

Mạc Tử Mộc bèn cười, nói nhỏ, “Cám ơn ông, đáp án cho ba câu này tôi cũng biết rồi.”

Kaspersky thủng thẳng bảo, “Vậy cậu hỏi đi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, hỏi câu nào cũng tính gấp đôi giá.”

Mạc Tử Mộc chớp ngay thời cơ không chần chừ, “Tôi muốn hỏi là, có cách nào thay đổi người đã được chọn tham gia cho đêm Hunter không.”

Kaspersky sâu xa hỏi lại, “Cách thì cậu cũng tự có, cớ gì còn cần đi tìm cách khác?”

Tầm nhìn Mạc Tử Mộc bất thần phóng ra hướng khác, “Tôi không muốn nhờ vả người kia.”

Kaspersky hơi im lìm một chặp, thế rồi đáp, “Theo số người bị mua ở chỗ Adolf, mỗi một đứa là mười nghìn USD, hiềm nỗi… giờ nó không có mặt ở đây!”

Mạc Tử Mộc để ý ông ta dùng nó chứ không dùng gã, dẫu cho tình hình đang gấp gáp, song cậu vẫn mỉm cười, “Thế giá cả chỗ Berwick thế nào?”

Kaspersky lại bắn mắt sang Mạc Tử Mộc, “Nếu là tôi, còn lâu tôi mới đi giao dịch với Berwick. Những kẻ khác ở Mammon đều là vì tiền, Adolf thu tiền của cậu thì sẽ bỏ qua mạng của cậu, nhưng Berwick khác hẳn, gã lấy nét mặt tuyệt vọng khi cùng lúc mất đi cả tiền và mạng của cậu làm thú vui kích thích bậc nhất.”

“Nói cách khác… Gã ta có thể thay đổi danh sách?”

“Khi Adolf không có mặt ở đây… Thì đúng rồi.”

“Cám ơn ông.” Mạc Tử Mộc hỏi nốt câu cuối cùng, “Còn một câu nữa, có thể cho tôi mượn đồng hồ bỏ túi của ông được không?”

Kaspersky lại liếc, “Tôi không cho mượn đồng hồ.”

Mạc Tử Mộc cười nhẹ, “Nếu tôi dùng một mắt kính viễn thị để đổi?”

Kaspersky bèn hít sâu một hơi, “Một USD một phút.”

“Thành giao.”

Mạc Tử Mộc nhận lấy cái đồng hổ quả quýt kiểu cũ kia, nhãn hiệu IWC(1) nhưng phần sửa chữa bên ngoài đã không còn, trông tàn tạ khó tả, mà không thế thì chưa chắc đã còn giữ được nó đến tận hôm nay, vì Adolf kiểu gì chả trấn lột.


Mạc Tử Mộc xem đồng hồ, hiện tại là 10:25, cậu cất đồng hồ vào túi áo ngực, quay đầu ra khỏi thư viện. Không nên lãng phí thời gian trong này nữa.

Berwick đang tựa lưng vào lưới kẽm gai trò chuyện cùng bác sĩ Mike. Mạc Tử Mộc đi về phía gã, gã lạnh lùng nhìn lia cậu một phát, vốn dĩ gã ta chả ưa Mạc Tử Mộc tẹo nào, giống như một con chó muốn được gặm xương gặm thịt, nhưng trước mặt nó lại là một con cá, có ngon mấy cũng không thuộc phạm trù thức ăn dành cho nó, vậy nên cóc thể nào yêu nổi.

“Boss, tôi có chuyện cần nói với ngài.”

Mike hơi đánh mắt nhìn Mạc Tử Mộc, Berwick lười biếng kêu, “Mời nói đi ạ, thiếu gia Seven, cậu cần gì nào, chả nhẽ hôm qua Ivan không làm cậu phê?” Nói xong tự thấy lời của mình thật là hài, gã buông tiếng cười khằng khặc.

Mạc Tử Mộc thoáng trầm ngâm, thế rồi vào thẳng vấn đề, “Giám ngục Adolf không ở đây nên có việc tôi cần hỏi ý kiến ngài, có liên quan đến đêm Hunter.”

Tròng mắt Berwick thế là giật giật, “Được rồi, được rồi, mả cha đúng là một giây cũng không cho con người ta rảnh rỗi tí. Mike, lần sau buôn tiếp đi.”

Mạc Tử Mộc cùng Berwick đi men theo hàng rào bước về đằng trước, Mạc Tử Mộc sờ sờ cảm nhận được tầm mắt Mike vẫn dán rạt trên lưng cậu.

“Nói đê!” Berwick gõ ruỳnh ruỳnh dùi cui vào tấm lưới.

“Tôi muốn mua người đêm nay.” Mạc Tử Mộc không hề vòng vo nhiều.

Khoé miệng Berwick ngạo nghễ nhếch lên, “Seven, đêm nay không phải tuồng cho mày diễn.”

“Tôi muốn mua Jack, Tom, Tommy.”

Không phải lúc nào Berwick cũng có lợi lộc ngon ăn như vậy, tiền Mammon đành rằng kiếm dễ nhưng phần lớn đều chảy hết vào túi Norton lẫn Adolf.

“Năm mươi nghìn USD.” Berwick chậm rãi ra giá, gã nhìn Mạc Tử Mộc bằng ánh mắt có chút khó lường.

“Đồng ý!” Mạc Tử Mộc hào phóng đáp ứng ngay, vẻ như hoàn toàn chẳng ngại gã nói thách.

Berwick cười lạnh, “Seven, tao không thu tiền mồm đâu.”

Mạc Tử Mộc chỉ đơn giản cười khẽ, “Sẽ có người trả tiền cho ngài.”

“Ai?”

“Donald.”

“Công tước Donald?” Berwick bị giật nảy.

“Đúng.” Ánh mắt Mạc Tử Mộc dõi vào tấm lưới.

Cặp mắt ngựa lồi nháy ra một ý khinh miệt, gã đay nghiến, “Seven, mày vĩ đại quá đi. Tao đã sắp xếp cho mày qua đêm cùng ngài Công tước hồi nào thế?”

Mạc Tử Mộc bình thản đáp trả, “Một trăm nghìn USD mới là tiền qua đêm, ngài cứ nói với Donald, năm mươi nghìn USD, tôi chờ ông ta trong phòng thăm tù.”

Berwick nghe xong liền cười đến ngửa cả người ra sau, phải thu cơn giận lại, “Nói chuyện một tối với mày mà tốn tận năm mươi nghìn USD… Mày cao giá quá đấy, Seven ạ.”

Mạc Tử Mộc chỉ đưa mắt ra phương xưa như thể không nghe lọt tai ý tứ châm chọc trong giọng điệu gã, cậu vẫn nói với vẻ điềm đạm như cũ, “Boss, sự quyết định này thuộc về Donald, tại sao ngài không thử? Năm mươi nghìn USD, một năm tiền lương của Boss cũng không được con số ấy, đúng chứ?”

Câu nói bâng quơ của cậu tựa hồ đã châm kim vào Berwick, gã hung tợn đè cậu lên rào sắt, “Ôn con, mày bảo tao tự đi làm trò hề trước mặt ngài Công tước ư?”


Mạc Tử Mộc bị gã chẹt ở cổ, cậu cố sức thều thào, “Giả sử kêu tôi đi làm trò cười cho thiên hạ một lần mà có được năm mươi nghìn USD vào tay, tôi cũng bất chấp. Nếu là giám ngục Adolf… tôi đoán ngài ấy tuyệt đối không bỏ qua món hời này đâu!”

“Đừng có so sánh tao với gã!” Berwick buông lỏng cậu ra, dữ tợn nạt nộ. Mạc Tử Mộc xoa xoa cổ, bồi thêm một câu, “Boss, định liên lạc thì nhanh lên, nói với Donald, hôm nay tiền mà không vào tài khoản thì giao dịch sẽ huỷ bỏ.”

Như bị ngữ khí ổn định chắc thắng này của cậu làm lung lay, nói gì thì nói con số năm mươi nghìn USD cũng không hề bé, sau cùng Berwick hằm hè, “Ôn con, mong rằng mày nói chính xác, bằng không tao sẽ cho mày chơi thử cảm giác chuột chết đuối là gì đấy?!”

Mạc Tử Mộc trông theo bóng dáng gã tất tả rời đi, cậu móc đồng hồ, 10:45, đường mắt cậu đảo qua Mike hẵng còn đang đứng nguyên xi chỗ cũ, tựa mình vào rào sắt. Mạc Tử Mộc cất đồng hồ lại, đi về phía Mike.

10:46

“Chào!”

“Chào!” Mike ngoái đầu, mỉm cười nói, “Người hôm nay có hứng tản bộ không nhiều lắm.”

“Anh đang đợi tôi?” Mạc Tử Mộc thản nhiên hỏi.

Mike bật cười, “Tôi thắc mắc tại sao cậu muốn chọc tức Geoffrey, hoá ra cậu có gia tộc Bonanno chống lưng cho. Nhưng mà Seven ạ, Geoffrey là con người cực kỳ nghiêm túc, dù cho cậu ta yêu… hay là hận một người, cậu ta cũng sẽ đều dốc toàn lực.”

Mạc Tử Mộc dựa nghiêng nghiêng mái đầu, miệng khẽ hé ra, đó là một nụ cười na ná như đang khinh miệt, mà rơi vào trong mắt Mike thì trở thành một sự đả động không nhỏ. Học hỏi được cách kính nể các thế lực ở Mammon dường như đã thành một phần bản năng Mike. Anh ta chưa bao giờ tưởng được với bề thế Geoffrey mà nói, lại có người dám dùng vẻ mặt chán ngấy, xem thường này để tỏ thái độ.

“Hắn vẫn thế, so bì quá mức.” Mạc Tử Mộc nhàn nhạt lên tiếng, “Tiếc thay chả có ích gì hết.”

Mike hơi sượt vẻ sượng sùng, “Sao vậy, cậu có vẻ tiếc rẻ khi không được tham gia Hunter.”

Mạc Tử Mộc đáp, “Đâu có gì khác nhau nào, dù Geoffrey có giao đấu với tôi một hiệp nữa, hắn ta cũng vẫn công cốc.”

Mike nhíu mày lại, loáng thoáng trong ấn tượng của anh ta, Mạc Tử Mộc không có cái kiểu nhẹ dạ mù quáng cỡ này. Cậu thản nhiên nói tiếp, “Chán quá, khi không lại bị đổi tù. Nếu không tính trường hợp tôi phải dẫn theo một ông béo, một ông tàn tật, một cậu chàng nhát gan, hắn vẫn không thắng nổi tôi đâu.”

“Mày thật sự cho rằng như thế ư?” Bất chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Mạc Tử Mộc ngoảnh lại, đầu bên kia tấm lưới kẽm gai có một thanh niên tóc vàng tuấn mỹ đang đứng sẵn đó.

Hắn tiến đến gần, con ngươi mang màu vàng nhàn nhạt dữ dằn trừng Mạc Tử Mộc, thiếu niên lại chỉ hời hợt nhìn hắn, tay cậu giơ lên, đan trên tấm rào sắt. Geoffrey trông đến cổ tay mảnh mai nọ, trái tim bất giác lại cất lên cơn xao động lạ kỳ, bên tai là tiếng Mạc Tử Mộc hờ hững, “Đúng, tao nghĩ thế đó. Mày cạnh tranh với tao mà chưa bao giờ đứng ở nơi công bằng. Đi học, mày học ở trường quý tộc do cha mày làm ủy viên quản trị, kéo vỹ, mày dùng cây vỹ cầm bởi Stradivari(2) chế tác, chơi Hunter, mày thủ vai thợ săn, có trong tay vũ khí tân tiến, nhưng mày có bao giờ tự ngẫm, đã lần nào mày thắng nổi tao chưa?”

Geoffrey đau đáu nhìn Mạc Tử Mộc, trong lòng ngun ngút phẫn nộ song lại không cách nào có thể diễn đạt, căn bản mọi câu Mạc Tử Mộc nói đều ngoáy thẳng vào chỗ đau của hắn, xưa nay hắn luôn là người nổi bật, ngặt nỗi hắn đã gặp phải Mạc Tử Mộc, và từ đó trở đi, phương diện nào hắn cũng phải nhường thiếu niên này một hạng.

Hắn dời chân về phía trước, bám tay lên rào, giọng khản, “Thì ra mày không hẳn không biết tao, Seven.”

“Đâu có gì khác biệt đâu!” Mạc Tử Mộc điềm nhiên tiếp lời, “Chúng ta hãy đánh cược đi, Geoffrey.”

“Cược gì?” Hoàn toàn bị cái thái độ lạnh nhạt và khinh thị này chọc giận, Geoffrey thật có khao khát đem cậu thiếu niên lâu nay hắn hằng muốn được áp đảo, được vượt trội này trong lòng hắn, xé rách thành từng mảnh nhỏ.

“Cuối tuần sau, tao sẽ đem theo tù nhân phòng 204 khu C, mày đem theo… đám bạn tốt của mày, chúng ta sẽ lại chơi trò Hunter lần nữa. Nếu mày thắng, mày được định đoạt tính mạng của tao, nếu tao thắng… Ý tao là nếu tao vẫn còn sống để được gặp buổi sáng sau cái đêm đó…”

“Thì thế nào?” Geoffrey lạnh rét hỏi.

Mạc Tử Mộc thản nhiên mà rằng, “Thì từ nay về sau, vô luận tao xuất hiện ở thành phố nào, mày không được phép đến đó hoặc phải rời đi ngay tức khắc, nói là giữ khoảng cách xa nhau trăm dặm cũng được.”

Trái tim Geofrey bỗng đau thắt, mãi vẫn chưa lên tiếng, Mạc Tử Mộc bèn đủng đỉnh nhắc, “Sao, không dám à? Sợ thua?”

Cậu nói xong là Geoffrey không tự chủ được, nghiến răng buột miệng, “Cứ quyết thế đi!”

Mạc Tử Mộc không còn gì để nán lại, lập tức nhấc chân đi khỏi, ngay cả một câu xã giao cũng lười với Geoffrey.

Ánh mắt Geoffrey dán mải miết hoài theo bóng hình bước đi thong dong của Mạc Tử Mộc, Mike bắt gặp bàn tay cách qua tấm lưới kẽm gai của hắn đang run se sẽ, anh ta không khỏi thở dài.

Tình yêu là điều gì đó thật kỳ diệu, có người sợ người ta không biết mình đang yêu, lại có người sợ người ta biết. Nhưng trên thực tế, nó không thích hợp lắm với quy luật yêu ghét của xúc cảm, cũng trái ngang với quy luật hình thành thế giới. Nó sẽ không vì ý chí ai mà rời đi, cũng không tuân thủ định luật bảo toàn vật chất, nó sẽ không vì ai mà biến mất, hoặc vì gặp ai mà có được.

Dung Thanh đánh mất tình yêu của Mạc Tử Mộc, Mạc Tử Mộc có thể yêu người khác được hay không, mãi mãi vẫn là hai chuyện khác nhau.

11:00

Tiếng chuông báo hết giờ thông khí réo lên, đám người lục tục chen nhau ra khỏi thư viện. Mạc Tử Mộc hòa vào dòng người hướng về phía nhà giam chính. Cậu trở về phòng giam của Ivan, không nén được mà tự hít sâu. Gót chân vốn đang lưỡng lự thì lại bị hương thơm ùa vào trong lúc hít sâu hấp dẫn, cậu đi vào liền phát hiện Ivan cười nheo mắt nhìn cậu, trên bàn còn đặt một cặp ***g tiểu bánh bao*.


Đôi mắt cười ấy nhìn thẳng vào ánh mắt có thể tả được rằng đang nhảy nhót mà lại dè dặt không dám đến ngồi của Mạc Tử Mộc.

“Vào đây! Ăn nào!” Ivan chỉ đơn giản mỉm cười, vươn tay về phía Mạc Tử Mộc, hắn sẽ không so đo chi li quá với một thằng bé tại cái điểm nhỏ tẹo này.

Mạc Tử Mộc ngồi xuống, nhưng chân lại như cử động vô ý, chiếc ghế căn bản gần sát sạt với Ivan liền dịch dịch ra xa.

Cậu cầm đũa, nhưng cũng không ăn ngay mà chỉ chọc chọc nghịch bánh bao, cậu lấy làm lạ, “Anh không ăn à?” Miệng thì hỏi khách sáo, kỳ thực cậu chả có ý tốt đâu. Cậu rất muốn được chiêm ngưỡng xem thời điểm cái phần tử xã hội đen này ăn tiểu bánh bao sẽ thế nào, khi hắn bị bánh nóng làm phỏng miệng, khi nước dùng tóe ra dính lên mặt hắn.

Ivan cười tủm tỉm, cầm lấy đôi đũa, thành thạo gắp một cái trong đĩa lên đặt vào bát, cắn vỏ, mút hết nước dùng rồi mới chấm giấm nhét vào mồm, ngon hết xẩy Hắn gục gặc liên tục, “Không có ***g hấp đâm ra vỏ bánh không được dai như ý muốn.”

“Anh làm ư?” Mạc Tử Mộc có phần khó tin mà hỏi.

Thấy Mạc Tử Mộc giật mình ngó hắn, Ivan chỉ đỉnh đang nhún vai cười, “Từ hồi tám tuổi anh đã ngầu lắm rồi, ba năm làm thuê trong quán ăn Trung Quốc, lúc thôi việc, ông chủ ở đó còn hết bài để dạy anh nữa cơ.”

Mạc Tử Mộc lẳng lặng cúi đầu ăn, không hó hé thêm nữa. Đành rằng Mạc Tủ Mộc gặp gỡ rất nhiều môi trường trong cuộc đời cậu, mỗi tội trừ cái gene năng khiếu âm nhạc được di truyền từ Lý Mạc thì cậu còn được di truyền cả cái tay nghề nấu ăn tệ hại vô cùng của bà luôn. Hai mẹ con những năm tháng vá víu nhau mà sống đều toàn không tái thì cũng cháy khét lẹt mà ăn qua ngày.

Món tiểu bánh bao cậu không phải không làm được, đó là món duy nhất cậu có thể làm tử tế, có điều làm sao cho vỏ bánh mỏng mà nhân nhiều như này thì không thể rồi. Mạc Tử Mộc ăn hết số bánh bao rồi mới leo lên giường, nằm nhích về một bên, quay mặt vào tường, cũng không rõ giận vì mình tham ăn hay là giận vì tay nghề mình kém cỏi.

Cậu gần như dính vào tường mà ngủ, thành thử cái giường đặc biệt dành cho Ivan trong tù cũng hớ ra cả một khoảng lớn. Cậu nằm co quắp, gập chân lại, đầu gối lên khuỷu tay, Ivan lại cười khẽ, gọi cậu, “Nói chuyện với anh đi, Seven.”

Ngày hôm nay Ivan gây bất ngờ quả tình là nhiều, trước đó, Mạc Tử Mộc còn tưởng hắn chỉ biết nói đúng một câu, “Lên giường với anh đi, Seven.”

Cậu thật không ngờ Ivan có tâm trí kêu cậu tâm sự, ấy thế mà câu thứ hai hắn phun ra lại là, “Có thích lên giường với anh không?”

Mạc Tử Mộc lực bất tòng tâm hít sâu một hơi, cậu biết tỏng nếu nói không thích, Ivan chắc chắn sẽ để cậu rên rỉ bên dưới hắn ngay tức khắc, dùng hành động thiết thực để chứng minh cậu nói một đằng quằng một nẻo, cho nên cậu chỉ đáp nhàn nhạt, “Coi như có đi.”

Ivan phì cười, “Thế thì hay quá. Anh không phản đối em tiếp tục đi học, nhưng anh hy vọng ngày nghỉ em hãy qua New York, hoặc là chúng ta sẽ thương lượng một nơi nào đó cùng nghỉ với nhau. Lúc em đi học, anh sẽ bớt chút thời gian qua thăm em, anh cam đoan một tháng ít nhất sẽ hai lần. Ở Áo anh có một căn biệt thự, em đến đó ở đi, sẽ có người lo liệu quần áo, thức ăn, chỗ ở và đi lại cho em.”

Mạc Tử Mộc xoay người ngồi bật dậy, chặn ngang, “Từ từ, anh… đang nói gì đấy?”

Ánh mắt sâu trũng của Ivan lại loé ra ý cười như không như có, “Đang nói đến cuộc sống sau này của chúng ta, em yêu.”

Cậu hít sâu một hơi, đoạn cả cười, “Ivan, ông thầy Trung Quốc của anh đã bao giờ nói anh rằng anh hay mưu tính sâu xa thái quá không? Thời điểm anh học nấu ăn món Trung Quốc, anh đã nghĩ dấn thân vào giới hắc đạo chứ không phải bán hàng ăn mà sống chưa?”

Mí mắt rộng của Ivan rũ nhẹ xuống, hắn thủng thẳng nói tiếp, “Khi chúng ta sống cùng nhau, thức ăn em ăn anh sẽ nấu hết, tất nhiên em cũng không thể không làm gì được, em phải chơi đàn cho anh nghe. Sau đó chúng ta sẽ đi dạo mát ven sông Danube, anh biết Vienna đẹp lắm, tầm mặt trời lặn chúng ra sẽ tản bộ trên con đường nhỏ ven sông.”

Nhoáng trong một khắc, nét mặt Mạc Tử Mộc bỗng nhiên hốt hoảng, con đường mòn ven sông Vienna thỉnh thoảng rất hẹp, vì du khách đến nhiều, bọn cậu không thể bước sóng vai nhau mà chỉ có thể để Dung Thanh đi ở đằng trước, xa xa là từng nhịp cầu nhỏ, in bóng xuống mặt nước xanh xanh trở thành những lát cắt tiếp nối. Cậu bước theo sau hắn, rón rén tiến sát đến gần nhưng không nín thở, cố tình để Dung Thanh phát hiện. Mảng hồi ức đẹp tươi mỗi lần sống lại trong tâm trí cậu lại song song ùa đến cơn đau buốt lòng, tới độ cậu ngừng trệ hơi thở.

“Đừng nói nữa!” Mạc Tử Mộc đột nhiên hét toáng, “Kế hoạch cuộc đời tôi, sự hiện diện của anh chỉ có mặt trong Mammon này mà thôi.”

“Thế à, thế chỉ sợ kế hoạch cuộc đời em phải thay đổi rồi đây.” Ivan im lìm một hồi, đoạn tấm tắc cười, “Em tưởng chỉ bằng mỗi đám bạn tù phế vật của em, một đường hầm tự đục thông sang được khu D là em đã có thể chạy khỏi Mammon rồi hay sao?”

1. Thành lập từ năm 1868, The International Watch Co (IWC) là một trong những nhãn hiệu đồng hồ lâu đời và đắt tiền nhất của Thụy Sĩ. Trụ sở của hãng đặt Schaffhausen, một thành phố nhỏ nằm ở phía bắc Thụy Sĩ và hiện thuộc sở hữu của tập đoàn Financière Richemont. Nhà máy hiện nay của IWC được xây dựng lại từ đống đổ nát sau đợt ném bom sai địa chỉ của không quân Mỹ trong Thế chiến thứ II. Ngày nay, nguyên liệu dùng để chế tạo các loại đồng hồ của IWC là loại thép không gỉ được sản xuất bởi tập đoàn công nghiệp nổi tiếng của Đức ThyssenKrupp.

2. Antonio Stradivari (1644 – 18/12/1737) là một nghệ nhân làm đàn người Ýchuyên về các nhạc cụ bộ dây như violin, cello, guitar và harp. Stradivari được thế giới nghệ thuật coi là nghệ nhân nổi tiếng nhất trong lĩnh vực của mình.

Các nhạc cụ do ông làm ra được gọi bằng cái tên Stradivarius (tên Latin hóa của nghệ nhân) và hiện nay chúng đều được coi là những báu vật của các nghệ sĩ biểu diễn và các dàn nhạc. Nhạc cụ được Stradivari chế tạo nhiều nhất là violin, ngoài ra nghệ nhân cũng làm đàn guitar, viola, cello và harp. Tổng cộng Stradivari đã cho ra đời khoảng trên 1.101 nhạc cụ, trong số này 650 vẫn còn được lưu giữ cho tới ngày nay. Trong giới nghệ thuật thì các Stradivarius được coi là những nhạc cụ có chất lượng âm thanh cao nhất trong số các nhạc cụ bộ dây, chỉ có các nhạc cụ của một nghệ nhân Ý khác là Joseph Guarneri được coi có chất lượng tương đương. Các Stradivarius hiện nay đều là các báu vật của các nghệ sĩ trình diễn và các dàn nhạc lớn.

Cây violin Lady Tennant Stradivarius được Christie’s bán ra năm 2005 với giá 2 032 000 USD: (tự cắn phải lưỡi Ọ,……,Ọ)

* Chú thích thêm:

Tiểu bánh bao (hay Xiao Long Bao, hay Soup Dumpling cũng là ẻm) là một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa có nước thịt ngọt bên trong, vỏ bánh khá mỏng, giống kiểu vỏ há cảo, bên trong  thường có chút nước giống nước dùng, vì thế khi ăn sẽ phải để vào 1 chiếc bát con, cắn 1 miếng nhỏ để nước chảy ra rồi mới ăn tiếp, nếu không sẽ bị bỏng hoặc nước tung toé khắp nơi. Nước trong bánh chảy ra bát rồi thêm chút giấm đen rồi ăn từ từ nốt phần còn lại, không còn gì tuyệt vời hơn.

ấy da thằng cha chỉ giỏi đem đồ ăn ra dụ em nó =)) thực chất âm mưu vỗ béo em nó để rồi chén sạch =)))))))

À mà xin lỗi các bạn ;_; cái bánh bao này cũng là bánh bao mà anh Dung Thanh mang cho em Bảy ăn hồi chapter 2 á ;_; lúc đầu mình tưởng nó là bánh bao thường thôi, ai dè nó chính xác là loại tiểu bánh bao này ;_; hèn gì em Bảy mới xúc động đặc biệt với cái bánh bao này thế á, quê mẹ ẻm mà lị ;_; đã sửa lại chú thích bên chap 2 rồi naz ;_; vì chú thích chap trước rồi nên chap này coi như bổ sung thôi nha, cho những ai trót đọc qua rồi thì bổ sung chứ không tính nó vào chú thích chap này:)))

đấy, cho ai thắc mắc anh Ivan có biết kế hoạch của Tiểu Bảy không nhá:))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.