Đọc truyện Sét Đánh Xuyên Qua – Chương 6
Edit: Nguyệt
(Từ đây lại đổi lại xưng “ta” – “ngươi” – “nàng” nhé)
Nửa đêm, ngọn đèn sáng lập lòe, hai thôn phụ phụ trách trông nom đang ghé vào giường ngủ gật.
Cơm chiều chưa ăn, bị ép uống một bụng dược, Lôi Lôi nằm trên tấm ván gỗ sơ sài ở trên giường, trong lòng phấp phỏng lo lắng. “Xuân Hoa” đến tột cùng là ai? Xem đôi tay trắng noãn này, hẳn không phải là con nhà nông gia bình thường. Nghe đại thẩm nói cô nương này là người thành Tấn Giang, hiện đang nương nhờ nhà họ hàng nên mới lưu lạc đến thôn này, muốn nhảy từ sườn núi xuống tự tử?
Muốn biết rõ thân phận, đầu tiên phải rời khỏi nơi đây.
Vốn Lôi Lôi đối với thân phận này cũng không lấy gì làm ham thích, nàng thật sự không muốn ở lại tiếp tục làm”Xuân Hoa “, vì thế nàng lặng lẽ xốc chăn đứng lên, thật cẩn thận lướt qua hai thôn phụ, chuồn ra ngoài cửa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lôi Lôi chạy như điên, mắt thấy người ở Cổ Ngôn thôn càng ngày càng xa, nàng cuối cùng an tâm không ít.
Người sống trên đời, bất cứ lúc nào cũng phải lựa chọn. Trước mặt Lôi Lôi rất nhanh xuất hiện hai con đường lớn.
Một bên trái, một bên phải.
Nên đi đường nào? Lôi Lôi chăm chú suy nghĩ, quyết định đi bên trái. Đang định nhấc chân, bỗng nhiên có trận gió lạnh thổi tới, trên đỉnh đầu lá rụng tán loạn, nàng không khỏi sợ run cả người. Đến giờ mới nhận ra trời đang vào thu mà trên người mình lại chỉ mặc một bộ áo đơn trắng.
Quay về lấy thêm quần áo đương nhiên là không được. Nhưng đúng là lạnh không chịu nổi, Lôi Lôi đang ở trong tình huống hết sức khó xử. Cách đó không xa, có bóng người hướng bên này đi tới.
Người này diện mạo nho nhã, dáng vẻ thư sinh, vừa đi còn vừa lấm nhẩm đọc:” . . Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu. .” (1)
Mọt sách? Lôi Lôi từ tảng đá vươn người nhảy ra.
Thình lình trước mặt bỗng xuất hiện một nữ nhân, thư sinh đần người: “Cô nương…”
Gió lạnh từng cơn, ánh trăng thê lương, quần áo tố * (*trắng) y ở trong gió tung bay, trên mặt lộ vẻ cười quỷ dị. Nữ nhân trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng âm trầm mở miệng: “Ta rất lạnh, muốn mượn quần áo của ngươi.”
“Cô…” Thư sinh bị dọa phát run.
“Đem quần áo cởi ra!”
“Quỷ a ——” tiếng gào kinh thiên động địa. Thư sinh ngã “Rầm” xuống đất, sau đó mọi âm thanh đều ngưng bặt.
Lôi Lôi này mới phát hiện cảnh tượng quá mức phóng đại, cuống quít ngồi xổm xuống, sờ sờ ngưc người nọ. Phát hiện tim còn đập liền mở giọng điệu: “Đại ca, ta thực không phải cố ý .”
Cởi áo ngoài của hắn mặc vào xong, Lôi Lôi co cẳng chạy.
Chạy đến một khu đất bằng, không khí trong lành. Không biết mình đã đi xa tới đâu, mặt trời dần lên cao, trên mặt đất ngập tràn ánh sáng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất tựa như từng miếng vàng vỡ vụn.
Lôi Lôi thật sự tìm thấy vàng.
Một cái túi nhỏ được đạt cạnh gốc cây cổ thụ, miệng túi không được buộc chặt nên bị gió thổi mở, bên trong lộ ra rất nhiều ngân phiếu màu sắc rực rỡ, mặt trước còn có một đống vàng hoa văn bảo khố viết “Một trăm lượng” .
Một trăm lượng, một trăm lượng…
Đống này là cái gì vậy. Lôi Lôi đã đoán một nửa, còn có một nửa là tự ép buốc mình không nghĩ tiếp nữa, làm như không nhìn thấy tiếp tục bước đi, trong lòng niệm: ta kỳ thật không tham tài, ta muốn làm nữ chủ bình thường.
Cước bộ dừng lại.
Đi phiêu bạt giang hồ, mang chút tiền đi hình như là điều cần thiết…
Lôi Lôi lùi lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tiền. Người nào ngu ngốc đem tiền vứt ở nơi này, ta nhặt kiếm chút tiền sinh hoạt cũng tốt. Dừng chân, ăn cơm, còn muốn đổi xiêm y, một trăm lượng đương nhiên không đủ , chí ít cũng phải một vạn lượng…
“Ai phái ngươi tới .” Một giọng nam giới dễ nghe cất lên .
Chú thích : (1) Bài thơ – Tân Khí Tật
采桑子
少年不識愁滋味,
愛上層樓、
愛上層樓,
為賦新詩強說愁。
而今識盡愁滋味,
欲說還休、
欲說還休,
卻道天涼好個秋。
Phiên âm:
Thái tang tử
Thiếu niên bất thức sầu tư vị,
Ái thướng tằng lâu,
Ái thướng tằng lâu,
Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.
Nhi kim thức tận sầu tư vị,
Dục thuyết hoàn hưu,
Dục thuyết hoàn hưu,
Khước đạo: thiên lương hảo cá thu!
Dich thơ (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn):
Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị
Thích vút tầng lâu
Thích vút tầng lâu
Muốn phú tân từ gượng nói sầu
Mà nay hiểu rõ sầu phong vị
Muốn nói được đâu
Muốn nói được đâu
Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu