Đọc truyện Sesshomaru… Ta Yêu Ngươi Có Được Không? – Chương 44
Mừng lễ… mừng lễ đê…:3
– Ngươi có vẻ thật nhàn nhã nhỉ?
– Không phải đang đợi ngươi xuống đón hay sao?
– Lười.
– Thì sao?
– Lại đây…
Sesshomaru ôm ta lên rồi mượn lực những hòn đá trên vách đá dựng đứng mà nhảy lên. Gần tới đỉnh, bỗng một thứ gì đó xé gió bay đến. Thì ra là Xà Cốt Đao của Cốt Rắn, thanh đao này gồm những thanh đao có hình lưỡi liềm như mặt trăng kết nối với nhau để có thể uốn lượn như xà, có vẻ như bị Sesshomaru đánh một trận tơi bời thế nhưng chưa chừa.
Sesshomaru vẫn không động đậy, cứ hướng lên trên. Cốt Rắn ngạc nhiên, đến lúc này không bỏ con bé đó đi hay vác trên vai còn lại thì làm sao cử động để lấy kiếm cơ chứ, không lẽ hắn muốn nhận trọn một đòn này vì con bé đó à?
Tuy nhiên, Cốt Rắn bỗng ớn lạnh sống lưng khi con bé được bế trên tay Sesshomaru kia nở nụ cười, hắn chưa kịp hoàn hồn thì một thanh chủy thủ nhỏ đã đến ngay một mắc xích trên thanh đao và cắt đứt lìa nó. Xà Cốt Đao bị cắt thành hai nửa, một nửa được thu về trên tay hắn còn một nửa kia bị rớt xuống vách đá. Nó chỉ còn mười phân nửa là trúng ngay Sesshomaru, vậy mà nó không hề trúng. Nếu cắt mắc xích gần hơn thì sẽ trúng vào Sesshomaru nhưng nếu cắt xa hơn thì nó sẽ cách Sesshomaru đến bốn mươi phân. Quá đáng sợ rồi.
Khi Cốt Rắn hoàn hồn lại thì Sesshomaru lẫn con bé trên tay đều biến mất…
— ———
Ta cùng Sesshomaru đến được kết giới được giăng ra ở bên ngoài Bạch Linh Sơn. Vậy nhưng khi đi vào chẳng hề gặp cản trở gì cả. Thật kỳ lạ…
Đi một chút ta mới biết được là kết giới giăng ra để làm gì. Một khi đi vào hoàn toàn không thể đi ra được. Con người thì không sao nhưng yêu khí thì cứ giảm dần…
Có vẻ như cốt truyện có thay đổi thì vị cao tăng bị Naraku dụ dỗ kia cũng bị dụ dỗ. Chậc… có nên nói là vị cao tăng ấy không đủ chính kiến hay không, hay là do người đời làm quá đáng.
Đến một bãi đất trống nhỏ, chẳng có gì bất thường…
Bỗng tâm trí ta bị một âm thanh nào đó kêu gọi, ta nhảy xuống thoát khỏi tay Sesshomaru, chạy vào cánh rừng phía bên kia bãi đất trống. Một khu rừng âm u, không lối về…
Sesshomaru thấy bất thường nắm tay Rin lại nhưng không kịp, cánh tay áo của Rin bị rách, Rin cứ tiến sâu vào khu rừng còn Sesshomaru bị ngăn cản. Hắn không thể làm gì ngoài nhìn Rin từ từ biến mất. Cái cảm giác này thật quá khó chịu rồi…
Ta cứ bước đi, từng bước từng bước đi càng sâu…
Ta nghe được tiếng nói của ai đó nhưng không thể nhìn thấy gì ngoài một mảnh tối đen…
Toàn thân ta bỗng nhưng đau thấu tim gan, dường như linh hồn của ta bị xé rách…
Ta lại nghe ai đó lầm bầm cái gì đó…
Cảm giác ấy biến mất…
Đến khi ta mở mắt đã thấy mình đứng bên cạnh Sesshomaru rồi. Hắn có hỏi nhưng ta lại không biết gì cả nên đành thôi. Ta và hắn tiếp tục đi tìm vị cao tăng kia để phá kết giới. Ta không có thói quen đặt sinh mệnh mình vào tay một người khác nên sẽ không ngồi chờ Kikyo phá kết giới như trong truyện huống hồ giờ cốt truyện đã thay đổi.
— —— ——
Trong một cung điện cực kỳ nguy nga, lộng lẫy…
– Bẩm báo chủ thượng, người đó đến tìm thần nhưng ba hồn chưa hợp nhất nên khi đưa một phách vào không thể dung hợp nên thần đành gởi tạm vào đan điền.
Người này đúng là người hồi nãy gặp Rin.
– Vậy để ta đi tìm Diêm Vương… hắn làm việc cái kiểu gì vậy?
Người được gọi là chủ thượng ngay lập tức biến mất khi vừa dứt lời…
— ——–
Tại Diêm Vương điện, cả đám người đang quỳ rạp xuống đất trên mặt là một vẻ nơm nớp lo sợ, một người thì đang cầm một đóa Bỉ Ngạn bừng sáng một mảnh màu đỏ đi đi lại lại, trên gương mặt toàn là một vẻ phẫn nộ đến cực điểm. Nói đúng hơn không phải là một người mà là một đứa bé phấn điêu ngọc mài làm cho gương mặt ấy cho dù đang phẫn nộ cũng cực kỳ dễ thương.
Những quyển sách sinh tử, quyển sách ghi lại cuộc đời của một người ném vương vãi khắp mọi nơi. Những quyển sách đáng lẽ ra phải được bảo quản một cách kỹ lưỡng để dâng cho Diêm Vương thì bị ném không thương tiếc như vậy thì người làm như vậy chỉ có kẻ đứng đầu Diêm Vương điện này thôi…
– Xong rồi… Xong rồi… Hắc Bạch Vô Thường ơi là Hắc Bạch Vô Thường… các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy?
– Diêm Vương đại nhân bớt giận…
– Bớt giận thì cái người trên cao kia có bớt giận hay không? Ngươi biết người đó rất quan trọng mà còn có thể nhầm lẫn được như vậy? Trên tay cái người trên cao ấy chỉ có một phách mà thôi, nếu có thể dung hợp thì đường đi sau này của người đó sẽ bớt khổ đi một chút vậy mà các ngươi… các ngươi… Tức chết ta… Đi… đi… chuẩn bị đi… mau lên…
Hắc Bạch Vô Thường vừa mới lui đi thì một giọng nói vang lên…
– Diêm Vương…
Mới nghe tiếng mà mồ hôi đứa bé chảy ròng ròng…
– Tại sao lại như vậy?
– Người bình tĩnh… bình tĩnh một chút… – Hắn thật muốn khóc rồi.
– Đừng tưởng ngươi biến thành bộ dạng này là ta không làm gì được nhé.
– Người bình tĩnh đi…
– Nói. Chuyện gì đang xảy ra?
– Năm đó Hắc Bạch Vô Thường dẫn cô bé đi, nhưng hắn lại dẫn nhầm chỗ khiến cho cô bé đến nơi đó trước năm năm. Mà người đừng lo, ta bắt bọn hắn đi bổ sung mọi thứ cần thiết để lên phò trợ cô bé rồi. Ít nhất nếu hồn thoát khỏi chưa đầy ba mươi giây bọn hắn có thể đẩy lại vào xác, nên người cứ yên tâm đi… – Đến nước này hắn chỉ có thể làm như vậy thôi.
– Thôi, ta cũng không trách ngươi. Đúng là số mệnh đã an bài, ta muốn hoãn thời gian lại để tránh được đi một ít huyết quang tai ương nhưng cuối cùng cũng không thể…
– Người đã lo cho cô bé vậy chắc chắn cô bé sẽ không hận người đâu.
– Ngươi làm sao mà biết được. Ta chỉ hi vọng vậy… Bảo bối, nhất định phải vượt qua kiếp nạn này trở về lại bên ta nhé…