Sesshomaru… Ta Yêu Ngươi Có Được Không?

Chương 4: Cãi nhau, sự giải thích của Sesshomaru. Mối quan hệ giữa gối ôm và giấc ngủ


Đọc truyện Sesshomaru… Ta Yêu Ngươi Có Được Không? – Chương 4: Cãi nhau, sự giải thích của Sesshomaru. Mối quan hệ giữa gối ôm và giấc ngủ

Luyện tập tới trưa thì bụng lại kêu gào, làm ta phải chui ra ngoài để nấu ăn.

– Sáng giờ ngươi kéo tay áo ta hoài không thả để làm gì?- Sesshomaru

– Thì ngươi bảo ta đi theo ngươi, thì ngươi có nhiệm vụ dẫn ta đi chứ

– Ngươi đâu phải người mù- Sesshomaru

– Ta không là người mù nhưng ta phải tu luyện chứ chẳng lẽ ngồi chơi mà nửa năm sau có lực lượng liền à.

Một tiếng hừ lạnh bay vào tai ta, nhưng không có thêm lời nào, có vẻ là cam chịu rồi.

Ăn xong ta  lại tiếp tục chui vào vòng tay. Còn hắn không để ta kéo ống tay nữa mà bế ta lên. Theo lí luận của hắn thì ta làm chậm bước đi của hắn. Jaken đòi cõng ta nhưng không biết tại sao hắn không chịu.

Đến tối ta lại chui ra làm thức ăn, cơ thể này còn quá yếu, phải đạt đến huyền tướng mới có thể không cần ăn cơm được.

Hôm nay, ta nấu món thịt hầm thuốc bắc để bồi bổ cho cơ thể ốm yếu này.


– Cho ta một chén

– Còn lâu nhé

– Cho ta một chén- Ngửi được mùi không kiên nhẫn

– Hồi lúc ai không thèm ăn, giờ đòi ăn thì tôn nghiêm của ngươi ở đâu, ngươi không có lòng tự trọng à?

Nhiệt độ xung quanh giảm một cách đột ngột. Khoan đây đâu phải giọng Jaken. Ta thấy lạnh cả người, ta quay người lại, vừa quay vừa cầu trời cho giọng Jaken bị biến đổi nên mới có giọng như vậy. Nhưng nó lại theo định luật Murphy: “Nếu một điều gì xấu có khả năng xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra một cách tồi tệ nhất!”. Ta quay lại thấy Jaken đang đưa lưng với ta lại với ta và cách xa hơn 200m, tia qua thêm chút nữa là cái mặt hàn băng vạn năm của ai đó. Thôi tiêu đời rồi.

– Ta nhầm, xin lỗi, ta tưởng là Jaken bỏ qua cho ta đi nha, của ngươi đây.- Mắt mở to long lanh chực khóc, cả người trở nên đáng yêu, phải trở thành cừu non tội nghiệp, ta mặc niệm.

Sesshomaru vẫn im lặng, nhiệt độ vẫn còn lạnh quá. Bỗng hắn vung tay lên, chén ta đang cầm bay lên cao và từ từ rớt xuống đất.

Ta chưa bao giờ bị như vậy, ta chưa bao giờ phải xin lỗi vì việc ta làm ta đều suy nghĩ rất kĩ, lần này công nhận là ta sai nhưng là trong vô tình thôi mà làm gì dữ vậy, máu nóng xông lên đỉnh đầu:

– Hỗn đản, bệnh thần kinh… ngươi thật quá đáng, ta đã xin lỗi rồi mà, nếu không ăn thì thôi, cần làm như vậy không, ai bảo hôm qua ta mời ngươi không ăn…


Còn định mắng tiếp, nhưng khi nhìn thấy cảnh đó ta im bặt. Hắn đứng trước mặt ta, nhận hết nước sôi khi chén rơi vỡ văng ra.

– Đó là thói quen, hôm qua món ngươi nấu không ngon…- Chính bản thân cũng không biết tại sao lại giải thích, trước giờ việc hắn đã làm cho dù ngươi ta hiểu sai cũng chẳng mở miệng giải thích. Ai mà mở miệng mắng hắn là không còn sống trên đời nữa nhưng tại sao đối diện với Rin hắn không dậy nổi một chút sát khí, chẳng hiểu, bỏ qua thôi, suy nghĩ mệt óc.

Nghe hắn nói xong, ta trực tiếp hóa đá. Cái này là giải thích sao? Giải thích không đầu không đuôi như vậy làm sao hiểu, không lẽ lần đầu đi giải thích sao? Câu đó có nên phiên dịch là lỡ làm đổ chén ta cầm là do thói quen khi bị người khác mắng, hôm qua ta có ăn đồ của ngươi đưa đúng không? Thôi xem phân lượng ngươi đỡ cho ta nước sôi ta sẽ không trách ngươi.

Ta đem thuốc trị bỏng ra để bôi cho hắn. Ta cuốn ống quần của hắn lên và bôi thuốc, khi ta chạm vào chân hắn bỗng ta cảm thấy cả người  hắn cứng nhắc một chút, nhưng vì quá nhanh nên ta cứ tưởng mình bị ảo giác. Ta bôi thuốc xong bỗng thấy không khí hơi xấu hổ một chút. Ta cũng không biết tại sao xấu hổ, ở thế kỉ 21 khi còn là đặc công tập luyện chung với con trai quần đùi bán khỏa thân vẫn không thấy xấu hổ kia mà, ở đây chưa thấy đùi luôn mà thấy xấu hổ là sao, ta đánh trống lảng:

– Của ngươi đây. Ăn đi.

Ăn xong ta lại đi ngủ. Nhưng chẳng thể ngủ ngon giấc khi ta luôn bị giật mình mỗi khi nghe tiếng xào xạt của cỏ. Chẳng là đặc công nên thường xuyên ở trong rừng, phải cảnh giác với nhiều thú dữ, nên gió thổi cỏ lay là phải dậy chứ không chẳng biết chết khi nào.

Trằn trọc đến 1 giờ sáng, đặc công có đào tạo về thiên văn nên nhìn trời là biết mấy giờ. Thôi thức luôn cho rồi.

– Ngươi không ngủ sao.- Sesshomaru


– Ta không ngủ được

– Tại sao?- Sesshomaru

– Vì phải cảnh giác chứ sao, không thì sẽ dạo chơi trong bụng thú dữ khi nào không biết.

Nói rồi ta lại chui vào vòng tay để tập luyện, không ngủ thì phí thời gian ngồi làm gì. Khi ta chui ra đã là buổi trưa.

– Hôm nay ngươi không đi đâu hay sao.

– Đi đâu? Là sao?- Sesshomaru

– Ta thấy ngươi lúc nào cũng đi tìm mấy con yêu quái rồi đánh đánh kia mà.

– Ngươi muốn ta đi chuốc thù để bọn họ tìm ngươi. Ta hiểu rồi.- Sesshomaru

– Hừ, đầu óc ta cực kì bình thường.

Ta nấu ăn xong hắn lấy tay bóc một cách tự nhiên như đồ ăn của hắn làm ra vậy. Mặt ta đầy hắc tuyến.


– Tay ngươi sạch hay bẩn mà bóc như vậy, tay bẩn thì ai ăn nữa cho được. Đi rửa đi.

Không biết tại sao khi qua ngày hôm qua ta gan lại lớn dám nói chuyện với hắn như vậy. Ta nhắm mắt lại chờ tảng băng vạn năm tỏa khí lạnh đông cứng. Một đỗi lâu không thấy, khi ta lấy dũng khí mở mắt ra thì thấy ta và Jaken đứng trơ trọi thêm làn gió thổi qua. 3 phút sau, hắn quay lại, ngồi xuống bóc ăn, ta hóa đá. Nghĩ nghĩ, hắn quay ra nói “Ta tìm suối rửa tay”, quay lại tiếp tục ăn, ta lại triệt để hóa đá.

Đến tối, ta lại không thể ngủ được mặc dù cơ thể này rất mệt mỏi, buồn ngủ. Ta rất lo lắng khi thân thể trẻ con này ngủ không đủ giấc, nó sẽ gây mệt mỏi ảnh hưởng đến việc tu luyện nhưng mở mắt khi gió thổi cỏ lay như một phản xạ của ta vậy không bỏ được. Ta không tìm được cách nào để ngủ nên lại tiếp tục chui vào vòng tay tu luyện.

Đến trưa, ta chui ra. Trời hôm nay bắt đầu có tuyết. Đem áo ấm từ thế kỉ 21 mặc vào. Ta rất thích chơi tuyết nên nặn thành người tuyết. Nhưng chơi một mình chán lắm, ta nghĩ cách kéo người chơi thêm. Ta nặn tuyết thành đạn tuyết, quăng đến Jaken. Jaken quay lại: “Hừ, trò trẻ con, ta không quan tâm đâu”. Khi ta quăng thêm 3, 4 trái nữa trúng hắn thì hắn đã tức giận đứng lên cầm tuyết ném lại. Ta và hắn bắt đầu chạy lòng vòng và ném tuyết vào nhau. Bỗng, ta ném một quả đạn tuyết bị lạc. Ta cầu cho nó không trúng Sesshomaru nhưng nó lại tiếp tục theo định luật Murphy một lần nữa.

Oanh, đầu ta nổ tung một phát, trúng Sesshomaru thì thôi đi, còn trúng ngay mặt hắn nữa. Ta nhắm mắt lại, chờ đợi sự trừng phạt của hắn. Rồi quả cầu tuyết bay vào mặt ta với tốc độ rất nhanh làm ta né không kịp trúng ngay mặt. Khi ta mở mắt ra thì thấy hắn cầm trên tay 3 quả đạn tuyết mà ta vừa nặn xong. Sesshomaru nói: “Đứng im nhận sự trừng phạt đi”. Có ngu mới đứng im, ta chạy chạy, nhưng không thể chạy thoát, 3 quả ta nặn đều trúng ngay mặt ta. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Biết trước ta chẳng nặn đạn tuyết để dành ném Jaken làm gì.

Trời lạnh hơn, áo ấm mang từ thế kỉ 21 nhưng không chống chọi được với cái lạnh ấy. Thân thể trẻ con này không thể chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt ấy. Đang lay hoay không biết làm sao, thì bỗng nhiên ta cảm thấy ấm áp hẳn. Ta định thần nhìn lại thì thấy ta đang được Sesshomaru ôm vào lòng và lấy  đuôi hắn quấn quanh ta. Thật ấm áp.

Ta ngủ lúc nào không hay, ngủ đến trưa hôm sau mới dậy. Qua một buổi tối dù tiếng động gì cũng không thể đánh thức ta dậy. Ta thật kì quái, tự hỏi lại mình là tại sao thì đã tìm ra được nguyên nhân, đó là do Sesshomaru. Vậy nên ta đã lên kế hoạch mỗi tối làm Sesshomaru trở thành gối ôm miễn phí.

Sau đây ta xin giới thiệu n lí do: “Ta sợ bị thú dữ ăn thịt”, “Ta sợ có người đến bắt cóc ta”, “Ta sợ có người dở trò đồi bại, thế giới cổ đại này nguy hiểm lắm”… Làm ta cảm thấy xấu hổ nhất là khi ta nói: “Hôm nay, trời thật lạnh” rồi chui vào lòng hắn, tuy nhiên hôm đó thật sự là trời nóng đến mức chảy mỡ luôn, ta ngồi chưa đầy 15 phút là mồ hôi ra như suối.

“Trời lạnh mà đổ mồ hôi à”- Sesshomaru nói. Hắn cảm thấy tức cười vì cái lí do sứt sẹo ấy nhưng hắn thu cái đuôi lại, cởi bớt một lớp áo ngoài để cho Rin khỏi nóng và ôm Rin ngủ như bình thường.

Ta biết hắn thông minh sẽ hiểu đó là ta lấy lí do, nhất là sau sự kiện đó, nhưng không thấy hắn phản đối, mỗi tối còn tự nguyện ôm ta vào lòng. Dần dà, ta không còn lấy lý do nữa, mỗi tối cứ tìm hắn mà chui vào lòng và hắn dường như cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên nên cũng chẳng để ý ta không còn lấy lí do nữa. Mỗi buổi tối ta tới là hắn ôm vào lòng, động tác như tự nhiên phải là như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.