Đọc truyện Sesshomaru… Ta Yêu Ngươi Có Được Không? – Chương 16: Là cái bóng chỉ có thể nằm dưới đất thôi
Năm ngày sau, chúng ta đã đến rừng Lâm Phong, nơi mà Tiểu Băng nói có khí tức của Thanh Long.
Khi đang ở ngoài bìa rừng ta đã thấy nhiều đoàn người chạy vào trong rừng, xem cách ăn mặc thì cũng thuộc loại đại gia tộc, không biết họ đang tìm cái gì nữa. Ở cạnh bìa rừng có vài quán nước bằng tranh lụp xụp. Nơi này là nơi hẻo lánh, dạo này rộ lên có báu vật xuất hiện nên mới đến nhiều người. Các căn nhà tranh được những người gần đó dựng lên để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống. Ta cũng dừng chân lại để nghe ngóng tình hình. Ta không nghĩ bọn họ sẽ biết được vị trí của Thanh Long ở trong này, vậy họ đến để tìm gì? Ta vào trong quán nước ngồi chưa được một lát, ta đã nghe thảo luận:
– Nghe nói gì chưa?
– Gì? Gì?
– Trong rừng này có mỏ tinh thạch huyền lực đó (tinh thạch huyền lực: huyền lực được thiên nhiên cô đặc thành tinh thạch hoặc người tu luyện tinh thạch khi sắp chết cô đặc huyền lực mà tạo thành).
– Không phải đâu, làm sao mà có, thiếu chủ chúng tôi nói đi vào sẽ tìm được huyền thiết ngàn năm.
– Không, không. Gia chủ chúng tôi nói tìm thấy bảo kiếm tử cấp đó.
– Còn gia chủ của ta nói có rất nhiều kho đựng vàng kim.
Rốt cục là có cái gì? Mỗi người một ý thì làm sao biết được đây? Thôi cứ đi tìm Thanh Long trước rồi tính.
Ta lập tức đứng dậy kéo Sesshomaru chạy sâu vào trong rừng.
Ta và hắn gặp được một hang động, những hòn đá cũ lấp đi hơn nửa cửa vào động, xung quanh bám đầy rêu xanh, có vẻ đã tồn tại được rất lâu rồi và chưa được ai khai phá. Nhìn hang động này rất bí hiểm. Ta cũng rất hiếu kỳ nhưng ta quyết định quay lưng bước đi. Ta tìm Thanh Long chứ không phải vào nơi này chơi, chậm một chút Thanh Long sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Ta đi chưa được vài bước dường như có cái gì đó đang kêu gọi ta, nó bảo ta phải đi vào trong đó. Ta hỏi Sesshomaru có cảm nhận được không thì Sesshomaru bảo có. Có cái gì đang kêu gọi chúng ta?
Ta đang phân vân, thì Tiểu Băng cất tiếng. Nàng nói theo khí tức này thì hai ngày nữa, Thanh Long mới phá ngọc thạch mà xuất hiện. Vậy nên, ta đi vào xem thử có gì ở trong. Ta không hề để ý rằng Jaken không vào được, có cái gì đó đã chặn Jaken ở cửa hang động. Đến khi ta nhớ lại thì đã đi xa rồi. Thôi, giờ quay lại tốn nhiều thời gian lắm, ta phải tranh thủ từng phút từng giây mà, với lại đứng ngoài cửa hang thì không có gì nguy hiểm nên ta tặc lưỡi cho qua.
Càng đi vào sâu càng tối. Không biết do thiên nhiên hay do người vào trước có tâm mà cả hang động có được ánh sáng mờ mờ, đủ để thấy đường đi. Những lớp đá xếp thành những hình thù kì lạ. Dưới chân là lớp đất mịn nhưng cũng có đá lởm chởm, nhọn hoắt, phải nhìn thật kĩ để không bị đâm vào chân. Những đám cỏ dại cũng mọc được ở trong này, không biết chúng nó sống bằng cách nào khi mà không có một ánh sáng mặt trời nào có thể lọt vào trong. Tò mò thật.
Một tấm biển sáng lòe lòe hai chữ “Khảo nghiệm” thình lình xuất hiện chiếu sáng khắp hang động. Cái vụ gì đây? Khảo nghiệm xong chẳng biết được cái gì hay không mà đâm đầu vào khảo nghiệm. Nhưng ngặt nỗi ta là người rất thích khiêu chiến nên cái gì càng bí ẩn lại càng muốn tìm hiểu.
Ta cùng Sesshomaru đi vào bên trong. Ta gặp một ngã rẽ, trên đó khảm đầy những vàng kim. Ta cuối đầu bước nhanh qua nó, ta không muốn mình hối hận khi không bước vào đâu. Sesshomaru cũng rất bất ngờ, mấy hôm trước người nào ôm một đống lục kim, hận không thể nuốt vào bụng, giờ thấy vàng kim mà không mảy may động lòng. Tuy vàng kim ít hơn lục kim như nó cũng rất giá trị, nhất là khi trên cả đoạn đường mà khảm đầy vàng kim như thế. Sau đó, lại gặp một lối rẽ chứa đầy chàm kim, tuy không dày đặc như vàng kim nhưng giá trị thì hơn nhiều, ta vẫn bước nhanh đi, tốc độ tăng lên gấp đôi, ta sợ mình kìm lòng không đậu mà đâm đầu vào con đường ấy.
Đi thêm một đoạn nữa, ta thấy lạ vì chẳng có ai. Khảo nghiệm không lẽ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Dòng suy nghĩ ta vừa dứt, cả hang động sáng bừng lên. Mắt ta không chịu nổi ánh sáng mạnh đó khi nó rọi vào khi đã ở trong bóng tối khá lâu và quen với ánh sáng mờ trong hang động. Càng ngày nó càng sáng hơn, ta lấy tay bịt mắt rồi nhưng vẫn không ngăn cản được tia sáng chiếu vào. Thật nhức mắt, ánh mắt ta càng ngày càng đau. Một bộ lông mềm mại cuốn lấy đôi mắt ta, làm cho nó đỡ đau hơn. Khi ánh sáng trong động trở thành bình thường thì mắt ta được bộ lông bỏ ra. Ta mở mắt, đợi một hồi để làm quen với ánh sáng.
– Sesshomaru, mượn cái đuôi tí.
– Làm gì?
– Dụi mắt.
Sesshomaru lắc đầu. Ta mặc kệ, nhào vào nắm lấy đuôi hắn mà dụi con mắt bị kích thích mà chảy ra thật nhiều nước.
Người dám lấy lông hắn đi dụi mắt chắc có lẽ là mình Rin thôi, người khác chưa động tới thì hắn sẽ tiễn đưa người đó đi gặp Diêm Vương rồi. Rin lau mắt xong, nhìn về phía hắn nói cảm ơn. Một đôi mắt long lanh, sáng như gương, nước mắt lau đi chưa kịp khô, hắn nhìn thấy bóng hình hắn ngập tràn trong đôi mắt ấy. Tim… đập chậm đi một nhịp.
Lúc này, ta và hắn không hề để ý bóng của mình đã từ khi nào bị cắt ra khỏi người đến khi nghe được tiếng cười: “He he he” cất lên. Ta nhìn xung quanh không thấy ai, ta nhìn trên phía trên vẫn không thấy nhưng khi ta nhìn phía dưới thì thấy cái bóng của ta đang biến hình gần giống ta. Một lúc sau, nó đã hoàn toán giống như ta.
– Khảo nghiệm thứ nhất, bắt đầu – Tiếng nói vang vọng từ mọi phía ở trong động, không ai xác định được người nói đang ở đâu.
– Sesshomaru, ta hối hận.
– Hối hận?
– Lúc nãy ta tưởng đó là khảo nghiệm nên không lấy vàng kim hay chàm kim gì hết nhưng giờ mới là khảo nghiệm đó. Bao nhiêu tiền bạc của ta tan tành rồi – Ta nói một hơi, kèm theo tiếng thở dài, ta thật uất ức nha, nếu ta biết ai thiết kế khảo nghiệm, ta sẽ bóp chết người đó.
– À, tưởng gì.
– Này cái thái độ đó là sao, tiền của ta, bạc của ta, vàng kim của ta, chàm kim của ta… a… a…
Mặt Sesshomaru bắt đầu cứng ngắc lại. Nó ở đó, ngươi chưa lấy hay đào lên, mà mặc định là của ngươi luôn rồi à. Đúng là không nói lí mà. Hắn định mở miệng ra nói thì Sesshomaru bản sao đã phát động tấn công. Hừm, Rin chặn họng thì thôi đi, một cái bóng cũng muốn chặn họng hắn sao? Còn chưa đủ tư cách. Sesshomaru bắt đầu tấn công cái bóng.
– Nếu đường đường chính chính ra tay đánh nhau ta sẽ tôn trọng ngươi nhưng làm bản sao từ cái bóng của ta sao? Mơ đi… Bản sao chỉ là bản sao, cái bóng cũng chỉ là một cái bóng mà thôi. Bắt chước chỉ có hai kết cuộc thôi, một là chết, hai là thê thảm hơn cả cái chết. Là một bản sao, là một cái bóng chỉ được nằm dưới đất thôi, cút về chỗ dành cho mi đi.
Nói rồi, ta chủ động tấn công bản sao được làm từ cái bóng của ta…