Bạn đang đọc Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! – Chương 93: Dễ Dãi
Trong điều kiện bình thường thì có lẽ lời đe dọa của sếp Tần còn có lực uy hiếp để khiến người khác e dè.
Nhưng đứng trước người đàn ông với chiếc chân đang băng bó thành một khối thù lù này, Trình Nam cũng không hề nao núng, thậm chí còn nở nụ cười rất tươi khoe hàm răng trắng lóa cùng má lúm đồng tiền của mình.
Tần Tranh nhìn bộ dạng đắc chí này của anh ta, trong lòng khinh bỉ không biết bao nhiêu câu.
Ngay từ khi còn là một thiết niên mập mạp, nụ cười đã là thứ khiến anh ta thu hút nhiều thiện cảm của bọn con gái, huống chi giờ phút này anh ta đã trở thành một người đàn ông với thân hình cân đối, bộ dạng hợp mắt còn ăn mặc có gu.
Con bé ngốc nghếch Trần Tư Mỹ kia, anh mới chỉ đồng ý cho bọn họ quen nhau thì đã bị dụ dỗ đến mức to bụng.
Thử hỏi kẻ làm anh như Tần Tranh có tức không cơ chứ?
– Lần trước anh chỉ mới xin phép được qua lại với em gái tôi, tôi đã cho phép anh đụng vào nó chưa? Yêu đương gì như anh, mới có một tháng đã đưa nó lên giường rồi tính tới chuyện kết hôn.
Anh nghĩ em gái tôi lỡ dại thì anh muốn gì được nấy sao? Anh mua vé tên lửa đấy à?
Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ mất tự nhiên của hai cô gái trong phòng.
Ánh mắt Tần Tranh quét đến cô gái đang xụ mặt nhìn anh ở góc phòng, đột nhiên nhớ đến bọn họ quen biết chưa đến một tháng thì mình cũng đã kịp biến thành người đàn ông đầu tiên của cô ấy.
Người nói vô tình mà người nghe hữu ý, anh sợ Sở Nhiên hiểu lầm rằng anh nghĩ cô dễ dãi.
Đối diện với vẻ mặt cười cười mà mắt lạnh của Sở Nhiên, mồ hôi bắt đầu tuôn đầy trên trán Sếp Tần, anh sượng sùng chấm dứt ngay cái đề tài nhạy cảm dễ đụng chạm này.
– Em tên là Trần Tư Mỹ à? Vậy em có biết Trần Tư Thành không? Nhà bố mẹ anh ấy ở khu X của thành phố B…
Trần Tư Mỹ nghe Sở Nhiên hỏi thì bỗng dưng ngẩn ra.
Đã bao nhiêu năm cô chưa từng nghĩ đến việc trở lại nơi đó, dù chỉ một lần.
Quá khứ không vui với những người họ hàng bên nội, nhưng lần hai mẹ con bị chửi bới đuổi xua chợt ùa về.
Cô nhớ đến người anh họ cùng cảnh ngộ mất bố như mình, hai mẹ con anh ấy đã âm thầm giúp đỡ mẹ con cô rất nhiều, mặc dù họ không dám ra mặt làm mếch lòng những người ở đó.
– Có biết.
Anh ấy là anh họ bên nhà nội của em.
– Thì ra em chính là cô em họ tài giỏi mà anh ấy thường nhắc đến.
Trần Tư Thành nhắc đến cô ư? Trần Tư Mỹ chưa bao giờ nghĩ đến, trải qua bao nhiêu năm vẫn có người nhà họ Trần còn nhớ đến mẹ con của cô.
– Chị quen biết anh Tư Thành sao?
Sở Nhiên cảm thấy lúng túng trước câu hỏi này, tuy nhiên cô cũng nghĩ rằng việc mình đã kết hôn cũng không phải bí mật gì, vì thế cô sẵn lòng trả lời Trần Tư Mỹ:
– Anh ấy… là người chồng đã đăng ký kết hôn cùng chị.
Bọn chị kết hôn hơn sáu năm rồi.
Lần này thì không chỉ Trần Tư Mỹ cảm thấy kinh ngạc, ngay đến Trình Nam cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, hết mắt chữ A nhìn Tần Tranh lại mồm chữ O nhìn Sở Nhiên.
Bà tám này kết hôn rồi, còn lâu như thế? Nói như vậy, chẳng phải là hiện giờ ông anh vợ của anh đang dây dưa với phụ nữ đã có gia đình, nói cách khác là làm tiểu tam?
Tần Tranh đọc được dòng suy nghĩ biến ảo đa dạng trên mặt Trình Nam, anh không hề có chút ngại ngùng nào, thậm chí còn dùng ánh mắt thách thức mà trừng Trình Nam, ngụ ý nếu như anh ta dám thốt lên hai từ “tiểu tam” này, Tần Tranh sẽ lập tức kết liễu cuộc đời Trình Nam tại đây, cùng lắm thì cho em gái khờ của anh làm mẹ đơn thân cũng được.
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Trình Nam không hổ là dân kinh doanh lõi đời, nhanh chóng kéo tay Trần Tư Mỹ ra hiệu, cô ấy cũng rất thông minh kết thúc nhanh câu chuyện bi hài này.
– Anh Ba, lần này anh làm em lo muốn chết.
Chẳng phải anh đã biết Thiệu Húc Khanh có vấn đề, còn căn dặn em tránh xa anh ta ra, sao anh lại đem thân làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Nhắc đến Thiệu Húc Khanh, tâm tình của Tần Tranh giống như tuột dốc không phanh.
Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa thể tin được người bạn chơi thân từ khi còn trong tã lót lại có thể đâm sau lưng mình như thế, huống chi lúc ấy mọi chuyện chỉ là suy đoán của riêng anh.
Khi Tần Tranh nói ra thân thể của bé Hinh Hinh cho Quý Mộc biết, thực ra lúc ấy anh chỉ mới xác định được rằng Thỏ Con không phải là con gái ruột của Trần Tư Thành hay của Sở Nhiên.
Nhờ kết quả xét nghiệm ADN của cả ba người nhà Sở Nhiên, anh to gan suy đoán rồi đánh cược một lần, một thân một mình tìm đến quán bar của Thiệu Húc Khanh.
Không ngờ anh cược thắng, nhưng kết quả lại không hề mang lại bất cứ niềm vui nào mà chỉ khiến anh chua xót.
Thiệu Húc Khanh bán đứng anh, thậm chí muốn dồn anh vào con đường thân bại danh liệt, muốn khiến anh chôn vùi cuộc đời còn lại trong song sắt nhà lao.
Câu nói Tần Tranh nhờ Thường Thanh nhắn cho Trần Tư Mỹ mang một ẩn ý, may mà cô thông minh đoán ra, kịp thời mang đoạn phim ấy đi gặp bà Tần.
Đó là vật Tần Tranh luôn mang theo bên mình từ khi nổi lên lòng nghi ngờ đối với Thiệu Húc Khanh, ngay khi bước vào phòng đã cố gắng đặt nó ở một góc quay rõ ràng, bất chấp công hiệu nặng nề của thuốc mê trong ly rượu nhận được từ Thiệu Húc Khanh.
Chiếc máy quay phim mini được đặt trên chóp đèn gần cửa sổ phía Đông ghi lại cảnh một người đàn ông trung niên đã vào phòng sau khi anh ngất đi.
Đó là Đoàn Phong.
Chính ông ta đã đích thân ra tay và dàn dựng thành hiện trường Tần Tranh say rượu **** người.
– Tối hôm qua mẹ em đến tìm em.
Buồn cười nhỉ? Bà ấy bỏ mặc em bao nhiêu năm nay không thèm đoái hoài, bây giờ lại vì đứa con trai của chồng mà một hai muốn tìm gặp em.
Trong trại tạm giam, Thiệu Húc Khanh cũng đưa ra lời đề nghị muốn gặp, nhưng em từ chối.
Giữa em và anh ta không có gì để nói, cũng không cần thiết gặp gỡ nữa.
Phản ứng như vậy của mẹ Trần Tư Mỹ, lúc này Tần Tranh cũng có thể đoán ra.
Bởi vì bà Tần có kể lại với anh, khi anh còn đang trong phòng hậu phẫu chưa tỉnh lại, ông Thiệu từng đến tìm Tư lệnh Tần.
Thế nhưng Tần Tranh bị Thiệu Húc Khanh hại thành như vậy, Tư lệnh Tần không dùng mối quan hệ để trả đũa là đã nhân từ rất nhiều rồi, đánh lá bài tình cảm gia đình ra chỉ làm ông ấy càng thêm tức giận.
Ông Thiệu bị vệ binh chặn từ ngoài cổng, chỉ đành dập tắt hy vọng mà ra về.
Tần Tranh định an ủi Trần Tư Mỹ vài câu, nhưng chỉ thấy cô ra chiều hối tiếc mà bảo với anh:
– Nếu như em biết đó là nguyện vọng cuối cùng của anh ấy thì có lẽ đã không tuyệt tình với lời thỉnh cầu đó như thế.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói với Tần Tranh bằng âm điệu pha chút ưu thương:
– Anh Ba, Thiệu Húc Khanh… anh ấy, anh ấy tự kết liễu đời mình vào hôm qua rồi!.