Bạn đang đọc Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! – Chương 51: Tiểu Nhân Đắc Chí
Lần này thì Tiểu Dã đơ người thật sự.
Trả lời thế nào đây? Lỡ như hắn ta đã hỏi Dương trước đó…
Cô gái nhăn mày khó chịu, những vết thương đã kết vảy nâu sậm kéo dài ngang dọc trên mặt cộng thêm những vệt lá thuốc màu xanh phủ lên mỗi sáng khiến cô trông như một chú mèo nhỏ đang cau có.
Cao Sơn quả nhiên là một con sói già tinh ranh, chỉ chuyên bới móc những chi tiết nhỏ mà đa số người sẽ bỏ qua.
Tiểu Dã hơi chần chừ trong giây lát.
Ngay lúc cô định bảo mình nhớ nhầm thì giọng nói dấm dẳn của Cậu Nhỏ vang lên:
– Ông có thôi đi không? Nhanh hay chậm thì mặc kệ bọn họ.
Sao cứ phải chố chứng minh anh Dương có liên quan đến chuyện này làm gì? Ông sợ thiên hạ còn chưa biết thói tị nạnh nham hiểm của mình hay sao?
Lời này nói rất thẳng thừng giống như vả thẳng vào mặt Cao Sơn, nhưng ông ta quả là một kẻ biết nhẫn nhục, chỉ cúi đầu rồi trả lời cung kính:
– Chắc là Cậu Nhỏ hiểu lầm gì về tôi rồi ạ! Tôi không có ý gì xấu với anh Dương cả.
Chỉ là cái chết của Sói Xám có quá ít manh mối, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm để khi về căn cứ có thể báo cáo lại với lão đại.
Nếu như anh Dương không thoải mái thì tôi xin được tạ lỗi.
Người ta đã thành khẩn đến như vậy, nếu cứ truy cứu không bỏ qua thì mình sẽ biến thành kẻ hẹp hòi trong mắt người khác.
Đừng nhìn thái độ dở hơi mỗi lúc kề cận A Dương mà đánh giá nhầm, Cậu Nhỏ không phải là người không có đầu óc, chẳng qua cậu ta lười thể hiện mà thôi.
Nhìn thấy Cao Sơn thu đuôi lại mà A Dương cũng không tỏ vẻ quan tâm thì cũng không truy cứu nữa, chỉ lườm ông ta một cái rồi phủi mông bỏ đi.
Bắt đầu buổi sáng bằng một màn toát mồ hôi hột như thế, tâm trạng tốt đẹp khi mới thức dậy củaTiểu Dã cũng bốc hơi đi chẳng còn lại bao nhiêu.
Vì thế cô im lặng quay lại chỗ ngủ để thu dọn đồ đạc, lúc lấy đồ vệ sinh cá nhân ra thì ngừng lại nhìn chút xíu rồi cũng không tỏ thái độ gì.
Lúc ăn sáng gần xong, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô vỗ khẽ chiếc túi áo bên hông rồi thở phào.
Đám người ăn xong thì chuẩn bị lên đường rất nhanh, Tiểu Dã nắm lấy ba lô xoay người đi phía sau A Dương, chẳng mảy may để ý đến ánh nhìn tìm tòi đầy thâm thúy của gã Cao Sơn kia.
Bọn họ lên đường trong im lặng.
Lúc mới bắt đầu Mộc còn sung sức để có thể liếng thoắng không ngừng, dần dà bởi vì đường xa thấm mệt cộng thêm thái độ ừ hữ chiếu lệ của A Dương thì cậu ta cũng mất đi hứng thú nói tiếp.
Bọn họ đi xuyên suốt buổi trưa, chỉ dừng lại uống nước, ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.
Ngày hôm nay cùng đi với Cậu Nhỏ giảm bớt lượng công việc đáng kể cho A Dương, việc phát cỏ dẫn đường đã có một tên thủ hạ của Cao Sơn lo, việc mang vác hành lý thì do Cao Sơn và tên còn lại chủ động bao thầu hết.
Vì thế mà tốc độ của Tiểu Dã cũng tăng lên đáng kể, có lẽ bốn ngày trèo đèo lội suối với vô số hiểm họa đã khiến cơ thể cô thích nghi với việc vận động ở cường độ cao này.
Khớp chân bị sái đã không còn đau nhói như hai ngày đầu tiên, giờ đây chỉ cần một cây gậy là cô gái mỏng manh như Tiểu Dã đã có thể bắt kịp tốc độ của toán đàn ông này.
Đương nhiên không thể phủ nhận việc bắt kịp này có phần đóng góp của Mộc khi cậu ta hạn chế tốc độ lại để chiếu cố ông anh bị rắn cắn rất yếu ớt của mình, người lúc này đang bước phây phây sau một đêm ăn no ngủ đủ.
Chập tối, từ dưới chân núi Tiểu Dã đã phát hiện phía xa xa có khói bốc lên nghi ngút, giọng A Dương vang lên nho nhỏ bên tai:
– Đến bản Sóc Đầu rồi.
Tối nay sẽ dẫn cô về căn cứ trước, ngày mai sẽ đưa cô đi tìm người.
Cẩn thận một chút, tôi sẽ bảo Mộc chăm sóc cô, nhóc con đó chỉ ác miệng chút xíu thôi chứ nó tốt lắm.
Yên tâm!
Hai chữ cuối kèm theo cái vỗ vai nhẹ nhàng khiến tâm trạng thấp thỏm của Tiểu Dã dần dần bình lặng trở lại.
Căn cứ của bọn họ? Cô rất tò mò muốn biết trông nó ra sao, nhưng việc gì cũng cần có thời gian, cô không gấp.
Bọn họ không đi xuyên qua bản Sóc Đầu mà chọn một con đường ven đó để vòng qua.
Trên đường tối nhá nhem không nhìn thấy người đi lại, nhưng thi thoảng lại xuất hiện hai ba người đàn ông đứng như một trạm gác.
Cảm giác căng thẳng đột ngột xuất hiện khiến bước chân cô cứng lại, bởi vì bọn họ ai ai cũng mang súng trên tay.
Càng đi xa không khí trong đoàn người lại càng quái dị: Khuôn mặt chán chường của Cậu Nhỏ, vẻ dửng dưng của A Dương cùng với sự chuyển hướng đột ngột của Cao Sơn.
Đến nửa đường, hắn ta chào tạm biệt bọn họ, chỉ để lại một tên thủ hạ mang vác đồ đạc rồi dẫn theo tên kia lẩn mất vào màn đêm.
Tự dưng Tiểu Dã không nhịn được rùng mình, dự cảm không tốt khiến cho cô cảm thấy lòng mình trở nên nặng nề.
Đối với việc đánh lẻ này của Cao Sơn, Mộc không tỏ ra thái độ gì.
Mà có vẻ cậu ta còn cảm thấy thoải mái hơn khi thoát khỏi sự bảo hộ lẫn bợ đỡ kín kẽ khó chịu của bọn người kia.
Vì thế, cậu thoải mái bật ra tiếng huýt sáo, hất hàm về phía Tiểu Dã.
– Đi thôi, cô gái xấu xí.
Tối nay tôi sẽ cho cô tá túc.
Đang hưng phấn bừng bừng chợt đối mặt với ánh mắt cảnh cáo im lặng của A Dương, cậu ta khựng lại, sau ba giây lại bày ra sắc mặt niềm nở mười phần, cúi người làm một động tác mời mọc tao nhã nhất:
– Mời chị đến tệ xá nghỉ ngơi, chị – Tiểu – Dã.
Ba chữ cuối cắn vừa rõ vừa nặng, thể hiện sự không tình nguyện của người nói.
Thế nhưng cô gái trước mặt cậu ta thì cất lên tiếng cười càn rỡ, đợi cười đã mới hếch mặt lên:
– Được thôi.
Hôm nay là tôi cho Anh Dương của cậu mặt mũi đấy.
Dẫn đường!
Mộc tức giận đến mức tay cũng run rẩy, nhưng “đại ca” bên cạnh đang trừng mắt nhìn nên cậu ta không thể phát tác được.
Cậu Nhỏ không cam lòng vẫn phải quay đi làm nhiệm vụ một tên dẫn đường, rốt cuộc đi một đoạn xa mới lầu bầu:
– Đồ phụ nữ hẹp hòi, tiểu nhân đắc chí! Nếu như không vì cô còn có tác dụng thì ông đây đã cho cô vào rừng làm bạn với sói rồi..