Bạn đang đọc Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! – Chương 15: Bao Nuôi
Tần Tranh xoay xoay cánh tay đang đau âm ỉ.
Lúc nãy trong hai viên đạn xẹt qua đầu Sở Nhiên có một viên sượt qua cánh tay phải của anh, để lại một vết xước trên bắp tay phải.
Vết thương bắt đầu chảy máu, Tần Tranh đứng trên sân thượng dùng khăn tự mình băng bó sơ qua rồi mới xuống lầu.
Anh gọi hai người cảnh sát kia đưa Sở Nhiên về sở cảnh sát trước, còn bản thân và Thường Thanh lại đi xung quanh hiện trường một vòng.
Lúc đội khám nghiệm hiện trường đến đo đạc cũng là lúc anh chịu đựng hết nổi phải đi đến chỗ Tần Đình.
Sở dĩ Tần Tranh không muốn đi bệnh viện vì sợ kinh động đến lão hổ ở nhà.
Lúc đó thì không phải chỉ có khóa thẻ hay lấy lại nhà đơn giản như vậy đâu, chỉ sợ mở mắt ra đã thấy mình nằm ở bệnh viện quân khu rồi.
Sếp Tần từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất nhưng vẫn rất kiêng dè vợ chồng lão Tần.
Hết cách rồi, anh chống cự không được những giọt nước mắt của bà Tần.
Mà hễ người phụ nữ ấy rơi nước mắt, dù là vì bất cứ lý do gì thì hổ già hung dữ kia sẽ cho anh lãnh đủ.
Kỹ năng sinh tồn bao nhiêu năm khiến sếp Tần đương nhiên lựa chọn ông anh tính tình mềm như cục bột của mình, bóp ra cả một khoản tiền lớn để tân trang nhà cửa.
Bởi vì xem ra tạm thời cô gái của anh đã không còn chỗ có thể đi rồi.
Phòng thẩm vấn, sở cảnh sát khu Hạ.
Sở Nhiên đứng ở ngoài phòng nhìn người đàn ông đang ngồi yên lặng trong phòng.
Cô nhận ra ông ta.
Đây chính là người đàn ông “nựng yêu” lên khuôn mặt Đường Thi Dật mà cô đã nhìn thấy mấy tháng trước.
Những tấm hình mà đồng nghiệp cô chụp được đã không có cơ hội để công bố, vì có người đã dùng số tiền lớn mua toàn bộ chúng.
Không biết người mua là ông ta hay một người có mục đích riêng nào đó.
Cô nhìn khuôn mặt ông ta, nhìn từ vẻ bề ngoài khó có thể tin nổi người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành ấy lại có thể làm ra chuyện ngoại tình bao nuôi sau lưng vợ mình.
Tuổi cũng ngoài năm mươi nhưng vẫn chọn cô tình nhân chỉ đang tuổi con cháu, xem ra là ngoại tình có chọn lọc đó chứ?
Bên kia tấm kính một chiều, Thường Thanh và một người cảnh sát bước vào, lấy một cốc cà phê đặt trước mặt ông ta.
Người đàn ông ấy hơi sửng sốt rồi đưa tay kéo lấy, áp hai bàn tay vào thành ly.
Hết cách rồi, phòng thẩm vấn mở điều hòa rất lạnh, như muốn đông lạnh đầu óc của ông ta rồi.
– Ông Châu Cẩn Văn, có lẽ ông biết lý do chúng tôi tìm ông là vì cái gì chứ?
Ông ta ngước nhìn Thường Thanh, khuôn mặt bình tĩnh:
– Tôi không biết!
– Ông biết Đường Thi Dật không? Cô ấy vừa rơi từ lầu bốn xuống, tình trạng tử vong rất thương tâm.
Khuôn mặt Châu Cẩn Văn từ từ trắng bệch, thế nhưng ông ta vẫn một mực phủ nhận.
– Kh..
không.
Tôi không biết.
– Vậy ông có nhìn ra hai người trong bức ảnh này không?
Thường Thanh vừa nói vừa rút hai tấm ảnh trong tập hồ sơ ra, đẩy về phía Châu Cẩn Văn.
Trong bức ảnh, người đàn ông trung niên đang dắt tay một cô gái trẻ trong khu mua sắm đồ dùng trẻ sơ sinh, khuôn mặt hạnh phúc rạng rỡ.
Tấm còn lại là bức ảnh trong xe của hai người, người đàn ông ấy đang nhoài người từ ghế lái sang ghế phụ, cả thân trên nhấn lấy cô gái hôn nồng nhiệt.
Chiếc váy trễ vai tuột xuống lộ một phần khuôn ngực trắng, đầu của ông ta chôn vùi trong rãnh núi nhấp nhô ấy, cô gái thì ngửa đầu trên ghế hưởng ứng.
Cảnh tượng rất kích thích, rất bạo liệt.
Sắc mặt Châu Cẩn Văn tái xanh, run rẩy vơ lấy hai tấm ảnh.
Vốn dĩ chỗ đậu xe ấy quay chếch hướng cầu thang, rất vắng và rất tối, đến độ nếu tắt đèn thì không thể nhìn rõ mặt nhau.
Nhưng máy ảnh này quả thật rất tuyệt, chụp rõ ràng khuôn mặt mặt vào biểu cảm của hai người.
Châu Cẩn Văn thấy cả người lạnh run, vì ông ta biết diễn biến trong xe hôm ấy không chỉ có như vậy.
Vì sự cố bị gia đình vợ phát hiện, để tránh cơn tam bành của bà vợ già ở nhà, thời gian đó ông ta rất ít đi gặp Đường Thi Dật.
Đó là buổi gặp mặt sau một tuần dài, ông ta không chờ nổi đến lúc lên nhà đã ở trong xe ôm lấy cô ấy.
Sau khi làm đủ kiểu tiền diễn đầy kích thích, khi ông ta lấn xuống thì Đường Thi Dật muốn từ chối.
Ông thì ngỡ là cô ấy muốn bảo vệ đứa nhỏ nên đã vội vàng hứa sẽ rất nhẹ nhàng.
Từ chối mãi không được, Đường Thi Dật mới ấp úng bảo với ông ta là vừa mất cái thai cách đây mấy hôm.
Sấm sét giữ trời quang, Châu Cẩn Văn như chết đứng, đã định gây sự om sòm ngay bãi đậu xe.
Đường Thi Dật sợ gây sự chú ý bèn dỗ dành ông lên lầu.
Vừa bước vào cửa, cô gái đã vội vàng ôm lấy ông khóc lóc xin lỗi.
Đường Thi Dật có thể bật lên tuyến hai trong một thời gian ngắn không phải chỉ nhờ vào nhan sắc và sự nâng đỡ, cô ta còn có kỹ năng diễn xuất không phải hạng xoàng.
Cô gái với khuôn mặt đầy nước mắt ấy nghẹn ngào kể ra sự buồn tủi cho thân phận lẻ mọn trong bóng tối, sợ con lớn lên trong sự khinh bỉ của người đời.
Vốn cô ấy định rời xa ông để một mình nuôi lớn đứa con của họ, nhưng trong một cảnh quay mạo hiểm cô ấy đã bị ngã, lúc đưa vào bệnh viện thì đứa nhỏ đã không còn nữa, gọi cho ông thì không được.
Câu chuyện mà cô ấy vẽ ra khiến Châu Cẩn Văn như đứt từng khúc ruột, vội vàng an ủi, hứa hẹn sẽ bù đắp xứng đáng cho cô.
Cho đến lúc giúp cô ấy nhặt chiếc túi xách rơi dưới sàn lên.
Tờ séc trị giá hai tỷ với chữ ký “Hàn Lệ” của vợ ông ta khiến máu trong người như đông lại.
Lúc đó thì còn gì không rõ nữa đâu?
Ông ta nhặt lên, nghiến răng hỏi Đường Thi Dật.
– Đây là thứ gì?
Mặt Đường Thi Dật không còn chút máu, lắp bắp nhìn ông ta không thốt lên được lời nào.
Châu Cẩn Văn hét lên:
– Cô giết chết con của tôi chỉ vì hai tỷ bạc? Tại sao? Tôi chưa bao giờ đối xử tệ với cô, móc hết tim phổi vì cô.
Cô rõ ràng biết tôi trông chờ đứa trẻ này như thế nào kia mà.
Vừa nói, tay đưa ra định xé nát tấm séc.
Đường Thi Dật giật mình, vội vàng nhào tới định giật lấy, bị ông ta cho một cái tát như trời giáng.
Cô ấy ngã xuống cạnh bàn trà, kéo theo ly tách trên bàn rơi vỡ chát chúa.
Không đầy một phút sau, chuông cửa reo, Đường Thi Dật vội vàng ra mở cửa.
Là cô gái mới chuyển đến đối diện sang mượn đồ, Đường Thi Dật từ chối, cô ấy nhìn thấy cảnh đổ vỡ thì ngại ngùng không sang nữa.
– Vì vậy nên ông giết cô ấy?.