Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 41: Tan Tiệc Tìm Tôi


Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 41: Tan Tiệc Tìm Tôi


Buổi chiều trước khi diễn ra tiệc gặp mặt thường niên, ba Đàm vội vàng trở về nước còn Đàm Tự thì trở về nhà cũ của mình.
Vừa mới vào tới cửa hắn đã nhìn thấy người làm lâu năm của Đàm gia, trên tay người đó cầm một sợi dây, dắt một con rùa đen đi tản bộ.
Rùa đen mới được nuôi dưỡng này có tinh thần rất tốt, còn trông vô cùng quen mắt, Đàm Tự vừa mới tiến lên thì rùa đen đã chậm rì rì nhích về phía chân của hắn.
Nhìn con rùa đen tràn đầy mưu mô này, quả nhiên là Mạn Mạn.
Hắn có chút không ngờ được, “Không phải nói là đã làm thịt rồi sao?”
“Không có ạ.” Người giúp việc không nghĩ rằng Đàm Tự sẽ đột nhiên trở về, vốn dĩ định đem Mạn Mạn giấu đi nhưng thấy đã bại lộ rồi nên đành thành thật bảo, “Phu nhân mềm lòng nên đã giữ lại.”
“Ừ.” Đàm Tự ngồi xổm xuống, gõ gõ lên mai của Mạn Mạn.
“Về rồi à?” Mẹ Đàm tiến ra, vừa lúc nhìn thấy một màn này, giọng nói của bà lành lạnh.
“Mẹ, hôm nay quần áo rất đẹp.” Gương mặt của Đàm Tự không có cảm xúc khen quần áo ở nhà của mẹ Đàm, “Ba đâu rồi?”
“Trong nhà, mau đi tìm ông ấy đi, tôi đỡ phải nhìn cậu thêm phiền.” Mẹ Đàm buồn bực xua tay.
Đàm Tự: “…….”
Trong phòng làm việc, ba Đàm mang một cặp kính có gọng vàng, thoạt nhìn rất giống một lão học giả có kiến thức uyên bác, nếu như trên màn hình ở trước mắt không phải là một biểu đồ chứng khoán.
“Vừa xuống máy bay, sao ba không nghỉ ngơi thêm một chút?” Đàm Tự ngồi xuống một bên, giọng điệu lười nhác.
“Quen với việc ngồi thế này rồi, không có vấn đề gì cả.” Ba Đàm chỉ vào một cổ phiếu nào đó trên màn hình, “Cậu thấy cái này thế nào?”
“Giống nhau, không thu được lợi nhuận gì lớn.”
Hai người cứ như vậy ngồi tới khi tan tầm.
“Mà cậu về làm gì thế?” Nói chuyện cả nửa ngày, ba Đàm mới nhớ ra nên hỏi.
“….!” Đàm Tự đáp, “Là ba gọi con về mà.”
Ba Đàm khịt mũi, “Ngày mai là buổi gặp mặt thường niên, ta cũng muốn tham gia chung vui, ngày mai cậu đến đây, ba con chúng ta cùng đi.”
“Ngày mai ba có thể gọi chú Lý đến đưa mình đi, con có hẹn với người khác rồi.”
Ba Đàm nghiêng đầu nhìn hắn, “Tham gia cái buổi gặp mặt thường niên này cũng phải hẹn đi cùng nhau à?”
“Không phải ba vừa mới hẹn đi cùng con sao?”
Ba Đàm không múa mép khua môi với hắn nữa, tiếp tục hỏi, “Đi cùng ai, trong công ty? Tiểu Đặng?”
“Không phải.” Đàm Tự không nhiều lời với ba mình, “Khi nào thì ba đưa Ngô Miến đi?” Ngô Miến là người đang giữ chức vị tổng giám đốc của Thiên Húc hiện tại.
“Lão Ngô ở đó thì cản trở được cái gì?” Tốt xấu thế nào cũng là người đã từng cùng nhau trải qua vất vả, ba Đàm lại là người luôn hoài niệm về những điều này.
Đàm Tự: “Là cản trở con, ba muốn phát tiền lương cho ông ấy thì đưa ông ấy ở bên cạnh ba đi.”

“Việc này nói sau.” Ba Đàm chỉ nói ngắn gọn rồi đứng dậy, “Đi thôi, đi xuống dùng điểm tâm ngọt rồi cùng nhau ăn cơm.”
Mẹ Đàm ở sô pha, dáng ngồi ưu nhã, nhìn thấy hai ba con nhà này đang sóng vai đi ra, ánh mắt bà lạnh lùng bắn vèo vèo tới.
Vô tình bị tấn công, ba Đàm vội vàng cách xa khỏi Đàm Tự.
Mẹ Đàm: “Sang năm ăn tết, chúng ta cùng nhau đi thăm họ hàng và bạn bè đấy.”
“Con không đi.” Biết trước người này lại muốn sắp xếp thêm một buổi xem mắt, Đàm Tự nhanh chóng từ chối.
“Con cảm thấy sống một mình suốt 30 năm thì sẽ trở thành động vật được Quốc gia bảo hộ có đúng không?”
“Tết này con có việc.”
Mẹ Đàm nhíu mày, “Còn hơn một tháng nữa, sao lại có việc ngay rồi?”
“Đã hẹn từ trước với người ta rồi.” Đàm Tự viện cớ, “Con muốn ra nước ngoài.”
“Ở đâu?”
Đàm Tự thuận miệng chọn một cái, “Thái Lan ạ.”
“Vậy khi nào về thì lại nói.” Mẹ Đàm vẫn không chút nản lòng.
Một bữa cơm vô cùng sôi nổi, mẹ Đàm phụ trách bắn cung tên còn Đàm Tự thì là bia ngắm, ba Đàm Tự chỉ âm thầm dựng lá chắn trước mặt mình không lên tiếng, thi thoảng chỉ phụ hoạ thêm vài câu, lập trường không vững, gió chiều nào theo chiều nấy.
Kết thúc bữa cơm, Đàm Tự lấy điện thoại ra gửi cho Túc Duy An một tin.
[Tự tiểu ca ca]: Em ăn chưa?
Người bên kia gần như chỉ mất vài giây đã trả lời lại.
[Túc Duy An]: Rồi ạ, em vừa ăn cơm xong [sờ bụng.gif]
[Tự tiểu ca ca]: Trả lời nhanh như thế, đang đợi tin nhắn của anh à?
[Túc Duy An]: Không có đâu nhé, em đang bàn chuyện bản vẽ với chị Thần thôi [buông tay.jpg]
Đàm Tự chậc một tiếng, đứa bé này, sao không thể nói lời ngọt ngào với hắn vậy chứ.
Cũng dám ở trên mạng gửi sang loại meme này, có bản lĩnh thì ở trước mặt hắn xoa xoa bụng thử xem?
Để xem hắn có nắm lấy hai cái tay kia…!bắt về rồi cắn một cái không.
[Tự tiểu ca ca]: [Mỉm cười] Buổi chiều ngày mai ở nhà chờ anh.
[Túc Duy An]: Vâng ạ.
Qua một lúc lâu sau.
[Túc Duy An]: [Mỉm cười]
Có thể nói là rất lễ phép.

Vì vậy ngày hôm sau, Túc Duy An đang khó xử thắt cà vạt, lúc đi đến trước mặt Đàm Tự muốn nói gì đó thì lại bị người đàn ông bắt lấy, không nặng không nhẹ cắn một ngụm.
Là cắn thật, còn có thể nhìn thấy môi dưới của Túc Duy An có một cái dấu răng không quá rõ ràng.
“….” Túc Duy An bị cắn đến ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng lại, đỏ mặt nhìn xung quanh, “Anh làm gì vậy?”
Đàm Tự mỉm cười không đáp lời cậu, hắn ngắm nhìn phía trước, “Em không thắt được sao?”
“Không phải là không được ạ.” Túc Duy An có chút xấu hổ, cậu đã xem video hướng dẫn một hồi rồi mới miễn cưỡng buộc thành ra thế này, “Chỉ là trông không được đẹp lắm thôi.”
Vừa mới dứt lời, cà vạt bị thắt xiêu xiêu vẹo vẹo kia được một bàn tay to lớn tháo ra.
“Em nhìn nhé.”
Đàm Tự vừa nói vừa giúp Túc Duy An thắt lại nó, động tác vô cùng thuần thục.

Sau khi buộc xong còn dùng bàn tay to của mình vuốt xuống hai lần, “Em học được chưa?”
Cách áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay ấy, Túc Duy An không còn tâm tư nào nhìn cách thắt được nữa, cậu nghĩ rằng sau này mình cũng chẳng có cơ hội mặc tây trang nhiều nên hoảng loạn gật đầu thật nhanh, “Em biết rồi.”
“Nói dối.” Đàm Tự mỉm cười xoa xoa tóc cậu, “Sau này từ từ dạy cho em, lên xe thôi.”
Gặp được đèn đỏ đột nhiên Đàm Tự lại nhớ ra một việc.
“Hôm nay trong số các giải thưởng nếu em muốn cái gì thì chỉ cần nói với anh.”
Hôm đó hắn nhờ Đặng Văn Thuỵ làm một vài việc gian lận nhưng lại bị Đặng Văn Thuỵ dùng lời lẽ chính đáng từ chối, cũng không nhịn được tò mò hỏi hắn đang thương mến nhân viên nào.
Đàm Tự nghĩ, hắn không thể nói thẳng rằng “Tôi đang thương cháu của anh” được, cũng không thể ở trong văn phòng đánh nhau một trận, vậy nên hắn đành phải từ bỏ.
Nhưng mọi con đường đều dẫn tới thành Rome*, chỉ cần có tâm thì không có món quà nào là hắn không thể đưa cho cậu.
*Câu nói khi nhắc tới đế chế La Mã, Constantinus Đại đế mượn ý tưởng về một công trình đánh dấu từ cột mốc Milliarium Aureum tại Rome (Italy), mọi khoảng cách di chuyển trong Đế quốc La Mã đều được tính từ cột mốc này với số liệu khắc trên mặt đá cẩm thạch của nó.

Ý nghĩa sâu xa của câu nói này có nghĩa là một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi.

Thật lâu sau người ở bên cạnh cũng không có lên tiếng, Đàm Tự nghiêng đầu sang nhìn cậu, “Hửm?”
“Tự ca.” Túc Duy An trầm mặc một hồi, đột nhiên cậu lại cởi đồng hồ ở trên tay mình xuống, “Em không thiếu tiền.”
Không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này, Đàm Tự sững sốt đôi chút, sau đó lập tức tìm một chỗ để tạm thời dừng xe lại.
“Sao thế em?”
“…! anh cho em quá nhiều thứ, cái đồng hồ này, cũng quá đắt rồi.” Ngày hôm qua tâm huyết của Túc Duy An dâng trào, cậu đã tra cứu một chút về giá của chiếc đồng hồ này.

Tới bảy con số, Túc Duy An cảm thấy như là mình đang đeo theo cả một căn nhà ở trên tay.
“Nhưng phải làm sao bây giờ, anh muốn để em tiêu tiền.” Vẻ mặt của Đàm Tự chỉ toàn dáng vẻ lưu manh vô lại, “Cảm thấy lấy của anh quá nhiều nên ngại sao?”
Túc Duy An rất nhanh gật đầu.
“Vậy thì em hãy vì anh mà chi tiêu nhiều lên.” Đàm Tự nhẹ giọng nói bâng quơ, “Vừa hay dạo gần đây anh đang rất muốn đi nghỉ mát.”
“Tết Âm lịch thì sao em?” Đàm Tự nhướng mày, như là đang hỏi ý kiến của Túc Duy An.
Hai người cùng du lịch ư?
Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên, cảm thấy đồng hồ ở trên tay mình vừa lạnh cũng vừa nóng đến hoảng.
Đàm Tự hối thúc cậu, “Thế nào, em không đồng ý?”
Túc Duy An: “Em đồng ý mà anh…”
“Ừ, vậy đeo đồng hồ vào lại đi.”
Tâm trạng của Đàm Tự rất tốt, trong lòng tính toán tiền thưởng cuối năm sẽ thêm cho đứa nhỏ này một ít, kẻo cậu lại đặt phòng không cao cấp, giường lại không thoải mái.
Buổi gặp mặt thường niên của Thiên Húc luôn luôn được tổ chức lớn, năm trước mỗi nhân viên đều đăng phần thưởng của mình lên Weibo, còn lên cả hotsearch.

Weibo kia của Đàm Tự đạt hơn 10 triệu người theo dõi cũng là vào thời điểm ấy.
Sự phát triển của công ty mỗi năm lại càng tốt hơn năm trước, phần thưởng cũng vì vậy mà thêm phong phú.

Ước chừng phải dùng hai chiếc xe đẩy mới có thể dọn hết được, thậm chí còn có một ít giải thưởng tinh thần.
Đặng Văn Thuỵ tìm nửa ngày cũng chưa thấy Đàm Tự đâu, cuối cùng lại thấy Đàm Tự đang cùng với cháu trai của mình tiến vào, anh có chút không phản ứng lại được.
Khi chủ tịch Đàm tới, vừa nhìn thấy anh, câu đầu tiên ông ấy hỏi lại là Đàm Tự đi cùng với ai đến.
Túc Duy An cũng nhìn thấy anh, cậu vội chào hỏi, “Cậu ơi.”
“Tới muộn vậy, mau thôi, người bên phòng thiết kế của cháu ngồi ở bên kia.” Đặng Văn Thuỵ ôm lấy vai của Túc Duy An, kéo người đi khỏi.
Đàm Tự cũng không cản, hắn đi tới bàn chính ở phía trước rồi ngồi xuống, “Ba.”
Ba Đàm trông thấy thì nhìn quanh, “Người kia đâu rồi?”
“Đến bàn rồi.”
“Đưa tới đây cho ta nhìn thì cô gái ấy mất đi một miếng thịt sao?” Ba Đàm bất mãn lẩm nhẩm, “Một hồi trở về mẹ của cậu lại càm ràm ta.”
“Sao mẹ lại không tới?”
Ba Đàm: “Mẹ của cậu còn bận hơn ta, nếu muốn hẹn với bà ấy thì phải đến xếp hàng.”
“……”
Túc Duy An ngồi ở bên cạnh Trầm Thần.
Lúc này không chỉ có nhân viên thiết kế của dự án 《Hoạt Động Tuyệt Mật》mà cả những nhân viên trong phòng không được tuyển cho dự án cũng ở đây.


Túc Duy An sau khi ngồi xuống cũng yên lặng, một câu cũng không nói mà nghe những người khác pha trò.
Nhưng dường như mọi người đều có hiểu ngầm với nhau, cũng không có ai nói gì về Túc Duy An.
Cậu âm thầm thở phào, cũng may, cậu còn nghĩ rằng sẽ phải nghe vài câu nói không tốt lắm.
“An An, uống đi, rượu vang đỏ.” Trầm Thần cầm chai rượu đỏ lên.
Nhớ tới sự tình khó xử khi say rượu lần trước, Túc Duy An xua tay, “Tửu lượng của em không tốt lắm.”
“Rượu vang đỏ thôi mà, không say đâu.” Lưu Dân Nhiễm cũng lên tiếng.

Túc Duy An nhìn xung quanh một lượt, dường như trước mặt mỗi người đều có một ly rượu vang đỏ.

Cậu mím môi, đành phải nâng ly lên để Trầm Thần giúp cậu rót rượu.
“Cảm ơn chị.” Cậu nhỏ giọng cảm ơn.
“Không có việc gì.” Trầm Thần cũng hạ âm lượng của mình xuống, “Nếu uống không được thì một lát nữa chị lén đổ thêm cho em một ít Sprite, sẽ không say đâu.”
Không bao lâu sau, cửa lớn của phòng tiệc đã được khép lại.
Người chủ trì lên sân khấu, trên mặt đeo lên một nụ cười tiêu chuẩn, trước tiên khen Thiên Húc một lúc thật lâu.
Sau đó tới lượt những người quản lý công ty nói chuyện, cuối cùng Đàm Tự cũng phát hiện ra được tác dụng thứ hai của Ngô Miến.

Ngày thường hắn thấy người này rất phiền, nhưng khi ông ấy đọc bài diễn thuyết thì thật ra thì bộ dáng lại trái ngược.
Cuối cùng tới lượt ba Đàm lên sân khấu.
Túc Duy An nhìn người ở bên trên, không thể không cảm thán một chút về sự thần kỳ của gen di truyền.
Chủ tịch Đàm với Đàm Tự hệt như hai phiên bản lớn nhỏ, chỉ có giọng nói là khác nhau.

Đàm Tự nói chuyện mang theo chút lưu manh, lại trầm thấp, đặc biệt có vẻ như đang trêu đùa người khác.
Nhưng Đàm chủ tịch lại tràn đầy khí lực, một câu có thể có nhiều nhịp điệu, vừa nghe sẽ cảm thấy đây là người đã ở địa vị cao từ lâu.
“…!hy vọng tất cả mọi người sang năm có thể tiếp tục nỗ lực, vì công ty mà mang tới những lợi ích và hiệu quả lớn hơn.”
Bên dưới sân khấu vỗ tay như sấm dậy.
Khi mọi người đều cho rằng chủ tịch Đàm đã nói xong thì lại thấy ông ấy ho nhẹ hai tiếng, sau đó nâng microphone lên.
“Ngoài ra, nhân viên vừa mới cùng Đàm phó tổng tới đây, khi buổi gặp thường niên kết thúc thì đến gặp tôi.”
Chính xác là giọng điệu của trưởng khoa, khi thông báo những sinh viên làm sai đến phòng để giảng dạy.
Tác giả có lời muốn nói.
Mạn Mạn: Tui…!không…!còn…!gì…!để…!nói….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.