Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 25: Cùng Nhau Đi
Túc Duy An bị nhéo đến ngốc, hơn nửa ngày mới rút tay về.
Vừa do dự muốn nói gì đó, cậu nghe thấy tiếng trên loa phát thanh vang lên, tàu dừng lại trạm, cửa vừa mở cậu đã lập tức đi ra bên ngoài.
Đàm Tự đi theo cậu xuống tàu điện ngầm, Túc Duy An sau khi phản ứng lại được rồi mới hỏi, “Tự ca…!chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi đến nơi này.” Đàm Tự mua vé xe buýt một ngày không cố định tuyến, hắn vỗ vỗ đầu của Túc Duy An, “Đi thôi.”
Mặc dù Túc Duy An đã từng tới Nhật Bản, nhưng thường là do Hà Khoan dẫn đường thế nên cậu đối với Nhật Bản cũng xem như không quá quen thuộc.
Nhưng cậu vẫn nhận ra được khu đặc biệt Shibuya của Tokyo.
Đã qua thời gian tan học từ sớm, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục đi dạo trên đường với những mái tóc màu sắc sặc sỡ khắp mọi nơi, nhưng mái tóc xám bạc này của Túc Duy An lại không quá dễ thấy như vậy.
Trời gần về đêm, tiết trời càng chuyển lạnh, nhưng các nữ sinh ở trên đường vẫn mặc váy ngắn như cũ, bên dưới có một đôi tất chân, sức sống lan toả mọi phía.
Đàm Tự nhìn những màu tóc rực rỡ này, hắn muốn gì đó nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang Túc Duy An, hắn hấy cậu đang nhìn chằm chằm vào một gian thức ăn đêm.
Là mì Danzai của Đài Nam trên đường phố Nhật Bản, vì vậy hắn lại nhìn sang Túc Duy An.
“Muốn ăn mì?” Đàm Tự hỏi cậu.
Túc Duy An vội vàng thu hồi ánh mắt, “…!cũng không muốn ăn lắm ạ.”
“Vậy thì đi nơi khác.”
Đàm Tự nói rồi xoay người trở lại ga tàu điện ngầm.
Sau khi Túc Duy An ngoái đầu nhìn lại, trông thấy hàng người đang xếp hàng thật dài, cậu thức túm lấy góc áo của Đàm Tự.
“…!nếu không thì chúng ta cũng ăn chút mì đi.”
Kế hoạch thành công, khoá miệng của Đàm Tự cong nhẹ, “Được rồi.”
Hai người vừa mới đi chưa được vài bước đã có ba nữ sinh chào đón, các cô gái ấy mặc đồng phục, trên mặt có trang điểm, điện thoại nào ở trên tay cũng có treo một sợi dây dài màu hồng.
Từ bé tới lớn Đàm Tự đã bị nữ sinh tiếp cận quá nhiều lần, bây giờ nhìn thấy những nữ sinh mang gương mặt ửng hồng này, hắn vô thức muốn nghiêng người tránh sang một bên.
Kết quả là hắn thật sự tránh được, ba cô gái ấy lập tức bao vây Túc Duy An.
“Konnichiwa.” Bị hai người bạn xúi giục, nữ sinh xung phong bắt chuyện nắm hai tay lại với nhau, ánh mắt ngượng ngùng cùng với thanh âm ngọt ngào cất lên.
Đàm Tự không hiểu tiếng Nhật lắm, nhưng câu này vẫn có thể nghe hiểu được, có điều thứ làm hắn ngạc nhiên nhất chính là Túc Duy An cũng mở miệng phun ra một tràng tiếng Nhật để nói chuyện với họ.
Chỉ thấy cậu không ngừng bắt tay ở phía trước tỏ ý xin lỗi, miệng lặp đi lặp lại điều gì đó.
Người đã đến một lúc thật lâu rồi, Đàm Tự cuối cùng mới hiểu ra 一一 ba nữ sinh này đang muốn xin phương thức liên lạc với Túc Duy An.
Thấy Túc Duy An mang dáng vẻ khó xử, Đàm Tự chậc một tiếng, lập tức đi sang thuận tay ôm lấy vai của cậu, “Đừng nói nữa, tôi đói bụng.”
Túc Duy An ngẩn ra, theo bản năng muốn gạt tay của người đàn ông xuống nhưng Đàm Tự đang dùng lực nên cậu không thể gạt được.
Các nữ sinh cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó các cô nhìn nhau vài lần, bỗng nhiên cùng thanh nói lên, “Gomen nasai*!” Chúng tôi xin lỗi nhé.
Câu này Đàm Tự nghe hiểu được, hắn nhàn rỗi đưa tay lên vẫy vẫy, giọng điệu thản nhiên, “Bye bye!”
Sau khi các cô gái ấy rời đi, Đàm Tự hỏi cậu, “Sao giải quyết một chút chuyện thôi cũng dông dài như thế?”
“…!Tự ca, bỏ tay xuống đi.” Túc Duy An nói.
“Đi thôi.” Đàm Tự không muốn buông tay, vẫn duy trì tư thế này đi thẳng vào quán ăn đêm.
Vừa đến thời gian ăn cơm thế nên bên trong có rất nhiều người đang ngồi.
Nhưng bởi vì là mì, quá trình chế biến đơn giản nên bọn họ vừa gọi rất nhanh đã được đem tới.
Đàm Tự ăn một miếng, chán ghét bảo, “Sao lại còn không ngon bằng mì gói cậu làm vậy?”
Túc Duy An nếm thử, xác nhận đúng thật là không ngon lắm, cậu do dự một lát, “Bên cạnh có cửa hàng sushi, một lát nữa chúng ta có thể gói đem về để ăn.”
“Không đem về.” Đàm Tự đứng dậy, “Sang đó ăn đi.”
Hai người bọn họ cứ như vậy gọi hai bát mì ở quầy thức ăn nhưng mỗi người chỉ ăn vài miếng rồi đi ra, rẽ phải đi vào quán sushi.
Khi ra khỏi cửa hàng sushi thì trời cũng đã tối rồi, Shibuya giờ đây mang một cảnh sắc hoàn toàn khác.
Nơi này được gọi là thiên đường mua sắm, đồng phục học sinh gần như không còn xuất hiện ở đâu nữa, các bạn đã khoác lên mình những bộ quần áo theo trào lưu nhất, hứng thú ngập tràn, lang thang ở khắp nơi.
Túc Duy An định quay về trạm tàu điện ngầm, kết quả lại bị Đàm Tự đưa đến khu trung tâm thương mại.
Bản thân Đàm Tự không thích đi dạo trung tâm mua sắm, nhưng hắn chỉ muốn đưa Túc Duy An đi nhiều thêm một chút.
Trung tâm mua sắm rất đông người, cửa hàng cũng có rất nhiều, Đàm Tự đi chưa được mấy bước thì chỉ vào những chiếc balo hỏi Túc Duy An, “Cậu thích màu nào?”
Không hỏi cậu có thích kiểu dáng hay không cũng không hỏi cậu có thích hay không mà đã hỏi ngay cậu thích màu nào.
“Tôi không thích ạ.” Túc Duy An vội vàng lắc đầu.
Đàm Tự hít mũi, xoay người mua một chiếc balo cùng màu với balo hiện tại của Túc Duy An, nhét vào tay cậu, “Vậy giúp tôi cầm trước đi.”
“…” Đây là lần đầu tiên Túc Duy An gặp phải chuyện như thế này, Đặng Văn Thuỵ chưa bao giờ hung hăng như vậy với cậu, thế nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ôm balo vào trong lồng ngực.
Đi ngang qua cửa hàng giày, Đàm Tự lại hỏi cậu, “Cậu mang giày cỡ nào?
Túc Duy An có bị đánh chết cũng không muốn nói.
Vì thế Đàm Tự đành đưa tay ra so sánh chiều cao của cậu, “Không tới 1m8? Uống thêm nhiều sữa bò đi xem còn có thể cao được nữa hay không.” Nói xong, Đàm Tự lấy ngay một đôi cỡ 42,5.
Cuối cùng, khi Đàm Tự hỏi cậu về số đo vòng eo lúc hắn đang cầm một cái đai lưng lên, Túc Duy An nhịn không được nữa, “Tự ca…!sao đột nhiên lại mua đồ cho tôi?”
Đàm Tự nhướng mày, cảm thấy cậu hỏi rất hay.
Vì cái gì, chính hắn cũng không biết, chỉ biết ngay khi bước vào trung tâm thương mại hắn cảm thấy khắp nơi đều là đồ vật mà Túc Duy An có thể dùng được.
Nếu cũng đã tới rồi, vậy thì nhân tiện mua một ít.
Hắn không trả lời câu hỏi này, sau khi bước ra khỏi trung tâm mua sắm, hai người đi ngang qua một cửa hàng bán DVD còn dán một cái poster ở bên ngoài rất rõ ràng.
Hắn không biết liệu TV trong khách sạn có thể sử dụng theo yêu cầu hay không, nhưng máy tính và điện thoại lại không xem được trên màn hình lớn.
“Chúng ta vào mua đĩa đi, lúc về khách sạn xem.”
Túc Duy An dừng lại bước chân một lát, rồi cậu lại đưa tay sang giữ chặt hắn, “…!đến cửa hàng DVD phía trước đi ạ.”
“Tại sao?” Đàm Tự không thể nghĩ tới có một ngày hắn lại được Túc Duy An giữ chặt hai lần, hắn dừng lại bức chân của mình cất lời hỏi.
“Đây là…!cửa hàng bán DVD dành cho người lớn.” Giọng nói của cậu mỏng manh như tiếng muỗi kêu.
Đàm Tự ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, “Trong chúng ta còn có ai chưa thành niên sao?” Nói rồi giả vờ muốn đi vào.
Hắn lập tức cảm nhận được sức lực đang giữ lấy tay áo kia của hắn lớn thêm vài phần.
“Chờ tới nửa đêm, trong khách sạn sẽ có kênh như thế để xem…!không cần mua đĩa DVD mà.” Túc Duy An nghĩ hôm nay trở về khách sạn cậu sẽ đi ngủ ngay để tránh bối rối.
Đàm Tự híp mắt lại, “Sao cậu lại biết có thể xem được ở trên những kênh đó?”
Bởi vì trước đây cậu đã vô tình chuyển kênh sang…
Không đợi Túc Duy An giải thích, Đàm Tự nói tiếp, “Cậu còn nhỏ, luôn xem những thứ đó để làm gì? Sau này đừng xem nữa.”
Đứng ở trước cửa hàng DVD lôi lôi kéo kéo một lúc, Túc Duy An sắp không còn mặt mũi để mất nữa, cũng không muốn giải thích gì nhiều nên chỉ đáp cho có lệ, “Vâng…”
Nghe được câu trả lời này, Đàm Tự bỗng nhiên cũng không còn hứng thú trêu chọc cậu nữa, hai người lên tàu điện ngầm im lặng suốt cả một quãng đường.
Vừa đến khách sạn cậu đã đặt những thứ được mua xuống, đi mua sắm nên Túc Duy An có chút mệt mỏi, cậu ngồi dưới đất hỏi Đàm Tự cũng đang ngồi xuống kia, “Tự ca, ngài đi tắm trước hay là tôi tắm trước ạ?”
“Cùng nhau tắm đi.” Đàm Tự nói.
Túc Duy An đang mệt nháy mắt bị doạ cho sợ hãi, giọng nói cũng lớn hơn không ít, “…!không được!”
Đàm Tự vui vẻ: “Ý của tôi là cùng ngâm suối nước nóng.”
“…” Túc Duy An lúc này mới yên tâm rụt đầu, “Tôi không đi đâu, ngài đi đi.”
“Không được.” Đàm Tự từ chối, “Các đồng nghiệp trong công ty đều ở đây, xem như là hoạt động tập thể, cậu thay áo choàng tắm đi.” Hắn đưa một trong số hai bộ áo choàng tắm sang cho Túc Duy An.
Khách sạn trong Nhật Bản đều sẽ được trang bị yukata*, nhiều người không chỉ mặc khi đi tắm mà thậm chí còn có người mặc yukata* để đi mua sắm hoặc ăn uống.
Vì thế Túc Duy An không từ chối nữa, cầm áo choàng tắm đi vào nhà vệ sinh.
*Yukata: là một loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè, đơn giản và ít lớp hơn, thường làm bằng vải mát như cotton.
Khi cậu đi ra, Đàm Tự cũng đã thay áo, ” Đi thôi.”
Túc Duy An vẫn còn đang cố gắng chống cự, “…!có thể không đi được không ạ?”
“Không thể.”
“…”
Đi bộ hết một con đường sỏi đá, đúng thật là tất cả các đồng nghiệp đều đang ở đây.
Suối nước nóng được phân thành khu nữ và khu nam, Trầm Thần cùng nhân viên nữ khác chào hỏi rồi đi sang khu của nữ, các nam đồng nghiệp còn lại sau khi đi tắm vòi sen thì bọn họ ngay lập tức ngồi vào suối nước nóng.
Túc Duy An vẫn còn mặc áo choàng, ngây ngốc đứng ở trong phòng thay quần áo.
Đàm Tự cởi áo xuống, lấy ra khăn lông, hỏi người đang đưa lưng về phía mình, “Cậu còn đứng đó làm gì?”
Nghe thấy giọng nói này, Túc Duy An theo bản năng quay đầu lại, trực tiếp đối diện với thân trên trần trụi của của Đàm Tự.
Trên người đàn ông chỉ còn lại một chiếc quần lót, cơ bắp cân đối, đường nét không quá khoa trương nhưng là người vừa thoạt nhìn qua cũng thấy rất có lực, là dáng người tam giác ngược điển hình, rất…!gợi cảm.
Túc Duy An lập tức quên mất rằng mình phải thu lại tầm mắt.
“Nhìn đủ chưa?” Đàm Tự nhìn cậu một hồi lâu mới cảm thấy buồn cười, “Muốn có cơ bắp thì về sau có thể cùng tôi đi chơi bóng.” Nói rồi hắn xoay lưng, ngay lập tức cởi bỏ hết tất cả.
Túc Duy An lúc này choàng tỉnh, cậu vội vã xoay đầu.
Cậu không biết trực giác từ đâu 一一 Đàm Tự sẽ chờ cậu thay quần áo rồi cùng nhau đi vào, cậu trốn không được, do dự không bằng dứt khoát, Túc Duy An gấp rút thay quần áo, nhanh chóng quấn lên một chiếc khăn lớn lên người mình.
Đàm Tự sững sờ xoay đầu lại, sao động tác của đứa nhóc này lại nhanh như thế?
Nhìn tới làn da của Túc Duy An, trong lòng Đàm Tự thầm nghĩ, quả nhiên, bên trong so với bên ngoài còn trắng hơn.
Túc Duy An bước lên từng bước nhỏ tới vòi sen để tắm, cậu cầm lấy ống nước rửa sạch thân mình, nghĩ rằng chờ các nam đồng nghiệp kia ngâm xong rồi cậu sẽ đi vào.
Một vật ấm áp chạm vào lưng cậu, mang theo cảm giác thô ráp, là khăn tắm.
Thanh âm của Đàm Tự từ phía sau vang lên, “Xoa lưng đi.”
Túc Duy An vội vàng dịch ghế dựa lên phía trước, “Không cần đâu…!tôi sạch rồi.”
Đàm Tự phát hiện, Túc Duy An từ sau khi đi ra khỏi phòng thay quần áo thì không còn nhìn hắn nữa.
“Vậy lại đây đi, giúp tôi chà lưng.” Đàm Tự nói.
Túc Duy An bất đắc dĩ không chịu đi qua, Đàm Tự lập tức đem ghế dựa đưa lên phía trước.
Khăn lông được đặt ở phía sau lưng của Túc Duy An cọ cọ.
Đàm Tự chỉ dùng một chút sức lực thôi, phần lưng của cậu đã bị xoa tới mức tạo nên một vệt đỏ, hắn sửng sốt, hỏi cậu, “Đau không?”
“…!không đau ạ.” Túc Duy An nhỏ giọng đáp lời, giọng nói mềm mỏng.
Trắng hồng giao nhau, tấm lưng trần không chút tỳ vết, từ góc độ này xem qua, hắn còn thể nhìn thấy được vòng eo của Túc Duy An.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, Túc Duy An nhìn trông gầy thật, nhưng khi cởi quần áo thì cũng không quá rõ ràng như thế, vòng eo thon gọn cùng xương sườn cũng không quá lộ rõ.
Đàm Tự không hiểu tại sao cổ họng mình lại có hơi khô khan.
Tác giả có điều muốn nói:
Đồng nghiệp đang ngồi ở suối nước nóng:?.