Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 14: Đáng Yêu


Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 14: Đáng Yêu


“Đáng yêu hết.” Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Lăng Nguyên suy nghĩ đôi chút, “Sao phân biệt được đây, ngang ngang nhau mà?”
“Khả năng nói dối tiến bộ rồi đấy.”
Lăng Nguyên bỗng dưng nhướng mày, “Không phải chứ, anh họ, anh là đàn ông mà, sao lại cùng em thảo luận đứa con trai nào đáng yêu hơn làm gì?”
Đàm Tự trầm mặc hai giây: “Những người đồng tính ai cũng lắm lời giống cậu à?”
Lăng Nguyên ngả người ra sau, “Nhưng sao ông già Đặng đột nhiên lại có thêm một đứa cháu ngoại thế?”
“Trước giờ vẫn có.”
Nhớ tới trước đây bị Đặng Văn Thuỵ bắt học tập như địa ngục suốt một tháng, đôi mắt của Lăng Nguyên như lóe lên một tia sáng ngời.
“Lại suy nghĩ linh tinh gì đấy?” Đàm Tự lấy khăn nóng lau tay.
“Sao anh biết được? Không hổ danh là anh họ của em, quá nhạy bén.” Lăng Nguyên mỉm cười bảo, “Mà anh nói xem, nếu như em bẻ cong đứa cháu ngoại nhỏ kia, ông già Đặng có phải là sẽ tức chết hay không?”
Đàm Tự nhìn cậu như cách đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
“Thật đấy, em vừa mới nhìn kỹ qua, mấy cậu nhóc nhỏ gầy yếu ớt này là dễ bị bẻ cong nhất.” Lăng Nguyên giơ mười ngón tay, “Em có một người anh em rất là lợi hại, nắm chắc 10 phần thành công.”
Đàm Tự lấy điện thoại ra.
Lăng Nguyên: “Anh làm gì đấy?”
“Gọi cho cậu của người ta.”
“Em sai rồi anh họ, mẹ nó em sai thật rồi!”
Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, thuận tay đặt điện thoại xuống bàn.
Đối với những lời mà Lăng Nguyên nói, Đàm Tự cũng không để bụng.

Túc Duy An tuy rằng có phần nhỏ gầy thật, nhưng thật ra vẫn là một người đàn ông thực thụ, có thể dùng đĩa CD kia tới nửa tháng rất là đàn ông, hắn không lo đứa em trai mới này của mình sẽ đi lạc đường một chút nào.
Bỗng dưng điện thoại vang lên một hồi chuông, Lăng Nguyên hất cằm nói, “Anh họ, điện thoại kìa.”
Đàm Tự để khăn ấm sang một bên, cầm lấy điện thoại nhận máy, “Ừ.”
Một giọng nam ở đầu bên kia dịu dàng truyền đến, “Tiểu khả ái, anh đang ở trước cửa nhà em đây.”
Đàm Tự: “……”
Hắn cau mày đưa điện thoại đến trước mặt nhìn, là một dãy số lạ.
Trong điện thoại vẫn còn đang không ngừng gọi, “Này, này.”
Hắn áp điện thoại về bên tai, cười nhạt, “Cậu đứng ở cửa nhà tôi?”
“Đúng rồi đúng rồi.”
“Vậy cứ chờ đi.”
Nói rồi hắn lạch cạch ngắt điện thoại.

Lăng Nguyên: “Ai vậy?”
“Điện thoại quấy rối.” Đàm Tự lơ đễnh đáp lời, cuộc gọi kia lại đến, hắn ngắt máy, liên tục ba lần như thế, đầu dây bên kia rốt cuộc mới chịu dừng lại.
Hắn dùng ngón tay cái ấn vào nút home, dự định sẽ đi chém giết trong trò đấu địa chủ một hồi.
Nhưng lại bị lỗi vân tay.
|Vân tay không đúng, số lần sai quá nhiều, vui lòng nhập mật khẩu |
|Sai mật khẩu|
|iPhone của bạn đã bị vô hiệu hoá trong vòng 5 phút|
Túc Duy An đi đến cánh cửa phòng riêng thì nhìn thấy Đầu Đinh đang đứng ở phía trước.
Đối phương cũng nhìn sang cậu, hai người lịch sự gật đầu với nhau rồi cùng bước vào bên trong phòng.
Vừa vào đã thấy Đàm Tự ném điện thoại xuống bàn trông vô cùng tức giận.
Khi các món ăn được đem lên, Lăng Nguyên ăn xong một con bào ngư rồi mới ngẩng đầu hỏi, “Nhận tiện thì, cậu tên là gì vậy?”
“Túc Duy An.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, đang học đại học sao?”
Đàm Tự: “Cậu đang điều tra hộ khẩu đấy à?”
Túc Duy An đặt đũa xuống, trả lời, “Tôi làm việc ở công ty của Tự ca…”
“Ớ? Cậu đi làm rồi sao? Cậu lớn lên đáng yêu quá, hâm mộ ghê.” Lăng Nguyên cầm lấy điện thoại của mình, “Chúng ta trao đổi WeChat đi, sau này cùng nhau đi chơi, anh đây với cậu của cậu có mối quan hệ rất tốt đấy.”
Túc Duy An: “…được.”
Cậu lau tay rồi cầm lấy điện thoại đang nằm ở một bên.
Loay hoay một hồi, lại hơi chau mày.
“Sao thế?” Lăng Nguyên thò đầu sang.
Túc Duy An sử dụng điện thoại thường xuyên nên là không có khả năng nhớ nhầm mật mã, nhưng mất một lúc lâu vẫn không thể mở khoá được, “Xin lỗi, hình như điện thoại của tôi có vấn đề rồi, không mở khoá được…!”
“…!chờ đã.” Lăng Nguyên đột nhiên phát hiện ra một việc, “Hai người dùng cùng một kiểu điện thoại sao?”
Những chiếc iPhone vừa ra mắt mấy tháng trước đã trở nên rất phổ biến trên khắp đường phố, việc giống nhau cũng không có gì là lạ.

Nhưng mà trường hợp của hai người này là cùng đặt hình nền mặc định như nhau, “…!hai người có cầm nhầm điện thoại của nhau không thế?”
Cả hai người đều giật mình.
Đổi lại điện thoại, quả nhiên, nhẹ nhàng mở được khoá.
Túc Duy An thở phào nhẹ nhõm, “Hoá ra là lấy nhầm.”
Cậu vừa chuẩn bị mở app WeChat ra, bỗng nhiên lại vuốt sang một góc màn hình, lẩm bẩm, “Sao lại nghe máy rồi…”

Đàm Tự: “………”
Điện thoại lấy sai, thế nên người mà cái dãy số lạ kia muốn tìm hóa ra là Túc Duy An?
Đang nghĩ ngợi thì cái dãy số lạ đó lại gọi tới.
Túc Duy An nghe máy thật nhanh, “Chào anh ạ.”
Đàm Tự lại tinh ý nghe được cụm từ “nhóc con đáng yêu” phát ra từ chiếc loa kia một lần nữa.
“Sao cơ?” Túc Duy An cũng nghi hoặc nên mi tâm cau lại.
Đàm Tự than nhẹ một tiếng, quả nhiên, đúng là điện thoại quấy rối rồi.
Nhưng ngay sau đó lại…
“…! ơ, anh tới rồi ư?” Túc Duy An ngạc nhiên một lúc, sau đó ái ngại che loa rồi gật đầu với mọi người, vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi phòng.
Đàm Tự: “……!”
???
Ha!
Thằng nhỏ cũng cong!
Nhìn một đôi nam nam đang tình tứ gắp thức ăn cho nhau ở trước mặt mình, Đàm Tự thật sự không thể nào không nghĩ tới chuyện kia được.
Cũng không sai, với tính tình của đứa nhóc này, đúng sẽ gặp khó khăn khi kiểm soát phụ nữ.

Nhưng ở bên cạnh đàn ông thì có ổn không? Hay là sẽ bị ức hiếp đến chết?
Biểu cảm của Đàm Tự biến hoá đặc đắc, Lăng Nguyên không khỏi hỏi, “Anh họ, anh làm mặt quỷ ra như thế là đang gửi ám hiệu gì cho em sao?”
Túc Duy An trở về sau khi ngắt điện thoại.
Đàm Tự thì đột nhiên cảm thấy đứa em họ ngu đần này của mình hơi thiếu đánh, “Ăn no chưa?”
Lăng Nguyên: “Có ăn được gì đâu…” Cậu mới ăn được một xíu.
“Không hỏi cậu.” Hắn ném cho Lăng Nguyên một con mắt hình viên đạn rồi nhìn sườn mặt của Túc Duy An — người vừa mới đi vào để hỏi, “Ăn no chưa?”
Lăng Nguyên không nhịn được nói, “Cậu ấy hình như chưa ăn được miếng nào đâu.”
“Tôi có chút việc, tôi…!tôi phải về nhà ngay.” Túc Duy An không ngồi xuống, cậu cầm balo lên, “Cảm ơn đã đãi, Tự ca…!tôi về trước đây.”
“Không ăn á?” Lăng Nguyên ngạc nhiên, “Không thì cậu đóng gói mang về…”
Thịch một tiếng, Đàm Tự cũng đứng lên.
“Đi thôi.” Hắn dùng đầu ngón tay túm lấy phần móc treo của chiếc balo, kéo cậu đi thẳng ra bên ngoài.
“Ơ! Anh họ ơi! Từ từ! Anh chưa cho em vay tiền mà…”

Tiếng của Lăng Nguyên cứ thế vô tình bị cản lại phía sau cánh cửa.
Còn Túc Duy An khi bị lôi đi vài bước rồi cậu mới có thể lên tiếng, “Tự ca, tôi tự về được…”
“Tôi cũng ăn no rồi, tôi đưa cậu về.” Đàm Tự không cho cậu cơ hội từ chối.
Hắn quen đường đưa cậu trở về nhà, Túc Duy An cởi dây an toàn của mình xuống, cậu bảo, “…!làm phiền ngài rồi.”
“Xuống xe chờ đi, tôi tìm chỗ đỗ.”
“Dạ?” Túc Duy An sửng sốt.
“Tôi lên lấy CD.” Đàm Tự nhấn mạnh, “Nhanh lên, đêm nay tôi phải dùng.”
Túc Duy An suy nghĩ mất nửa ngày mới nhận ra là cái đĩa CD nào.
Theo lời hắn nói, cậu cứ vậy mà liên tưởng tới tác dụng của chiếc đĩa CD kia.
Hoảng sợ xuống xe, cậu cúi đầu với Đàm Tự, âm thầm tới từng hơi thở nhỏ.
Đến tận khi vào thang máy rồi Túc Duy An vẫn chưa thể nào hoàn hồn được, đầu của cậu lúc này còn cúi xuống thấp cả bình thường.
Cậu đang sợ hãi à? Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, cậu nên sợ đi, Đặng Văn Thuỵ của đứa cháu trai này, nói không chừng anh ta sẽ trói tên đàn ông kia lại rồi ăn tươi nuốt sống luôn đấy.
Cửa thang máy vừa mở ra, Đàm Tự đã nhìn thấy ngay một người đàn ông đang ngồi ở trước cửa nhà của Túc Duy An.
Bên cạnh còn có một chiếc hộp lớn, người đàn ông nghe thấy tiếng thang máy, anh ta vui vẻ xoay đầu.
“Là tiểu khả ái phải không?”
Đàm Tự dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn sang Túc Duy An.
Nhưng trái lại, Túc Duy An nghe thấy thì ngẩng đầu lên lập tức, “…!em đây ạ!”
Nhìn thấy đôi mắt của Túc Duy An chợt loé ra một niềm vui sướng, Đàm Tự không rõ tại sao bản thân mình lại có chút khó chịu.
Ngày thường ngốc nghếch lắm mà, sao khi nói tới yêu đương thì lại buồn nôn như thế? Trong khi đối tượng cũng là đàn ông, có tin được không chứ?
Hắn thu về ánh mắt của mình, đang chuẩn bị đâm chọt vài câu thì người đang ngồi kia đột nhiên đứng dậy.
Chỉ thấy trên quần áo của người đàn ông này viết bốn chữ to tướng – “Chuyển phát nhanh chóng”
“Đây là hàng chuyển phát nhanh của em.” Người giao hàng ôm cái hộp trên mặt đất lên đưa cho Túc Duy An, “Phiền em ký tên nhé, cảm ơn em.”
“Xin lỗi…!để anh đợi lâu rồi.” Túc Duy An cẩn thận ký tên của mình lên, còn Đàm Tự thì tiến lại để xem xét.
Người nhận: Tiểu khả ái.
Người gửi: XX Yên lòng mỗi ngày.
“……”
Hắn lặng lẽ nhìn sang nơi khác.
Nhân viên chuyển phát rất nhanh đã đi khỏi, Túc Duy An ôm lấy thùng giấy, cậu bảo, “Tự ca, ngài đợi một lát để tôi đem đĩa ra.”
Đàm Tự đầu tiên là giật mình, đĩa gì?
Rồi sực nhớ ra vừa rồi mình mới thuận miệng nêu bừa một lý do.
Hắn định nói không cần thì lại thấy Túc Duy An mở cửa, nhẹ nhàng dừng lại một chút.
Sau đó Đàm Tự nghe thấy cậu thủ thỉ một câu, “Tự ca, ngài có muốn vào nhà uống một ly nước không?”
Túc Duy An vừa mới mở miệng thì đã hối hận, nhưng Đàm Tự cố tình hành động rất nhanh chóng, hắn đi lên phía trước một bước, chống tay ở cạnh cửa, cúi đầu thúc giục, “Mau vào đi.”
Ôm hộp nên rất khó để bật đèn, Túc Duy An đặt chiếc hộp sang một bên rồi sờ soạn tìm công tắc trong bóng tối.

“Bang——”
Ánh sáng theo đó chiếu rọi toàn bộ căn nhà.
Thời gian quá nhanh nên Đàm Tự vẫn chưa kịp tưởng tượng ra căn nhà của Túc Duy An sẽ trông như thế nào —— nhưng cho dù hắn có nghĩ ra sao đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ hắn tưởng tượng được nó sẽ như thế này.
Trên tường dán vô số poster, còn trên bàn toàn bộ đều là đồ chơi, ngay cả ga giường cũng là các nhân vật hoạt hình.
Trên poster thì đều cùng là một cô gái.
Cuối cùng hắn cũng đã biết được tại sao ngày đó khi xem ảnh của một thành viên Qs-7, hắn lại cảm thấy quen thuộc.
Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Túc Duy An, xung quanh rải rác đều là hình của cô gái này.
“Tự ca, ngài ngồi ở đây này.” Túc Duy An đẩy tới một cái gối ôm.
Đàm Tự: “Ngồi trên gối ôm?”
Túc Duy An gật đầu.
“Tôi không ngồi đâu.” Đàm Tự từ chối, hắn nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện ở trong nhà không có đến lấy một cái ghế.
Chậc lưỡi một tiếng, hắn ngồi xuống hẳn trên sàn.
Sàn nhà của Túc Duy An có trải thảm, lông mềm mại nên sẽ không cảm thấy lạnh.
Túc Duy An tự rót cho mình một ly nước để bàn, “Tự ca, để tôi đi tìm đĩa CD cho ngài.”
Đàm Tự ở bên này co chân, dáng ngồi y hệt như một ông cụ, “Ừ.”
Hắn vừa định uống một ngụm nước của cậu thì thấy Túc Duy An đột nhiên ngồi quỳ xuống, đưa lưng về phía hắn.
Túc Duy An cúi đầu, phóng tầm mắt vào bên trong giường tìm tòi một lượt.
Sau khi thấy vị trí của của chiếc hộp kia, cậu vươn tay dùng sức rướn tới, trước đây đẩy nó vào sâu bên trong quá nên bây giờ muốn lấy ra cũng hơi khó khăn.
Hôm nay cậu mặc một chiếc quần không dài, bởi vì tư thế của cậu nên thứ đang bày biện ra trước mắt của Đàm Tự là cặp mông tròn trịa, một phần bắp chân nhỏ trắng nõn và trên chân còn mang một đôi tất trắng.
Cậu cúi quá thấp thế nên một mảng nhỏ của da lưng cũng bị lộ ra, ngay sau đó là một mép quần trong màu xanh ở bên cạnh.
Bàn tay đang định cầm ly nước của Đàm Tự không rõ tại sao lại run lên không thể giải thích được.
Túc Duy An không nhận thức được tư thế của mình, cuối cùng cậu cũng đã chạm được vào góc hộp rồi kéo nó ra ra bên ngoài.
Đàm Tự thu ánh mắt về, một ngụm uống cạn nước ở bên trong cốc.
“Giấu sâu như thế, cậu sợ ai nhìn thấy à?”
Túc Duy An ngượng ngùng cười.
Cậu quỳ ở trước hộp, chắn lấy tầm mắt của Đàm Tự rồi cúi đầu tìm kiếm, mất một lúc lâu mới tìm được đĩa CD trong chồng sách.

Sau khi đóng nắp hộp, cậu lại đẩy nó vào rồi đưa CD sang cho Đàm Tự.
Dáng vẻ của Túc Duy An rất ngoan, tóc của cậu bị gầm giường làm cho hơi rối lên, quần áo cũng vì tư thế trước đó mà lệch sang hướng bên trái, lộ ra một phần xương quai xanh.
Hai người nhìn nhau không đến hai giây, Túc Duy An lại cúi đầu né tránh tầm mắt.
Một lúc lâu sau đĩa CD mới được nhận.
Đàm Tự nhìn người ở trên đĩa CD, hỏi một câu vô nghĩa.
“Sao cậu lại trắng thế?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.